Côn Luân tiên cảnh có hơn trăm ngàn ngọn núi uốn khúc nhưng ngọn núi chính được gọi là Hư Vô
phong, trên Hư Vô phong có một linh tuyền cấp Huyền, sức nước rất lớn,
linh khí nó phun ra giống như tiên ngọc phun châu, làm cho tiên cảnh
trên núi càng thêm trong lành. Trên đỉnh núi có một toà tháp màu trắng
tên là Thiên Diễn, tuy không hùng vĩ như Hư Vô phong nhưng tháp mọc giữa mây mù, lâm cung phạn vũ, cũng có vẻ uy nghiêm tráng lệ.
Trừ khi Hư Vô phong có đại sự, nếu không cũng không có đệ tử nào dám đến
thăm viếng, nhưng lúc này hơn trăm ngàn đệ tử Côn Luân đang ngự kiếm bay tới. Đệ tử ngoại môn ở chân núi, đệ tử nội môn ở đỉnh núi, đệ tử thân
truyền sau khi nhập môn sẽ ở với tứ đại trưởng lão bên trong tháp.
Trong tháp vô cùng rộng lớn, màu xanh cổ xưa, đỉnh tháp rất cao luôn ẩn trong mây mù. Lúc này bên trong có hơn mười đạo nhân đang ngồi khoanh chân
ngay ngắn, có nam có nữ, tất cả đều khí chất thoát tục, tiên phong đạo
cốt.
Ở vị trí trung tâm là một miếng đá
hình bát quái, trên đó có một đạo nhân mặc hồng bào đang ngồi xếp, râu
trắng dài tới ngực, đôi mắt vô cùng linh mẫn, trên gương mặt ổn trọng
của ông không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ bấm tay niệm một đạo thần chú,
hồng quang lóe lên, trong nháy mắt đã có một lệnh bài truyền vào tay Cố
Hoài.
“Hiện giờ ta đã đột pháp Phản Hư,
nay theo tông quy của Côn Luân mà truyền lệnh xuống. Cố Hoài thân là đệ
tử đắc ý của ta, tu vi đã đạt Kim Đan đại viên mãn, không chỉ có tư chất thượng giai mà còn một lòng hướng về tông môn, hương hỏa truyền thừa,
có thể đảm nhậm.” Giọng nói của Thái Dần rõ ràng, giải quyết dứt khoát.
“Vâng, sư tôn.”
Cố Hoài đứng lên, trong tay cầm Côn Luân lệnh, cúi đầu bái lậy Thái Dần
sau đó nhìn về phía mọi người ở bên dưới. Hắn lạnh lùng lẫm liệt, giọng
nói nặng như thiên quân: “Kiếm đạo chí tôn, Côn Luân vô thượng !”
Trong phút chốc, Côn Luân lệnh lấy Cố Hoài làm trung tâm, một cỗ khí thế uy
nghiêm đồ sộ chậm rãi tản ra bên ngoài. Thứ này đến từ kiếm ý của Côn
Luân, nó nhanh chóng lan rộng ra toàn bộ bên trong tháp rồi tới bên
ngoài tháp, Hư Vô phong, núi Côn Luân và toàn bộ Côn Luân tiên cảnh.
Từng đệ tử của Côn Luân đều cảm nhận được uy thế của kiếm quang đang tăng
vọt nhưng không một ai cảm thấy sợ hãi. Cho dù những tu giả có tu vi
thấp khó lòng chịu nổi, dù bị đau đớn khó chịu nhưng họ vẫn cầm kiếm mà
đứng thẳng, không một ai lùi bước, trong mắt mỗi người ở đây đều là sự
ngạo nghễ và vinh quang!
“Kiếm đạo chí tôn, Côn Luân vô thượng!”
Mặc dù giọng nói của các đệ tử bình thản chính trực nhưng khi đồng thanh,
đồng lòng, kiếm cùng hướng về một chỗ, vô số kiếm ý khác nhau cùng tụ
thành một cột sáng hồng sắc khiến cho toàn bộ tiên cảnh đều chấn động.
Trong bí cảnh của núi Tàng Phong cách đó vạn dặm, dù Phong Thiệu không biết
Côn Luân đã thay đổi tông chủ nhưng ngọc phù Côn Luân trên người y và
Côn Luân lệnh lại cùng cộng hưởng. Cho dù cách xa nhau hơn vạn dặm, ngọc phù vẫn phát ra tiếng nổ lớn, tỏa ra ánh sáng bức người và kiếm ý lạnh
lùng khiến cho đám Quỷ Sát trong rừng rậm vốn chẳng còn bao nhiêu cũng
bị dọa phải trốn ra xa.
Phong Thiệu đang
ngủ cũng bị âm thanh và uy áp ép tỉnh, nhưng y không hề cảm thấy phiền
muộn hay khó chịu, ngược lại tâm trạng còn kích động một lúc lâu mới có
thể bình tĩnh lại được.
Phong Thiệu vừa
mở mắt Phong Bạch đã cảm nhận được, cậu từ sau lưng sờ soạng tới phía
trước y, hỏi: “Thúc thúc tỉnh rồi? Là thứ gì vậy?” Hai người nằm ngủ
cạnh nhau, đương nhiên cậu cũng cảm nhận được.
“Là Côn Luân……” Phong Thiệu cầm ngọc phù trong tay, cảm xúc ấm áp vô cùng
giống như lúc linh lực dư thừa, tinh thần cũng trở nên phấn chấn. Y nhớ
rõ Cố Hoài từng nói, chỉ khi Côn Luân có chuyện hệ trọng ngọc phù này
mới giao động.
Phong Bạch biết Côn Luân,
Phong Thiệu đã không ít lần kể cho cậu nghe những chuyện ở Côn Luân về
các sư thúc, sư bá, sư huynh, sư đệ của y. Cậu biết sớm muộn gì Phong
Thiệu cũng phải trở về Côn Luân, nhưng cho dù nơi đó là Côn Luân tiên
cảnh, cậu vẫn muốn ở cùng Phong Thiệu trong bí cảnh này hơn, dù nơi này
quỷ khí nặng nề lại chỉ có hai người bọn họ.
“Thúc thúc muốn về Côn Luân sao?” Giọng nói của Phong Bạch hơi khàn khàn. Có
lẽ do trưởng thành, không chỉ không thể biến thân hoàn toàn, hay gặp ảo
giác và huyễn thính mà đến giọng nói cũng trở nên khó nghe. Trong lúc
nói chuyện, tay của cậu cũng vói vào trong áo của Phong Thiệu, vuốt ve
làn da trắng mịn ấm áp của y.
Phong Thiệu thân là đệ tử của Côn Luân, chuyện lớn của Côn Luân dĩ nhiên sẽ có quan hệ mật thiết với y, huống chi Côn Luân là phần quan trọng nhất trong
nguyên tác, còn có tình nghĩa sư môn không nhẹ. Dưới đủ loại nguyên nhân khiến cho y không thể không để ý đến. Chung quy dù y có phải là cánh
bướm* vỗ vào nội dung của nguyên tác hay không thì chính y cũng phải
trải qua mọi chuyện. (* hiệu ứng bươm bướm)
“Cũng đến lúc phải ra ngoài rồi.” Phong Thiệu nhẹ giọng nói một câu. Tuy
không nói thẳng là muốn về Côn Luân nhưng y vẫn cảm giác bàn tay đang
đặt bên hông chợt siết chặt lại, tiểu súc sinh ở sau lưng cũng kề sát
vào tai y, lầu bầu một tiếng: “Không ra ngoài.”
Cho dù trên mặt Tiểu Bạch luôn biểu hiện nghiêm túc và ngoan ngoãn nhưng
Phong Thiệu vẫn nhìn ra được tính tình của cậu bướng bỉnh và không muốn
rời xa y đến mức nào, vì thế vuốt lông nói: “Trong bí cảnh này chỉ có Ma khí dày đặc quẩn quanh mà không có linh khí, kì thật đây không phải là
nơi thích hợp để tu luyện, sao có thể ở đây mãi được. Cho dù hiện tại
con có thể dùng linh thạch để bù đắp nhưng miệng ăn núi lở, huống chi
chỗ linh thạch này cũng không đủ để thỏa mãn được nhu cầu của con mới
khiến cho con trở nên người không ta người thú không ra thú như vậy.”
Trong lúc nói chuyện, Phong Thiệu đen mặt nắm lấy cái đuôi hổ đang không
ngừng mò mẫm bên trong quần áo của y rồi kéo mạnh, đau đến mức Phong
Bạch ở sau lưng hít sâu một hơi. Phong Thiệu không biết phần đuôi không
chỉ mẫn cảm mà còn có rất nhiều tác dụng khác nhau đối với loài thú, một trong số đó là giao hoan.
Cho nên bị
Phong Thiệu kích thích như vậy làm cho Phong Bạch đang ngoan ngoãn lúc
này lại bỗng thấy hưng phấn, vừa không ngừng hôn hôn cắn cắn lên chiếc
cổ thon dài đang lộ ra ngoài của người trong lòng, vừa nói: “Không phải
thúc thúc thích thú hình của ta hay sao.”
Mặt Phong Thiệu dần đen lại, mắt thấy cậu càng ngày càng hôn xuống dưới,
tay cũng lần mò ở những chỗ mẫn cảm, y không nhịn được nữa liền nhổm dậy một cước đạp cậu xuống giường, cắn răng nói:“Người dùng hình thú cũng
được, dùng hình người cũng tốt, nhưng ta lại không thích ngươi người
không ra người thú không ra thú !”
Nếu là thú thì y có thể nói là giúp đỡ nhau, nếu là người thì y có thể nói là
lưỡng tình tương duyệt, chứ nửa người nửa thú thế này thì gọi là gì? Thú giao à?
Được rồi, tuy rằng y biết cho dù hình thái của Phong Bạch là gì thì bản chất của cậu vẫn là thú nhân,
nhưng thế này thì trực quan quá, tạm thời y chưa tiếp nhận được, cũng
không thể cứng nổi, mà cho dù có cứng được thì y cũng không chắc trong
lúc giao hoan bỗng nhiên lại nhìn thấy người nọ lộ ra móng vuốt, vật kia của y còn đặt cạnh một cái đuôi có làm cho y bỗng nhiên mềm xuống hay
không.
Bỗng nhiên Phong Thiệu có
một loại cảm giác vô lực đến muốn sụp đổ, cũng lười để ý tới Phong Bạch
mà đi thẳng ra ngoài nhìn hai gốc Hợp Hoan thảo.
Một cú đạp kia y đạp đến tàn nhẫn, cũng may Phong Bạch da dày thịt béo, hơn nữa khoảnh khắc khi bị đạp xuống dưới sau lưng cậu bỗng nhiên hóa ra
một lớp da lông giúp giảm bớt cảm giác đau đớn hơn rất nhiều, chỉ là dục niệm cũng bị dập tắt hơn phân nửa, nhưng khi nhìn thấy Phong Thiệu quần áo không chỉnh tề lại ngửi được mùi ma hương của Hợp Hoan thảo, khiến
cậu vẫn có chút rục rịch lại không thật sự nhào tới.
Tu vi hình người của cậu mới tới Luyện Khí kì, cho dù có linh lực hùng hậu cũng không nắm chắc có thể đánh thắng được thúc thúc, thứ hai, so với
việc cưỡng ép cậu lại càng hi vọng thúc thúc có thể giống trong ảo giác, cam tâm tình nguyện chủ động cầu hoan. Vừa nghĩ đến đây khiến đôi mắt
Phong Bạch lại nóng rực lên, giống như muốn thiêu cháy toàn bộ y phục
trên người y, đem y cắn nuốt vào bụng.
Phong Thiệu nuôi hai gốc Hợp Hoan thảo khá tốt, trải qua mấy năm được Sát Hồn châu tẩm bổ nay đã sắp trưởng thành. Y nhẹ nhàng nhéo nhéo Hợp Hoan
thảo đang nuôi trong dịch dưỡng linh khiến thân thể chúng run run, không chỉ như vậy, Hợp Hoan thảo hiện giờ còn có thể phát ra âm thanh, nghe
tiếng giống như “anh anh*”, rất tiêu hồn.
Đúng là Hợp Hoan thảo, Phong Thiệu thích thú lại chọc thêm vài lần nữa, gốc
Hợp Hoan thảo cũng liền kêu “Anh anh” không ngừng. Tiếng kêu giống như
tiếng than khóc, đòi hỏi âu yếm.
Phong
Bạch vốn đang đứng cạnh lạnh mặt nhìn nhưng khi nghe thấy tiếng kêu này
thì cảm thấy rất phiền chán, cậu nhớ tới mấy gốc Hợp Hoan thảo hóa thành nữ nhân trên đài đấu pháp năm đó liền đen mặt, thản nhiên nói:“Mấy cây
cỏ này thực lực cũng chẳng ra sao, không phải ngày đó thúc thúc một nhát chém đứt ba cây ấy thôi, cho dù nuôi lớn sợ cũng chẳng giúp được gì cho thúc thúc.”
Phong Thiệu vừa trêu đùa
cọng cỏ nhỏ vừa cười đáp: “Thực lực có tốt hay không vẫn chưa nói rõ
được. Nếu không phải ta tu Ma lại có tâm đề phòng mới không bị những ảo
giác đó mê hoặc, bằng không với sức mạnh của hương thôi tình ngày đó
chắc chắc đã khiến cho ta không thể chống lại được.” Mặt khác cũng là do y không có hứng thú với nữ nhân, nếu đổi thành nam tử chỉ sợ đã sớm
nhũn chân buông vũ khí đầu hàng rồi. Cho nên y vẫn rất có lòng tin với
hai bé cỏ này, nhất là sau khi luyện chúng thành con rối.
“Phải không” Phong Bạch lạnh lùng nhìn hai cây Hợp Hoan thảo đang uốn éo thẹn thùng liền cũng đưa tay ra nhéo thử, rất tự nhiên mà vặt mất một nhánh
lá khiến cho Hợp Hoan thảo kêu “A a a” Thảm thiết.
Phong Thiệu quay đầu liếc nhìn cậu, nói: “Lớn như vậy rồi còn cáu kỉnh với hai cọng cỏ, có đẹp mặt không?”
Da mặt Phong Bạch càng ngày càng dày, cười đến ngây thơ vô tội: “Đẹp, thúc thúc đẹp nhất.” Dứt lời liền nghênh đón một cái tát từ y. Phong Bạch
cũng không né tránh, ngược lại còn thuận thế cọ cọ lên người Phong
Thiệu, ghé vào lỗ tai y lầu bầu: “Thức thúc nói ta đã lớn, vậy chuyện
kia có thể…” Lại đón thêm một cái tát nữa khiến Phong Bạch xoa xoa đầu.
Cậu nghĩ phải nhanh chóng gia tăng sức mạnh mới được, ít nhất khi ở hình ngườc có thể ép thúc thúc đến không thể nhúc nhích phản kháng mới được, chứ nếu đấu võ mồm thì không ai thắng được thúc thúc.
Nếu như Phong Thiệu đã quyết định rời khỏi bí cảnh để quay về Côn Luân thì
cũng không chần chừ thêm nữa. Sau khi góp nhặt thêm một ít Sát Hồn châu
liền chuẩn bị rời khỏi đây. Lúc gần đi, Phong Bạch không ngừng lưu luyến căn nhà trúc do cậu và Phong Thiệu tự tay dựng lên, Phong Thiệu thấy
vậy cũng chỉ cho là tâm tình của trẻ nhỏ, cảm thán thời đại này không có máy ảnh để chụp lại lưu niệm.
Vừa nghĩ
đến máy ảnh khiến cho Phong Thiệu nhớ ra một vật, y lần mò trong túi gấm lấy ra một cái kính rồi đưa cho Phong Bạch: “ Trong bí cảnh còn có Sơn
Hà Xã Tắc Đồ, về sau nhất định sẽ không yên ổn nên chúng ta cũng không
quay lại đây nữa. Nếu như con cảm thấy không nỡ thì có thể ghi lại, mỗi
lần thấy nhớ thì lấy ra xem.”
Phong Bạch
cầm lấy kinh Càn Khôn, lúc đầu thì cảm thấy rất vui vẻ nhưng khi nghĩ
đến sau này sẽ không được trở lại đây nữa thì không còn vui nổi. Cậu vận linh khí hóa nhập vào pháp khi, sau khi cẩn thận ghi lại toàn bộ hình
ảnh mới cất lại vào túi gấm treo trên cổ, sở dĩ treo trên cổ là muốn
tiện lúc cậu hóa thành hình thú cũng không làm mất túi gấm.
“Về sau chúng ta lại dựng một căn nhà khác.” Phong Bạch đuổi kịp bước chân
của Phong Thiệu, Quỷ Ảnh của Bông Khâu bay đằng trước dẫn đường.
Phong Thiệu nở nụ cười, quay đầu nói: “ Nếu như con thích thì tìm một nơi có
linh khí nồng đậm bên cạnh Côn Luân là được, sau đó ta sẽ nhờ sư thúc
tạo một động phủ ở đó cho con có phải càng tốt hơn không.” Nói đến đây
khiến cho y nhớ ra một chuyện, giải thích: “ Tiểu Bạch, người ngoài
không được tùy ý ra vào Côn Luân, linh thú cũng vậy. Nếu con là linh
sủng của ta thì có thể, nhưng con biết ta không thể nhận con làm linh
sủng được,…”
Sắc mặt Phong Bạch âm trầm
thêm vài phần, kết hợp với câu nói trước nên cũng hiểu rõ ý tứ của Phong Thiệu, giọng nói của cậu nghe không ra vui giận: “ Ý của thúc thúc là
muốn một mình trở về Côn Luân, để ta ở lại bên ngoài?”
Phong Thiệu nghẹn lời, lại vỗ vai cậu nói: “Con biết ta không có ý như vậy
mà, vả lại nếu như con ở bên ngoài Côn Luân ta cũng sẽ thường xuyên đến
thăm con.” Thấy dáng vẻ Phong Bạch vẫn lạnh như băng thì không khỏi càng mềm giọng khuyên nhủ: “Ngoan nào Tiểu Bạch, không nói đến hiện giờ cảnh giới sơ kỳ Kim Đan của ta đã đại viên mãn, chỉ cần bế quan thêm mấy năm là có thể đột phát một tiểu cảnh giới, mà con cũng vậy. Tư chất của con vô cùng trác tuyệt, chỉ cần bế quan tu luyện vài năm là chắc chắn có
thể đột phá Trúc Cơ.”
“Mà bế quan ở đâu
chẳng là bế quan, hai người chúng ta cùng nhau bế quan bốn, năm năm sau
đó lại cùng tiến vào Cửu Châu lịch lãm là được, đúng không?” Kì thật khi Phong Thiệu nói những lời này đã chệch khỏi kế hoạch ban đầu của y một
đoạn rất xa. Vốn y chỉ định tìm Hà Loan, ăn Thất Tinh Linh Nhĩ sau đó
thành thật trồng nấm ở Côn Luân không đi ra ngoài nữa.
Côn Luân không thể phá vỡ, y cũng không chạy ra ngoài gây chuyện nên dù bên ngoài có loạn lạc đến mức nào cũng không ảnh hưởng gì tới y, lại đợi
thêm hai mươi năm nữa khi nam chính ra nhập Côn Luân thì y tránh đi là
được rồi. Dù sao có Hà Loan là chỗ để ràng buộc nam chính, nếu sau này
có xảy ra chuyện gì cũng không đến mức đuổi tận giết tuyệt, mặt khác Hà
Loan trong nguyên tác chính là một cô gái vô cùng lương thiện chuyên đảm nhận vai trò chữa trị.
Mà những chuyện
khi Phong Thiệu sửa miệng, trước kia y cũng chưa từng suy nghĩ tới, chỉ
là khi nhìn thấy dáng vẻ này của Phong Bạch liền cảm thấy áy náy một
cách khó hiểu dù chính y cũng không cảm thấy những điều này có gì mà cần phải cảm thấy áy náy. Ở tu chân giới, mười sáu tuổi vẫn còn rất nhỏ
nhưng lại không phải là trẻ con nữa rồi, huống chi những chuyện như bế
quan nhìn thì cảm giác tiêu tốn rất nhiều thời gian nhưng thực tế chỉ
trong nháy mắt liền…
“Không được” Phong
Bạch từ chối thẳng, cậu còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại nghĩ có
nói gì cũng vô ích. Cậu hiểu rất rõ con người Phong Thiệu, kỳ thật y
không phải là người dễ dàng dao động mà thực lực của cậu lại chẳng bằng
y, không thể ép y làm theo ý mình được. Mà thực ra cũng không hẳn vậy,
có mấy lần cậu đã cảm giác như nắm giữ được sức mạnh thần bí bên trong
cơ thể nhưng khi càng trưởng thành lại càng không ổn định, lúc đầu có
mấy cách dùng được nay lại không còn tác dụng nữa.
Có điều nếu đã không dùng được võ, đành phải dùng văn vậy. Phong Bạch mỉm cười nắm lấy tay Phong Thiệu: “Trừ phi lập khế ước.”
Phong Thiệu liếc nhìn Phong Bạch một lượt từ trên xuống dưới, chỉ thấy tuấn
nhan của cậu cũng không hề giận dữ mà ngược lại còn bình tĩnh đến cực
điểm, không hề biểu lộ ra bản tính vốn bướng bỉnh nhưng lại biết cậu
đang tính kế mười phần. Y không khỏi cảm thán, Tiểu Bạch nay đã trưởng
thành rồi. Bỗng nhiên y cảm thấy hơi hối hận, có phải mình dạy dỗ tốt
quá không? Ngày sau nếu như không còn sư phụ không còn đồ đệ… Nhưng nghĩ đến đây Phong Thiệu liền dừng lại, cho dù tính kế cũng là tiểu súc sinh do một tay y nuôi lớn, còn có thể làm phản được?
Tâm trạng đi từ kinh ngạc đến cảm thán đến buồn bã rồi lại không cho là
đúng. Phong Thiệu lần thứ hai cho Phong Bạch ăn đập, nói: “ Ngươi được
đấy, cánh cứng rồi đúng không? Còn muốn lập khế ước với ta?”
Nói thì nói vậy những thực tế cuối cùng Phong Thiệu vẫn lập một khế ước với Phong Bạch. Bởi vì Phong Bạch xuất ra đòn sát thủ – hóa thành hổ ngày
tại chỗ để quyến rũ y.
Quỷ Ảnh của Bồng
Khâu đang đi trước dẫn đường quả thật không còn cách nào đi tiếp nhưng
càng không dám quay đầu lại nhìn. Cũng may trong bí cảnh không thể dùng
thần thức để kiểm tra, lão đành phiêu đến một cái cây khô rồi trốn trên
đó, lo sợ con mãnh thú kia chú ý đến mình.
Về phần những tiếng thở dốc, ngâm nga động tình thì cứ để cho chúng bay theo gió đi, Bồng Khâu chẳng nghe thấy gì đâu!
Phong Bạch hầu hạ Phong Thiệu đến dục tiên dục tử, trong lúc y động tình nhất thì nhanh chóng lập được khế ước khiến cậu vừa lòng vô cùng. Có thể
thấy thúc thúc dạy bảo không sai, mọi việc chỉ cần động não và không từ
thủ đoạn thì chắc chắn có thể đạt được thứ mình muốn, huống chi thủ đoạn này cậu thích mà thúc thúc cũng thích.
Trên mặt Phong Thiệu vẫn chưa hết nhiệt tình, thấy Phong Bạch dùng cách này
để kí khế ước cũng không tức giận, dù sao vốn y cũng định lấy thứ này để giúp cậu an tâm bởi vì y không muốn lừa gạt tên ngốc này. Nhưng tiểu
súc sinh này càng ngày càng ỷ lại vào y nên Phong Thiệu không thể dễ
dàng nuông chiều, miễn cho ngày sau không đuổi được cậu đi.
Nhìn thấy trên mặt Phong Bạch bình tĩnh nhưng đáy mắt lại hiện lên sự vui
mừng khó nén làm Phong Thiệu không muốn phá hỏng, ngược lại vì vừa được
mây mưa khiến y cong khóe môi. Cho nên mới nói, nuôi trẻ con phải nuôi
mấy đứa thông minh mới tốt; Giống như Hà Loan – tư chất tốt nên khi học
không dễ quên, hay cũng giống như Tiểu Bạch – tư chất tuyệt hảo nên
không những khi học không dễ quên mà còn biết áp dụng lý thuyết vào thực hành.
Đáy lòng Phong Thiệu như có một
cơn gió mát thổi qua, y thầm thở dài, đúng là rất tốt! Lớn lên dễ nhìn
lại tri kỷ, ngoại trừ rất thích dính người nhưng thắng ở chỗ không khó
chịu, kỹ xảo cũng tuyệt vời. Nếu như ngày sau có được người như vậy làm
đạo lữ, chắc hẳn sẽ là một chuyện rất tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT