Tuy Đan Thanh thân là thiếu tông chủ nhưng cũng không phải dạng không có kinh nghiệm thực
chiến, có điều bị thương nặng như vậy thì đây là lần đầu, nếu không nhờ
có người cứu giúp chắc đã sớm vào bụng của tên Ma tu kia.
Thể chất của những tu giả tu bằng ngoại vật đều không thể sánh bằng những tu giả khác, Khí tu như Đan Thanh cũng vậy.
Khi Đan Thanh đang vận khí hấp thu dưỡng thân đang theo bản năng trong lúc
hôn mê, bỗng nhiên bị một luồng sát khí âm lãnh đánh tới, vừa quen thuộc lại vô cùng mạnh mẽ. Lúc này đã là thời điểm nàng suy yếu nhất, đừng
đừng nói việc mở mắt vận động sắc thân, cho dù dùng thức tảo cũng không
có linh khí để duy trì hóa lực. Bởi vậy không thể ngăn cản được.
Nàng ngã xuống đất cả người cứng đờ, phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc thần trí của Đan Thanh còn thanh tỉnh, nàng cố gắng muốn mở mắt xem
tình hình bốn phía, cố gắng nhúc nhích ngón tay muốn cầm lại pháp khí
cửa mình, cố gắng lục lọi linh khí trong cơ thể cho dù chỉ là một sợi,
nhưng dù cố gắng trong bao lâu cũng chỉ là uổng công vô ích.
Mắt thấy Âm Huyết vụ ăn mòn càng ngày càng lợi hại, pháp thân của nàng sắp
không duy trì được nữa, sắc thân cũng hóa thành thây khô. Trong sương mù mờ ảo, nàng bỗng nhiên cảm thấy trên lưng mình nhẹ đi, trong tầm mắt
cực kỳ mơ hồ xuất hiện một bóng người.
“Là phiêu miểu à.”
Khi tỉnh lại, Đan Thanh đã có thể hơi cử động, hàn ý ở đáy lòng và đau đớn
trên thân thể đã giảm bớt đi nhiều. Khi nàng hoàn toàn mở mắt ra mới
phát hiện bản thân vẫn còn nằm ở đáy cốc đáng sợ này.
“Vị đạo hữu này, ngươi tỉnh rồi?”
Đan Thanh quay đầu liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi, ước chừng hơn hai mươi, thái độ nói chuyện cũng vô cùng lịch thiệp.
Người nọ thân hình cao gầy, mày ngài mắt phượng, mâu quang tinh lượng, chỉ là trong ánh mắt dường như có ẩn chứa một tia âm hiểm nhưng không khiến
cho người ta chú ý, ngược lại như tăng thêm ba phần tính cách.
Nàng thấy nam tử này lấy ra An Thần đăng, nhìn ngọn đèn lượn lờ quấn quanh
thân mình liền biết bản thân có thể tỉnh lại cũng là nhờ người này. Tuy
do có dung mạo hơn người, không ít lần Đan Thanh được người khác hiến ân cần, nhưng nàng cũng không tự phụ đến độ cho rằng có mỹ mạo thì muốn gì cũng được, nhất là khi hành tẩu ở bên ngoài.
Vì thế Đan Thanh nỗ lực đứng dậy cúi đầu:“Đan Thanh đa tạ tiền bối tương
trợ, không biết nên xưng hô với tiền bối như thế nào?” Sở dĩ gọi tiền
bối là bởi vì nàng không cảm nhận được tu vi của đối phương, có thể thấy người nọ cao hơn nàng ít nhất là một cảnh giới.
Nam tử nâng Đan Thanh dậy, nhếch miệng cười nói:“Đạo hào của tại hạ là
Thanh Dương.” Nói xong, gã nói tiếp:“Đan Thanh đạo hữu vừa mới tỉnh dậy, chỉ sợ lần này sắc thân và pháp thân đều bị thương nặng, chỉ sợ tiếp
theo khó đi đường xa.”
Đan Thanh
cũng lộ vẻ buồn rầu, đương nhiên nàng biết tình trạng hiện giờ của mình, khi đưa mắt nhìn bốn phía lại phát hiện Âm Huyết vụ đã không còn tung
tích thì không khỏi lộ ra vài phần kinh hãi, nhìn về phía Thanh
Dương:“Nơi này vốn là ma quật, ta nhớ rõ còn có Âm Huyết vụ lợi hại vô
cùng, sao hiện giờ…”
Thanh Dương rũ ống
tay áo, thản nhiên cười nói:“Đạo hữu có điều không biết, ma quật này tồn tại đã lâu, không chỉ lấy nữ tử phàm nhân để lập trận mà còn thường
xuyên bắt tán tu khắp nơi để dưỡng trận, dùng rất nhiều pháp môn âm tà
để luyện thành con rối, quả thật chính là đại họa của Ký Châu. Ta thân
là Tán tu của Ký Châu – Tu Minh trưởng lão, gặp phải hang ổ của Ma tu
bậc này tất nhiên không thể bỏ qua. Trận pháp nơi này đã bị ta hủy diệt
hầu như không còn, đạo hữu hãy cứ yên tâm.”
Chỉ dùng sức của một người đã hủy diệt được ma trận cường hãn bậc này!?
Ánh mắt của Đan Thanh không khỏi lộ ra một tia kinh tán. Tuy rằng tu vi của người này cao hơn nàng nhưng chắc chắn chưa Kết Anh, bởi vì khí tức của hắn ta rõ ràng không bằng sư tôn của nàng. Nhưng nếu chỉ mới Kim Đan
kỳ, cho dù là Kim Đan đại viên mãn đi nữa mà có thể hủy diệt trận pháp
này… Không ngờ tu giả trong thế tục lại có nhiều người thực lực cường
hãn đến vậy, không chỉ Thanh Dương này mà còn có nam tử tuấn mỹ dùng một kiếm đã chém chết Ma tu Kim Đan kia.
“Tiền bối cao thượng, Đan Thanh bội phục.” Nàng nói từ đáy lòng. Tuy rằng ban đầu nàng còn hai phần ngạo khí nhưng cuối cùng vẫn bị thực lực của đối
phương thuyết phục. Ở tu chân giới, xuất thân dĩ nhiên là đáng quý, như
nàng là thủ đồ của một trong tứ đại tông môn Phiêu Miểu, thế nhưng thực
lực lại càng đáng quý hơn. Đó cũng là lý do vì sao gần một vạn năm nay
Phiêu Miểu không hạn chế một khuôn mẫu để kén rể, lấy đấu pháp để tuyển
chọn.
“Một cái nhấc tay thôi.” Trong
giọng nói của Thanh Dương có ba phần ngạo nghễ, con mắt hơi đổi, nhìn về phía Đan Thanh: “Tuy ma quật này đã bị hủy nhưng ma khí vẫn còn tồn
tại, nơi đây không thích hợp để nhập định chữa thương. Nếu Đạo hữu không chê, vậy hãy đến Tán Tu Minh cách Phù Dao sơn không xa, đan dược và
ngoại vật đều có thể được cung cấp.”
“Này….” Đan thanh có hơi chần chờ, nếu như vậy không khỏi hơi nhiệt tình.
Thanh Dương nhướn mày cười, nói:“Đạo hữu không cần vội vã cự tuyệt, kỳ thật
ta cũng nhận ra đạo hữu là đệ tử của Phiêu Miểu tông nên mới như thế.
Nghe nói cứ mười năm Phiêu Miểu đại tông lại tổ chức đấu pháp kén rể, có không ít đệ tử ký danh đến tìm đạo lữ. Nếu như được đạo hữu ghé thăm và lộ chút tin tức cũng giúp cho nhóm tán tu của Minh ta có chỗ trông cậy. (Tán Tu Minh: hiểu là liên minh của tán tu, nhưng mình không chọn được
từ phù hợp khác nên vẫn giữ chữ Minh thay cho cả cụm nhé )
Đan Thanh đang muốn nói trong Phiêu Miểu tông, cho dù là Thiếu tông chủ như nàng hay là đệ tử ký danh, chuyện hợp tịch vẫn phải do tông môn nhận
định, người ngoài căn bản chẳng thể chen lọt vào được. Bởi vì ánh mắt
của Thanh Dương khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Người khiến gã cảm thấy hứng thú không phải ai khác, mà chính là mình.
Mỹ mạo của nàng vô cùng nổi tiếng, lại là Thiếu tông chủ của Phiêu Miểu
tông, tất nhiên không ít Tu giả đuổi theo lấy lòng cho nên với những
chuyện như thế này cũng cảm thấy cực kỳ quen thuộc. Lúc này nhìn Thanh
Dương như thế ngược lại khiến Đan Thanh cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Dù
sao người có hứng thú với mình, còn biết xuất thân của mình cũng tốt hơn kẻ ở bên cạnh muốn tính kế. Hơn nữa, quả thật lúc này nàng cũng cần một nơi có linh khí dồi dào để dưỡng thương, nếu như muốn nóng lòng lên
đường chỉ sợ sẽ tộn hại đạo cơ, mất nhiều hơn được.
“Cảm tạ ý tốt của tiền bối, nếu Đan Thanh từ chối thì quả là bất kính.” Đan Thanh lộ vẻ tươi cười.
Bên này hai người cùng rời khởi ma quật nơi đáy cốc, không bao lâu sau đã
có hai người khác ngự kiếm mà đến, là xen kẽ ngang qua nhau mà không hề
gặp mặt.
Người tới chính là Phong Thiệu và Phong Bạch.
Phong Bạch tự nhận hôm đó là bị thúc thúc chọc giận mới quên bổ cho nữ nhân
kia một kiếm, bởi vậy chẳng thèm quan tâm nàng ta đi tìm chết
Hắn có thể mặc kệ sự sống chết của Đan Thanh nhưng Phong Thiệu lại không
thể. Không phải vì y coi trọng nàng ta mà là bởi linh khí của Bình An
chú trong cơ thể hai người.
“Người đâu
rồi?” Phong Thiệu dùng thần thức quét một vòng nhưng lại không phát hiện được tung tích của Đan Thanh thì không khỏi sinh nghi hoặc, chẳng lẽ đã bị Âm Huyết vụ thôn phệ sạch sẽ? Cũng không đúng, nếu thế hẳn phải còn
lại thây khô, vậy… “Được người khác cứu rồi ư?”
“Đáng tiếc, để kẻ khác nhanh chân hơn rồi.” Bỗng nhiên Phong Bạch ở phía sau
than một tiếng, Phong Thiệu quay đầu nhìn hắn: “Tiếc cái gì?”
“Ma trận nơi này bị phá, Ma đan kia cũng không còn.” Phong Bạch nhíu mày,
một tay hóa thành vuốt sắc, tỏa ra ánh sáng kim sắc giống như tấm lưới
mà chụp lấy vài tia Âm Huyết vụ vẫn còn sót lại đang lượn lờ sau đó hấp
thu vào cơ thể.
Phong Thiệu vốn né tránh
những thứ này theo bản năng nhưng lúc này y lại tự mình xông đến. Mắt
thấy một tia hắc khí du ẩn đến gần tấm lưới của mình, Phong Bạch vội
vàng thu tay lại, cả giận nói:“Thúc thúc làm cái gì vậy!”
“Thu hồi làm gì, mau đánh ta bị thương. Trong cơ thể của ta vẫn còn một tia
linh khí của Bình An chú, hiện giờ nói không chừng nữ nhân kia đã được
người ta cứu đi. Một khi nàng tách khỏi ta, sư tôn bấm đốt ngón tay liền biết, chắc chắn sẽ đến đây giáo huấn ta. Bây giờ ngươi nhanh chóng đả
thương ta, lập tức đánh tan tia linh khí của Bình An chú, bằng không ông ấy sẽ lập tức đuổi tới đây.” Phong Thiệu nói liên thanh, chỉ thiếu điều nắm lấy móng vuốt của hắn lập tức đập chính mình.
“Tại sao thúc thúc phải sợ lão như vậy, lão đối đãi không tốt với thúc thúc??” Giọng điệu của Phong Bạch lạnh đi vài phần.
Phong Thiệu không thể nói rõ ràng cho hắn trong một lúc bèn chẳng giải thích
nữa. Y nhanh chóng lấy ra phi kiếm của mình định chém lên thân thể, kỳ
thực cũng không phải thật sự chém, chỉ là muốn mượn thế công của kiếm ý
để kích phát Bình An chú thôi. Nhưng một màn này dừng trong mắt Phong
Bạch lại không phải đơn giản như vậy, hắn nâng tay “Khanh” một tiếng
liền ngăn lại đạo kiếm thế chẳng dùng nhiều lực của Phong Thiệu.
“Ngươi –” Phong Thiệu căm tức liếc nhìn hắn, Phong Bạch lập tức nói:“Thúc
thúc, đã muộn rồi. Thần thức của ta đã quét được dao động linh khí do có người đến. Chính là phương hướng mà chúng ta đang đứng.”
Hai mắt Phong Thiệu trợn trừng trừng. Đương nhiên y biết phạm vi thức tảo
của Phong Bạch rộng đến chừng nào cho nên không nghi ngờ điều hắn nói,
cũng biết là chẳng cần tốn công làm điều vô ích. Sư tôn của y có tu vi
Phản Hư, nếu thần thức của Phong Bạch đã có thể quét đến thì cho dù hiện giờ bọn họ có trốn cũng chẳng trốn thoát được.
Phong Thiệu thu hồi kiếm, nếu đã không trốn được vậy thì phải nghĩ cách khác, cân nhắc một lúc thì y cũng nghĩ ra được đối sách. Có đối sách rồi cũng không còn nóng nảy nữa, đơn giản cùng Phong Bạch đợi sư tôn đại giá
quang lâm. Nhưng y nghĩ tới xưa nay Phong Bạch có hơi cố chấp nên không
quên dặn dò hắn một câu:“Đợi lát nữa không được hồ ngôn loạn ngữ, ta nói cái gì chính là cái ấy, không được tự nhiên chen ngang.”
Ngược lại Phong Thiệu lại bị cái liếc mắt này của hắn làm cho không được tự
nhiên, không nhịn được phải giải thích một câu:“Ta và nữ nhân kia chẳng
có quan hệ gì cả. Ngày đó nàng hại chúng ta gặp phải đại nạn, lại hại
người phải chịu khổ như vậy, ta muốn giết nàng còn chẳng kịp. Chỉ là ta
không muốn để nàng chết ở trong nội hạt của Côn Luân, dù sao nàng ta
cũng là Thiếu tông chủ của Phiêu Miểu tông.”
Đáy mắt Phong Bạch thoáng hiện sát khi, sau cùng hóa thành một câu lạnh lùng:“Ta sẽ không bỏ qua cho Phiêu Miểu.”
Giọng nói lạnh lẽo này thật sự không phù hợp với dáng vẻ đoan chính uy phong
lẫm liệt của Phong Bạch này, khiến cho Phong Thiệu hơi kinh ngạc nhưng
cũng thương tiếc cho những tháng ngày phải chịu cực khổ của hắn, càng
không muốn hắn vì hận thù mà sinh ra tâm ma. Đối với người ngoài, có lẽ
đó chỉ là một câu nói ngoan độc nhưng y lại sâu sắc biết được thực lực
thật sự của Lữ Minh Tịnh, người có thể cứu thế đương nhiên cũng có thể…
Có điều y biết tính nết của Phong Bạch không thể khuyên nhủ rõ ràng, vì
thế cười nói:“Đương nhiên không thể bỏ qua cho Phiêu Miểu. Về sau trên
đời này không còn Phiêu Miểu nữa, để các nàng đầu nhập vào Côn Luân ta,
có được không?”
Thúc thúc thật sự là thiện tâm, Phong Bạch nở nụ cười nhẹ, gật đầu, sau đó nghiêm chỉnh nói:“Được.”
“Tiểu Bạch thật ngoan.” Phong Thiệu theo quán tính muốn sờ đầu hắn nhưng đến
khi nâng tay lại phát hiện khoảng cách chiều cao có chút không được tự
nhiên, vì thế đông cứng tay thu hồi lại chuyển thành vỗ vai hắn.
Phong Bạch miệng mỉm cười, nhấc tay đối phương hôn lên.
Lúc này Phong Thiệu cũng chẳng có tâm tình mà thân thiết, không biết lúc
nào sư tôn sẽ đến, nếu để cho ông ấy nhìn ra ái muội giữa hai người vậy
thì đối sách của y không dùng được rồi. Vì thế đành thu hôi tay, nhìn
quanh bốn phía, chuyển trọng tâm câu chuyện:“Ngươi đã sớm biết đến ma
quật này? Là muốn giết Ma tu kia hay là lấy ma đan?”
Ma đan này là thứ do đại pháp Âm Hồn Tế Thể nuôi dưỡng thành. Trận pháp
hấp thu nhiều máu của âm nữ tạo nên Âm Huyết vụ chỉ là phụ, mục đích
chính vẫn là vì kết thành ma đan. Chỉ cần có âm nữ mới không ngừng bổ
sung vào trận pháp thì sẽ có thể giúp Ma tu lập trận hấp thu huyết hồn
của ngàn người. Cho dù những người này chỉ là phàm nữ nhưng do thời giờ
sinh khiến Âm Khí tạo ra trở thành một thứ đại bổ với Ma tu. Là đường
tắt ngắn nhất giúp nhanh chóng gia tăng tu vi.
Sở dĩ Phong Thiệu lí giải như vậy không chỉ vì trên tâm chú của chú Luyện
Tâm có ghi lại mà trong nguyên tác Thanh Thành cũng từng sử dụng môn đại pháp này. Gã còn làm triệt để hơn cả ma quật này, người gã dùng không
phải là phàm nữ mà là sắc thân của tu nữ, pháp thân, Nguyên Thần, huyết
hồn… Tất nhiên uy lực cũng mạnh hơn nhiều. Tu vi của Thanh Thành có thể
gia tăng nhanh chóng cũng chính nhờ lập nên trụ cột ở nơi đây.
Về phần y hỏi Phong Bạch muốn ăn ma đan này thật ra chỉ căn cứ theo thiên tính thôn phệ quỷ mị của hắn mà suy đoán thôi.
“Đều đúng, ta vừa muốn giết Ma tu lại cũng muốn ăn ma đan. Có điều lẻ vào
mấy lần đều không bắt được chủ nhân của trận pháp này.” Phong Bạch cùng
Phong Thiệu đi lên phía trước, nhìn thây khô đầy đất, bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe. Hắn ngồi xuống nhéo nhéo thây khô của một nữ tử, hóa nhập
linh khí thăm dò.
Phong Thiệu càng nhìn
càng cảm thấy không thích hợp. Những nữ nhân này đều đã hóa thành thây
khô, rõ ràng thời điểm nhìn thấy mấy hôm trước vẫn có một số người còn
khỏe mạnh. Theo tốc độ hấp thu luyện hóa của ma trận này, không đến mức
mới mấy ngày đã… Trừ phi, y suy đoán nói:“Chẳng lẽ không phải có người
phá hủy trận pháp này cứu Đan Thanh đi, mà là…”
“Những nữ nhân này đều đã bị lợi dụng sạch sẽ, tất nhiên không cần phải phá
trận.” Phong Bạch cười như không, quay đầu nhìn về phía Phong Thiệu,
nói:“Đúng rồi, nhắc đến chủ nhân của ma trận này cũng là kẻ không thể
nắm được khí tức, giống như thúc thúc vậy. Trừ lúc kia ra còn lại ta
không ngửi được ma hương của người.”
Thời điểm mà Phong Bạch nhắc đến đương nhiên là muốn ám chỉ khi hai người
quan hệ, bắn ra thứ kia mới không thể che dấu ma khí. Hắn nói những lời
này tựa như chỉ trên đùa nhưng Phong Thiệu lại đặt trong lòng. Trời sinh Bạch Hổ đã vô cùng mẫn cảm đối với khí tức của quỷ quái âm tả, ngay cả
hắn cũng không phát hiện được đương nhiên là do người kia che giấu.
Giống như y có ngọc Vô Danh che lấp ma khí vậy.
Tâm chú Tế Luyện và đại pháp Âm Hồn Tế Thể, ma khí bị che giấu… Chủ nhân này đến tột cùng là ai?
Trong lòng Phong Thiệu không ngừng phỏng đoán, chỉ sợ người này cũng không
thoát được liên quan đến Tu Di lão tổ, vì thế liền âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Hai người đợi ở nơi chướng khí mù
mịt này không bao lâu thì Thái Dần chân quân đã đạp tường vân mà đến.
Ngay từ xa đã nghe thấy tiếng ông mắng đầy tức giận: “Cái tên ngoan đồ
nhà ngươi! Thế mà còn dám bằng mặt không bằng lòng!” Lửa giận mãnh liệt
chọc thẳng vào lòng người.
Mí mắt của
Phong Thiệu giật liên hồi, còn Phong Bạch lại rất bình tĩnh. Hắn ngoáy
tai mấy cái, nhưng dường như vẫn cảm thấy chưa thoải mái bèn hóa thành
tai hổ. Phong Thiệu thấy thế thì lập tức tát một cái lên đầu hắn rồi
dùng ánh mắt ý bảo Phong Bạch: “Thành thật một chút, làm người cho tử
tế.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT