Nhưng Lữ Xuân Thu lại
cố ý muốn làm trọn lễ. Sau khi nghe thấy y hỏi, không khỏi than thở một
phen, lúc này mới lần lượt nói ra.
Thì ra là do bên trong phúc địa của Lữ thị có điềm lành linh thú, khiến cho Lữ gia chọc phải một đại họa.
Bên trong phúc địa của Lữ thị không chỉ sinh ra các loài linh thú, linh cầm hiếm thấy; còn có không ít linh thú tam giai nghịch thiên. Trải qua mấy chục năm, chuyện điềm lành của Lữ tộc ở Đại Hoang châu đã là chuyện
không ai không biết, không ai không hiểu.
Tuy nổi danh như vậy, nhưng thực lực của Lữ thị lại không thể sánh cùng danh tiếng.
Đối với các thế gia ở Đại Hoang châu mà nói, thực lực của Lữ tộc cũng chỉ
xếp ở hàng trung đẳng, lại càng không thể so sánh được với Phích Lịch
môn – là đệ nhất môn phái ở Đại Hoang châu.
Phích Lịch môn là tông môn võ tu, môn đồ có hơn một ngàn, trong môn còn có ba vị Nguyên Anh chân nhân tọa trấn, thực lực không thể khinh thường.
“Chính là Không Hà chân nhân của Phích Lịch môn kia, gã mơ ước phúc địa của
tộc ta đã lâu. Đầu tiên là muốn linh sủng Huyền Trinh của ta…” Nói xong, Lữ Xuân Thu nhìn về phía thiếu niên đang đứng trước cửa.
Dường như thiếu niên kia cảm thấy tầm mắt của ông ta, quay đầu, hơi hơi khom người: “Chủ nhân gọi ta?”
Thiếu niên này chính là linh sủng thanh quy Huyền Vũ của Lữ Xuân Thu?
Phong Thiệu nghe thấy vậy, không khỏi liếc mắt nhìn lại. Nhưng khi thấy thiếu niên kia diện mạo như đồng tử, tay cầm phất trần, không có gì khác biệt so với đạo tu thông thường. Cho dù có dùng thần thức thăm dò, cũng chỉ
cảm thấy dao động linh khí của cậu ta hơi khác người thường một chút mà
thôi.
Y lại nhìn xuống Tiểu Bạch đang
lười biếng nằm bên chân mình, không khỏi tò mò muốn biết khi nó hóa
thành người thì sẽ có hình dáng như thế nào, lúc nói chuyện thì giọng
nói có dễ nghe hay không. Tuy trong lòng có suy nghĩ như vậy, nhưng
trước mắt lại không phải thời cơ để nói đến chuyện này. Y tính lát nữa
khi sắp rời đi sẽ thỉnh giáo Lữ Xuân Thu, làm thế nào để nuôi dưỡng một
con linh thú trở thành hình người.
Lữ Xuân Thu khoát tay với Huyền Trinh, quay đầu nói tiếp:
“Bần đạo nuôi Huyền Vũ này đã hơn năm mươi năm, tình cảm chủ tớ không thể
đong đếm được. Không Hà chân nhân kia vừa mở miệng liền muốn có nó, sao
ta có thể bỏ được, bởi vậy đã uyển chuyển cự tuyệt. Để tránh làm tổn
thương tình nghĩa, bần đạo còn dâng lên mấy con linh thú ngũ giai khác,
trong đó cũng có một con là thánh thú Huyền Vũ. Nhưng khi đưa đến, Không Hà chân nhân không những không cảm kích, ngược lại còn trách cứ Lữ gia
ta không coi ai ra gì, tùy tiện lấy cho đủ số lượng!”
“Vô thượng Thái Ất độ ách Thiên Tôn.” Lã Xuân Thu chợp mắt ngâm xướng một
câu, ổn định lửa giận rồi mới nói tiếp: “Trên dưới Lữ gia của ta, tổng
cộng cũng chỉ có bốn thánh thú. Chẳng qua là bần đạo không nỡ xa Huyền
Trinh, nhưng bù lại cũng đã dâng lên một con linh thú Huyền Vũ rồi, còn
muốn thế nào nữa? Có lẽ là ông ta chỉ muốn cố tình gây chuyện mà thôi.”
Phong Thiệu nhẹ nhàng gật đầu, cũng hiểu được hành động của Không Hà chân
nhân này đúng là cố ý gây khó dễ, hoặc là còn có mục đích khác.
“Nhân chuyện này, chưởng môn của Phích Lịch môn cũng nổi giận với Lữ thị ta,
nói muốn đích thân giáo huấn Lữ thị. Đương nhiên bần đạo không dám khinh thường, cũng tự mình đến Phích Lịch môn giải thích. Nhưng đối phương
lại ném ra mấy thi thể linh thú cấp thấp, nói đây là do Lữ gia ta đưa
đến… trách Lữ thị cố ý khiêu khích!”
Khi Lữ Xuân Thu nói đến đây, cũng không còn vẻ tức giận nữa, chỉ là thở dài:
“Đã đến nước này, bần đạo cũng biết là đối phương cố tình gây hấn. Nhưng dù biết vậy, Lữ gia ta làm sao có thể chống lại nổi Phích Lịch môn, chỉ
đành cố gắng cầu hòa mà thôi.”
Tâm tư như vậy… Phong Thiệu hơi nhướng mày, hỏi: “Cuối cùng thì Phích Lịch môn này muốn có thứ gì?”
Sắc mặt của Lữ Xuân Thu như tro tàn: “Thứ ông ta muốn chính là phúc địa của chúng ta, nếu không thì sẽ khiến sau này Lữ gia không thể tiếp tục an
ổn sinh sống ở Hoang Châu nữa.”
Ông ta dừng một chút, lại nói:
“Mấy tháng này, tộc nhân Lữ thị bán linh thú linh cầm ở bên ngoài, không khi nào là không gặp phải độc thủ ám toán của Phích Lịch môn. Tuy rằng bần
đạo đã cố tử thủ, nhưng nhân tâm Lữ gia đã loạn, chỉ sợ không thể kéo
dài thêm được nữa.”
Quy củ, bằng hữu,
tiền tài ở tu giới; luôn là tiền tài đứng trước tiên. Tuy Lữ thị cũng là thế gia, nhưng lại không thể trụ được khi bị cắt đứt đường tài lộ.
Phong Thiệu cũng đã đoán được phần nào tính toán lúc trước của Lữ Xuân
Thu, sau đó lại nghe thấy ông ta nói:
“Nếu Phong đạo hữu không đến, cho dù sau này không còn mặt mũi gặp liệt tổ
liệt tông, ba ngày sau bần đạo cũng sẽ buông tha phúc địa này, nói gì
thì nói cũng phải lấy tộc nhân làm trọng…”
Nói đến đây, Lữ Xuân Thu đứng dậy cúi đầu trước Phong Thiệu, giọng vô cùng khẩn thiết: “Xin Côn Luân hãy cứu lấy tộc ta!”
Phong Thiệu vội vàng dìu ông ta ngồi xuống, trầm giọng hỏi: “Phích Lịch môn
ức hiếp thế gia như vậy, tại sao Lữ tộc lại không cầu viện Bão Phác
tông? Tuy rằng Côn Luân là môn phái đứng đầu trong bốn phái, nhưng Đại
Hoang châu thuộc nội hạt của Bão Phác tông, chúng ta cũng không tiện
quản việc thay.”
Lữ Xuân Thu liên tục thở dài: “Sao bần đạo lại không đi tìm Bão Phác tông được. Có điều Lữ gia
thế yếu lời nhẹ, thật vất vả cầu đến một chưởng sự nội môn của Bão Phác
tông, pháp bảo pháp khí linh thạch cũng dâng lên, nhưng đối phương lại
không hề giúp đỡ, lại còn để cho Phích Lịch môn càn quấy. Không những
thế còn khuyên bần đạo đừng hoài bích có tội…”
Đây chính là không muốn quan tâm tới rồi, không thì chưởng sự này là cá mè
một lứa với Phích Lịch môn, hoặc là đã lấy được nhiều lợi lộc hơn từ
Phích Lịch môn. Nói tóm lại, tiền tài Lữ Xuân Thu dâng lên coi như là
mất không.
Phong Thiệu cảm động lây rồi
thở dài. Có điều cũng không phải vì Lữ tộc, mà thở dài vì chính bản thân y dính phải củ khoai nóng phỏng tay như vậy. Vốn chỉ muốn làm một
chuyện tốt nho nhỏ, không ngờ lại gặp phải phiền phức lớn hơn gấp bội…
Y có tâm hỏi Lữ Xuân Thu, nếu muốn xin Côn Luân giúp đỡ, sao không tính từ trước để viết thư cầu viện?
Nhưng còn chưa hỏi ra miệng, Phong Thiệu đã hiểu rõ đáp án. Không ngờ Phích
Lịch môn lại tính kế tham lam đến vậy, ra tay vừa độc vừa nhanh. Mới chỉ trải qua có mấy tháng, thế cục liền thay đổi đột ngột, hiện giờ muốn
gửi thư cầu cứu Côn Luân, e rằng đã không còn kịp rồi.
Dù sao Đại Hoang châu cũng là nơi cách tiên cảnh Côn Luân xa nhất, cho dù
đại năng của Côn Luân có thể lập tức đến đây, nhưng cũng không chắc sẽ
ra mặt vì một việc nhỏ như thế này. Nhưng nếu giao cho đệ tử của Côn
Luân, ngự kiếm mà đến thì nhanh nhất cũng phải mất ba tháng!
Đợi người đến nơi, phúc địa Lữ thị đã sớm đổi họ, người của bộ tộc Lữ thị cũng chết hết ráo.
Còn nữa, Côn Luân có muốn vì việc này mà ra tay tương trợ hay không, cũng còn phải suy xét một phen.
Nhưng Lữ Xuân Thu đều đã nói trắng ra như vậy khiến cho Phong Thiệu không thể không đồng ý. Việc này không chỉ ảnh hưởng đến hình tượng lương thiện
mà y đắp nặn hàng ngày, càng quan trọng hơn – đây chính là người nhà của nhân vật chính.
Muốn tránh mọi chuyện
thất bại trong gang tấc, lại khó giải quyết, nếu đã đứng trước mặt mình
cầu xin, Phong Thiệu cũng chỉ có thể đồng ý.
Nhìn thấy thiếu niên trước mắt đăm chiêu, Lữ Xuân Thu cũng không dám quấy
rầy. Ông ta biết việc này đã làm khó cho y, nên trong lòng chắc cũng
phải ước lượng nặng nhẹ. Tuy rằng lúc trước ông ta muốn nhẫn tâm từ bỏ
phúc địa, những suy cho cùng cũng là bị ép đến bước đường cùng, nếu như
chỉ còn một tia hi vọng, ông ta cũng không muốn làm tội nhân của Lữ gia.
“Lữ đạo hữu muốn giữ lại phúc địa, còn muốn cùng Phích Lịch môn biến chiến
tranh thành tơ lụa?” Đột nhiên Phong Thiệu hỏi một câu.
Bị hỏi trực tiếp như vậy, sắc mặt của Lữ Xuân Thu có hơi túng quẫn, lại
vẫn gật đầu: “Bần đạo cũng biết việc này khó khăn, dù sao Phích Lịch môn có tâm tính kế, phía sau lại có Bão Phác tông làm chỗ dựa…”
“Lữ tộc trưởng.” Phong Thiệu nghiêm trang chỉnh sửa lại xưng hô, chậm rãi
nói: “Tuy ta là đệ tử của Côn Luân, nhưng việc này liên quan rộng lớn,
ta không thể tùy tiện làm chủ thay Côn Luân tông được. Mà… để ta suy xét một chút đã.”
Lời này nói ra cực kỳ thận trọng, thấy thiếu niên thường ngày hay tươi cười nhưng lúc này lại thu
liễm hoàn toàn, Lữ Xuân Thu cũng không khỏi có chút tự trách. Tuy rằng
Phong Thiệu đã Kết Đan, lại là đệ tử thân truyền của tông chủ, nhưng dù
sao cũng không phải là người chưởng sự trong môn phái, đúng là có một số việc rất khó làm chủ… Có phải ông ta đã được một tấc mà lại muốn tiến
thêm một thước, lòng tham không đáy?
Nghĩ thế, sao Lữ Xuân Thu còn có thể không biết xấu hổ mà thỉnh cầu nữa, sắc mặt phiếm hồng nói: “Vốn là do bần đạo mặt dày thỉnh cầu, đã làm khó
cho Phong đạo hữu rồi. Nếu Phong đạo hữu đã không thể lấy thân phận Côn
Luân để tương trợ, bần đạo cũng không dám có nửa câu oán hận, mong đạo
hữu không trách Lữ gia ta lỗ mãng. Ngược lại nếu có thể bảo vệ một hai
phần, bần đạo cũng đã vô cùng cảm kích!”
Phong Thiệu khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Lữ đạo hữu, đây là đang nói gì
vậy! Chỉ nói bản thân ta, nhìn thấy kẻ ác hoành hành, áp bức Lữ gia đến
mức này, chứ còn chưa nói đến Lữ đạo hữu cùng ta tâm đầu ý hợp. Cho dù
chỉ là kẻ qua đường cũng muốn dùng hết toàn lực để trợ giúp cho Lữ gia.”
Lữ Xuân Thu nghe vậy, cảm động vô cùng, nói: “Nghe được lời ấy là đã đủ rồi.”
Phong Thiệu thấy đối phương nhìn mình chân thành, không hề giả bộ, liền cảm
thấy vừa lòng. Cuối cùng cũng không uổng công y làm ra một vở khổ nhục
kế.
Tuy đã sớm hạ quyết tâm giúp Lữ gia
vượt qua cơn nguy cơ này, nhưng cũng không thể nhanh chóng nhận lời. Con người luôn có thói hư tật xấu, nếu như dễ dàng đạt được thứ gì đó, đều
luôn không biết quý trọng. Đặc biệt Lữ Xuân Thu này vừa mở miệng liền
muốn giữ lại cả phúc địa, muốn cả người và tiền tài nhưng lại không muốn nhận hậu quả.
Nếu như không trị công phu sư tử ngoạm của ông ta, chắc ông ta cứ nghĩ Côn Luân là kim bảng vạn
năng, cho rằng đối với Phong Thiệu y chỉ cần nhấc tay một cái là xong.
Cho dù thật sự là với Phong Thiệu thì chỉ là một cái nhấc tay, nhưng cũng
không muốn để đối phương có suy nghĩ như vậy. Huống chi, việc này đúng
là vô cùng gian nan. Đương nhiên y muốn kích động tâm tình của Lữ Xuân
Thu, khiến cho ông ta biết chỗ khổ khó nói của mình, vì giúp Lữ gia mà
đã hao phí bao nhiêu sức lực… Nói thẳng ra liền khiến cho người ta
choáng váng.
Có điều cũng nhân cơ hội
này, Phong Thiệu cũng nói chuyện Lữ Trác Văn ra luôn: “… Ngôn từ của mấy người kia khó nghe vô cùng, ta thấy đệ tử kia của ngươi chịu nhục, liền đi đến khuyên bảo một hai câu. Chẳng qua mấy tên đệ tử đó lại không
chịu tiếp thu, ngược lại còn muốn tấn công ta. Nếu chỉ có một mình ta
thì cũng chẳng sao, nhưng ta còn phải bảo vệ đệ tử kia, cho nên lúc ra
tay có chút không biết nặng nhẹ. Haizz, bốn người kia đều đã chết cả
rồi.”
Lời này của y âm thầm ám chỉ người
đứng sau màn chính là đại trưởng lão, dù sao người chết rồi cũng không
thể đi ra đối chứng. Lại nói tiếp, Phong Thiệu y cũng chỉ là gặp chuyện
bất bình ra tay giúp đỡ, giết vài tên ác đồ của Lữ gia mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT