“Sư huynh, cứu ta!”
Trên mặt Đan Thanh tràn đầy nước mắt khiến người ta nhìn mà thương xót,
thế nhưng bên trong hai tròng mắt lại lộ ra tà ý khác thường, vô cùng
tối tăm, sâu không thấy đáy khiến cho kẻ khác phải lưu luyến.
Phong Thiệu giật mình rồi chợt cảm thấy hơi thất thần, nhưng linh đài thanh
minh giúp y nhanh chóng phản ứng chống lại sự mê hoặc này, cũng giúp y
nhận ra – đây là chú Luyện Tâm!
Vậy mà lại là tâm chú Tế Luyện của chú Luyện Tâm !
Chú ngữ dụ hoặc bậc này, sắc bén ác độc mười phần, ma khí của người điều
khiển càng mạnh mẽ thì lực khống chế càng thêm kinh người. Mắt thấy tay
của đối phương sắp mò đến mi tâm mình, trong lòng Phong Thiệu khẽ rùng
mình. Uy lực của tâm chú khi nãy mạnh hơn y nghĩ rất nhiều, nếu không
phải tâm cảnh của y đã được củng cố, dưới tình huống không hề đề phòng
như thế này chắc chắn đã sớm bị mê hoặc.
Rốt cuộc Đan Thanh là loại người gì? Tại sao có được sức mạnh bậc này? Vì sao lại sở hữu thứ công pháp đó?
Trong lòng Phong Thiệu tràn đầy nghi hoặc nhưng cũng nhanh chóng khống chế
lại tâm thần suýt chút nữa bị thất thủ, cưỡng chế ma khí đối phương ăn
mòn mà nâng tay bắt lấy cánh tay sắp chạm lên mặt mình của đối phương.
Y không chỉ nắm chặt. Phong Thiệu thầm niệm ma chú, khiến cho ma khí trào dâng từ nơi hai người đang giao thoa. Trong lúc nhất thời khiến Đan
Thanh phải lộ ra ánh mắt không thể tin được, kinh hô:“Ngươi…” Nhưng
nàng ta không thể nói thêm được điều gì, dưới sự cưỡng chế, Đan Thanh
lại vô thức hấp thu ma khí từ Âm Huyết Ma đan ở nơi đan điền theo bản
năng.
Phong Thiệu cưỡng chế chèn ép trở
lại không phải vì muốn khống chế Đan Thanh, nơi này nhiều người mắt tạp, y cũng không dám mạo hiểm làm vậy. Đây chỉ là phản ứng tự vệ theo bản
năng khi bị đối phương khống chế mà thôi. Lúc này y đang muốn làm ra vài động tác nhằm che dấu chuyện vừa rồi thế nhưng đã muộn, trong mắt Đan
Thanh xuất hiện sự âm trầm, bên miệng lại treo lên một nụ cười tàn nhẫn, gắt gao nắm túm chặt lấy Phong Thiệu.
Nét mặt như thế này sao có thể xuất hiện trên mặt một Đan Thanh vốn luôn
rụt rè thanh diễm? Chẳng lẽ nàng ta bị đoạt xá*? (*đoạt xá: bị cướp mất
thể xác)
Nhưng Phong Thiệu còn chưa kịp
phản ứng được gì, Đan Thanh đã xoay người, giọng điệu thê lương nói:
“Tấm thân này của Đan Thanh đã sớm thuộc về Phong sư huynh, nhưng bây
giờ chân quân lại muốn hối hôn, vậy ngài đem mặt mũi của Đan Thanh vứt ở xó nào?”
Nếu nói câu “Côn Luân khinh
người quá đáng” lúc nãy còn có thể che lấp, vậy thì khi câu nói này được thốt ra thì đã không thể che giấu được nữa rồi. Đan Thanh hướng về phía Thái Dần chân quân đang ngồi trên thủ tọa cách đó năm trượng mà đặt câu hỏi. Nơi đó còn có các vị tông chủ của các tông môn và nhóm đệ tử đang
ngồi, cho dù không cố ý lắng nghe thì những lời này vẫn truyền đến tai
từng người một cách rõ ràng rành mạch.
Lúc ấy, toàn bộ những người ngồi đây lại bỗng nhiên hoàn toàn yên tĩnh, vốn còn đang ăn uống linh đình, nhóm tu giả đang nói chuyện với nhau cũng
hoàn toàn chuyển ánh mắt nhìn về phía Đan Thanh và người vẫn đang bị
nàng nắm tay nãy giờ là Phong Thiệu.
Sắc
mặt Phong Thiệu đại biến, lập tức giật lại tay mình, đè nén lửa giận mà
nói: “Hà cớ gì sư muội lại nói ra những lời ấy. Ta và ngươi cũng chỉ có
phần tình cảm sư huynh muội, mới quen biết nhau mới được hơn một tháng,
nào có nương nhờ như ngươi vừa nói? Thiệu luôn luôn giữ mình trong sạch, gánh không nổi tội danh như vậy.”
“Sư
huynh ngươi…” Đan Thanh hoa dung thất sắc, dáng vẻ như vừa phải chịu đả
kích lớn, thân mình cũng lung lay chực đổ, vô cùng điềm đạm đáng yêu.
“Vô liêm sỉ!” Bích Thục cơ hồ vỗ bàn đứng lên, sắc mặt xanh lét nói: “Đồ
nhi của ta băng thanh ngọc khiết, chẳng lẽ lại lấy danh tiết ra để vu
oan cho ngươi? Vừa không muốn hợp tịch cùng Phiêu Miểu ta, lại muốn dùng cách này để sỉ nhục chúng ta ư?”
Phong
Thiệu đứng thẳng lưng, quét mắt nhìn bốn phía rồi nghiêm mặt nói:“Ta
thân là kiếm tu của Côn Luân, lấy kiếm lập thân, lấy kiếm minh tâm, lấy
kiếm chứng đạo, tuyệt đối sẽ không làm ra những hành vi vô sỉ vi phạm
Kiếm đạo.” Nói xong, y dựng thẳng ba ngón tay lên trời, đứng trước mặt
mọi người của bốn tông môn mà lập lời thề Tâm Ma: “Nếu ta từng có một
chút ý đồ bất chính với Đan Thanh, Tam Thanh tại thượng, ta nguyện đạo
cơ tẫn hủy, tu vi toàn phế, vĩnh thất đại đạo”
Lời thề này vừa thốt ra, nhóm người vốn chỉ ôm tâm tư xem náo nhiệt cũng đều không hẹn mà cùng biến sắc.
Thái Dần lại càng tức giận tới đỏ bừng cả mặt, mắt thấy ái đồ bị vu oan đến
mức phải phát ra lời thề Tâm Ma, ông đã chẳng còn mảy may nhớ đến việc
phải giữ gìn phong phạm của một đại năng, bèn chỉ thẳng vào Bích Thục mà mắng: “Phiêu Miểu vốn không có thành ý, trước đó dùng thứ hàng nhái này cũng thôi đi, tới phút cuối vẫn còn đổ oan cho đồ nhi của ta! Nếu các
ngươi đã muốn đùa giỡn thành nghiện, vậy thì hôm nay bản chân quân sẽ
chơi đùa cùng các ngươi!”
Vừa dứt lời,
ống tay áo của Thái Dần liền tung bay, phi kiếm cũng đã ở trong tay. Tuy rằng kiếm chưa rời vỏ nhưng đã bộ lộ khí thế đáng sợ, uy áp thuộc về
đại năng Phản Hư kỳ không ngừng trùng kích xung quanh, tạo thành một thế công đáng sợ.
Những tu giả ngồi ở đây có không ít người thực lực kém, thân hình của bọn họ đều thoáng lay động,
phần lớn là sắc mặt đại biến, thậm chí còn có người lấy ra pháp khí hộ
thân. Vốn là một nghi lễ thu nhận đệ tử hài hòa bình yên, nay lại biến
thành một tràng mưa giông bão tố.
Tình
hình phát triển thành ra như vậy tất nhiên không phải là điều Phong
Thiệu muốn. Một khi Thái Dần và Bích Thục đánh nhau, Bích Thục tất sẽ
không phải đối thủ của ông, ở trước mặt mọi người mà loại bỏ tông chủ
của Phiêu Miểu tông thì thật sự khó lòng ăn nói. Vốn là tông môn đứng
đầu nhưng trong thời khắc vi diệu này ắt sẽ khiến tam tông có cảm giác
thỏ tử hồ bi*, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, ngược lại sẽ càng liên kết với nhau chặt chẽ hơn! (*thỏ tử hồ bi: thỏ chết nhưng lại khiến cáo
phải buồn)
Phong Thiệu nghĩ đến những
điều này, Bích Lạc đang ngồi ngồi xếp bằng bên cạnh Thái Huyền cũng nghĩ đến, nhưng Phong Thiệu khoảng cách xa mà tu vi lại có hạn, khó có thể
ngăn cản được. Bích Lạc đứng gần hơn, ngay khi tay cầm chuôi kiếm của
Thái Dần muốn rút ra thì đúng lúc ngăn cản nói: “Sư huynh bớt giận! Hôm
nay là ngày lành, là lễ đại điển Côn Luân ta thu nhận đồ đệ, còn có
nhiều khách quý ở đây như vậy…”
Tuy Thái
Dần bị lửa giận công tâm nhưng vẫn còn giữ được lý trí, ông lạnh lùng
liếc mắt nhìn Bích Thục đang lộ vẻ phòng bị, chậm rãi thu kiếm trở về.
“Thỉnh chưởng môn sư tỷ cũng an tâm một chút, chớ nóng. Những chuyện này của
bậc tiểu bối thật khó mà dùng một lời nói rõ ràng được, chúng ra đừng
nên nhúng tay thì hơn. Hôm nay vẫn cần lấy đại điển làm trọng, đừng để
mất hòa khí giữ tứ tông chúng ta.” Bích Lạc vẻ mặt ôn hoà, đánh thái cực cho cả hai bên.
Vừa chịu một phen uy áp
cường đại khiến Bích Thục đã hoảng sợ toát mồ hôi lạnh. Bà ta chỉ là một khí tu Nguyên Anh kì, cho dù phía sau có thêm mấy chục đệ tử nội môn
đều là Trúc Cơ và một vài Kim Đan thì vẫn chẳng thể là đối thủ của kiếm
tu Phản Hư kỳ! Lúc này Thái Dần lại nhìn thoáng qua như vậy khiến cho bà ta cảm thấy sợ hãi không thôi, hơi lạnh thấu xương từ lòng bàn chân
nhanh chóng lan tràn ra khắp toàn thân.
Loại ánh mắt này biểu lộ, Phản Hư chân quân này chắc chắn sẽ không bỏ qua
cho bà ta! Chỉ là hiện giờ bị mọi người nhìn chằm chằm, lòng mang đuối
lý nên mới tạm thời bỏ qua, một khi bà ta rời khỏi nơi này ắt sẽ phải
lành ít dữ nhiều.
Trái tim Bích Thục trở
nên lạnh lẽo khi nhận ra điều này, nhưng sợ hãi đến cực độ lại biến
thành âm trầm cùng cực. Bà ta nhìn Bích Lạc đang đứng bên cạnh Thái Dần
và đám người Côn Luân, còn cả phần bụng hơi nhô ra của nàng, khiến cho
đáy mắt không khỏi lộ ra từng ánh nhìn nham hiểm hung ác và quyết tuyệt.
“Chuyện của tiểu bối không thể nói rõ ràng, vậy chuyện của người cùng thế hệ có thể nói rõ chứ? Năm đó đệ tử của Phiêu Miểu tông là Bích Lạc rõ ràng đã có ước định hợp tịch với Từ Trí thượng sư của Bồ Đề tự, vậy mà người
lại bị trưởng lão Thái Huyền của Côn Luân cướp đi, chẳng thèm mảy may để ý đến hôn ước đã được định sẵn kia, cũng chưa từng hỏi tới Phiêu Miểu
ta có đồng ý hay không! Côn Luân làm việc bá đạo như vậy, đây đâu phải
là lần đầu tùy ý coi rẻ, vũ nhục tam tông chúng ta?” Bích Thục lạnh lùng cười, trong giọng nói đã không dấu vết mà đem tam tông hợp thành một
trận doanh với Phiêu Miểu.
Như vậy vẫn
còn chưa thấy đủ, bà ta lại đổ thêm dầu vào lửa: “Hôm nay Côn Luân làm
nhục Phiêu Miểu chỉ là chuyện nhỏ, ngày khác nếu Côn Luân muốn tam tông
ta phủ phục xưng thần, ta sao có thể chống lại được? Càng đừng nhắc đến
Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chỉ cần Côn Luân không đồng ý, tam tông liền phải nghe lệnh mà hai tay dâng lên?”
Côn Luân thân là tông môn đứng đầu, thủ pháp làm việc luôn luôn rõ ràng sáng tỏ nhưng cũng vô cùng lãnh ngạo tránh đời, tất nhiên khó tránh khỏi việc xảy ra
xung đột, hiềm khích với tam tông. Giữa những xung đột lợi ích, từ ngàn
vạn năm nay quả thật tội lỗi chồng chất. Sau này còn có thêm Sơn Hà Xã
Tắc Đồ, khiến cho lợi ích của tam tông được đặt trên mặt bàn.
Những lời này vừa nói ra, bầu không khí ở nơi đây lập tức thay đổi, nhưng
thay đổi nhanh nhất chính là kiếm của Thái Huyền trưởng lão. Lưỡi kiếm
giống như hàn băng, kiếm quang tuyết trắng tỏa ra hơi thở lạnh lẽo tựa
một con rồng bằng ngọc thạch, kiếm ý giá buốt thấu xương gào thét bay
thẳng về phía Bích Thục.
Bát Quái Long Tu mạt* vừa được Bích Thục lấy ra mới chỉ tỏa chút ánh hồng quang bảo vệ
đã bị một kiếm này đánh tan, mắt thấy không thể tránh thoát, pháp bảo
lại chẳng thể ngăn nổi, bỗng bất chợt có một đám mây màu vàng nhạt kịch
liệt dao động trước mặt bà ta, vững vàng ngăn lại toàn bộ uy thế của một kiếm này. (*八卦龙须帕: mạt ngạch tựa râu rồng có hình bát quái ?)
Sau khi nhìn kĩ lại, đám mây màu vàng nhạt kia hóa ra là một chuỗi phật châu đang tỏa ra niệm lực.
Từ Giác vén tăng bào, hai tay tạo thành chữ thập, tuấn nhan mỉm cười: “Oan gia nên giải không nên kết, huống chi hôm nay lại là đại điển thu nhận
đệ tử. Ngày hoàng đạo như thế này, quả thật không thích hợp với việc sát sinh.” Nói xong, hắn quay về phía Bích Thục: “Tình minh hữu giữa tứ
tông đã hơn vạn năm nay, chẳng lẽ không có thiện ý?”
Bích Thục kinh hồn chưa định, nhưng thấy trưởng lão Phản Hư kỳ của Bồ Đề tự
đã ra mặt thay mình thì càng kiên cường thêm hai phần. Bà ta chống đỡ
đứng thẳng, nhìn về phía Cố Hoài đang ngồi trên thủ tọa, nói: “Trừ phi
hợp tịch cùng đồ nhi của ta như cũ…” cuối cùng vẫn không quên bổ thêm
một câu: “Côn Luân cũng không được can thiệp vào chuyện ta… Tam tông ta
sưu tập tàn quyển Sơn Hà Xã Tắc Đồ! Sơn Hà Xã Tắc Đồ là di bảo của
Thượng Cổ Nữ Oa, vốn nên tùy thuộc vào cơ duyên, người hữu duyên ắt sẽ
có được!”
“Tông chủ nói có đạo lý…” Nghe
thấy lời này, tông chủ của Bão Phác tông là Minh Dương tử chưa từng chen mồm cũng đứng lên phụ họa. Không chỉ có gã mà những người thuộc tam
tông đang ở đây cũng cảm thấy vậy.
“Một bảo vật như Sơn Hà Xã Tắc Đồ, há có thể để mai một.”
“Nếu như Côn Luân muốn độc chiếm một mình thì không khỏi quá bá đạo.”
“Côn Luân vẫn luôn bá đạo như vậy đã lâu rồi, nhưng cũng không thể không
phân rõ phải trái. Trên tàn quyển lại không viết họ Côn Luân !”
“Cho nên ai tìm được thì là của người ấy!”
“……”
Chúng tu giả cứ mỗi người một câu, ban đầu bị một kiếm kia dọa cho kinh hãi
thì bây giờ lại bắt đầu rục rịch. Sau cùng nghiễm nhiên trở thành cách
giải quyết thống nhất của tam tông, ý tứ cũng không ngoài: “Phong Thiệu
phải hợp tịch cùng Đan Thanh như cũ, tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ ai
lấy được thì người ấy có phần.”
“Loại nữ
nhân này không xứng hợp tịch với sư thúc của ta.” Bỗng nhiên một tiếng
nói truyền đến, đi theo sau chính là Phong Bạch đang đạp trên Trạm Lô
kiếm. Một thân chính trang đạo bào rườm rà phong phú trên người hắn
không khiến hắn trở nên mập mạp, trái lại còn để lộ ra diện mạo hiên
ngang, tuấn nhan mang theo một loại khí thế xác xơ tiêu điều, trong mắt
toát ra sự lạnh lùng sắc bén giống như một lưỡi kiếm.
Đan Thanh bị ánh mắt băng lãnh chứa đầy sự khinh thường này quét đến khiến
trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ẩn ẩn đau đớn, nàng muốn mở miệng nói
điều gì đó nhưng lại chẳng thể khống chế được bản thân. Đan điền của
nàng có một cỗ sức mạnh vô cùng quỷ dị bá đạo đang khống chế toàn bộ
thân thể nàng, dường như có một đạo thần niệm chú ẩn trong cơ thể nàng,
chỉ cần vừa nghĩ đến đã khiến thần trí nàng hoảng hốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT