Phong Thiệu tràn trề hi vọng bay quanh Tây Hòa châu mấy ngày, sau đó lại phải thất vọng quay về.
Bởi vì thu hoạch đạt được sau khi tinh lọc linh khí vô cùng khả quan, chỉ
cần lọc được linh khí thì tạm thời có thể biến những người mang nhiều
linh căn kia trở thành đơn linh căn, thế nên rất nhiều tu giả đều muốn
tinh lọc linh khí. Nhu cầu tăng cao khiến các loại pháp bảo, đan dược,
pháp quyết dùng để tinh lọc linh khí, cho dù chỉ là loại cấp thấp cũng
đủ để chúng tu giả xua như xua vịt, còn các loại cấp cao thì đừng nói
trong thành thị, thậm chí ngay cả ở thế gia cũng rất khó có được.
Dưới tình hình như vậy, Phong Thiệu lập tức nhắm đến Phong Bạch.
Nhớ ngày đó trong nặc cảnh Liên Hoa, là nhờ Phong Bạch dùng nguyên khí để cứu y, giúp y tinh lọc…
Tuy Xích Mân chỉ là một con chim nên không thể áp dụng phương pháp thải bổ, nhưng Phong Thiệu có thể hỗ trợ.
Cho dù y cũng là cô nương lần đầu lên kiệu hoa, nhưng Phong Thiệu vẫn rất
hài lòng với tư chất và ngộ tính của mình, gần như thứ gì y cũng có thể
học được, đừng nói là thải bổ giúp một con chim, cho dù phải thải bổ
cùng một con chim… Đây là chuyện không khoa học.
Vấn đề là, Phong Bạch không phối hợp.
Không phối hợp cũng không sao, Phong Thiệu đành phải hiểu biết bằng cảm xúc, di chuyển bằng lí trí*. (封绍晓之以情, 动之以理 Câu này Phong Thiệu nói ngược. Hình như câu gốc phải là 动之以情,晓之以理 hiểu biết bằng lí trí, di chuyển bằng cảm xúc)
Phong Bạch híp mắt nhìn y, sau đó lại quay đầu nhìn thoáng qua con chim ngốc
đang hăng hái mổ linh thực trên bàn, khiến cho Xích Mân sợ đến mức lông
lá dựng thẳng đứng, liên tục lùi vài bước ngã ngồi vào trong đĩa linh
thực.
“Phong Tiểu Bạch, ngoan nào.” Phong Thiệu thấy Phong Bạch vẫn đứng yên bất động bèn dịu dàng xoa đầu hắn,
sau đó nói với vẻ dụ dỗ: “Biến thành Bạch Hổ đi, chẳng phải mi thích
nhất là được thúc thúc sờ cho hay sao…”
Phong Bạch nhẫn nại nằm trên đùi Phong Thiệu, còn trưng ra dáng vẻ không hài
lòng mà nói: “Thúc thúc, gần đây Nguyệt Hoa quyết của ta tu luyện tăng
tiến rất chậm, hình như chạm phải bình cảnh, thân thể không thoải mái
nên không thể hóa hình được.”
Phong Thiệu cũng không hiểu rõ về Yêu tu lắm, lúc trước đọc một lượt rồi giải thích cho Phong Bạch nghe cũng bởi vì Phong Bạch không biết chữ. Sau này
Phong Thiệu lấy Nguyệt Hoa quyết làm ví dụ, dùng luôn nó để dạy chữ cho
hắn, dù sao Phong Bạch cũng có linh trí rất cao, chẳng bằng để hắn tự
lĩnh ngộ.
Tuy không quá hiểu rõ nhưng
đúng thật trên con đường tu luyện sẽ gặp phải thứ gọi là bình cảnh, lúc
này hoặc là ra ngoài du ngoạn, hoặc là nhập định ngộ đạo, hoặc là tìm
kiếm cơ duyên, đột phá cũng là chuyện có thể gặp nhưng lại chẳng thế
cầu.
Tuy nhiên người bình thường gặp phải bình cảnh thì ít nhất cũng là từ Luyện Khí tu lên Trúc Cơ, làm gì có
chuyện tu vi của tên nhóc Phong Bạch này mới Luyện Khí tầng hai mà đã
gặp bình cảnh? Hơn nữa tư chất của hắn cũng không phải loại kém như vậy.
Phong Thiệu nhướn mày liếc nhìn Phong Bạch, mặc dù hắn đã kịp thời ngụy trang vẻ mặt của mình nhưng cũng đừng mong lừa gạt được y, đó là múa rìu
trước mặt Lỗ Ban.
Tuy nhiên y cũng không
chọc thủng chiêu trò của hắn, chỉ dò xét Phong Bạch, đúng là đã Luyện
Khí tầng hai. Sau đó y nhẹ nhàng “À” một tiếng rồi hỏi: “Biến một chút
cũng không được sao?” Nói xong, y lại vỗ vỗ lưng của Tiểu Bạch.
Ngay lúc Phong Bạch đang thoải mái lăn lộn trong lòng y, nghe thấy lời này
của y liền ngẩng đầu, nhìn y với ánh mắt ngây thơ: “Thúc thúc, kỳ thật
mỗi lần giúp thúc đều rất hao tổn sức lực, quả thật hiện giờ ta chẳng
còn chút sức nào cả.”
Trên trán Phong
Thiệu nổi đầy hắc tuyến, rõ ràng mỗi lần giúp y thì con tiểu súc sinh
này đều sinh long hoạt hổ, chẳng lẽ đó là ảo giác của một mình y hay
sao?
Nhưng Phong Bạch không muốn, y cũng chẳng thể bóp cổ nó bắt nó phun ra được đúng không?
Dù rằng ngoại trừ cách bóp cổ Phong Bạch thì Phong Thiệu cũng chẳng nghĩ
ra được cách nào tốt hơn, vẫn còn vài biện pháp khác nhưng y lại không
muốn dùng những thứ đó để đối phó Phong Bạch, cũng chẳng rõ tại sao lại
như vậy. Mà thôi, nếu hắn không muốn thì bỏ đi, chưa tới mức sơn cùng
thủy tận, kiểu gì cũng nghĩ ra được cách nào đó.
“Nếu con thấy không thoải mái, vậy cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài đi dạo.”
Phong Bạch thấy Phong Thiệu bỏ lại mình một mình trong phòng liền muốn chạy
theo, nhưng nghĩ đến việc y muốn đem nguyên tinh của mình cho con chim
ngốc kia dùng. Hắn lạnh lùng nhìn về phía con chim ngốc đang chăm chú
hấp thu linh thạch ở trên bàn…… Nguyên tinh chỉ cho thúc thúc thôi, con
chim ngốc này đừng mong mà có được.
Xích Mân bị ánh mắt hung hãn này trừng, sợ tới mức cơm cũng không ăn nổi nữa.
Phong Bạch vừa có ý định bắt nó để ăn thịt luôn, nhưng nghĩ tới Phong Thiệu
vẫn còn cần dùng đến nó, liền cố nén cái suy nghĩ này xuống, đem một
đống linh thạch hệ hỏa ở trên bàn đẩy tới trước mặt nó, ra lệnh: “Mau
hấp thu, hấp chậm ta liền vặt sạch lông trên người mi, một miếng ăn luôn mi.”
Xích Mân khóc không ra nước mắt, nó càng ngày càng cảm thấy lúc trước bị Phong Thiệu cứu ra từ trong tay
chủ nhân trước có vẻ cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì TT.TT
Cách lấy nguyên tinh của Phong Bạch để thải bổ cho Tiểu Mân không thể dùng
được, Phong Thiệu nản lòng thoái chí đến độ muốn mang Tiểu Mân trở về
Côn Luân .
Tuy rằng Côn Luân không thích
tu hành dựa vào ngoại vật, nhưng ít ra có mấy môn công pháp hiếm có có
thể giúp đề cao khả năng tinh học linh khí. Suy cho cùng toàn bộ đệ tử
của Côn Luân không phải ai ai cũng là đơn linh căn và song linh căn hiếm gặp được.
Nhưng công pháp nâng cao tốc
độ…… Côn Luân trước giờ không đầu cơ trục lợi đi đường tắt, cho nên pháp quyết nâng cao tốc độ tinh lọc kiểu gì cũng phải mất ba bốn năm mới làm đầy được linh khí dự trữ bằng nửa Nguyên Anh kỳ của Tiểu Mân.
Vậy chẳng bằng mang Tiểu Mân về Côn Luân để nó tự mình hấp thu tu luyện!
Phong Thiệu thật muốn rơi giọt lệ xót xa, lần đầu tiên hối hận đối với muôn vàn tính kế của bản thân.
Từ đau buồn biến thành khổ não, Phong Thiệu thầm nghĩ muốn mượn rượu giải
sầu, y mở cửa phòng, gọi với tiểu nhị đang ở bên ngoài. Tiểu nhị cũng vô cùng ân cần đối với các vị khách trọ phòng chữ Thiên, tiếng gọi “Tiểu
nhị” còn chưa dừng, tiểu nhị đã nhanh chóng phi đến đây.
“Phong công tử, ngài có gì cần phân phó?” Tiểu nhị cười tươi nhận lấy bạc vụn Phong Thiệu đưa qua.
“Trước đó vài ngày ta đã dặn ngươi mua cho ta vài bầu rượu ngon, ngươi lại đi mua thêm cho ta vài bầu nữa.” Phong Thiệu nói.
Tiểu nhị vừa nghe lại có chút khó xử: “Phong công tử có lẽ ngài không biết,
rượu kia được ủ tại rượu phường tốt nhất ở đây. Nhưng hôm nay trên phố
tiên nhân có vị tiên tử nào đó tổ chức nghi lễ kén rể, rất nhiều người
đều đi tới đó xem náo nhiệt, rượu ở rượu phường kia cũng đã bị mua hết
rồi……”
Phàm nhân đối với tu giả cho dù có tu vi cao hay thấp cũng đều coi như tiên nhân, bởi vì tu vi thấp đến
đâu cũng sẽ bấm ra được một hai cái pháp quyết. Nơi mà tiên nhân sống tụ tập với nhau đều gọi là phố tiên nhân, về phần tiên tử hôm nay tổ chức
kén rể, Phong Thiệu cũng nhanh chóng nghĩ ra có lẽ là nữ đệ tử ngoại môn nào đó của Phiêu Miểu đang tổ chức đấu pháp kén rể.
Phong Thiệu dùng thần thức quét về phía phố tiên nhân, tuy khoảng cách khá xa nhưng y vẫn nghe được các âm thanh náo nhiệt ở bên kia. Bên trong phố
hầu như đều là tu giả, khắp nơi nhốn nháo, phi kiếm, pháp khí hỗn tạp
đông đúc. Càng chẳng cần kể đến bên ngoài thành đều bị vây bởi đám người phàm nhân đi tới xem náo nhiệt, tửu lâu chỗ nào xây cao một chút cũng
toàn người là người.
Chậc chậc, trong lúc mặt mày y cau có, nhóm người này lại đang vui sướng, còn uống hết rượu của y!
Cho nên Phong Thiệu quyết định đi xem náo nhiệt.
Tuy rằng Phiêu Miểu tông đứng hàng thứ tư trong tứ tông, phạm vi thế lực
lại chỉ có một Lương Ung Châu, nhưng trong mắt các tông môn thế tục
cũng là một loại tồn tại cao cao chẳng thể với tới. Thậm chí nữ đệ tử
ngoại môn này cũng được chúng đệ tử xua như xua vịt. Mặc dù có rất nhiều tán tu phổ thông kéo đến, nhưng phần lớn lại không dám thực sự mơ
tưởng. Nhiều hơn chẳng qua là muốn mở rộng tầm mắt, xem xem một trong tứ đại tông môn là Phiêu Miểu tông rốt cuộc phô trương đến cỡ nào, còn có
nữ tử của Phiêu Miểu tông có phải đều là những mĩ nhân hiếm gặp như
trong lời đồn hay không.
Cho nên những kẻ thực sự có ý muốn đối với nữ đệ tử ngoại môn này, đều là một vài đệ tử
của các tông môn ở thế tục hoặc là một vài tộc nhân của các thế gia.
Nghi thức kén rể lần này được tổ chức ở trên nội hải của Di Châu, giữa mặt
biển thoáng hiện khói trắng tản ra những dải lụa màu xanh nhạt, ước
chừng trải rộng khắp mấy trăm trượng. Ánh sáng lung linh hòa lẫn vời màu xanh của nước biển, cảnh sắc tráng lệ dị thượng.
Từng đám sương mù lững lờ quanh quẩn, khiến cho nơi này giống như một tiên cảnh nổi giữa mặt biển.
Những dải lụa này tên là Bích Hoành Ba, cũng không phải là loại pháp khí cao
minh gì nhưng lại mang đến hiệu quả thực sự kinh diễm phi phàm, dùng
chúng làm đài đấu pháp quả thật là ý tưởng mởi mẻ lại xa hoa lộng lẫy.
Về phần nhóm nữ tu của Phiêu Miểu tông đều đứng ở trên bảo thuyền Phi
Yến phía bên kia. Toàn thân bảo thuyền này khắc hình mây cuồn cuộn,
thành lan can làm từ gỗ lim được sơn màu xanh biếc, hai bên thả những
dải lụa trắng lơ lừng. Chiếc thuyền hoa lệ tinh tế như vậy phối với các
giai nhân đứng trên thuyền càng làm tăng thêm sự quyến rũ.
Cũng vì vậy mỗi trận đấu pháp trên không trung sẽ giúp các nữ tu của Phiêu
Miểu tông phơi bày ra dáng vẻ xinh đẹp và thực lực, càng quan trọng hơn
là khí tràng của Phiêu Miểu tông. Điều này không chỉ có đám tiên nhân
trên phố xem náo nhiệt thấy được mà cả nhóm phàm nhân cũng có thể thấy
được một hai phần.
Kỳ thực đây là cách Phiêu Miểu tông dương oai.
Tuy Phong Thiệu không cho là đúng nhưng cũng bội phục thủ đoạn của nhóm nữ
tu Phiêu Miểu này. Chỉ tiếc Côn Luân luôn luôn phô bày sự kiên cường ra
bên ngoài. Đương nhiên, sở dĩ Côn Luân khinh thường dùng ngoại vật cũng
khinh thường dùng thủ đoạn, bởi vì thực lực của họ luôn luôn vượt xa ba
tông môn còn lại, kẻ đứng đầu thì có thể khinh thường.
Lúc này, Phong Thiệu cũng giống như mấy tu giả muốn lên đài, dùng ngự kiếm bay trên mặt biển.
Đương nhiên không phải y định đi lên đài đấu pháp, chẳng qua là y muốn xem
náo nhiệt một cách rõ ràng mà thôi. Tuy rằng dùng thần thức cũng có thể
xem được, nhưng độ kích thích so với dùng mắt thật để nhìn thì khác biệt hoàn toàn, giống như sự khác biệt giữa ở nhà xem tivi và ra rạp xem
phim vậy.
“Hôm nay là ngày tổ chức đấu
pháp kén rể mười năm một lần của Phiêu Miểu tông ta, các tu giả ở đây
đều có thể lên đài đấu pháp để tỉ thí, ba mươi bảy người cuối cùng còn
lại có thể kết thân với Phiêu Miểu chúng ta, nhập Phiêu Miểu tông.”
Lời này vang vọng toàn bộ hai bên bở biển Di Châu, giọng nữ ngay ngắn không nghe ra được tuổi tác, lại có một cảm giác uy nghiêm, nhưng người nghe
thì không thể nhìn được người đang nói đang đứng ở nơi nào. Phong Thiệu
cũng không nhìn được, nhưng có thể miễn cưỡng dùng thần thức để tìm
phương hướng, có điều y không tiếp tục tra xét. Bởi vì người có thể
truyền âm đi xa như vậy khiến cho mọi người đều nghe được rõ ràng, chắc
chắn phải có tu vi Nguyên Anh.
Người lên
được đến đâì đấu pháp ít nhất phải là những tu giả Trúc Cơ kỳ, trong số
bọn họ hoặc là vũ y tinh quan, phong thần tuấn lãng, xuất thân từ thế
gia, hoặc là tướng mạo cổ xưa, đạo phục hoa mỹ, có lẽ là đạo sĩ, hoặc là ăn mặc gọn gàng hông dắt bội kiếm, hoặc là râu dài qua bụng, hình thái
quỷ dị.
Ngược lại Phiêu Miểu tông cũng
không câu nệ vẻ ngoài của đạo lữ, cho dù là dáng vẻ ra sao, cho dù tuổi
tác thế nào, cũng chẳng quan trọng tu vi, chỉ cần có thực lục mạnh mẽ
dám đi lên vũ đài quyết đấu. Trong đám người đi lên đấu pháp vừa có Kiếm tu khí thế, cũng có Võ tu uy mãnh kiên cường, còn có Đan tu dùng độc
quỷ dị, thậm chí Phong Thiệu còn nhìn thấy hai người Thiền tu, một người trong tay cầm pháp trượng, một người cầm phật châu như kinh lôi.
Tuy rằng lên sân khấu phần lớn đều là Trúc Cơ, cùng lắm là Giả Đan kì,
nhưng trong lúc nhất thời nhìn thấy các thể loại tu giả khác nhau với
các loại đấu pháp khác nhau như vậy cũng khiến cho Phong Thiệu không kịp xem không kịp nhìn.
Ở Côn Luân y đã được coi là người có nhiều kinh nghiệm nhập thế, nhưng so với với các tán tu này, thậm chí là các đệ tử của tông môn trong thế tục y cũng không thể
sánh bằng. Trong Côn Luân đều là kiếm tu, mà trong thế tục lại có đủ
loại tu pháp, giúp cho Phong Thiệu hiểu ra, không phải cứ Kiếm tu mới là nhất chi độc tú, ngược lại ở đây mỗi người mỗi vẻ.
Như vậy ngược lại giúp y thu hoạch được thêm một ít lĩnh ngộ, trong lòng
Phong Thiệu khẽ động, kỳ thật trước giờ y không thể phân biệt rõ ràng sự khác biệt giữa Đạo pháp và Ma pháp. Nếu như có thể đam hai thứ này hợp
nhất làm một, vừa vận ma pháp vừa vận đạo pháp, uy lực phát ra tất nhiên cũng tăng thêm mấy lần.
Y mơ hồ phát hiện ra một phương hướng, lại lập tức rơi vào ngộ đạo.
Không biết bao nhiêu canh giờ đã trôi qua, các trận đấu ở trên đài đấu pháp
cũng gần đi đến kết thúc, ba mươi bảy vị tu giả giành thắng lợi qua các
vòng hiện giờ đều đang đứng trên Bích Hoành Ba.
Trong ba mươi bảy vị tu giả này cũng có phân chia cao thấp khác nhau, trong
đó có một vị Đan tu là sơ kì Kim Đan duy nhất đang độc chiếm hạng đầu.
Nhìn hắn như mới ngoài ba mươi tuổi, trên đầu đội khăn, vóc người nhỏ
gầy, ánh mắt khôn khéo.
Chúng nữ tu của
Phiêu Miểu tông rời khỏi bảo thuyền Yến Phi đi lên Bích Hoành Ba, người
đi đầu là một nữ tu có tu vi trung kỳ Kim Đan, nhìn qua như mới hơn hai
mươi, dung mạo đẹp đẽ, bên trên thanh y là những hoa văn hình mây cuồn
cuộn, đó là dấu hiệu của Phiêu Miểu. Tuy không mặc trang phục hoa lệ
nhưng lại tự tản ra khí chất thoát tục, có lẽ người này cũng phải tầm cỡ chưởng sự. (chưởng sự: giống như người đứng đầu một bộ phận)
Trong tay này đang bê một bảo hạp, cười chúc mừng vị đan tu giành được giải
quán quân kia: “Chúc mừng tôn đạo hữu, còn đây là pháp khí mới được Đan
Thanh tiên tử của chúng ta chế tạo, tên gọi Huyền Nữ tịnh linh kỳ.”
Đan Thanh tiên tử của Cửu Châu nổi tiếng ở tu giới với mỹ mạo nghiêng nước
nghiêng thành, ngoài ra nàng còn là đệ tử của Phiêu Miểu tông chủ. Bởi
vậy pháp khí mà nàng chế tạo ra đương nhiên cũng là loại thượng thừa.
Thế nên khi nghe thấy đây là pháp khí mới do Đan Thanh tiên tử tạo ra,
cho dù là người đứng trên đài hay dưới đài, thậm chí là những tu giả
đứng xem náo nhiệt trên phố tiên nhân kia cũng phải nhón chân trông đợi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT