Phong Thiệu đến thế
giới này mới hơn mười năm, mặc dù đã tiếp nhận kí ức hơn năm mươi năm
của Thanh Thành nhưng phần lớn trí nhớ cũng chỉ dừng ở trong Côn Luân
tông, cho nên y không có quá nhiều kiến thức thực tiễn.
Y mơ hồ cảm thấy con Bạch Hổ này có thể ăn Ma khí để khôi phục lại thân
thể là một việc cực kỳ kì dị, cũng chưa từng nghe nói tới bao giờ. Tuy
nhiên xét đến việc bản thân không có nhiều hiểu biết nên cuối cùng y chỉ cho rằng đây là việc hiếm thấy nhưng vẫn có thể xảy ra. Dù sao nơi này
cũng là bên trong phúc địa của Lữ thị, khắp Cửu Châu chẳng một nơi nào
có linh thú tam giai trở lên như ở đây, cho nên linh thú có vài điểm
khác biệt chắc cũng không có gì lạ? Nói không chừng đây là đặc điểm của
linh thú trên tam giai thì sao?
Phong
Thiệu nghĩ hoài không hiểu nên cũng chẳng thèm nghĩ nữa. Vốn đang định
đá con Bạch Hổ này ra ngoài, nhưng thấy nó ăn đến vui vẻ như vậy nên lại thôi, dù sao cũng chỉ là một con linh thú.
Tuy động phủ này mới được tạo ra chưa lâu nhưng ma khí lại dồi dào đến khó
tin, y chỉ tính ở đây điều dưỡng hai, ba năm là đủ, nên cũng không thèm
keo kiệt với một con súc sinh.
Phong
Thiệu đi xung quanh một chút, tìm một khoảng đất trống giữa động phủ lầy lội, chọn một phiến đá bằng phẳng rồi ngồi xuống xếp bằng trên đó. Lúc
nhìn thoáng qua con Bạch Hổ đang ăn đến quên trời quên đất kia liền thấy nó cứ thỉnh thoảng lại vẫy vẫy cái đuôi ở phía sau mấy cái.
Phong Thiệu bĩu môi, trong lòng không hiểu rốt cuộc cái con Bạch Hổ này đến
đây vì ăn hay vì sắc nữa, mới lúc nãy còn dính lấy mình không buông,
miệng lại chỉ nói:
“Ở chỗ này muốn bao
nhiêu ma khí thì có bấy nhiêu, mi thích ăn thì ăn, ta phải tu hành nên
mi không được quấy rầy, đã nghe chưa. Còn nữa, mi chỉ hút ma khí chắc
cũng không thể no bụng, Tích Cốc đan này cho mi.” Nói xong, y liền ném
hai viên dược màu đen cho nó.
Cái đầu lớn của Bạch Hổ hơi vặn vẹo, miệng há thật lớn, hai viên dược màu đen liền
rơi vào trong miệng của nó. Tựa như hiểu được lời y nói, nó khẽ cúi đầu
rống với Phong Thiệu một tiếng như là bảo y hãy yên tâm.
Phong Thiệu trợn trắng mắt. Đan dược kia chỉ cần một viên là đủ để người ta
không bị đói trong một tháng. Mục đích thật sự của y không phải là tu
hành mà là muốn hấp thụ viên nội đan trong túi gấm. Đó là nội đan của tu giả Kim Đan viên mãn, tu vi của Phong Thiệu lại yếu hơn gã nên muốn hấp thụ không phải là điều dễ dàng, chỉ sợ hơi vô ý một chút liền bị cắn
ngược.
Kiến thức của y với việc hấp thụ
nội đan rất ít, vì thế càng phải cẩn thận hơn nữa, cho nên y đã đặt ra
mục tiêu sẽ hấp thụ hoàn toàn trong vòng hai tháng.
Nội đan màu trắng sữa lơ lửng giữa không trung, không ngừng tản ra ánh vàng kim cuồn cuộn, Phong Thiệu nhanh chóng ngâm tụng Tế Thực chú ở ngay
trong động phủ lầy lội tràn đầy sương mù đen này, sau đó an ổn ngồi nhập định.
Nếu quan sát thật kỹ sẽ phát hiện
ánh vàng kim bên ngoài nội đan to như quả trứng gà kia đang hóa thành
từng sợi tơ mỏng, quấn quanh toàn thân Phong Thiệu, khiến cho y như được bao trong một chiếc kén màu vàng. Khuôn mặt tuấn tú của y được phủ lên
một tầng mông lung kì dị, vừa nhu hòa lại yên tĩnh. Mà thân thể đẹp đẽ
cân đối của y cũng không thể ẩn giấu hoàn toàn dưới lớp pháp bào rách
nát, bên trong phát ra từng đợt ánh sáng lóng lánh, trong mơ hồ còn tản
mát ra một mùi hương ngọt dịu kỳ lạ.
Bạch Hổ chợt sửng sốt, quên cả việc phải hút ma khí, một lát sau nó mới tỉnh thần lại. Bỗng nhiên nó đứng thẳng người dậy, bước chân của động vật họ mèo vô cùng nhẹ nhàng, huống chi Phong Thiệu còn đang đắm chìm trong
việc hấp thu nên y không hề phát hiện ra có một con Bạch Hổ đang lặng lẽ đến gần rồi nằm sấp bên cạnh mình.
Nó
cực kì vừa lòng, dùng thân thể của mình nhẹ nhàng vây lấy Phong Thiệu
đang ngồi xếp bằng, ngẩng đầu đánh giá thiếu niên đang đắm chìm trong
ánh sáng nhu hòa. Cặp mắt vàng kim xinh đẹp lúc này chợt lóe lên chút
ánh sáng âm u trong bóng đêm, lúc tối lúc sáng bất định.
Bởi vì cảm thấy mệt mỏi nên nó bèn gục đầu xuống rồi chợp mắt nghỉ ngơi,
sau đó vận khí hấp thu ma khí vào trong bụng mình. Nó không dám quấy rầy Phong Thiệu nên những ngày sau đó vẫn chỉ nằm gần bên cạnh y chứ không
di chuyển nữa, bộ phận chuyển động duy nhất trên người chỉ có phần đầu
và cái đuôi.
Qua hơn một tháng như thế,
ngay lúc Bạch Hổ đang say sưa đi vào giấc ngủ thì bỗng cảm nhận thấy
linh khí của thiếu niên trong lòng hơi hỗn loạn, nó không khỏi vội vàng
nhìn lại, liền thấy đan khí hóa thành những sợi tơ tiến vào trong cơ thể của y lúc này đã bắt đầu rối loạn. Viên nội đan lơ lửng giữa không
trung lúc trước to bằng nửa quả trứng gà thì lúc này chỉ cỡ hạt táo. Màu sắc của nội đan cũng thay đổi, từ vàng kim pha sữa biến thành màu vàng
ròng, còn hơi rung động.
Sắc mặt của
thiếu niên tỏa ra một vầng hào quang thuần khiết như ngọc, đôi mắt vốn
nhắm chặt lúc này lại hơi động đậy, đôi môi mỏng đang khép hờ cũng hơi
nhếch lên, tựa như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó.
Bạch Hổ nhìn thấy trên trán của y thấm đẫm mồ hôi, phần lớn da thịt trơn
bóng lộ ra bên ngoài đều xuất hiện những vết hằn màu đỏ, cộng thêm ma
khí ở khắp bốn phía xung quanh khiến cho nó càng thêm bất an.
Nó cẩn thận đứng thẳng dậy, dáng vẻ tràn đầy nôn nóng đi qua đi lại quanh người thiếu niên.
Mặc dù không rõ tại sao vẻ ngoài của y lại như vậy nhưng quả thật lúc này
Phong Thiệu đang bị dày vò. Đây là lần đầu tiên y luyện hóa nội đan, hơn nữa còn luyện hóa viên nội đan của Kim Đan kỳ viên mãn có thực lực cao
hơn mình đến ba tiểu cảnh giới. Nội dung của Tế Luyện Tâm chú đã được y
khắc sâu vào trong tâm trí; mặc dù đây là lần đầu y sử dụng Tế Thực chú
nhưng quá trình thực hiện lại dễ như trở lòng bàn tay.
Có trách thì chỉ trách y quá xem thường uy lực của viên nội đan này.
Ban đầu Phong Thiệu cũng đã chuẩn bị đầy đủ cẩn thận, nhưng không ngờ nội
đan thì dễ luyện hóa nhưng nội hạch lại không giống như vậy. Suy cho
cùng, hiện giờ y đang ở thế giới của tu giả, cách xa vùng đất cổ xưa. Ma tu lại không thường xuất hiện ở Cửu Châu nên đã rất lâu rồi Phong Thiệu không gặp lại Tu Di lão tổ, bởi vậy cũng không quá hiểu rõ những chuyện liên quan đến Ma tu. Chẳng có ai nói cho y biết khi luyện hóa nội đan
đến phần nội hạch lại có thể gặp phải nguy hiểm đến vậy!
Nội hạch cũng giống như Hề Mậu đạo nhân tái sinh, nó là một luồng đan khí
cực kỳ cứng đầu, thậm chí còn đối nghịch với ma khí bên trong cơ thể của Phong Thiệu.
Mặc dù ma khí của y mới đến Kim Đan sơ kì nhưng cũng là vật sống. Đan khí mất đi cơ thể, cho dù có
là cảnh giới Kim Đan đại viên mãn thì uy lực cũng giảm đi rất nhiều. Tuy nhiên, ngay cả khi như vậy thì uy lực sau khi đã giảm mạnh của nó cũng
chẳng phải thứ mà ma khí mới Kim Đan sơ kì của Phong Thiệu có thể hoàn
toàn áp chế. Nguy hiểm khi rơi xuống thế hạ phong khiến cho y không thể
thở nổi.
Thật ra trong cơ thể của Phong
Thiệu còn có linh khí, đan điền và gân mạch. Sau khi chữa trị sắc thân, y phải tu Ma thì mới có thể sống tiếp, dù vẫn còn đan điền và gân mạch
như bình thường nhưng y đã không thể tu Đạo được nữa. Có điều những Đạo
pháp đã từng tu tập trước đây cũng không bị lãng phí, linh khí vẫn có
thể tồn tại ở trong đan điền của y. Số linh khí ấy được y sử dụng trong
cuộc sống hàng ngày, dù sao y cũng mang danh nghĩa Đạo tu cho nên cuộc
sống không thể tách khỏi linh lực được.
Sau khi Phong Thiệu trùng tu lại đan điền thì đã không khác gì thể chất
thượng giai ban đầu, bởi vì y có Ma thể bẩm sinh cho nên càng ngày càng
được củng cố vững chắc, từ đó linh khí cũng dồi dào hơn ngày trước.
Suy nghĩ của Phong Thiệu khẽ động. Nếu kết hợp linh khí và ma khí để đối
kháng lại đan khí, có lẽ như vậy sẽ ổn định hơn, bằng không e là y sẽ bị viên nội đan này phản phệ. Ma khí của Phong Thiệu đối phó với đan khí
có phần cố sức, đã kinh động đến bụi gai khiến nó bắt đầu rục rịch trỗi
dậy. Nếu y không thể nuốt chửng được nội hạch này thì không chừng bụi
gai sẽ phá thể mà ra.
Phong Thiệu cắn
răng khống chế hai tia khí thể một đen một đỏ trong thức hải, muốn hợp
nhất hai thứ này làm một, hóa thành màu đen đỏ.
Tuy nhiên mọi thứ sao có thể dễ dàng như vậy. Bình thường chỉ khi ma khí
mạnh mẽ thì y mới có thể chủ động nhuộm đen linh khí màu đỏ. Lúc này
toàn bộ ma khí đều được dùng để chống lại đan khí, không thể phân ra một phần để nhuộm đen linh khí, bởi vậy linh khí kia cũng không chịu nghe
lời.
Suy cho cùng, Ma và Đạo vốn không
cùng một lối. Nếu muốn hợp thành một, hoặc là gió tây áp đảo gió đông,
hoặc ngược lại gió đông áp đảo gió tây.
Hơi thở của thiếu niên càng lúc càng hỗn loạn, trên khuôn mặt trắng nõn đã
xuất hiện hai tầng khí đen đỏ hỗn độn. Sắc mặt của y dưới áp lực cũng
trở nên vặn vẹo, vừa đau đớn pha lẫn kiên quyết, nhưng vẫn không nén
được dấu hiệu nỏ mạnh hết đà.
Bước chân
của Bạch Hổ cũng trở nên nôn nóng, sau khi phun ra vài luồng khí thô, nó liền vung cái đầu lớn, hung hăng hít vào thật nhiều ma khí. Trong lúc
hít vào, hai mắt màu vàng của nó dần dần trở nên thẫm lại, thân hình
cường tráng cũng tản ra từng làn khói đen, mãi cho đến khi khói đen tan
dần thành màu xám.
Ngay trong làn khói
xám mông lung, con linh thú trưởng thành to gần bằng người bỗng biến mất trong chớp mắt, chỉ còn lại một đứa bé trai khoảng bảy, tám tuổi. Toàn
thân nó trắng nõn như ngọc, tuy nhiên khi bước đi lại có phần trúc trắc
quái dị, cứ đi hai ba bước liền có xu hướng cúi xuống.
Nhìn thấy thân hình của thiếu niên ngồi xếp bằng đang run rẩy vì thống khổ,
nam hài cũng trở nên căng thẳng, dứt khoát cúi người nhanh chóng bò đến
bên cạnh y.
Lúc này Phong Thiệu đã dùng
hết các cách nhưng linh khí vẫn không chịu nghe y chỉ huy khiến y chẳng
còn biết phải làm thế nào nữa.
Ma khí bị
đan khí áp chế càng thêm suy thoái, dường như y có thể tưởng tượng ra
cảnh sau khi bị đan khí áp chế hoàn toàn, chẳng biết phải mất bao nhiêu
năm tu dưỡng mới có thể hồi phục lại như ban đầu. Không, nói không chừng còn thêm một bụi gai quấy phá, có khả năng y sẽ nổ tan xác mà chết ấy
chứ. Hồn của y sẽ vất vưởng trong động phủ này vài năm rồi cũng tan
thành khói bụi.
Phong Thiệu không cam
lòng, y còn chưa sống đủ. Kiếp trước không đủ, kiếp này càng không đủ!
Suốt mười năm nay y luôn sống trong bóng ma bị Lữ Minh Tịnh cầm đầu phe
phái chính nghĩa tiêu diệt, y nhọc công bố trí toàn cục, gần như chưa
từng được tận hưởng cuộc sống.
Mẹ nó! Nếu biết như vậy từ đầu thì thà cứ đập nồi dìm thuyền cho xong. Nhưng, thật sự y không muốn chết…
Một nhân vật phản diện không chết trong tay nhân vật chính mà lại chết do
tự mình nghịch dại. Phong Thiệu cảm thấy mình còn bi thảm hơn cả Thanh
Thành tôn giả trong phim. Quả nhiên nhân vật phản diện không dễ làm, y
chẳng còn dám coi thường Thanh Thành tôn giả nữa…
Vốn đã cảm thấy khó chịu và không cam lòng, ngay trong lúc nguy hiểm thế
này lại cực kì dễ sinh ra Tâm Ma, thần thức bị rối loạn chắc chắn sẽ
khiến đan khí càng thêm hung hãn, cũng khiến y chết nhanh hơn. May mà
tính cách của Phong Thiệu thuộc dạng không tim không phổi, hầu như vẫn
luôn rất lạc quan, lợn chết chẳng sợ nước sôi, sắp chết đến nơi mà còn
không quên tự tìm thú vui tiêu khiển cho bản thân. Sự khó chịu và không
cam lòng cũng bị y đè nén xuống.
Mặc dù
mối nguy hiểm ngầm đã tan biến nhưng bóng ma tử vong do đan khí mang đến thì vẫn còn, hơn nữa càng ngày càng đậm. Phong Thiệu cắn răng, vào
khoảnh khắc y cảm thấy bản thân sắp không thể trụ nổi nữa thì bỗng cảm
thấy trên lưng mình in lên một vật ấm áp mềm mại… Chỉ trong thoáng chốc, linh khí cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong cơ thể y.
Linh khí mới được rót vào tinh thuần không tạp chất, tuy dũng mãnh tràn vào
một lượng lớn nhưng vẫn chỉ miễn cưỡng ngang hàng với linh khí màu đỏ có sẵn. Dù sao cũng là ngoại vật, có thể tràn vào nhiều như vậy đã là một
sự mạo hiểm cực lớn rồi.
Đây là một dòng
linh khí màu trắng cực kỳ tinh thuần và mạnh mẽ. Nó vừa tiến vào trong
cơ thể của Phong Thiệu, không những khống chế được luồng linh khí màu đỏ kia, mà còn trực tiếp áp chế luồng đan khí đang đối kháng với ma khí
trong cơ thể y.
Phong Thiệu cảm nhận được sự giúp đỡ, tuy có chút hi vọng nhưng thấy tình trạng như vậy thì cũng
không dám vui mừng quá sớm. Bởi vì y vừa thử cố gắng hòa hợp hai dòng
linh khí đỏ và ma khí đen lại với nhau nhưng vẫn thất bại. Vậy mà lúc
này, luồng linh khí màu trắng kia lại có thể khống chế linh khí màu đỏ
cùng nhau áp chế đan khí.
Không phải kết hợp, mà là áp chế!
Trắng, trắng sữa, trắng vàng đều là linh khí có thuộc tính Kim. Đỏ, đỏ hồng,
đỏ tươi là linh khí có thuộc tính Hỏa. Trời sinh Hỏa khắc Kim, cho nên
lúc y nhìn thấy linh khí màu trắng của đối phương có thể khống chế linh
khí màu đỏ hồng của mình, hơn nữa còn khắc chế hoàn toàn thì quả thật đã cảm thấy rất khó tin.
Nghịch ngũ hành,
tương sinh tương khắc, chỉ có thể xuất hiện khi linh lực bị áp đảo tuyệt đối… Chẳng lẽ tu vi của đối phương còn cao hơn cả mình hay sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT