Phong Thiệu cảm thấy trong tai vang lên một tiếng “ầm”, giống như có người lấy chiếc búa gõ ở bên tai một tiếng thật vang.
Y thấy Mã đạo nhân tung ra sát chiêu nên nhanh chóng đề cao cảnh giác,
chờ một lát rồi giả bộ né người sang bên cạnh, nhưng tới khi chưởng
phong của đối phương sắp chạm tới, bỗng nhiên y lại xoay người đón lấy,
vận toàn bộ linh lực của bản thân, dùng hết sức lực chém một kiếm.
Một trong những nhược điểm của võ tu chính là mặc dù uy lực khi đánh ra lớn nhưng cự li công kích lại không thể sánh được với kiếm tu……
Cho nên vốn Mã đạo nhân đang cười nhạo nhìn đối phương tránh né, gần như
không ngờ được đột nhiên thiếu niên này lại đón lấy chưởng của mình. Tuy một chưởng của gã đánh trúng y, nhưng gã cũng bị kiếm của y đâm trúng
ngực!
Đây đều là một kích dùng toàn lực của hai người !
Xích Viêm kiếm ý bạo liệt nháy mắt thiêu cháy lồng ngực của Mã đạo nhân, mắt thấy hỏa liệt từ lồng ngực lan ra bốn phía muốn thiêu đốt toàn bộ thân
thể hóa thành tro tàn, Đinh đạo nhân đang ở một bên lập tức chạy tới ném ra một lá thoát thân phù, khó khăn lắm mới khiến cho lửa ngừng cháy
được.
Nhưng mà sắc thân của Mã đạo nhân
đã phế, nằm ngã xuống đất, xung quanh thân thể bị kiếm ý hỏa long bạo
liệt thiêu đến đỏ rực một mảng, huyết nhục mơ hồ.
Mà Phong Thiệu cũng không tốt hơn bao nhiêu, dù sao cũng là một chưởng
toàn lực của Kim Đan trung kỳ, ngực của y nhìn thì như không có vấn đề
gì, kì thực xương cốt đã vỡ, sắc mặt y trắng bệch rút lui mấy bước, phun một búng máu, dường như sắp không đứng thẳng được. Sau khi y ăn một
viên dưỡng tâm đan mới có thể miễn cưỡng chống kiếm mà đứng.
Nếu không phải ma giáp quanh thân được kích hoạt, một chưởng này kiểu gì
cũng phải đánh tan phân nửa thân thể sắc thân của y. Có điều cũng may
đối phương là võ tu, ngược lại nếu một chưởng này biến thành kiếm thế,
vậy thì ma giáp của y cũng không thể giữ được sắc thân này.
Mã đạo nhân lúc này đã bất chấp thân thể đang bị trọng thương, trừng trừng hai mắt, cường chống mắng một tiếng:“Ngươi ! Một con thỏ đế Kim Đan sơ
kì như ngươi vậy mà dám đón đỡ Lôi Kình chưởng nhị trọng ý của ta!” Hơn
nữa còn chưa chết ! Người này thật sự là kiếm tu da mỏng? Phòng thể bậc
này chỉ có mấy gã thiên tài khổ luyện nhục thể của Phật Tu mới có !
Phong Thiệu cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng thu liễm một tia ma khí vừa mới thoát ra ngoài.
Lúc này Bạch Hổ đã từ xa xa chạy lại gần, mắt thấy thân hình thiếu niên rũ
xuống, miễn cưỡng mà đứng, nó không khỏi gầm lên một tiếng giống như ấu
thú bị đoạt mất con mồi, trong phẫn nộ thiêu đốt còn mang theo sự hung
ác.
Tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc, bên
tai Đinh đạo nhân bị ong đến phát đau, nhưng không hề đem con linh sủng
này của đối phương đặt trong mắt, chẳng qua là một con linh sủng mới ngũ giai, gã rất rõ ràng thực lực của linh sủng ngũ giai ở phúc địa Lữ thị
là dạng gì.
“Oanh !” Đinh đạo nhân kia đã một mình ra tay với Phong Thiệu, song quyền của gã như thiết, quyền
phong gào thét, giống như không khí bốn xung quanh đều bị kéo thành một
thể, tạo thành một quyền động thật lớn nện về phía Phong Thiệu.
Tuy rằng uy lực của võ tu không bằng kiếm tu, nhưng so với kiếm tu lại có
một ưu điểm, đó là dễ dàng hóa thành một thể với công kích của mình, vô
cùng thuận buồm xuôi gió, dù sao bàn tay trần của võ tu cũng chính là
thân thể của gã. Mà kiếm tu nếu muốn hóa thành một thể, phải cùng với
kiếm của mình tuy hai mà một, đó là cảnh giới rất cao, không phải từ tam trọng thiên trở lên thì không làm được, đương nhiên uy lực cũng hơn xa
võ tu.
Song quyền của Đinh đạo nhân Kim
Đan hậu kỳ càng ngày càng tới gần, tinh thần của Phong Thiệu cũng thêm
tập trung dị thường, trong lòng y không ngừng niệm Tế Thể chú, ý đồ muốn đem sắc thân của mình càng thêm cương cân thiết cốt.
Ngay tại lúc y cắn răng chắn kiếm đang muốn ứng đối, liền thấy Bạch Hổ đã
sét đánh không kịp bưng tai nhảy bổ cắn qua, tốc độ cực nhanh. Đợi đến
khi Phong Thiệu thấy rõ, Bạch Hổ đã mạnh mẽ đem Đinh đạo nhân đè dưới
thân, khí thế quyết liệt. Đinh đạo nhân không kịp trở tay liền bị móng
vuốt sắc bén của nó cào vào đầu, há to miệng cắn tới.
Suy cho cùng tu vi của Đinh đạo nhân cũng không tầm thường, rất nhanh đã
phát động phản kích. Song quyền giống như cuồng phong điên cuồng đâm
tới, tạo thành âm thanh rung động khi đánh vào người Bạch Hổ, cho dù
Bạch Hổ có da dày thịt béo nhưng hứng một chưởng này chắc chắn cũng sẽ
khiến nội tạng trọng thương.
Cho dù bị
quyền thế đánh trúng, Bạch Hổ cũng chỉ thét lớn một tiếng, mặc dù vai
lưng khẽ run nhưng vẫn không ngừng cắn xé, điên cuồng xé rách toàn bộ
một nửa bên mặt của Đinh đạo nhân.
Nhưng
Phong Thiệu lại biết Tiểu Bạch run lên chứng tỏ đã nhận phải một chưởng
cực nặng, đồ ngu xuẩn này ! Chút thực lực ấy của nó còn ăn thêm một
quyền liền chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ !
Trong lòng y ẩn đau, không chút do dự tung ra một đạo phù binh hoàng giai,
hai tay tạo chỉ pháp biến ảo, trong miệng thì thầm:“Quân Kim công tới !”
Nhất thời, dưới luồng kim quang vừa xuất hiện, một đoàn quân kim giáp cao
một thước chín phá sáng mà ra, tạo thành sát khí thật lớn, khiến cho sát chiêu vốn hướng về phía Bạch Hổ của Đinh đạo nhân nhanh chóng bị kiềm
hãm.
Quân Kim sát ý trùng trùng, tay
không công tới. Đinh đạo nhân cũng bất chấp việc cho Bạch Hổ một kích
trí mệnh, nhanh chóng buông súc sinh trong tay ra, rồi quay ngược trở
lại né tránh thủy chú mà quân Kim công kích!
Thủy chú kia phá không mà đến, thanh thế rất lớn, từ bốn phương tám hướng
đánh tới Đinh đạo nhân. Thân pháp võ tu của Đinh đạo nhân có tốt cũng
không thể so sánh được với kiếm tu, huống chi còn vừa bị Tiểu Bạch cắn
xé, sắc thân của ông ta không thể tránh né mà nhận lấy toàn bộ trọng
kích.
Mới chỉ qua vài hơi thở, ông ta đã không nhịn được thét lớn, máu tươi từ trong miệng tràn ra.
Trong lòng Đinh đạo nhân hoảng hốt, đó là phù binh gì ! Lại có thể lợi hại như vậy!
Giá trị chế tạo phù binh rất cao, phù binh trung phẩm đã là thứ mà một tu
sĩ bình thường không thể mơ tới, phù binh thượng phẩm càng thêm khó tìm, càng không cần nhắc tới phù binh hoàng giai. Cho dù Đinh đạo nhân là
Kim Đan hậu kỳ nhưng ông ta xuất thân từ tông môn thế tục, phù binh đã
từng được thấy nhưng phù binh trên cấp thượng phẩm, chỉ sợ chưa được
nghe qua bao giờ .
Ngay cả Phong Thiệu là đệ tử thân truyền của tông chủ Côn Luân tông cũng chỉ có một tấm dùng
để phòng thân mà thôi, thậm chí nếu không đến mức sống chết trước mắt
chỉ sợ cũng sẽ không dùng, bởi vì phù binh chỉ có thể sử dụng được một
lần mà thôi, vô cùng xa xỉ.
Nếu không
phải mắt thấy Đinh đạo nhân muốn dồn Tiểu Bạch vào chỗ chết, mà bản thân y cũng bị thương nặng, nếu dùng kiếm đến cứu chắc chắn sẽ chậm mất, cho dù có cứu được Tiểu Bạch, thì Tiểu Bạch cũng bị đánh cho nửa sống nửa
chết. Dưới tình thế cấp bách, y vẫn phải lấy phù binh ra.
Dù vậy, Bạch Hổ vẫn bị quyền của Đinh đạo nhân đánh cho nửa người đều là
máu, gãy mất mấy chiếc xương, lúc đi tới chỗ Phong Thiệu vẫn luôn khập
khiễng. Hơn nữa một bên mắt còn bị đánh đến đỏ hồng, con ngươi kim sắc
dường như sắp rớt khỏi hốc mắt, tơ máu trải rộng.
“Ngao.” Bạch Hổ cọ cọ lên người Phong Thiệu, vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm
mặt Phong Thiệu đang cúi xuống, bên trong ánh mắt chứa vô vàn thân
thiết.
Trong lòng Phong Thiệu cảm thấy ấm áp, vừa đút dưỡng tâm đan cho nó, vừa vỗ vỗ cái đầu đầy lông của nó an
ủi:“Ta không sao, yên tâm.”
Nhưng lời còn chưa dứt, thần thức của y liền phát hiện bất ổn.
Chỉ thấy Mã đạo nhân đã ngã xuống đất đang một tay cầm lấy liên hoa đăng,
tay kia niệm chú vận quyết. Phong Thiệu thầm kêu không tốt, chỉ trong
một chớp mắt, sương mù vốn đã tiêu tán lại chậm rãi che phủ mọi thứ……
“Con thỏ đế nhà ngươi dựa vào có thần binh lợi khí phải không, vậy hãy căng
mắt ra mà nhìn nặc cảnh *Liên Hoa đăng của gia gia đây, cố mà chống đỡ
đi!” Mã đạo nhân mắng. Sau đó đột nhiên Đinh đạo nhân đang trốn ở một
chỗ kín kêu lên:“Sư huynh !……” rồi ngưng bặt. Phong Thiệu lập tức nghĩ
tới, khẳng định Mã đạo nhân này đang truyền âm mật! (* nặc cảnh: khoảng
không che giấu trong liên hoa đăng )
Phong Thiệu thừa dịp sương mù còn chưa che phủ hoàn toàn, dùng thần thức
nhanh chóng thăm dò, quả nhiên ! Bên kia ẩn ẩn có động tĩnh, Đinh đạo
nhân đã không đọ sức với quân Kim nữa mà trốn đến bên cạnh Mã đạo nhân.
Mã đạo nhân thì đang niệm pháp quyết với liên hoa đăng ở đối diện, nhưng dù sao gã cũng là võ tu, pháp quyết trong tay làm thế nào cũng không
thể nhanh được……
Liên hoa đăng dần dần phát ra ánh sáng.
Ánh sáng lóe lên, Phong Thiệu liền đoán được đối phương muốn đi !
Phích Lịch môn và Bão Phác tông sẽ không bỏ qua cho mình, cho nên nếu đối
phương dám đi, khẳng định Liên Hoa đăng này có thể giết chết y…… Quả
nhiên, Mã đạo nhân thấy ngọn đèn dần sáng, liền hóa thành một đạo hư
ảnh, vui vẻ nói: “Hừ, con thỏ đế nhà ngươi cứ ở trong đấy mà chơi cho
thỏa thích đi……”
Nhưng Ma Ảnh của Phong
Thiệu giống như một du hồn, cấp tốc bổ nhào tới trước mặt Mã đạo nhân,
nhanh chóng cướp lấy Liên Hoa đăng kia.
Mã đạo nhân sao có thể ngờ được Phong Thiệu lại có tốc độ nhanh như vậy,
tuy rằng gã đã liệt nửa người, nhưng mặc dù kinh hãi lại vẫn không quên
nắm chặt lấy Liên Hoa đăng. Đinh đạo nhân cũng bất chấp quân Kim đang
đuổi sát không buông, vội vàng tới cứu gã. Phong Thiệu một tay cướp
đăng, một tay xuất kiếm, mười phần cố hết sức.
Lúc này Bạch Hổ đã gào thét đánh tới, chân trước dẫm lên ngực Mã đạo nhân,
khiến cho hộ thân phù của Mã đạo nhân cũng không thể chống đỡ được sắc
thân của gã.
Sắc thân vừa chết, chỉ còn
pháp thân và Nguyên Thần tồn tại, nên không thể cầm được Liên Hoa đăng.
Phong Thiệu thuận lợi cầm được đèn vào trong tay. Đinh đạo nhân thấy thế liền khẩn trương, muốn đoạt lấy nhưng cuồng thủy chú của quân Kim đã
dũng mãnh tiến đến ngay trước mặt, ông ta dùng song quyền hộ thể, cũng
chỉ có thể tạm thời chặn được!
Nhìn như
Đinh đạo nhân đang bị quân Kim làm bị thương, nhưng Phong Thiệu lại thầm kêu không ổn, bởi vì đây cũng là một kích cuối cùng của quân Kim!
Sắc mặt Đinh đạo nhân tái nhợt, thể lực đã hao hết, khi đang cảm thấy tuyệt vọng, bỗng nhiên đoàn quân Kim xuất hiện dao động, giống như ảo giác
nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Trong lòng
Phong Thiệu thầm hận, lại vẫn vô cùng bình tĩnh, trước tiên tháo túi gấm của Mã đạo nhân xuống, muốn thúc đẩy pháp khí mà không có pháp quyết và ngọc giản là điều không thể.
Túi gấm của gã chỉ vừa mới tới tay, quyền phong sắc bén của Đinh đạo nhân đã giống như thiểm điện đánh tới!
Phong Thiệu nhướn mày, quyết định không thể để ông ta có thêm cơ hội công
kích, y bị thương nặng hơn Đinh đạo nhân, hơn nữa linh khí đã sắp thấy
đáy, mà Đinh đạo nhân lại cao hơn y hai tiểu cảnh giới, linh khí của ông ta tồn trữ được bao nhiêu, y không hao tổn nổi.
Ý nghĩ chỉ vừa sinh ra, Phong Thiệu đã triệt để kích phát ma giáp, lúc
trước bị động kích phát khiến công dụng của nó chỉ có ba bốn phần là vì y muốn che dấu ma khí, nhưng lúc này đã là thời điểm cuối cùng, y phải
buông tay đánh một trận.
Uy lực mười phần của ma giáp đã khiến cho quanh thân Phong Thiệu tản ra một tầng hắc vụ
(sương mù đen), trong sương trắng mịt mù tại nơi này lại làm y trở nên
nổi bật. Thứ này vốn không thể dùng mắt thường thấy được, nhưng khoảng
cách giữa Đinh đạo nhân và Phong Thiệu quá gần, cho dù sương mù của Liên Hoa đăng có cắt đứt thần thức, nhưng ông ta vẫn có thể nhìn thấy một
màn hắc sắc quỷ dị này.
“Ngươi là Ma Tu
!” Sắc mặt Đinh đạo nhân đại biến, thốt ra, quyền phong cũng bởi vậy mà
bị kiềm hãm. Một chiêu ma ảnh tiềm bộ của Phong Thiệu giúp y nhanh chóng né đi.
Phong Thiệu cũng không định chỉ
trốn tránh, lúc này y đang ẩn mình bên trong sương mù, khuôn mặt tuấn tú hiện sắc tà mị trong hắc vụ mông lung khiến cho y có một vẻ quỷ dị lại
nguy hiểm, so với thiếu niên kiếm tu ôn nhu chính khí lúc trước giống
như hai người khác nhau hoàn toàn.
Đôi
môi mỏng của y khẽ nhếch, thấp giọng ngâm xướng một ma chú tối nghĩa
không rõ, ma khí sung túc cuồn cuộn không ngừng tụ lại dưới đầu ngón tay bấm quyết của y, vẽ ra một đạo hắc ảnh ở trong hư không, rất nhiều
những chấm sáng hắc sắc từ trong nặc cảnh tụ tập đến đây, hút lấy ma khí từ đầu ngón tay y.
“Ngươi là Ma Tu tà
ác!” Trong lòng Đinh đạo nhân bất an, lại không hề lùi bước. Ông ta
không để Phong Thiệu có cơ hội chuẩn bị, song quyền nhanh chóng đánh
tới, lúc này kim cương quyền không chỉ mang theo cuồng phong, còn mang
theo sát ý bén nhọn, thoáng chốc giống như da đồng xương sắt, bá đạo
quét về phía Phong Thiệu.
Đạo quyền này chỉ cần đến gần thêm ba thước, sắc thân của Phong Thiệu sẽ phải da tróc thịt bong, vỡ vụn!
Trong đối mắt vàng kim của Bạch Hổ tràn ngập sát ý, đột nhiên nhảy lên, đánh
về phía sau lưng của Đinh đạo nhân, gắt gao cắn lên xương sống của ông
ta. Dù sao nó cũng là linh thú ngũ giai, linh khí dày, tuy không biết
vận dụng nhưng một cắn này cũng mang theo linh lực hùng hậu.
Cho dù Đinh đạo nhân là võ tu có tu vi bậc này cũng bị cắn đau đến kêu ra
tiếng, mắt thấy Kim Cương chưởng của ông ta cuồng nộ dừng trên thân thể
Bạch Hổ, khiến cho nó huyết nhục mơ hồ…… Một trận hắc ảnh bỗng nhiên vây lấy Đinh đạo nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT