Lưu Tôn thị dọn dẹp
qua loa phòng chứa củi, sau đó bưng bát mì trên bếp lò rồi đi về phía
hậu viện. Vừa bước vào trong sân đã nghe thấy tiếng khóc khiến bà không
khỏi thở dài. Bà ta đẩy cửa ra, nhìn thấy con gái Xảo Vân của mình đang
nằm trên kháng khóc lóc ai oán.
“Mẹ, mệnh của con khổ quá.” Đôi mắt hạnh của Xảo Vân đã khóc đến sưng đỏ, sắc mặt hốc hác. Nàng ta cầm lấy tay Lưu Tôn, không ngừng rơi lệ: “Chẳng biết
kiếp trước con đã tạo nghiệp gì mà đời này lại phải chịu tra tấn như
vậy. Con trai của con, sao con trai của con lại biến thành yêu quái cơ
chứ, sao có thể biến thành yêu quái cơ chứ...”
“Đừng nghĩ đến nó nữa, dù sao cũng vứt xa lắm rồi. Chắc bây giờ thi thể đã
thối rữa.” Trong lòng Lưu Tôn cũng khó chịu. Bà ta nhẹ nhàng vỗ lưng con gái rồi bưng bát mì qua cho nàng.
Xảo Vân nhìn bát mì đến ngây ngẩn sau đó bỗng hỏi với vẻ lo lắng: “Mẹ, hôm ấy có cho đủ thuốc vào trong bát không?”
Lưu Tôn thị nói một cách chắc nịch: “Đủ, tất nhiên là đủ, cho dù có mười con trâu cũng bị trúng độc chết.”
“Nhưng đây là hổ đấy! Con chưa từng thấy có con hổ nào lớn như vậy!” Vẻ mặt
của Xảo Vân tràn ngập sợ hãi. Nàng ta vẫn còn nhớ như in cảnh tượng lúc
vừa mở mắt sau khi bị đuối nước đã nhìn thấy một con Bạch Hổ cực lớn,
không ngờ con yêu quái kia lại bỗng hóa thành dáng vẻ của con trai nàng, thậm chí còn gọi nàng là mẹ!
Vừa nghĩ
đến đây, Xảo Vân lập tức kích động đến mức đánh đổ cả bát mì, nàng ta
nắm chặt lấy tay Lưu Tôn thị rồi nói: “Chắc chắn con yêu quái kia đã ăn
thịt con của con rồi, sao con có thể sinh ra yêu quái được cơ chứ! Nhất
định là thế! Thứ yêu quái ác độc! Nó đã ăn mất con trai của con rồi!”
Lưu Tôn thị vẫn im lặng không nói gì, ba ta chẳng biết phải an ủi con gái như thế nào.
Bỗng trong sân vang lên một giọng nói cực kỳ chanh chua: “Ta nói Xảo Vân
ngươi khóc tang cái gì, gào đến hơn nửa đêm cũng đủ rồi chứ? Cái gì mà
yêu quái ăn thịt con trai ngươi? Rõ ràng là ngươi sinh ra một đứa con
trai yêu quái thì có! Ngươi tưởng người khác không biết chắc? Lời này
chỉ lừa được người ngoài thôi, nếu không e là ngươi đã bị mang đi thiêu
sống từ lâu rồi! Con thổi phồng là sinh con với một vị thần tiên, thần
tiên mà sinh ra hổ được chắc? Ta khinh!”
Xảo Vân vừa nghe liền biết đây là đại tẩu của mình. Nàng ta tức giận đến
khó thở, đáp lại với vẻ căm hận: “Ngươi -- Rõ ràng ngươi đã nhận tiền
tài của người ta! Vây giờ lại quay lưng nói xấu hắn là yêu quái, còn nói xấu ta!”
Người bên ngoài cười nhạo: “Hừ, biết biến ra kim ngân đâu chỉ có thần tiên, yêu quái cũng làm được cơ
mà. Ây da, nói không chừng những kim ngân đó còn dính cả yêu khí khiến
ta bị giảm thọ đấy! Đúng là làm bậy, chẳng hiểu sao Lưu gia chúng ta lại có một cái bát chẳng hắt được nước như ngươi nữa*! Liên lụy nhà mẹ đẻ!” (*Vốn là câu con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, nhưng Xảo Vân chưa
lấy chồng mà đã có con, vẫn còn ở nhà mẹ đẻ nên bị nói như vậy)
Xảo Vân tức đến chẳng nói nổi thành lời, một tay chỉ ra ngoài cửa sổ, một
tay ôm ngực mà nói với Lưu Tôn thị: “Mẹ, mẹ, mẹ nhìn đại tẩu kìa ...”
“Con cũng đừng trách đại tẩu, nàng và đại ca con chăm lo cho cái nhà này
cũng chẳng dễ dàng gì. Từ lúc xảy ra chuyện đó, người trong thôn cứ
không ngừng chỉ trỏ bàn tán sau lưng chúng ta... ” Lưu Tôn thị than thở. Vốn con gái chưa chồng mà đã có chửa thì phải bỏ vào lồng heo thả trôi
sông, nhưng ba năm trước người trong thôn thấy có mấy vị tiên nhân bay
vào thôn để đưa vàng bạc châu báu cho người nhà họ Lưu, bấy giờ mới
không dám động đến con gái của bà. Không những vậy, bọn họ còn càng lúc
càng cung kính, nể mặt Lưu gia, sợ làm không tốt sẽ đắc tội với tiên
nhân.
Ai ngờ hai tháng trước trong thôn
lại xảy ra lũ lụt khiến hơn phân nửa thôn dân đều bị cuốn đi, sau đó rất nhiều người đã được cứu lên, nhưng từ ấy trở đi trong thôn cũng bắt đầu lan truyền lời đồn cháu ngoại của bà ta là một con yêu quái! Bởi vì rất nhiều thôn dân được cứu đã tận mắt nhìn thấy cháu ngoại của bà biến
thành một con bạch hổ cực lớn! Thậm chí còn nói nó vớt người ở trong
nước lên ăn thịt...
Lưu Tôn thị chẳng hề tin, cháu ngoại của bà ta mới hơn ba tuổi, là một đứa nhỏ cực kỳ thông
minh xinh xắn. Thế nhưng ngày đó lúc bà ta bơi trong nước để đi tìm Xảo
Vân thì đã tận mắt nhìn thấy một con bạch hổ vớt nàng ra khỏi nước...
Sau đó con hổ kia cũng biến thành dáng vẻ của cháu ngoại bà ta!
Tin tức con gái Lưu gia và yêu quái sinh ra một lão hổ đã lập tức lan
truyền khắp mọi ngóc ngách trong thôn, sau đó có rất nhiều thôn dân kéo
đến muốn bắt Xảo Vân và con trai nàng đi tế thần. Xảo vân cực kỳ sợ hãi, Lưu Tôn thị cũng không đành lòng nhìn con gái phải chết nên đã thương
lượng hạ độc đứa trẻ rồi ném đi thật xa, sau đó nói với người trong thôn là con trai của nàng đã bị yêu quái ăn thịt rồi... Ít nhất cũng tránh
được một kiếp.
“Số kim ngân ấy vẫn đang nằm trong tay đại tẩu, có gì mà không dễ dàng.” Xảo Vân lau mắt, nói đầy thù hận.
Lưu Tôn thị nhíu mày: “Một đứa con gái chưa chồng như con thì quản lý tiền
bạc trong nhà làm gì! Theo ta thấy, đợi chuyện này lắng xuống, thợ rèn
Lý gia ở thôn kế bên đã đưa bà mối sang nhà để hỏi chuyện cưới xin, cũng nói không ghét bỏ con từng có đứa nhỏ. Vậy con cứ gả qua nhà họ Lý ở
trấn trên đi, đến lúc ấy người trong thôn có phát hiện ra được thì cũng
chẳng bắt được con nữa.”
Lúc đầu Xảo Vân
còn thấy không cam tâm, nhưng khi nghe đến đoạn sau lại như được mở ra
một con đường sống, nàng ta trả lời còn mang theo ý cười nhè nhẹ: “Con
nghe lời mẹ.” Nói xong bắt đầu cầm đũa lên ăn mì.
※
Đứa bé trai tỉnh lại trong một rừng cây.
Nó đã ngủ mấy ngày rồi nhưng vẫn thấy cực kỳ đau bụng, có điều chẳng dám
ngủ tiếp nữa. Nếu mẹ không tìm thấy nó thì chắc sẽ lo lắng lắm, nó phải
trở về thôn để tìm mẹ.
Thật ra nó biết
trong bát thức ăn kia có thứ không tốt, nó ngửi ra được nhưng vẫn ăn vì
bên trong có thịt! Khó khăn lắm nó với mẹ mới được ăn thịt, bác dâu của
nó cực kỳ keo kiệt, sẽ chẳng chịu bày thịt lên bàn đâu. Bà ta còn nói
với nó là ăn thịt không tốt nữa.
Nhưng rõ ràng nó ngửi thấy trong phòng của bà ta có mùi thịt mà.
Khó khăn lắm mới được ăn bát cháo thịt này, nó không thể phụ lại tấm lòng
của mẹ, cho dù ăn không tốt thì cùng lắm là đau bụng mấy ngày thôi.
Nhưng lần này bị đau bụng lâu quá, gần như nó đã đau đớn mê man suốt mấy ngày liền. Đến tận bây giờ trong bụng vẫn nhức nhối khiến nó chẳng còn chút
sức lực nào cả.
Đứa bé trai đi chân trần
nghiêng ngả lảo đảo trong rừng cây. Nó thấy đau chân, buổi tối ở đây
cũng lạnh, nó muốn biến thành hổ để đi nhanh hơn, có thể mau chóng về
nhà để mẹ không phải lo lắng.
Nhưng nó
lại không dám biến thành hổ bởi vì mẹ nó không thích hình dạng đó của
nó. Nó cảm nhận được mẹ rất sợ hãi, nàng đã cực kỳ hoảng sợ khi nhìn
thấy nó trong hình dáng một con hổ, điều này khiến nó buồn lắm. Có điều
cũng may, biến thành hổ thì mới cứu được mẹ và biết bao thôn dân bị rơi
xuống nước.
Buổi tối trong rừng rất lạnh, đứa bé trai ôm lấy cánh tay của mình. Dọc đường đi nó chẳng nhìn thấy
bất kỳ loài động vật nào, ngay cả một con chuột nhỏ bé cũng muốn tránh
né nó thật xa, cứ như thể trên người nó đang tản ra một mùi hương nào đó khiến đám thú hoang không dám đến gần.
Thằng bé chẳng biết điều ấy. Nó bước đi một cách vội vã, dựa vào mùi hương để tìm đường về nhà, cho dù nơi ấy cách đây rất xa.
Nó rất muốn nhanh chóng về đến nhà, nó nghĩ mẹ đã chuẩn bị cho nó một ổ
chăn ấm áp và một bát cháo nóng hổi, mẹ sẽ xoa đầu khen nó thông minh
đáng yêu...
Nghĩ đến đây khiến thằng bé tràn ngập ý cười vui sướng...
※
Xảo Vân và Lưu Tôn thị nói chuyện về thợ rèn Lý ở thôn kế bên một hồi lâu,
đến khi nghe được hiệu rèn trên thị trấn là do chính tay lão tự mở thì
nàng ta mới thấy vừa lòng. Cho dù thợ rèn Lý đã hơn bốn mươi tuổi, trong nhà cũng có hai đứa con nhỏ nhưng ít ra nàng ta không cần phải lo cái
ăn cái mặc. Bốn mươi chưa phải là già, vẫn có thể giúp nàng ta sinh một
đứa con khác.
Thấy tâm trạng của con gái đã tốt hơn nên Lưu Tôn thị cũng yên tâm phần nào.
Bà ta cầm bát mì trên bàn rồi đi ra ngoài, lúc đang định mở cửa ra thì đã
thấy cánh cửa tự bật mở, bỗng có một đứa bé trai từ bên ngoài nhảy vào
trong phòng. Đứa bé mặc một bộ quần áo bằng vải thô vá chằng vá đụp
nhưng vẫn không che dấu được nét xinh xắn đáng yêu. Nó bổ nhào về phía
Xảo Vân đang ngồi trong phòng rồi gọi giòn tan: “Mẹ ơi!”
Xảo Vân sợ hãi đến độ vội vàng đẩy nó ra, nàng ta chẳng nói nên lời mà chỉ
gào lên những tiếng thất thanh: “Quỷ! Có quỷ !” Nói xong liền vội vàng
trốn sang chỗ Lưu Tôn thì, vừa nắm chặt lấy tay Lưu Tôn thì vừa hỏi:
“Chẳng phải đã nói là tắt thở rồi sao? Đã tắt thở rồi cơ mà?”
“Đúng... đúng vậy. Rõ ràng ta đã kiểm tra hơi thở của nó mà.” Sắc mặt của Lưu
Tôn thị cũng trắng bệch. Bà ta nhìn đôi chân trần nhuốm máu của đứa cháu ngoại, chỉ cảm thấy cực kỳ đáng sợ!
“Mẹ, con về rồi... ” Đứa bé không quá hiểu mẹ và bà ngoại đang nói về điều
gì, nhưng nó cảm nhận được trong mắt hai người tràn ngập sự hoảng sợ,
còn có cả... căm ghét.
“Ta không phải mẹ
ngươu!” Xảo Vân vừa nghe thấy tiếng gọi này liền tức giận, nhưng giọng
nói vẫn có phần run rẩy. Nàng ta khẽ quát trong sự sợ hãi: “Ai muốn
ngươi trở về! Ngươi thấy ta còn chưa đủ thảm hại hay sao? Ta đã vứt
ngươi đi xa như vậy rồi, ngươi còn trở về làm gì! Cầu xin ngươi hãy mau
cút đi!”
Đứa bé trai nghe hiểu được những từ như “vứt bỏ ngươi” “ngươi hãy cút mau”, trong lòng nó cực kì khó
chịu, đau đớn như thể phải ăn mấy chục bát cháo thịt lần trước, không,
thậm chí còn đau hơn nhiều.
“Tại sao lại
vứt bỏ con? Tại sao lại đuổi con đi?” Lúc đứa bé nói chuyện thì trên mặt nó đã ướt đẫm. Nó không dám tin mẹ lại đối xử với mình như vậy, nó rất
ngoan ngoãn mà, mẹ cũng thương nó lắm, mẹ sẽ không làm thế đâu.
Xảo Vân thấy thằng bé hai mắt đỏ hồng đang đi về phía mình thì đột nhiên
lại nhớ đến con Bạch Hổ kia, nàng ta sợ đến độ tim như sắp vọt ra khỏi
lồng ngực, vội vàng quát to: “Ngươi đứng đấy! Đừng tới gần ta! Cái thứ
yêu quái!”
Thấy mẹ cầm gậy gộc đánh đuổi
khiến đứa bé cực kỳ tủi thân, nó vừa òa khóc vừa nói: “Con không phải
yêu quái mà, con không phải yêu quái!”
“Ngươi vớt người từ dưới nước để ăn thịt, người trong thôn đều nhìn thấy cả.
Vậy mà còn cãi mình không phải yêu quái!” Tôn Lưu thị cũng kéo Xảo Vân
trốn về phía sau, trong tay bà ta còn cầm một lọ hoa.
“Mẹ, con không phải yêu quái mà!”
Đứa bé trợn trừng mắt, nó dùng hết sức lực để thanh minh. Trong lòng nó
nóng như lửa đốt, tựa như sắp thiêu rụi cả cơ thể nó. Đứa bé không thể
chịu đựng nổi nữa liền ngã ngồi trên đất, nó kêu khàn cả giọng: “Không
phải đâu! Con không hề ăn thịt người!”
“Đừng có quấn lấy chúng ta, cái thứ yêu quái!”
“Ngươi mau cút đi!”
Có lẽ do tiếng động quá lớn nên ngoài sân chợt vang lên một giọng nam:
“Mẹ, tam muội, sao mà ồn ào thế, đã xảy ra chuyện gì!” Gã nói xong đang
định đẩy cửa bước vào thì cánh cửa đã kêu ầm một tiếng rồi mở ra trước.
Người kia lập tức trơ mắt nhìn một con bạch hổ cực lớn nhảy bổ ra, trong miệng nó tràn đầy máu tươi khiến gã sợ hãi đến không thể thở nổi, liền
ngã quỵ trên mặt đất.
Đại tẩu của Lưu gia đang mặc áo khoác bước ra, thấy cảnh này thì sợ đến không thể khép
miệng. Ả ta chống khung cửa, hít sâu mấy hơn rồi mới gào to, càng kêu
càng lớn: “Yêu quái! Có yêu quái! Có yêu quái giết người! Có yêu quái
giết người! Bớ người ta, mau tới cứu mạng...”
......
“Kia chính là con hổ yêu ăn thịt người!”
“Nó vớt người từ trong nước để ăn đấy!”
“Chính là nó! Chính là nó!”
“Đánh chết nó!”
“Đánh chết nó!”
Già trẻ lớn bé trong thôn đều vây quanh xem náo nhiệt, người thì chỉ trỏ,
kẻ thì lấy đồ ném vào người nó. Đứa bé mờ mịt, lúng túng chạy trốn quanh thôn, rất nhiều dị vật nện lên người khiến nó thấy đau quá, nhưng hình
như nơi nào đó trong lòng còn đau đớn hơn.
Ta không phải yêu quái! Ta không phải yêu quái mà... Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ ơi cứu con, mẹ ơi cứu con với!
Nhưng nó chẳng nói nên lời, lúc há miệng chỉ toàn là những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Vô số bóng đen lướt qua người nó, con dao sắc bén đâm thẳng vào người
khiến nó cực kỳ đau đớn. Toàn thân nó nóng cháy như thể bị thiêu trong
lửa địa ngục, ý thức đã trở nên mơ hồ. Đau quá, đau quá...
“Sao thế?” Trong cơn mông lung, Phong Thiệu cảm nhận thấy Tiểu Bạch đang ngủ không được yên ổn, vì thế nhẹ nhàng vỗ về.
Phong Bạch nghe được giọng nói tràn đầy dịu dàng này, rốt cuộc cũng giãy dụa
tỉnh khỏi cơn ác mộng. Toàn thân hắn ướt sũng mồ hôi lạnh, nhưng nhiệt
độ của người bên cạnh lại mang đến sự ấm áp cho hắn. Phong Bạch ôm chặt
lấy y một cách lưu luyến, sau đó nhẹ nhàng đáp lại: “Chỉ là ác mộng
thôi.”
Dường như Phong Thiệu vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, y khẽ ừ một tiếng rồi ôm chặt Tiểu Bạch hơn, dịu dàng dỗ
dàng theo bản năng: “Không sao đâu, tỉnh mộng là tốt rồi.”
“Ừ.” Phong Bạch lặng lẽ gật đầu. Tỉnh mộng rồi, như bây giờ rất tốt.
“Thúc thúc?”
Mãi một lúc lâu sau Phong Thiệu mới mơ hồ “Ừ?” một tiếng. Phong Bạch vùi
đầu vào vành tai của y, nhẹ nhàng liếm láp rồi mới nói: “Thúc thúc, đồng ý với ta. Vĩnh viễn không được bỏ rơi ta, chúng ta sẽ không bao giờ
chia xa.”
“Được...” Giọng nói của Phong
Thiệu có phần mơ màng. Y vẫn đang trong cơn buồn ngủ, thấy bên tai hơi
ngưa ngứa bèn nâng tay lên gãi.
Trong đêm tối mù mịt, Phong Bạch ôm chặt lấy Phong Thiệu, ánh mắt hưng phấn mà thỏa mãn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT