Sau khi Phong Thiệu rời khỏi Dương Hạ châu rồi đi thẳng đến Tây Hòa châu, lại truyền phi hạc thì phát hiện Trương Bách Thiên và Phương Trường Tín cũng đang ở Tây Hòa châu. Hóa ra bọn họ cũng đang tìm kiếm con linh thú đi lạc giúp y.

“Ta và Phương sư đệ đã đi đến chỗ động phủ đó để xem qua. Toàn bộ cấm chế ở động phủ của một Nguyên Anh chân nhân lại bị phá hủy đến rối tinh rối mù, quả thật khó có thể tin được. Phỏng chừng con linh thú kia của đệ không có năng lực làm việc này đâu, có lẽ Bích Ngọc đã đắc tội với một vị đại năng nào đó rồi cũng nên.”Trương Bách Thiên nghiêm mặt nói.

Phương Trường Tín cũng nói: “Nói không chừng Bạch Hổ kia của huynh đã thừa dịp đại năng đánh bại Bích Ngọc mà bỏ chạy rồi. Chỉ tiếc đệ và Trương sư huynh đã tìm ở Tây Hòa châu hơn hai tháng mà vẫn không có được chút tung tích nào của Bạch Hổ.” Nói xong cậu lại đến gần Phong Thiệu, trừng mắt nhìn y: “Tuy đúng là linh thú cấp năm rất khó có được, nhưng thực lực lại không đi cùng với đẳng cấp. Nếu sư huynh thích linh sủng, chi bằng mấy sư huynh đệ chúng ta đi đến bí cảnh bắt một hai con về là được rồi?”

Phong Thiệu mỉm cười, nói:“Bạch Hổ này đối với ta không phải là linh sủng.”

Phương Trường Tín nghe giọng nói ôn nhu của y thì chỉ cảm thấy chua loét, nhưng cậu đã không còn nhỏ tuổi nữa, sắc thân cũng có dáng vẻ mười bốn mười lăm rồi, vì thế chỉ hơi mím môi. Khi cậu quay đầu lại nhìn thấy Hà Loan đứng cạnh đang bẹp miệng ăn bánh quy xốp thì không khỏi duỗi tay đoạt lấy, dạy dỗ nàng: “Lại ăn bậy bạ cái gì đấy, không sợ ngọt đến đau răng à!”

Đôi mắt to long lanh nước của Hà Loan nhìn chằm chằm Phương Trường Tín không buông, nhìn đến độ cậu phải đỏ mặt quay đi, sau đó nàng mới lại lấy một miếng điểm tâm khác từ trong túi gấm ra, tiếp tục ăn. Phong Thiệu thấy nàng thông minh đáng yêu như vậy thì không nhịn được mà nhéo nhéo đôi má phúng phính. Y cảm thấy thu một đồ nhi như vậy cũng không tồi, giống như đang nuôi khuê nữ trong nhà.

Trương Bách Thiên liếc mắt nhìn Phong Thiệu, lắc hồ lô rượu trong tay rồi nói: “Nếu linh thú của đệ đã có thể biến hóa, vậy thì chưa chắc nó chỉ ở lại Tây Hòa châu, biết đâu nó đã hóa thành người đi tới nơi khác. Cửu Châu lớn như vậy, đệ muốn tìm nó không gì mò kim dưới đáy biển.” Phong Thiệu không đáp lại, xem như cam chịu mà tiếp tục muốn đi tìm. Y đành nhờ Trương Bách Thiên giấu diếm trước mặt sư tôn của y, chỉ nói y đang dạo chơi ở bên ngoài.

Trương Bách Thiên cũng không hỏi nhiều. Y vốn là một người tùy ý, dù việc hao tâm tổn trí chỉ để tìm một con linh thú có hơi thái quá nhưng cũng khá phù hợp với tính cách của y, vì thế chỉ nhắc nhở một câu: “Hai tháng này ta và Phương sư đệ đã tìm hết một vòng Tây Hòa châu, phát hiện châu này thường xuyên có yêu thú lui tới, cũng không phải loại thấp kém. Tùy tiện đã có thể bắt gặp mấy con cấp ba, điều này rất không tầm thường nên sư đệ phải cẩn thận mới được.”

Phương Trường Tín cũng nói với Phong Thiệu: “Không chỉ có vậy. Huynh không biết mấy con Sơn Tao khó đối phó thế nào đâu, mặt người thân khỉ còn biết nói tiếng người, chúng cứ vừa đánh vừa chửi,…” Cuối cùng cậu vẫn không quên tự đề cử chính mình, nói: “Không bằng để ta đi cùng với sư huynh, có thể dễ dàng giúp đỡ nhau?”

Phong Thiệu nở nụ cười, y nhìn thoáng qua Hà Loan, Phương Trường Tín cũng nhìn về phía Hà Loan. Đôi mắt của Hà Loan chuyển động nhanh chóng, sau đó lập tức nắm chặt lấy tay áo của Phong Thiệu, nói: “Sư tôn đi đến đâu thì con đi đến đó.”

Sắc mặt của Phương Trường Tín trầm xuống, ánh mắt vừa rồi của cậu là muốn nàng trở về với Trương Bách Thiên chứ không phải muốn dẫn đứa con ghẻ này theo.

Phương Trưởng Tín không biết trong mắt của Phong Thiệu, cả cậu và Hà Loan đều là con ghẻ. Một lớn một nhỏ y đều không muốn mang theo, đứa con ghẻ của chính y vẫn còn chưa tìm được đâu.

Đây chỉ là việc nhỏ, khi Phong Thiệu nghe thấy có yêu thú xuất hiện thì giật mình, nói với Trương Bách Thiên:“Sư huynh, khi ta tìm Sơn Hà Xã Tắc Đồ thì biết được một vài câu Chân Ngôn trong đó, tựa như vào lúc phong ấn bản đồ này bị phá vỡ, Cửu Châu sẽ có hung tai.”

Trương Bách Thiên cũng không sợ hãi, chỉ nói: “Thánh bảo bậc này tồn tại trên đời, có thể giúp người ta dễ dàng phi thăng thì chính là một hung tai.”

Quả thật như vậy, có điều Phong Thiệu cũng không nói tiếp nữa, chỉ chỉnh sửa lại một số tình tiết đã biết trong kịch bản.

Phim điện ảnh lấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ làm tên gọi thì có thể thấy tất cả tình tiết đều sẽ liên quan đến nó, ngay cả việc yêu thú đột nhiên bất an rung chuyển cũng là do Sơn Hà Xã Tắc Đồ tạo ra. Yêu thú xuất hiện không tạo thành nhiều ảnh hưởng với Côn Luân, dù sao đám Kiếm tu của Côn Luân cũng chỉ nhập thế nhiều hơn Thiện tu của Bồ Đề tự một chút, phần lớn vẫn chuyên tâm luyện kiếm ở trong tiên cảnh, khổ tâm tu hành.

Nhưng cùng lúc đó, tất cả cấm chế của các phúc địa tiên cảnh ở Cửu Châu đều dần bị ăn mòn, càng ở nơi xa thì dị tượng càng thêm nghiêm trọng.

Hơn nữa ban đầu dị tượng này rất khó phát hiện. Trong nguyên tác, đến tận gần cuối mấy đại tông môn mới phát hiện cấm chế của tông môn mình đã kém hơn trước rất nhiều. Việc Thanh Thành tôn giả có thể tấn công tứ tông, thậm chí xông vào huyết tẩy Côn Luân cũng là sau khi cấm chế vạn năm bị ăn mòn trong suốt gần một trăm năm. Kết giới bị hao tổn không thể chống lại đại địch cũng là một trong những nguyên nhân gây thất bại.

Tuy rằng Phong Thiệu không phải Thanh Thành, thế nhưng vẫn còn Tu Di lão tổ là một nhân tố không thể xác định tồn tại, rất khó để không phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Vì thế y trịnh trọng mượn Chân Ngôn của bản đồ để nói ra dị tượng này. T cố ý không nói rõ ràng, thứ càng mơ hồ sẽ càng khiến cho người khác để ý.

Tuy Trương Bách Thiên không thích xử lý công việc nhưng khi nghe đến chuyện này thì cũng biết đây không phải việc nhỏ, vì thế liền ghi tác trong lòng, đợi đến khi trở lại tông môn sẽ báo cáo.

Nghe thấy những lời này giúp Phong Thiệu thả lỏng hơn. Chỉ cần có mồi dẫn, Côn Luân của y không thiếu đại năng, lại càng không thiếu người cơ trí, tự khắc có thể phòng ngừa chu đáo. Chút tin tưởng ấy y vẫn phải có, vì thế liền yên tâm đi tìm Phong Bạch.

Dị tượng của yêu thú ngược lại đã nhắc nhở Phong Thiệu: Khi nam chính Lữ Minh Tịnh xuất hiện lúc mở màn phim điện ảnh cũng là khi hiện tượng yêu thú lan tràn và bốn mảnh tàn quyển xuất hiện. Hóa ra hiện giờ chính là lúc bốn mảnh tàn quyển và yêu thú xuất hiện sao?

Xem ra, điện ảnh đã mở màn rồi.

Phong Thiệu không có chút manh mối nào, muốn tìm Phong Bạch ở Cửu Châu rộng lớn này giống như muối bỏ biển, quả thực là người si nói mộng. Có điều cũng may y biết trước được tình tiết, mặc dù phân cảnh trước khi Cố Hoài thu nhận Lữ Minh Tịnh làm đồ đệ chỉ diễn ra có mười phút.

Trong mười phút này, Lữ Minh Tịnh và Hà Loan đang lưu lạc trong thế tục, hai đứa nhỏ vô ưu vô lo là thanh mai trúc mã. Lúc này cả hai đang đấu trí so dũng với ác nhân Trương Dưỡng Thanh, mãi đến khi được Cố Hoài tuệ nhãn thức châu ra tay cứu giúp, từ đó về sau Lữ Minh Tịnh đã từ một tiểu tán tu trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ Côn Luân tông. (Tuệ nhãn thức châu: đôi mắt tinh tường biết nhận rõ người tài)

Có điều đến khi thực sự dựa theo manh mối này để đi tìm, Phong Thiệu mới phát hiện tình tiết đã bị mình ảnh hưởng đến rối tinh rối mù. Y cứ tìm quanh những địa điểm xuất hiện trong mười phút, đi từ Tây Hòa châu đến Lương Ung châu, rồi đến Đại Hoang châu, ước chừng tốn tròn một năm mà vẫn không tìm được bất kì tung tích nào của Phong Bạch.



Nghĩ đến nhân quả tuần hoàn, nếu nhân đã thay đổi thì tất nhiên quả cũng khác biệt.

Sau khi y lĩnh ngộ trong linh cảnh Đoán Tâm, quả nhiên đã hiểu đạo lý hơn. Mặc dù có hơi thất vọng nhưng Phong Thiệu vẫn cảm thấy tiền đồ của mình vô cùng tốt đẹp,tình tiết gạt người này bị thay đổi đến rối tính rối mù mới tốt. Về phần tạm thời tìm không thấy Phong Bạch, tuy rằng y vẫn rất nhớ mong nhưng cũng không vội. Dù sao họ đã lập phù khế từ trước, nếu theo tính toán thì qua ba năm nữa hai người sẽ có thể gặp nhau ở Hoàng gia tại Ký Châu.

Sỡ dĩ không cảm thấy nóng vội thật ra là do Phong Thiệu cảm thấy có lẽ Phong Bạch đã được người kia cứu đi.

Y chỉ gọi là ‘người kia’ bởi vì trong phim điện ảnh không hề nhắc đến danh tự của người này, dù sao cũng là cao nhân. Phần mở đầu của kịch bản đã ám chỉ có lẽ là hóa thân của Thượng Giới Chân Tiên, chuyên điểm hóa cho cứu thế chủ Lữ Minh Tịnh, giúp hắn loại bỏ những người ở Cửu Châu vì Sơn Hà Xã Tắc Đồ mà tạo nên hạo kiếp.

Phần này ở trong phim điện ảnh cũng chỉ là tình tiết hạng hai nên diễn biến vô cùng mơ hồ. Dù đời này Phong Thiệu có được ngộ tính cao nhưng kiếp trước lại chỉ là một kẻ phàm phu tục tử cho nên y không hiểu rõ thâm ý của đoạn kịch bản này. Thế nhưng y vẫn hiểu một điểm: chắc chắn vị cao nhân kia sẽ không làm tổn thương Lữ Minh Tịnh. Có vài lần hắn rơi vào hiểm cảnh cũng là nhờ vị cao nhân này cứu giúp chỉ bảo, giúp thực lực tăng lên nhanh chóng.

Lần cuối cùng, thậm chí Nguyên Thần của Lữ Minh Tịnh còn suýt bị Thanh Thành tôn giả đánh tan, cũng nhờ được cao nhân làm phép thoát thai hoán cốt mới giữ được mạng sống. Từ đó về sau, một Lữ Minh Tịnh vốn vẫn còn chút nhân khí đã hoàn toàn biến thành một người lạnh lùng từ bi, có được sức mạnh vô song, tiêu diệt nhân vật phản diện dễ dàng như giết một con kiến.

Lúc này, có lẽ Phong Bạch đã nhận được chút ưu đãi nào đó từ chỗ cao nhân chăng?

Động phủ của Bích Ngọc bị phá hủy triệt để như vậy, chắc chắn hắn đã được cao nhân cứu đi rồi. Vừa nghĩ đến việc sau khi gặp lại, có thể thực lực của Phong Bạch đã mạnh hơn trước rất nhiều, trong lòng của Phong Thiệu chẳng biết có tư vị gì. Lúc tiểu súc sinh kia không đánh lại được y mà vẫn còn có đầu óc để tính kế với mông y. Nếu sau này hắn có thể đánh thắng được, vậy chẳng phải hắn vừa có thể dùng đầu óc, vừa có thể dùng chân tay khiến y không còn cơ hội trở mình?

Điều này không tốt chút nào.

Phong Thiệu âm thầm lắc đầu, cũng không còn tâm tư khác nữa liền trực tiếp trở về Côn Luân.

Trước mắt Tâm Cảnh của y đã tăng lên một đại cảnh giới, mà tu vi sơ kì Kim Đan của y cũng đã viên mãn, chỉ thiếu việc bế quan. Vốn ban đầu phải bế quan năm sáu năm mới có thể đột phá được nhưng hiện giờ y đã có Kim Đan của hai nữ đệ tử Phiêu Miểu rồi.

Sau khi về động phủ, việc đầu tiên Phong Thiệu làm là đưa Hợp Hoan thảo trong túi gấm giao cho Hà Loan chăm sóc. Nàng có Thiên linh căn hệ Mộc, lại thêm gia truyền là linh thực và luyện dược, càng quan trọng hơn là vận khí của Hà Loan trong nguyên tác cực tốt, dù nuôi dưỡng linh thực hay luyện đan cũng đều là làm chơi ăn thật. Mặt khác, so với Hà Loan có thân thế nhấp nhô, phải tự học thành tài trong nguyên tác, Hà Loan hiện giờ đã ở Côn Luân từ nhỏ. Cho dù chủ yếu là tu Kiếm nhưng những khả năng khác cũng học được không ít.

Sau đó Phong Thiệu dẫn Bồng Khâu ra rồi lấy rất nhiều linh cầm cho ông ta hấp thu, đợi đến khi no đủ mới đổ đầy Ma khí vào trong bình sứ rồi dẫn ông ta trở về.

Về phần Xích Mân, y không thu nó vào trong túi linh sủng mà để nó ở lại bên ngoài. Tiên cảnh của Côn Luân là nơi có linh khí sung túc nhất, Xích Mân vui đến hỏng cả người, cứ không ngừng vo ve bay xung quanh Phong Thiệu khiến y ho khan liên tục. Con chim ngốc kia mừng rỡ không thôi, ỷ vào việc Phong Thiệu không nỡ động đến nó nên cứ kêu chiếp chiếp không ngừng.

Phong Thiệu định dùng một bàn tay chụp lấy nó lại phát hiện mình thực sự không thể linh hoạt được như Phong Bạch, thậm chí còn không có uy tín bằng hắn. Nếu như có Tiểu Bạch ở đây, con chim ngốc chuyên mềm nắn rắn buông này sao dám làm càn như vậy?

“Tiểu Bạch ơi Tiểu Bạch, thúc thúc nhớ ngươi muốn chết. Chạy trốn với người khác liền quên tiệt ta đến không còn một mảnh, ta không tìm thấy ngươi mà ngươi cũng không biết đường mò về tìm ta. Cái toàn miếu lớn như Côn Luân, chỉ cần ngươi tới thì lo gì không tìm thấy Bồ Tát là ta. Đến cùng cũng là một kẻ vô lương tâm thôi,… “ Phong Thiệu một mình lầm bà lẩm bẩm, sau đó ngồi xếp bằng trên bồ đoàn rồi nhắm mắt nhập định.

Có hai viên Kim Đan trợ giúp, lại thêm cảnh giới đã tiến xa hơn tu vi rất nhiều nên Phong Thiệu thăng cấp không hề gặp khó, thậm chí còn có hiệu xuất rất cao. Mới chỉ ngắn ngủi hai năm y đã thăng từ sơ kì Kim Đan lên trung kỳ Kim Đan.

Tuy rằng chỉ tăng một tiểu cảnh giới nhưng tu vi càng tăng lên cao thì thực lực cũng gia tăng gấp mấy lần. Bởi vậy Phong Thiệu vẫn rất hài lòng với lần đột phá này của mình.

Khi y bế quan xong thì cách thời gian của phù khế chỉ còn một năm, Phong Thiệu cũng không còn nóng lòng muốn bế quan tu luyện nữa, đương nhiên một phần cũng là do không đủ tích lũy. Nếu như tu giả không ra ngoài lịch lãm, không gia tăng Tâm Cảnh cũng không tu luyện mà chỉ muốn dựa vào bế quan là điều không được thực tế cho lắm.

Không còn Tiểu Bạch bên cạnh, Phong Thiệu liền đem tình yêu của mình đặt lên người Hà Loan. Hiện tại Phương Trường Tín còn đang bế quan tu luyện vẫn chưa xuất quan, cứ để đồ đệ của mình cho Bích Lạc sư bá mẫu nuôi dưỡng cũng không phải là việc hay. Đã có vài lần Thái Huyền trưởng lão kiệm lời như vàng gọi y qua uống trà, nếu không hỏi cách để trở nên tao nhã thì cũng hỏi y làm sao để trở thành một người có nhân duyên tốt nhất ở Côn Luân.

Hiện giờ Hà Loan lại đang ở trong giai đoạn viên mãn của Luyện Khí nhưng vẫn chưa vào được Trúc Cơ, năm nay nàng mười lăm tuổi cũng đã là một cô nương rồi.

Trên gương mặt như trứng ngỗng là một đôi mắt hạnh chứa linh khí mười phần, chiếc mũi cao nhỏ, hai má trắng hồng, đôi môi đỏ mọng, mặc một bộ pháp bào màu bạch nguyệt của Côn Luân trông vô cùng dịu dàng xinh đẹp. Có điều bên trong lại lộ ra vạt áo vàng nhạt toát lên vẻ hoạt bát đáng yêu.

“Sư tôn, sau khi Hợp Hoan thảo biến thành người thì sẽ ăn cái gì?” Hà Loan vừa thành thạo chăm sóc Hợp Hoan thảo đang nuôi trong dịch dưỡng linh, vừa hỏi.

Phong Thiệu nhéo cái mũi nhỏ của nàng, cười nói: “Lớn như vậy rồi mà trong đầu óc suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn thôi. Ta thấy con cứ hay ăn mấy thứ đồ loạn thất bát tao nên mới bị chậm trễ tu hành đấy.”

Hà Loan nghe thấy thì không khỏi bĩu môi, giải thích nói: “Không phải như vậy đâu, sư tôn. Con không có thiên phú trong việc tu Kiếm, con cũng đã bỏ ra rất nhiều thời gian để luyện tập nhưng vẫn… Hơn nữa… Hơn nữa… Sơn tôn, con muốn học nuôi trồng và luyện đan cơ. Vốn Hà gia cũng là một gia tộc lấy luyện đan để truyền thừa, con rất muốn học mấy thứ trong ngọc giản mà cha để lại cho con.”



Phong Thiệu nhìn nàng nói chuyện ấp úng nhưng ánh mắt lại vô cùng trong trẻo thì cảm thấy có hơi kinh ngạc. Y luôn xem nàng như một đứa nhỏ nhưng đã qua bao nhiêu năm rồi, đến giờ nàng cũng có chủ ý của riêng mình. Có điều ngẫm lại cũng là do sơ sót của y, Hà Loan trong nguyên tác vốn có thiên phú trong việc luyện đan, còn là một trong những bàn tay vàng của nam chính Lữ Minh Tịnh.

Hà Loan thấy Phong Thiệu không nói gì nên tưởng rằng y không đồng ý, vì thế lại lấy ra tuyệt chiêu làm nũng dùng lần nào được lần đó, hai mắt trong sáng nhìn y chằm chằm: “Sư tôn, để A Loan học tốt việc nuôi trồng và luyện đan, sau này con sẽ chỉ nuôi trồng giúp sư tôn, đan dược luyện chế ra cũng chỉ để dành cho một mình sư tôn, có được không?”

Phong Thiệu cười to: “Đương nhiên là được.” Y cầu còn không được nữa là.

Kỳ thật vừa rồi y không nói chuyện không phải là do không muốn đồng ý, chẳng qua y đang nghĩ đến sư phụ của Hà Loan trong nguyên tác mà thôi. Hình như người kia sống ở Ký Châu, trong nguyên tác sau khi Lữ Minh Tinh gia nhập Côn Luân nhưng Hà Loan lại không thể cùng vào nên đã ở lại Ký Châu. Sau này nàng gặp một người sư phụ dạy nàng nuôi trồng và luyện đan, trở thành bàn tay vàng của Lữu Minh Tịnh được tình tiết mở màn chôn trước.

Hà Loan mừng rỡ, đột nhiên xống tới chỗ Phong Thiệu rồi ôm lấy cổ y như khi còn bé: “Sư tôn là tốt nhất .”

Phong Thiệu đỡ lấy nàng, cười nói: “Đúng vậy, con làm sao có thể tìm được ở đâu một người sư tôn tốt như ta? Cho nên về sau cố gắng mà hiếu thuận với ta.”

Hà Loan dùng sức gật đầu, nghiêm túc nói: “A Loan nhất định sẽ cố gắng hiếu thuận với sư tôn, bảo vệ sư tôn…”

“Đồ đệ lại muốn bảo vệ sư tôn?”

“Con sẽ cố gắng luyện ra đan dược tốt, như vậy có thể bảo vệ được sư tôn rồi!”

“Ha ha, vậy con phải nỗ lực mới được.”

“Vâng, nhất định không làm sư tôn thất vọng”

Phong Thiệu nhớ đạo hào của người sư phụ kia là Xung Di, thân phận là một tán tu Kim Đan, như vậy cũng không quá khó tìm. Dù sao Ký Châu cũng ở ngay dưới mí mắt của Côn Luân.

Cho nên cũng không cần phải đợi ngẫu ngộ giống như trong tình tiết của nguyên tác, y liền đi tìm vị đan tu nhìn như không nổi bật nhưng lại vẫn che giấu tài năng này. Phong Thiệu lợi dụng thân phận đệ tử thân truyền của Côn Luân, dùng thành ý mời hắn ba lần mới thành công đưa được Hà Loan đến trước mặt Xung Di để học tập tu hành.

Để tránh việc Hà Loan quen nhìn tu giả cấp cao trong Côn Luân mà khinh thường Xung Di, Phong Thiệu phải cẩn thận âm thầm dặn dò nàng vài câu: bảo nàng nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, bên trong vị đan tu này ắt có chỗ bất phàm. Cũng may dù Hà Loan không được thân thế bi đát như trong nguyên tác tôi luyện nhưng bản chất vẫn nhu thuận cứng cỏi, cũng vô cùng tôn trọng Xung Di.

Sự tôn trọng này còn mang theo bản năng thân cận với những thứ mình yêu thích.

Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ, Phong Thiệu liền chuẩn bị đi đến Hoàng gia ở Ký Châu.

Thời gian của phù khế không phải vô cùng chuẩn xác, có khả năng dao động trong khoảng một hai tháng. Dù sao y cũng không phải là Phù tu, nghề nghiệp không chuyên nên không thể nắm chắc.

Có điều vào lúc Phong Thiệu sắp đi đến truyền tống trận lại bị một loạt bước chân đi đến cắt ngang.

“Sư thúc, Thái Dần chân quân mời ngài tới.”

Tác giả có lời muốn nói:※ tiểu kịch trường [ nam, nữ nhân vật chính]

※ A loan: Ngươi bắt nạt sư tôn của ta, ta phải liều mạng với ngươi !o[≧ khẩu ≦]o

※ Tiểu Bạch: Thúc thúc, ta có bắt nạt người không?=_,=

※ tiểu thiệu: Khi…… Ngô…… Ân…… A a……o[﹏]o

※ A loan: Còn nói không bắt nạt, sư tôn ta đều đang khóc rống rồi !σ[`д′*ノ]ノ

Hết chương 70

Editor: Làm chương này tự dưng thấy đôi vợ chồng Bích Ngọc – Thái Huyền có chút cute, mặc dù mặt lạnh nhưng cũng hết sức bao che khuyết điểm và yêu vợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play