Phong Thiệu không hề biết, nếu không có những lời này của y, Phong Bạch sẽ
giống như Thanh Thành tôn giả trong phim điện ảnh, hoặc là dựa vào thực
lực của bản thân hoặc là nhờ vào sát khí nồng đậm để phá vỡ ảo giác. Làm như vậy nhìn thì tưởng là đã thoát khỏi ảo cảnh nhưng thực tế càng ngày càng hãm sâu vào, đắm chìm trong sự sợ hãi rồi dần dần biến nó trở
thành tâm ma của bản thân, làm tổn thương đến pháp thân tuệ mệnh, trở
thành tai họa ngầm trên con đường tu hành đại đạo.
Nhưng Phong Thiệu chỉ vừa mới nói lại câu đó, thậm chí còn chưa kịp dịu dàng
nói tiếp mấy câu phía sau, những lời ấy đã rơi vào trong tai Phong Bạch
đang có dấu hiệu Nhập Ma.
“Đừng sợ, thúc thúc ở ngay bên cạnh con.”
Linh khí toàn thân đang tập chung tại một chỗ, chỉ cần Phong Bạch muốn, cậu
có thể phá vỡ ảo cảnh này. Cho dù sau đó có xảy ra chuyện gì, ít nhất
hiện giờ cậu có thể dễ dàng phá hủy lồng giam này sau đó bắt người đã bỏ rơi cậu trở về bên cạnh mình, bắt y lại, trói buộc y khiến cho cả đời y cũng không được có suy nghĩ muốn bỏ rơi cậu.
Nhưng giọng nói quen thuộc như vậy, dường như cậu đã được nghe thấy ở đâu
đó…… Đúng vậy, đây là giọng nói của thúc thúc, lúc trước y đã cẩn thận
nhắc nhở cậu: “Con sẽ phải đối mặt với chuyện khiến mình sợ hãi nhất ở
trong ảo giác, nhưng cho dù có sợ hãi đến mức nào con cũng trăm lần ngàn lần không được phép tin tưởng. Tất cả những thứ kia đều là giả!”
Đúng vậy, là giả , tất cả đều là giả .
Cậu biết thúc thúc sẽ không vứt bỏ cậu.
Nghĩ như vậy khiến trái tim Phong Bạch dần yên ổn lại, linh lực được ngưng
tụ cũng tản ra khắp nơi trong cơ thể, ảo giác tối tăm mù mịt dần biến
mất… Khi mở mắt ra lần nữa, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là đôi mắt
đang tràn ngập lo lắng của Phong Thiệu, thú tính vốn đang cuồng bạo sôi
sục dưới đáy lòng cũng hóa thành một con mèo dịu ngoan trong nháy mắt.
Cậu giống như một con mèo nhỏ bổ nhào lên người Phong Thiệu.
“Thúc thúc, may mà người ở đây.” Phong Bạch run rẩy mở miệng, tạm dừng một
chút mới nói tiếp:“Con rất thích người.” Không cho phép bỏ rơi con.
“Quá tốt rồi.” Phong Thiệu thấy cậu tỉnh lại một cách thuận lợi, trong lòng
cũng vô cùng vui vẻ. Ôm lấy cậu, lúc đang muốn trả lời lại một câu: “Ta
cũng thích con” thì bên tai đã cảm thấy một luồng nhiệt thổi vào, khiến
cho y đột nhiên nhớ tới ‘Phong Bạch’ trong ảo giác vô cùng quyến rũ kia, trong lòng nóng lên lại chẳng thế nói ra lời nữa.
Y âm thầm cảm thấy đau đầu. Sao thế này? Sống tới ngần này tuổi rồi mà
vẫn bị ảo giác kích động đến mức phát tình với một đứa nhỏ lông còn chưa mọc hết?
Phong Bạch càng thêm cảnh giác
hơn lúc trước, cậu ngẩng đầu nhìn Phong Thiệu, từng câu từng từ hỏi y:
“Thúc thúc không thích con?” Nếu như cậu nghe thấy y nói ra một từ
‘không’, có lẽ cậu sẽ không thể khống chế được bản thân nữa.
Kinh văn đang tụng trong đầu thì làm sao, đơn đớn không ngừng tra tấn thì
thế nào. Cậu không sợ chúng, chúng cũng không làm gì được cậu, càng
không thể ngăn cản được cậu.
“Sao ta có thể không thích con được?” Phong Thiệu treo lên nụ cười quen thuộc nhưng trong lòng lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Nếu y không thích tiểu súc sinh này, sao có thể bị ảo giác ảnh hưởng đến
mức ấy, còn khiến y suýt nữa không tìm được đường về. Có điều cảnh cuối
cùng lại hiện ra Tiểu Bạch và Lữ Minh Tịnh, từ lúc nào tiểu súc sinh này lại có địa vị giống như Lữ Minh Tịnh ở trong lòng y ?
“Ảo giác kia không làm gì thúc thúc chứ?” Bàn tay Phong Bạch không ngừng sờ loạn lên người Phong Thiệu khiến cho y vô cùng mất tự nhiên. Không được thoải mái như trước nữa, y đành kéo tay Tiểu Bạch rời khỏi người mình.
“Con mặc quần áo vào trước đã.” Phong Thiệu cũng không rõ tại sao lúc trước
còn chẳng cảm thấy gì, hiện giờ y lại tránh nhìn cơ thể trần trụi của
cậu. Y nhanh chóng lấy một pháp bào trong túi gấm đưa qua.
Kỳ thật Phong Bạch cũng không thoải mái như bề ngoài. Đuôi mắt lướt thấy
sườn mặt thoáng ứng hồng của Phong Thiệu khiến cho cậu nghớ tới “Phong
Thiệu” vô cùng quyến rũ làm cậu không thể rời mắt trong ảo giác .
Nhưng dù sao đây cũng không phải ảo cảnh, cậu vẫn còn lí trí. Thúc thúc đã
từng dạy cậu phải biết dùng dây dài câu cá lớn. Phong Bạch rời tầm mắt,
trên mặt không mảy may lộ ra điều gì, chỉ không ngừng hồi tưởng và khát
khao ở trong lòng, sớm muộn gì cậu cũng sẽ làm thúc thúc giống như trong ảo giác.
Phong Thiệu ăn Thất Tinh Linh
Nhĩ vào bụng, ngoại trừ y bị ảnh hưởng bởi ảo giác còn lại Tiểu Bạch và
Tiểu Mân đều vô cùng thuận lợi. Nhiệm vụ tầm bảo trong bí cảnh lần này
coi như viên mãn. Phong Thiệu cảm thấy vô cùng vừa lòng, về phần dục
niệm do ảo giác gây ra… Tạm thời không cần nhắc tới. Về sau mỗi ngày y
đều niệm chú Luyện Tâm, y không tin không thể tiêu trừ ảnh hưởng mà ảo
giác đem lại.
Nghĩ như vậy, ngược lại Phong Thiệu cũng không định vội vã ra ngoài, y có xu thế muốn ở lại trong bí cảnh một thời gian.
Bí cảnh âm tà bậc này có thể nói là vô cùng hiếm thấy ở Cửu Châu, rất có
lợi cho một kẻ Ma tu như y. Phong Thiệu còn đang lo không có chỗ để thử
tay nghề luyện chế con rối và Ma Sát, nhưng trong bí cảnh này có quỷ khí dồi dào lại bí mật như vậy, tất cả đều khiến cho Phong Thiệu cảm thấy
hài lòng.
“Thúc thúc, cương thi này đã
chết một thời gian rồi, còn lấy được thứ gì có ích nữa?” Phong Bạch ngồi trên đất nhìn một vùng rộng lớn toàn là xương trắng và thịt nát, cau
mày hỏi.
“Vẫn rất có ích đấy. Bên ngoài
bí cảnh không tìm được cương thi tốt như vậy đâu, may mà chưa vỡ nát
quá.” Phong Thiệu gật đầu, cẩn thận thu gom những bộ phận bị tách rời
của cương thi sau đó xếp thành một hàng ngay ngắn. Cương thi ngàn năm đã bất tử hơn nửa đời người cho nên sau khi khâu khối thi thể này lại thì
nhìn không đáng sợ như trước nữa.
“Ế…” Y
thả một tia ma khí nhập vào trong cơ thể của cương thi thử thăm dò, cân
nhắc nói: “Không luyện lại được nữa rồi, Nguyên Thần của nó đều đã tan
biến, nhưng vẫn có thể dùng làm nguyên liệu.”
Cương thi ngàn năm này sống trong bí cảnh âm tà lấy âm khí, sát khí, quỷ khí
để dưỡng luyện, mặt khác thi tâm còn được chôn gần Thất Tinh Linh Nhĩ
giúp tinh lọc ma khí, bởi vậy mới tu luyện được một thân xác có thể tái
sinh. Cho dù Nguyên Thần của nó đã tiêu tán nhưng vẫn có rất nhiều chỗ
ưu việt.
Mắt thấy Phong Thiệu lấy ra một
cái bình màu xanh nho nhỏ, Phong Bạc hơi nhíu mày, nói: “Thúc thúc muốn
luyện chế lão quỷ kia? Thứ dễ dàng bị thu phục như vậy, khi luyện thành
cũng để làm gì được?”
“Đừng coi thường
nó, khi nó hóa thành thực thể cũng không dễ đối phó đâu. Có điều sau này lão quái màu lục mà chúng ta gặp được đúng là tốt hơn nhiều, nhưng mà
khó đối phó quá, vất vả lắm mới giết được nó nên chẳng thể thu phục
được.” Phong Thiệu vừa nói vừa bấm tay niệm thần chú gọi bóng đen ở
trong bình ra ngoài.
Bóng đen lúc đầu chỉ là một tia, sau đó càng lúc càng lớn rồi dần dần tạo thành một bóng
người, nhưng nó không được tự do, phần đuôi của nó vẫn ở trong miệng
bình không thể thoát ra được. Cái bóng hình người có chút ục ịch, lão
quỷ màu xám đen không thể nhìn rõ được ngũ quan, dường như là một ông
lão với bộ râu dài. Lão vừa được gọi ra đã ngã ngồi trên mặt đất, khàn
khàn nói: “Nếu ngươi muốn giết lão hủ thì giết liền đi, còn nếu muốn
dùng đến lão thì dù sao cũng phải cho lão ăn chút linh khí để no bụng
chứ, không thì lão đây cũng chẳng còn sức lực mà nghe ngươi sai bảo
đâu.”
Phong Thiệu mỉm cười,
nói:“Ngươi đúng là rất thức thời, biết ta muốn dùng ngươi.” Y cũng không hà khắc liền lấy một ít linh cầm cấp thấp từ trong túi ngự thú ra. Đây
đều là những thứ y chuẩn bị mỗi khi thèm linh thực, lúc này lại được dịp cho lão quỷ dùng.
Lão quỷ không ghét bỏ thứ này không phải là người sống, lão ở trong bí cảnh này đã hơn trăm
ngàn năm có mấy khi được nhìn thấy người sống đâu, bởi vậy được ăn mấy
con linh cầm cũng đã khiến lão cảm thấy vô cùng vui vẻ. Lúc này Quỷ Ảnh
lóe lên rồi bất chợt phi về phía đám linh cầm. Mấy con linh cầm của
Phong Thiệu nhạy bén linh hoạt hơn chim chóc bình thường rất nhiều, y
cũng cố tình vứt ở đó ý đồ muốn thử lão quỷ.
Lão quỷ không tụ lại thành thực thể mà vẫn là một Quỷ Ảnh, nhưng cái bóng
của lão nhanh như thiểm điện, nếu không phải Phong Thiệu hết sức chăm
chú nhìn lão chằm chằm, chỉ sợ y cũng không thể nhìn thấy toàn bộ quá
trình lão bắt đám linh cầm. Xác ba bốn con linh cầm vẫn còn nằm trên mặt đất.
Phong Thiệu không thấy lão hóa thực cũng không cảm thấy tiếc nuối, ngược lại còn hơi vừa lòng, cười nói:
“Ăn no mới có sức lực làm việc .”
Lão
quỷ cũng chưa thỏa mãn, chép miệng bĩu môi nói:“Còn nữa không? Cho lão
hủ ăn no, đến lúc ngươi luyện hóa cũng bớt được rất nhiều việc, ít nhất
cũng đỡ tốn mấy viên Sát Hồn châu mà thời gian lại nhanh hơn nhiều.”
Phong Thiệu giật mình, không ngờ lão quỷ này cũng rất hiểu biết về Ma tu,
miệng lại chỉ thản nhiên nói một câu:“Ngươi cũng hiểu biết đấy.”
Lão quỷ vừa nói những lời này vừa đánh giá Phong Thiệu, nhưng khi nhìn thấy trên mặt y chẳng có chút khác lạ nào thì cảm thấy rất khó hiểu, chẳng
lẽ lão ta đã nhầm? Vốn lão cứ tưởng tên nhóc này còn nhỏ tuổi, chắc hẳn
là mới Nhập Ma cho nên không quá am hiểu về Ma tu.
“Ngươi không muốn bớt việc khi luyện hóa ta sao? Dù gì nơi này cũng là Cửu
Châu, mấy thứ kia của ngươi chắc gì đã đủ dùng. Chỉ cần ngươi cho ta ăn
no, không cần ký khế ước, ta sẽ chỉ cho ngươi cách làm.” Lão quỷ hướng
dẫn từng bước.
Phong Bạch thấy lão quỷ
yêu cầu nhiều thứ như vậy thì mất hết kiên nhẫn. Cậu vừa đứng lên đã
khiến lão quỷ ngửi ra mùi bất thường, giọng nói cũng trở nên sợ hãi:“
Ngươi…… Muốn làm gì?”
“Nói nhiều lời vô
nghĩa như vậy còn không bằng để ta ăn ngươi, sau đó ta sẽ giúp thúc thúc tìm mấy thứ khác ít lời hơn.” Phong Bạch lạnh lùng nói. Mặc dù trên mặc cậu vẫn còn nét trẻ con nhưng lại có sát khí thuần túy đáng sợ.
“Ngươi……” Giọng nói của lão quỷ bị chặn lại. Lão ta cũng chỉ là Quỷ Sát, luôn sợ
hãi Bạch Hổ theo bản năng. lão cũng không dám nói thêm điều gi với Phong Bạch nữa, chỉ nhìn sang Phong Thiệu cầu cứu nói:“Đừng như vậy mà, những con Quỷ Sát khác chưa chắc đã hữu dụng được bằng ta đâu, phần lớn chúng đều không còn thần trí. Ngươi nhìn ta đi, ngươi không cảm thấy thần trí của ta vẫn còn tỉnh táo à, cũng rất rõ ràng nữa.”
Khi Phong Bạch càng tiến lại gần càng khiến lão quỷ sợ hãi không thôi, tốc
độ nói của lão tăng nhanh, vừa tự đắc ý lại vừa không phục, chỉ sợ không thể chứng minh với y rằng mình hữu dụng. Phong Thiệu thấy vậy không
khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng, nuôi cậu bên cạnh mình vài năm, cuối cùng
cũng nuôi ra một Tiểu Bạch có chút thú vị, còn mang theo phong thái của
y.
Ngay trong nháy mắt Phong Bạch hóa
thân thành Bạch Hổ, lão quỷ quát to một tiếng, rốt cuộc nói ra trọng
điểm:“Tất cả đều là do ta có một môn tâm pháp Ma công tuyệt mật!”
“Trở về.” Phong Thiệu gọi cậu trở lại. Tuy rằng Phong Bạch không muốn, bởi
vì nó thực sự không thích lão quỷ hay châm ngòi ly gian nó với thúc thúc này, nhưng cũng chỉ dọa lão thôi chứ không thực sự định làm gì lão cho
nên nó liền thu móng vuốt lại.
“Hù chết lão hủ rồi. Anh bạn nhỏ này tuổi thì không lớn nhưng lại nhiều tâm
nhãn, thủ đoạn cũng quá cay độc!” Lão quỷ thở hồng hộc. Vốn Quỷ Ảnh được hấp thu linh khí trở nên dày đặc cũng bị tan mất một ít, lúc này mới
chậm rại tụ lại một chỗ.
Đôi mắt vàng kim của Phong Bạch hung ác nhìn chằm chằm lão quỷ, nó rất khó chịu khi nghe lão quỷ nói Phong Thiệu như vậy.
Phong Thiệu lại không khó chịu, còn xem nó như một lời khen ngợi, cười nói:
“Đối với người ngoài đương nhiên phải ra tay độc ác một chút, nhưng nếu
ngươi ký khế ước với ta thì sẽ trở thành người nhà, ta cũng sẽ dịu dàng
hơn nhiều.”
Tuy giọng điệu ôn hòa nhưng
lão quỷ lại nghe ra được thâm ý bên trong, huống chi còn trải qua một
trận kích thích như vậy cũng giúp lão hiểu được thiếu niên trước mắt
không phải là kẻ thiếu kinh nghiệm giang hồ, ngược lại còn vô cùng cáo
già. Giờ cũng đã rơi vào hoàn cảnh như vậy rồi, lão cũng chẳng còn cách
nào cứu vãn được nữa, không khỏi thở dài nói: “Ngươi tuổi còn trẻ như
vậy mà đã Kết Đan, tương lai về săt ắt sẽ là tiền đồ rộng mở. Hai bên
trợ giúp lẫn nhau, lão hủ sao lại không muốn kí khế ước. Chỉ là… Chỉ
là…”
Phong Thiệu tò mò hỏi: “Chỉ là cái gì?”
Lão quỷ không nói lời nào mà chỉ cẩn thận nhìn về phía Phong Bạch.
Phong Thiệu nhanh chóng hiểu được ý lão, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Ngươi vẫn sợ nó ăn ta?”
Lão quỷ thấy Phong Thiệu vẫn không thèm để ý, vội la lên: “Ngươi đừng tưởng hiện giờ nó rất nghe lời ngươi, đấy là do nó vẫn còn nhỏ! Chờ một thời
gian nữa, cho dù nó có không muốn ăn ngươi thì cũng sẽ không thể nhịn
được đâu. Thiên tính của thánh thú là thứ dễ khắc chế như vậy? Đừng nói
tu vi hiện giờ của ngươi mới là Kim Đan, cho dù là Phản Hư kỳ cũng không thể hóa giải được thiên tính của thánh thú đâu. Đừng có ngây thơ nữa!
Theo lão hủ thấy ngươi với Bạch Hổ này nên sớm tách ra mỗi người một ngả thì mới tốt…”
Rốt cuộc Phong Bạch cũng
không thể nhẫn nại được nữa, nó giận dữ gầm lên một tiếng, dường như sắp chồm lên nuốt luôn lão quỷ vào bụng. May mà Phong Thiệu tay mắt nhanh
nhẹn kéo nó lại, trách mắng: “Sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Bình
thường ta dạy con thế nào?”
Đôi mắt vàng
kim của Phong Bạch lóe lên, tràn đầy tủi thân mà cọ cọ Phong Thiệu, khi
thấy sắc mặt tức giận của y không giảm lại biến thành người, dùng hình
người thuận tiện hơn. Cậu kéo lấy tay Phong Thiệu, giọng hối lỗi: “Muốn
thành việc lớn, không kiêu không nóng nảy, hỉ nộ không hiện ra sắc mặt.”
Phong Thiệu thấy thái độ của cậu thành khẩn, cũng không đành lòng nói thêm
điều gì nữa. Y hao hết tâm tư dạy dỗ cậu không phải là muốn dạy cậu
thành một bao cỏ.
“Thúc thúc, con đã nói
rồi, con tuyệt sẽ không ăn người đâu.” Phong Bạch ngẩng đầu lên, trong
đôi mắt như có thứ gì chuyển động, cậu sợ Phong Thiệu sẽ tin lời nói của lão quỷ. Nếu như y tin lão sau đó khiến cho mỗi người đi một ngả, cậu
không chỉ ăn thịt lão, còn nhất định phải đem thúc thúc… Suy nghĩ này
vừa nảy ra, trong Thức Hải lại bắt đầu cuồn cuộn không ngừng, đây là
điềm báo kinh văn chấn động. Thật đáng ghét, Phong Bạch cắn răng thu hồi tâm tư, gắt gao khống chế lại.
“Ta biết.” Đôi mắt của Phong Bạch là thứ Phong Thiệu yêu thích nhất trên người cậu.
Sống cả hai đời, chưa có người nào chỉ đơn thuần tin tưởng và không muốn xa
rời mình đến vậy… Trong lúc nhất thời y không nhịn được đã hạ một quyết
định vô cùng không có lý trí. Y nhìn về phía lão quỷ, thốt ra: “Chuyện
của ta và Bạch Hổ ngươi không cần bận tâm. Nó là người thân cận với ta
nhất, ta tuyệt đối không bao giờ bỏ nó lại.”
Lão quỷ cảm thấy kinh dị, Phong Bạch lại càng chẳng nói nên lời, những bất
an nóng nảy lúc trước bây giờ đều chuyển thành vui mừng, cảm xúc lên
xuống thất thường. Tiếng kinh văn đáng ghét trong thần thức, uy áp khiến cậu cảm thấy khó chịu, tất cả đều biến mất hoàn toàn, trong mắt cậu bây giờ chỉ có thúc thúc, trong lòng cậu cũng chỉ còn hình bóng của y.
Người này, y nói sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT