Phong Thiệu cộng thêm
Trương Thiên Bách, Triệu Bác, La Thắng và Phương Trường Tín chỉ mới là
năm người, tất nhiên không thể biểu hiện ra được khí thế nhất đẳng của
Côn Luân tông. Vì thế y liền chọn thêm mười đệ tử nội môn và hai mươi đệ tử ngoại môn để đi làm nhiệm vụ, coi như là đi rèn luyện.
Phong Thiệu dẫn đầu, ngoại trừ các đệ tử Trúc Cơ ngự kiếm phi hành thì các đệ tử ngoại môn Luyện Khí kì đều đứng trong pháp khí là một con thuyền lá. Một hàng ba mươi người bay về phía truyền tống trận của Côn Luân.
Núi non trùng trùng điệp điệp, linh khí quanh quẩn kéo dài ngàn dặm, ba ngàn đệ tử, tất cả đều thuộc về Côn Luân.
Thân là môn phái đứng đầu trong tứ đại tông môn ở Cửu Châu, bán kính truyền
tống trận của Côn Luân kéo dài hơn năm dặm. Trong các loại trận pháp thì truyền tống trận nổi tiếng là có độ phức tạp cao. Một truyền tống trận
khổng lồ như vậy lại nối thẳng từ Côn Luân đến đại lục Cửu Châu thì chắc chắn độ khó sẽ cực lớn.
Phong Thiệu lấy
mười viên linh thạch trung phẩm từ trong túi gấm Cố Hoài đưa mình rồi
bước vào trận pháp. Số người càng nhiều thì lượng linh thạch cần dùng để khởi động trận pháp sẽ càng lớn. Một phát tiêu hao hết mười viên linh
thạch trung phẩm khiến y không khỏi tê tái trong lòng.
Cho dù y là đệ tử thân truyền của chưởng môn, linh thạch và đan linh được
phân phát mỗi tháng không hề ít, nhưng cũng chẳng bù lại được số lượng
tiêu hao. Mấy năm nay, chỉ vì một gốc Thất Tinh Linh Nhĩ mà Phong Thiệu
cướp đường đến quen cả tay.
“Sư huynh,
chúng ta sắp rời khỏi Côn Luân à?” Phương Trường Tín kéo tay Phong
Thiệu, nhìn những phù văn phức tạp ở dưới chân đang sáng dần lên khiến
cậu cảm thấy vô cùng mới mẻ. Từ lúc cậu biết nhận thức đến giờ vẫn luôn
quanh quẩn ở Côn Luân, hơn ba mươi năm qua chưa từng bước ra khỏi Côn
Luân một bước.
Được Côn Luân coi trọng từ lúc mới lọt lòng không chỉ có mỗi mình Phương Trường Tín. Đa phần nhiệm vụ ở tông môn đều có thể hoàn thành trong nội cảnh của Côn Luân nên
phần lớn đệ tử nội môn và ngoại môn đều chưa từng ra ngoài.
Lúc này toàn bộ phù văn của đại trận đã được kích hoạt, hoa văn chi chít
lóa cả mắt, trông vô cùng đồ sộ. Thân là người dẫn đầu, Phong Thiệu
không thể không hô một tiếng:
“Khởi trận!”
Khi ánh sáng tách khỏi phù văn, một khoảng không chậm rãi hiện lên, cả nhóm Phong Thiệu bước theo ánh sáng sau đó xuất hiện trên một đỉnh núi.
Mặc dù cũng là đỉnh núi nhưng nơi này rất khác nội cảnh của Côn Luân, thiếu đi linh khí mờ ảo, lại hơn vài phần thế tục ô uế. Phong Thiệu, Trương
Thiên Bách và Triệu Bác, ba người thường xuyên nhập thế nên đã quen với
điều này. La Thắng không ra ngoài nhiều, Phương Trường Tín lại càng chưa đi bao giờ nên bọn họ như đang từ ngoại ô đi vào giữa một nơi ngập tràn khí thải, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ khó coi.
Một vài đệ tử còn niệm Thanh Thân chú, thu liễm hơi thở để giảm bớt cảm giác khó chịu.
Trương Thiên Bách uống một ngụm rượu, thấy có mấy đệ tử luống cuống chân tay thì không khỏi nhíu mày:
“Đúng là được nuông chiều thành thói. Tuy tôn chỉ của Côn Luân là xuất thế tu hành nhưng song song với đó, chúng ta cũng phải chú trọng nhập thế rèn
luyện. Nhìn các ngươi bây giờ đi, vừa mới vào thế tục đã chật vật như
vậy thì còn rèn luyện cái gì nữa, càng khỏi nói tới chuyện hoàn thành
tốt nhiệm vụ lần này.”
Ba mươi đệ tử nội môn, ngoại môn đều kinh hãi, vội vàng nghiêm túc cúi người nói:
“Cảm tạ Trương sư thúc đã dạy bảo.”
Phong Thiệu thấy sắc mặt của những đệ tử này sắc mặt trắng bệch, mặt đầy mồ
hôi lạnh, nhẫn nhịn cũng thật vất vả nên y bèn cười cười hoà giải:
“Đừng thấy ngày thường Trương sư thúc của các ngươi tiêu sái phóng khoáng,
thật ra huynh ấy lại là người cần cù tu hành nhất. Năm đó huynh ấy bươc
vào Côn Luân Bắc Đẩu kiếm trận tròn ba mươi năm, mãi đến khi luyện thành kiếm ý mới đi ra.”
Chúng đệ tử vừa nghe
thấy vậy thì ánh mắt đều hiện lên tia thán phục. Rèn luyện trong kiếm
trận là vất vả nhất, huống chi Côn Luân Bắc Đẩu kiếm trận lại càng là
kiếm trận trong kiếm trận. Trong trận có kiếm khí hơn vạn năm của đại
năng Côn Luân để lại, độ mạo hiểm trong đó càng khỏi phải nói nhiều. Nếu là người thường, có thể rèn luyện mấy tháng không ra đã được coi là
người có nghị lực hiếm thấy, chớ nói chi ở trong đấy đến tận ba mươi
năm.
Tuy trên mặt Trương Bách Thiên không hề gợn sóng nhưng ánh mắt lại cho thấy đây chính là điều đắc ý nhất trong cuộc đời của hắn.
Phong Thiệu tâng bốc người ta, làm dịu đi bầu không khí, sau đó lại lấy từ trong túi gấm ra một bình ngọc, y nói với vẻ ôn hòa:
“Thường ngày ta hay ra ngoài du lịch nên đã chuẩn bị rất nhiều Khư Trọc đan,
cái này rất hữu dụng. Mỗi người các ngươi ăn một viên, có thể giảm bớt
khó chịu.”
Chúng đệ tử nhịn đến nỗi đổ đầy mồ hôi lạnh, lúc này ai ai cũng hớn hở ra mặt, vô cùng cảm kích rồi nhanh chóng nói lời cảm tạ:
“Đa tạ Phong sư thúc.”
“Nhịn mấy ngày là ổn thôi, sư đệ chiều chúng nó quá rồi.” Triệu Bác nhìn mấy
đệ tử nhanh chóng nuốt đan dược, phất trần trong tay đảo qua, có chút
phản đối.
“Đệ biết các huynh có ý tốt, nhưng đệ mềm lòng không nỡ.” Phong Thiệu mỉm cười, hơi thẹn thùng gật đầu với vẻ ta là người tốt.
Khư Trọc đan có giá một linh thạch hạ phẩm. Một linh thạch trung phẩm có thể mua được một trăm viên, trên phố ở đâu cũng bán.
Có thể mua được lòng người giúp vun đắp cho hình tượng cao lớn, tốt đẹp của mình nên y không hề thấy đau túi.
Đoàn người lại lên đường, do bên trong thức hải của Phong Thiệu có sẵn tư liệu về các thế gia nên y vẫn luôn là người dẫn đường.
Vốn dĩ Phong Thiệu muốn chia người ra làm việc, vậy thì y có thể đi một
mình đến Lư Sơn, lấy việc công làm việc tư sẽ tiện hơn. Thế nhưng thông
tin về các thế gia ở trong ngọc giản này lại không thể để lộ ra ngoài
một cách tùy tiện nên cuối cùng lại đành phải đi chung.
Vì không để nhiệm vụ bị chậm trễ, cũng giúp cho mình có nhiều thời gian
giải quyết việc riêng nên Phong Thiệu liền xếp Lữ gia ở Lư Sơn cuối
cùng.
Mà thế gia gần đây nhất chính là Hoàng gia ở Từ Ký Châu.
Nhóm người Phong Thiệu khá đông, tuy tốc độ phi hành nhanh nhưng khi đi
đường vẫn khiến người ta thấy kì lạ. Nhìn cảnh sắc phía dưới, cách đó
không xa đã thấp thoáng trông thấy thành trấn. Y dùng thần thức tìm
kiếm, trong thành rộn ràng nhốn nháo, tiếng người ồn ào.
Côn Luân là đại tông ẩn thế, mặc dù cũng chú trọng bài bản với tu giả nhưng khi ở trước mặt thế nhân thì luôn điệu thấp, không xen vào thế sự. Cho
nên mắt thấy sắp tới thành trấn, Phong Thiệu liền vội vàng bảo mọi người xuống dưới rồi dặn dò các đệ tử vài câu:
“Bây giờ vào thành, các ngươi nhanh chóng thu phù triện và pháp bảo vào, không nên quấy nhiễu dân chúng.”
Chúng đệ tử cúi đầu nghe lệnh, nhanh chóng cất đi, trong nháy mắt đã giống
như một đám đạo sĩ bình thường, chỉ là có thêm vài phần tiên khí. Những
đệ tử này đã thu hồi phù triện có tác dụng thanh lọc không khí, lại đến
gần nơi người phàm sinh sống nên trọc khí còn nồng đậm hơn cả lúc ở
ngoại thành.
Phong Thiệu là một sư thúc
biết săn sóc. Y lập tức lấy Khư Trọc đan từ trong túi gấm ra rồi phân
phát cho mỗi người một lọ. Triệu Bác vừa mới nhướng lông mày thì y đã
vội vàng nói:
“Các ngươi là tu sĩ, cứ
luôn dựa dẫm vào đan dược để hành tẩu trên thế gian cũng không phải cách lâu dài. Hơn nữa nhiệm vụ lần này kéo dài ít nhất nửa năm, dược chỉ
phát một lần, các ngươi phải học cách tự thích nghi mới được.”
Chúng đệ tử nhanh chóng nói lời cảm tạ, ăn dược xong mới theo sau Phong Thiệu vào thành.
Thành trấn nơi này vô cùng phồn vinh náo nhiệt, các cửa hàng làm ăn phát đạt, du khách đông như mắc cửi.
Cửu Châu có hơn mười quốc gia lớn nhỏ, không ít nơi nhận được sự che chở
của các tông môn nên phần lớn trong thành trấn đều có thế lực của các
tiểu tông môn. Vì thế, khi người dân trong thành nhìn thấy một hàng đạo
sĩ mặc đạo bào chỉnh tề đi lại trên đường thì không có ai cảm thấy quá
kinh ngạc.
Ngược lại, Phong Thiệu mang
theo những đệ tử này lại gặp kinh hỉ, tuy vẫn đang duy trì dáng vẻ tiên
phong đạo cốt nhưng ánh mắt và thần thức đã bắt đầu ngắm loạn chung
quanh.
Ngay cả Phương Trường Tín ở bên
cạnh y – người được các đệ tử gọi là tiểu sư thúc, cũng hiện ra vài phần kích động. Thấy thần thức của đối phương bắt đầu mất khống chế, Phong
Thiệu liền nhanh chóng nhắc nhở cậu ta:
“Sư đệ đừng có ỷ đây là thành trấn của người phàm nên sẽ không gặp tu giả.
Nếu đệ dò xét phải một tu giả khác thì không phải sẽ gây họa hay sao?”
Phương Trường Tín lè lưỡi nhưng vẫn thành thật hơn một chút. Cậu chỉ dùng ánh
mắt nhìn chung quanh, thỉnh thoảng lôi kéo người bán hàng rong hỏi vài
câu.
Trương Bách Thiên lại không cho là đúng, nói:
“Cần gì phải cẩn thận đến vậy. Tu giả ở đại lục Cửu Châu vốn dĩ không thể so được với Côn Luân chúng ta. Cho dù gặp phải người của mấy đại tông môn
khác, hay đám đệ tử của các tông môn trên Động Thiên thì tu vi và thực
lực của bọn họ cũng thấp hơn chúng ta rất nhiều.” (Tứ đại tông môn ở
trên động thiên, còn các thế gia này ở đại lục Cửu Châu, giống như trên
trời và dưới đất vậy.)
“Tuy Phương sư đệ
chỉ mới Trúc Cơ trung kỳ nhưng ở Cửu Châu đã được coi là tu sĩ cấp cao
rồi.” Triệu Bác đi lại vững vàng, dáng vẻ không đáng để tâm.
Tất nhiên Phong Thiệu cũng biết những điều này. Y hành tẩu ở Cửu Châu mười
năm, hồi chưa tu thành Kim Đan, chỉ dựa vào tu vi Trúc Cơ nhưng y cũng
chưa phải chịu thiệt lần nào, thậm chí còn cướp đường vài lần, buổi tối
thì dạo chơi tham quan vài tiểu tông môn ấy chứ.
Có điều cẩn thận tông môn khác cũng không phải điều dư thừa. Y vừa dẫn đường vừa cười:
“Chúng ta đến làm nhiệm vụ, cần gì phải để mấy chuyện vặt vãnh làm trễ thời
gian…” Còn chưa nói hết thì Phong Thiệu đã dừng bước, bọn họ đến Hoàng
gia rồi.
Nếu không phải trong thức hải
ghi chép tuyến đường đến Hoàng gia vô cùng rõ ràng, chỉ sợ Phong Thiệu
cũng không ngờ trận pháp vào cửa của Hoàng gia lại thiết lập bên trong
một trạch viện như thế này.
Phong Thiệu
lấy một ngọc phù từ trong túi gấm mà Cố Hoài đưa cho, bên trên có ấn kí
của Côn Luân. Y đưa linh khí vào ngọc phù, lúc đang muốn vẽ phù chú lại
chợt thấy ngực như bị đâm một nhát, y lập tức dừng động tác.
Khải trận chỉ là một pháp thuật nhỏ, mặc dù có hơi nhiều người một chút
nhưng với tu sĩ Kim Đan như Phong Thiệu thì không đáng để nhắc tới.
Vì thế thấy Phong Thiệu không ổn nên hai người Trương Bách Thiên và Triệu
Bác liền lập tức để ý tới. Bọn họ đều là tu giả Kim Đan, vừa nhìn đã
biết Phong Thiệu đang bị cạn kiệt linh khí. Phương Trường Tín nhanh
chóng nâng Phong Thiệu lên, lo lắng hỏi:
“Sư huynh có sao không?”
Phong Thiệu hơi cúi đầu để che giấu sắc mặt khó coi. Y đọc thầm Luyện Ma chú
trong lòng, một tay nắm chặt cổ tay – nơi hồng văn như ẩn như hiện để
nhanh chóng hấp thụ linh khí, trên gương mặt lộ vẻ mệt mỏi:
“Dùng truyền tống trận rồi lại ngự kiếm phi hành quá lâu nên hiện giờ có chút mệt mỏi.”
Lời này là thật. Không ngờ bụi gai Hỗn Nguyên lại phát tác nhanh đến vậy,
may mà y đã cảnh giác từ trước chứ đến lúc cảm giác đau đớn như dời non
lật bể kia đánh tới, cho dù không bị bụi gai Hỗn Nguyên giết chết thì y
cũng phải bại lộ thân phận Ma tu của mình – Màn diễn kết thúc, y có thể
cúi chào cảm ơn.
Mặc dù Trương Bách Thiên thấy hơi khó hiểu nhưng vì tính cách hắn thoải mái nên cũng chẳng nghĩ
nhiều, chỉ tự động cầm lấy ngọc phù trong tay Phong Thiệu rồi khải trận
thay y.
Triệu Bác thì lại đăm chiêu suy nghĩ, nhẹ giọng dặn dò sư đệ hai câu:
“Hai mươi năm qua tu vi của đệ chưa từng tinh tiến, có phải do tu hành gặp
cản trở gì không? Nếu có câu hỏi nào mà bản thân không thể lý giải được, đệ cũng đừng nên giữ mãi trong lòng. Dù chưởng môn sư bá đang bế quan,
nhưng đệ vẫn có thể tìm sư tôn của ta hỏi một hai câu. Sư tôn không hỏi
chuyện bên ngoài nhưng ngài rất xem trọng đệ.”
Chẳng qua trước đây Phong Thiệu từng đưa vài món linh thực y làm cho sư tôn
Thái Võ trưởng lão của Triệu Bác, làm gì đến mức lọt vào mắt xanh, được
trưởng lão xem trọng cơ chứ? Y ngầm hiểu chẳng qua Triệu Bác đang nói
ngọt mà thôi. Ý tốt này khiến y thấy hơi ngượng ngùng, thật lòng thật dạ nói lời cảm ơn
Tính tình La Thắng thẳng
thắn, không nói được nhiều lời sâu sắc như vậy. Thấy sắc mặt Phong Thiệu không ổn, hắn chẳng hề hỏi nhiều mà chỉ nâng tay truyền một luồng linh
khí vào trong cơ thể Phong Thiệu. Tuy chỉ mới tu vi Trúc Cơ hậu kỳ nhưng linh khí của hắn là hệ mộc, khởi nguồn của vạn vật sống. Từng dòng linh khí truyền vào giúp Phong Thiệu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Sư đệ vất vả rồi.” Phong Thiệu không kìm được xúc động. Mặc dù linh khí có thể tự sinh sôi nhưng chẳng có tu giả nào lại dễ dàng lấy ra giúp người như vậy. Nhất là y và La Thắng cách nhau cả một cảnh giới lớn, độ khí
như thế vừa tiêu hao nhiều lại cực kỳ lãng phí.
La Thắng cười hì hì, nói với vẻ chẳng hề để tâm:
“Chúng ta là sư huynh đệ mà.”
Phương Trường Tín thấy thế thì cũng muốn làm theo. Lúc Phong Thiệu đang muốn
ngăn cản cậu ta, Triệu Bác đã ngăn trước, ông trừng mắt nhìn vị sư đệ
nhỏ nhất này rồi dạy dỗ:
“Làm ăn cẩu thả, linh khí của đệ và ta đều là hệ Kim, Kim chủ sát phạt. Phong sư huynh
của đệ lại đang bị cạn kiệt linh khí, đệ độ khí như vậy là muốn khiến đệ ấy càng khó chịu hơn à?”
Phương Trường Tín kéo tay Phong Thiệu, thẹn thùng cúi đầu.
Phong Thiệu cười sờ đầu cậu ta. Hiện tại thân thể của y khoan khoái, trong
lòng cũng vui vẻ nên không khỏi hơi cảm khái. Y chỉ đặt thêm một chút
tâm tư lúc ở chung với nhau, không ngờ lại có thể nuôi được mấy phần
tình cảm chân thành. Như vậy bản tính của những sư huynh đệ này cũng
không phải xấu. Song ngẫm lại thì người xấu đâu phải bọn họ, người xấu
chính là Thanh Thành tôn giả với thân phận nhân vật phản diện kia kìa…
Sau này còn trở thanh đại ma đầu phản bội sư môn, huyết tẩy Côn Luân.
Để không bước đi trên con đường đánh mất nhân tính, không bị nam chính
thay trời hành đạo cho đi nhận cơm hộp, con đường tẩy trắng này của y
vẫn còn gian nan lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT