Phong Bạch giam cầm
Phong Thiệu trên giường suốt một đêm, cẩn thận trừng trị, chậm rãi
thưởng thước, mỗi lần đều khiến đối phương sướng đến chết đi sống lại.
Sau khi xong việc, hắn ôm Phong Thiệu vào hồ Hàn Thủy, sau đó lại khiến
thúc thúc chết đi sống lại thêm một lần nữa ở trong nước. Một nửa do
dược tính, một nửa do đã kiệt sức, Phong Thiệu chỉ còn hai phần sức lực
ghé vào lồng ngực Phong Bạch, nhắm mắt lại chỉ muốn ngủ một giấc. Có
điều Phong Bạch lại chưa hết hứng thú, hắn cúi đầu hôn lên môi đối
phương, hôn một cách triền miên dai dẳng.
Phong Thiệu đã chẳng thể đáp lại, y vừa không có sức mà đồng thời cũng ngủ
mất rồi. Vì Phong Bạch cẩn thận ôm ngang y lên giường, dùng một tay kéo y vào lòng vẫn thấy chưa đủ, phải ôm bằng cả hai tay mới thấy vừa ý. Rốt
cuộc hai người cũng tạo thành cảnh tượng một đôi Uyên Ương giao hòa thắm thiết.
Hai người đều rơi vào giấc ngủ say.
Chẳng rõ đã qua bao nhiêu canh giờ, Phong Bạch bỗng nhiên nghe thấy vài âm
thanh như tiếng khóc thút thít, lúc đầu còn tưởng do mình nằm mơ nên
không hề để ý, mơ mơ màng màng ngủ thêm một lúc nữa mới phát hiện âm
thanh kia vẫn đang vang lên mang theo sự bi thương đánh thẳng vào trái
tim người khác. Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn, đúng là Phong Thiệu đang
nằm mơ — Không rõ y gặp phải ác mộng gì, chỉ thấy khuôn mặt của y đổ đầy mồ hôi, hai tay bấu chặt lấy mép giường, trong miệng y lầu bầu điều gì
đó “Thiên Đạo hữu thường”, lúc thì hô “Báo ứng khó chịu”, một hồi lại
kêu lên “Tiểu Bạch”.
Phong Bạch nghe thấy Phong Thiệu gọi tên mình thì lập tức ngồi dậy ôm người vào trong lòng.
Hắn dịu dàng hôn lên lỗ tai và mi tâm của y, nhẹ giọng dỗ dàng: “Thúc
thúc, ta ở đây, ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây.”
Phong Thiệu vẫn hoảng hốt chưa tỉnh lại, khi nghe thấy vậy thì sắc mặt từ vô
cùng lo lắng biến thành kinh hãi hoảng sợ. Y hét lớn thành tiếng: “Đừng
mà!”
“Thúc thúc !”
Chợt bị đẩy mấy cái khiên Phong Thiệu kinh ngạc mở to mắt, cảnh tượng khủng
khiếp trong ác mộng được thay bằng khuôn mặt lo lắng của Phong Bạch, lúc này mới tỉnh táo lại. Y nâng tay chạm lên gương mặt của Phong Bạch như
muốn xác nhận đâu là thật, bấy giờ mới bắt đầu lau sạch mồ hôi lạnh trên trán rồi nói: “Ta nằm mơ .”
Phong Bạch
cau mày vỗ về sau lưng y, trầm giọng nói: “Thúc thúc đã đột phá được
‘Ngã chấp’, xưa nay tâm cảnh lại rất cướng cỏi, cho dù với tu giả bình
thường thì cũng rất ít khi gặp phải ác mộng. Thúc thúc sẽ không giữ Tâm
Ma chứ?”
Phong Thiệu nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, dường như vẫn đang đắm chìm ở cảnh tượng trong mộng.
Phong Bạch nói: “Chẳng phải thúc thúc đã từng nói: người tu Đạo, nhất là tu
Ma thì tuyệt đối không được giữ mọi chuyện ở trong lòng, nếu không thể
tháo bỏ khúc mắc thì sẽ rất dễ trở thành Ma Niệm.” Ngừng lại một chút,
hắn mới hỏi Phong Thiệu: “Ngươi mơ thấy gì?”
Phong Bạch nhướn mày: “Thúc thúc mơ thấy gã sống lại ư? Đừng nói gã không
sống được, cho dù có sống lại thì cũng chẳng phải đối thủ của ta. Ngày
trước ta có thể khiến gã trở thành đầy tớ thì sau nay vẫn có thể khiến
gã làm cẩu.”
Phong Thiệu thở dài: “Sao
lúc trước ngươi không giết quách gã cho rồi, ngược lại để gã sống nên
cũng gây ra không biết bao nhiêu sóng gió…”
Phong Bạch cắt ngang, gật đầu nhận lỗi: “La do ta sai, suýt nữa đã để tên nô
bộc kia tổn thương thúc thúc. Năm đó giữ lại gã vì gã vẫn có ích, sau đó dùng cũng không tệ lắm. Vốn đã muốn thuận tay giết gã nhưng sau đó
chúng ta lại bị chuyện ở Tư Quá phong làm chậm trễ.”
“Ngươi giữ lại gã để làm gì?” Phong Thiệu khó hiểu.
“Trương Dưỡng Thanh kia vốn là đệ tử thân truyền của Bão Phác tông, mặc dù đã
đuổi đi nhưng lại chưa bị xóa tên, có thể dùng vào những chỗ mấu chốt
trong Bão Phác, ngược lại đã khiến gã chiếm hời.” Lúc nói đến đây, Phong Bạch lại lấy từ trong túi gấm ra mấy miếng lệnh bài màu đen rồi đưa cho y.
Phong Thiệu cầm lấy, lập tức nhận ra đó là Khôi Lỗi lệnh.
Luyện chế con rối là pháp môn của Ma tu, Khôi Lỗi lệnh này cũng là một loại
trong thuật con rối. Có điều khác với luyện vật chết, thứ mà Khôi Lỗi
lệnh luyện chế lại là tu giả, người luyện chế sẽ dùng lệnh bài để khống
chế. Mặc dù đã bị luyện thành con rối nhưng nó vẫn giữ được tinh huyết
nguyên khí của người sống, thậm chí khi không có mệnh lệnh thì nó sẽ
chẳng có bất kì biểu hiện khác thường nào.
Mặc dù thuật này rất tinh diệu nhưng với Ma tu, bởi vì phải độ chính ma khí trong đàn điều của mình vào con rối nên sẽ phải hao tổn cưc lớn. Nếu tu vi chưa lên đến Lục Hạt hoặc cảnh giới đại năng thì mỗi lần sử dụng
thuật pháp này sẽ phải tổn hại đến đạo cơ.
Thanh Dương cũng là Ma tu Tứ Hạt như y, nghĩ đến đây khiến Phong Thiệu biết
lúc trước gã đã bị Phong Bạch nô dịch thê thảm đến mức nào. Khó trách
khi bọn họ gặp lại, rõ ràng Thanh Dương trợ trụ vi ngược* ở Phiêu Miểu
suốt hơn mười năm, ăn không biết bao nhiêu huyết khí của tu giả để nuôi
dưỡng Huyết La, mà tu vi lại chỉ mới vừa Kết Anh… Hóa ra là do bị tổn
hại quá nặng. (*Giúp Trụ vương làm điều ác/ Giúp kẻ ác làm điều ác)
Nô dịch như vậy chả trách Thanh Dương lại cảm thấy không thể sống được
trong tay Phong Bạch, thậm chí bỏ cả Huyết La, chỉ sốt ruột muốn dùng
Phân Hồn pháp để chạy thoát khỏi sự khống chế của Phong Bạch. Thù mới
hận cũ, Thanh Dương hận y thấu xương như vậy cũng phải thôi.
Ai mà ngờ được đã tính hết đoạn then chốt nhưng rốt cuộc vẫn thua một chiêu.
Thiên lí xoay vần, mọi chuyện tương liên, Phong Thiệu thầm lắc đầu rồi thuận
miệng hỏi: “Những con rối này là người của Bão Phác tông?”
“Là vài người đệ tử thân truyền.” Phong Bạch gật đầu. Phong Thiệu hỏi với vẻ khó hiểu: “Ngươi có thù với Bão Phác à?”
Đôi môi của Phong Bạch chợt cong thành một nụ cười khẽ đầy khoan khoái:
“Ngày ấy thúc thúc đã từng nói muốn thành lập Cửu Châu minh, làm chủ của Tán tu đấy thôi? Ta cũng từng nói là sẽ thống nhất tứ tông.”
Phong Thiệu sửng sốt. Đó chỉ là lời nói đùa của y, không ngờ Phong Bạch lại thật sự nghiêm túc.
Mà đúng là vậy, tiểu súc sinh này đã tính kế Trương Dưỡng Thanh và Bão
Phác từ vài thập niên trước rồi. Lúc bọn họ thương nghị chuyện cứu Nấm
thì đã để Bồng Khâu đoạt xá Đan Tử của Phiêu Miểu, nay trwor thành tông
chủ mới… Đợi sau này, trong số những đệ tử thân truyền đó có người ngồi
lên vị trí tông chủ, vậy thì… Chỉ còn lại Bồ Đề tự.
Từ Giác sẽ nhậm chức trụ trì đời tiếp theo, lúc Phong Bạch còn ở cảnh giới Kim Đan thì có lẽ bọn họ vẫn phân cao thấp. Hiện giờ hắn đã Kết Anh,
chỉ kém Từ Giác một đại cảnh giới, còn có thể chất tuyệt luân và cổ kiếm dị biến, cho dù trước mắt không thể lập tức giành chiến thắng nhưng
tương lại chưa chắc đã không áp chế được đối phương. Tới khi ấy cho dù
không có Khôi Lỗi lệnh thì Phong Bạch vẫn có thể tiếp tục đi trên con
đường thống nhất tứ tông.
Phong Thiệu
chợt cảm thấy ngũ vị tạp giao. Vị anh hùng lấy việc cứu vớt chúng sinh
làm nhiệm vụ của mình trong nguyên tác đã thay đổi chí hướng từ lâu,
chẳng biết tình tiết trong tương lai sẽ lệch đường ray đến tận đâu. Tuy
rằng, cho dù là cứu bớt chúng sinh hay thống nhất tứ tông thì cũng đều
là sự nghiệp lớn, nhưng hai việc này thể hiện tính cách trái ngược nhau. Hiện giờ gần như đã không thể nhìn thấy bóng dáng của Lữ Minh Tịnh trên người Phong Bạch nữa rồi, hiển nhiên tình tiết trong nguyên tác cũng bị phá thành mảnh nhỏ.
Tình huống đã thành
ra thế này rồi, chẳng biết vị Tử Hư đạo nhân kia còn có thể bình tĩnh
cho rằng: tương lai sau khi Phong Bạch thu thập toàn bộ Sơn Hà Xã Tắc Đồ sẽ lựa chọn tự bạo chỉ vì để cứu vớt chúng sinh vô tội chứ?
Tất nhiên sự thắc mắc của y chẳng hề có câu trả lời, chỉ là trước mắt chợt
lóe lên hình ảnh Tử Hư và Thanh Dương chồng chéo lên nhau trong cơn ác
mộng vừa rồi, bỗng khiến y cảm thấy hơi bất an.
Có điều sự bất an này còn chưa kịp trở nên sâu sắc thì Phong Thiệu đã được Phong Bạch ôm chặt lấy, đối phương nhìn chăm chú vào đôi mắt của y sau
đó cười như một đứa trẻ chẳng rõ sự đời: “Thúc thúc, về sau toàn bộ Cửu
Châu đều là của chúng ta, sẽ chẳng còn ai dám tổn thương ngươi nữa, cũng chẳng còn kẻ nào dám lấy Nguyên Hạo và Hà Loan để uy hiếp, khiến ngươi
phải lo lắng, đau lòng. Chúng ta sẽ đi du ngoạn khắp Cửu Châu mà chẳng
cần lo lắng điều gì, đi khắp thành trấn của người phàm, phường thị của
tu giả, nge hí khúc, thúc ngựa dạo phố. Chúng ta cứ sống như thế đến
trăm ngàn năm sau rồi cùng nhau thăng, có được không?”
Đôi mắt Phong Thiệu chợt cay xè, tâm trạng bất an cùng những dòng suy nghĩ
lung tung lộn xộn đều bị lời nói không đầu không đuôi của đối phương
đánh cho tan thành mây khói. Y ngẩng đầu khẽ hôn lên trán Phong Bạch: “… Được.”
Phong Bạch vui vẻ, chôn đầu vào
phần hõm cổ ấm áp của đối phương: “Ta vẫn nhớ rõ năm đó ở Lộc thành,
thúc thúc đã mua cho ta một que hồ lô ngào đường, ngọt lắm.”
“Thật không, vậy hôm đó nào thúc thúc lại mua cho ngươi.”
“Lúc thúc thúc ca hát trong khách điếm nghe cũng rất êm tai.”
“Thật không, vậy hôm nào đó thúc thúc sẽ hát lại cho ngươi nghe.”
“Chúng ta ngủ trên giường của khách điếm cũng rất thoải mái.”
“Thật không, vậy hôm nào đó thúc thúc lại ngủ với ngươi… Không không, nhầm…”
“Bây giờ thúc thúc ngủ với ta là được!”
“Nói nhầm!”
Nói sai cũng không còn cơ hội để sửa nữa rồi, trong nhất thời khiến động phủ tràn ngập cảnh xuân dào dạt.
Bọn họ cùng tận hưởng quãng thời gian không biết xấu hổ như vậy, chẳng bao
lâu đã đến ngày tốt cho lễ hợp tịch, chính thức tuyên bố chấm dứt những
tháng ngày ở chung một cách phi pháp, hướng về cuộc sống mới của một đôi phu phu hợp pháp.
Mặc dù người tu Đạo hợp tịch về cơ bản cũng mang ý nghĩa như người phàm thành thân, nhưng nghi lễ lại hoàn toàn khác biệt.
Đại điển hợp tịch đã chọn ngày lành tháng tốt để cử hành và lập đàn cúng tế trên đỉnh Hư Vô phong.
Tế đàn trên Hư Vô phong đã được bố trí xong xuôi, tế đàn dài chừng ba
trượng, trong đêm tối dày đặc, từ dưới tế đàn ánh lên hai hàng đèn đuốc
sáng rực tựa như hai dải lụa xanh biếc mỹ lệ. Theo sau là những tiếng
chuông khánh cầm sắt hòa quyện với tiếng Thanh Minh chú leng keng lan
rộng theo từng làn gió lay động, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.
Cố Hoài và Thái Dần đứng đầu, phía sau là các vị trưởng lão và mấy ngàn đệ tử Côn Luân ngồi xếp bằng trên đỉnh núi theo thứ tự. Ở chỗ của khách
mời là mấy vị tông chủ của ba đại tông môn còn lại: Bồ Đề, Bão Phác và
Phiêu Miểu đích thân đến xem lễ, ở phía sau mỗi người có vài chục đệ tử
đi theo.
Yên lặng giữa cảnh tượng đầy náo nhiệt, Phong Thiệu và Phong Bạch cùng bước trên mây, tay cầm phất trần, thân đeo bảo kiếm, đứng ở vị trí trung tâm. Cả hai đều mặc đạo bào Côn
Luân màu bạch nguyệt; một người cao lớn hiên ngang, tu mi ưng mục; một
người thân trưởng ngọc lập, trẳng trẻo tuấn tú. Bọn họ cùng đi lên trước đăng đàn, sau khi hành lễ ba quỳ chín lạy thì bắt đầu dâng rượu…
Linh vụ trên đỉnh núi quấn quít lấy đôi thần tiên bích nhân*, mặc dù cách
bối phận luân thường nhưng thứ ấy lại chẳng đáng nhắc đến với tu giả lại chẳng đáng nhắc đến. Những người ngồi bên dưới không ai không thầm cảm
thán đây đúng là một cặp được ông trời tác hợp. Ngay cả Từ Giác yên lặng xem lễ cũng không thể không thừa nhận, cho dù tên ma đầu kia đã tạo
nhiều sát nghiệp, sát khí ngập trời nhưng ngay lúc này đây, hắn lại
chẳng mảy may mang một chút lệ khí nào. Phong Bạch đứng sóng vai với
người có bản tính ôn hòa như Phong Thiệu… cũng không hề đột ngột, ngược
lại rất xứng đôi. (Bích nhân: chỉ sự xứng đối vừa lứa)
Mặc dù ông đã buông bỏ chấp niệm nhưng vẫn khó nén nổi tiếng thở dài, không ngờ lại có người còn thởi dài nhiều hơn cả ông, tựa như sắp than thành
tiếng khóc. Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên tế đàn, chỉ
có mình Từ Giác lại nhìn chàng thiếu niên có phần quen mắt ở phía đối
diện. Người đó tuấn tú thì tuấn tú nhưng gương mặt đầy vẻ buồn khổ, lúc
nhìn đôi phu phu đang hợp tịch trên kia thì chẳng nén nổi tiếng thởi
dài, cứ như người ta không phải đang hợp tịch mà là hợp táng vậy…
Từ Giác buồn cười, chút ảm đạm nơi đáy lòng cũng được xua tan đi vài phần.
So với Từ Giác đang ủ ê thì Thái Dần cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Ông nuôi
đồ đệ như con ruột, thật sự đã coi Phong Thiệu là con trai mình sinh ra. Bây giờ nhìn thấy ái đồ đã có đạo lữ, sau này kẻ đó sẽ bầu bạn với y
suốt cả đời, giây phút ấy khiến người làm sư tôn như ông không khỏi cảm
thấy hơi chua xót. Rốt cuộc Thái Dần vẫn bận tâm mặt mũi của mình nên
không muốn để người ta chế giễu, nhất là khi bên cạnh ông còn một người
đồ nhi khác, hắn cũng có ái đồ hợp tịch như ông nhưng lại mặt lạnh mà
miệng cũng lạnh nốt, mang dáng vẻ đúng phong phạm của một người sư tôn.
Vì vậy Thái Dần càng biển hiện đoan chính hơn, ông không muốn mình lại
đối lập với người ta.
Sau khi hai người
Phong Thiệu và Phong Bạch bái Tam Thanh xong liền đứng trước mặt sư tôn
của đối phương để nghe lời răn dạy, bởi vì Thái Dần là sư tôn của Cố
Hoài cho nên ông sẽ nói trước.
Thái Dần
lập tức chớp lấy thời cơ, tuôn ra một tràng bô lô ba la trấn áp cái tên
đồ tôn đã cướp mất ái đồ của ông. Tuy đang bị rất nhiều người vây xem,
hơn nữa dù mọi người ngồi rải rác cách xa nhau nhưng tu giả ai ai cũng
tai thính mắt tinh, cho nên ông cố kìm chế tới kìm chế lui thì vẫn dạy
dỗ mất hơn nửa canh giờ.
“… Sau này khi y bị kẻ khác bắt nạt, nếu ta không ở đó thì ngươi phải đứng về phía y,
không được để y bị hãm hại. Đúng là ngươi có tư chất thượng thừa, tu vi
sau này ắt sẽ tăng nhanh hơn sư thúc ngươi rất nhiều, nhưng tuyệt đối
không được vì thế mà áp chế y, càng không được học thói trọng tài khinh
nghĩa, phản bội đạo lữ, tự giết lẫn nhau.”
Thái Dần nói đến đây thật ra là cũng có ý ám chỉ. Tông chủ đời trước của
Phiêu Miểu là Bích Ba và Phục Dương tử của Bão Phác dù là đạo lữ nhưng
lại trở mặt thành thù, phu thê tương tàn chỉ vì một phần cơ duyên.
Chuyện này ầm ĩ đến độ toàn bộ tứ đại tông môn đều biết.
Phong Bạch nghe xong cũng không nhiều lời mà chỉ nói thẳng muốn kết khế ước
sinh tử với Phong Thiệu, loại khế ước này lấy máu đầu tim của tu giả để
lập thành huyết khế, cực kì lợi hại. Đồng sinh cộng tử, chỉ cần một
người bị tổn thương thì người còn lại sẽ không thể tránh thoát, nếu một
người chết thì người còn lại tất sẽ bồi táng theo.
Loại khế ước vốn vừa phải tin tưởng vừa tạo nên uy hiếp cho đối phương khiến người ta muốn tránh còn không kịp, chẳng ngờ Phong Bạch lại nói dứt
khoát như vậy. Dường như Phong Thiệu là người đầu tiên thay đổi sắc mặt, y quát to: “Không thể!”
Thái Dần cũng
không ngờ Phong Bạch lại nói ra những lời này, bàn tay đang vuốt râu dài bởi vì tức giận mà khẽ run lên. Mặc dù ông rất yêu thương Phong thiệu
nhưng Phong Bạch cũng là tròng mắt của Côn Luân, càng là tương lai và hi vọng của bọn họ. Sao có thể để Phong Bạch bị bẻ gãy một cách ù ù cạc
cạc như vậy.
Bởi vì đối phương nói một
cách ngoan tuyệt như vậy khiến ông chẳng còn lời nào để dạy bảo nữa, chỉ đành trừng Phong Bạch: “Ăn nói vớ vẩn! Nếu sư thúc ngươi bị người ngoài làm hại thì sao? Đến khi ấy ngươi cũng chết rồi thì lấy ai báo thù cho
y, ngay cả khi y bị ông trời bắt đi thì ngươi cũng phải giữ lại mạng để
mang kiếm chém thượng thiên chứ. Cho dù không chém chết được thì cũng
phải chửi mắng nó ba ngày ba đêm, tốt nhất là dùng Thanh Âm chú mà mắng, mắng mấy chục năm, thậm chí là mấy trăm năm thì mới đủ với tình nghĩa
của ngươi.”
Phong Bạch ngoảnh đầu đối
diện với Phong Thiệu, trong mắt hai người đều có ý cười. Hắn quay đầu
nói với Thái Dần: “Đồ tôn thụ giáo.”
Sau
khi phu phu hai người nghe hai vị sư tôn dạy bảo, một vị trưởng bối đức
cao vọng trọng nhất trong tông đã kết đồng tâm khế cho bọn họ. Khi tia
sáng đỏ rực như sợi tóc xuyên qua trái tim của hai người, nó tựa như
quấn hai trái tim chặt lại với nhau, không thể tách rời.
Phong Bạch chẳng thể hình dung được tâm trạng lúc này của mình, điều mà hắn
mong ngóng suốt nhiều năm rốt cuộc đã biến thành hiện thực vào giờ khắc
này. Vào khoảnh khắc vị trưởng bối tuyên bố kết thúc buổi lễ, hắn đã
quay sang Phong Thiệu rồi nở một nụ cười thật rạng rỡ. Nụ cười tươi rói
đã hòa tan nét lạnh lùng thường thấy trên khuôn mặt của Phong Bạch, lộ
ra hàm răng trắng bóc đều tăm tắp tựa như một đứa trẻ có được thứ nó
luôn yêu thích. Hắn cười đến hạnh phúc sáng lạn.
Hình ảnh này rơi vào mắt Phong Thiệu, không hiểu sao y lại nghĩ đến một loại Ma dược cao giai tên Thất Tâm tán. Nghe đồn sau khi ăn loại dược này sẽ khiến người ta dần quên mất bản tâm của mình, bị kí chủ mê hoặc, dù làm ra ra những chuyện trái với bản tâm nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ, cam
chịu.
Đêm thảm sát đó… Y còn nhớ nguyên
cảm giác ghê tởm buồn nôn nhưng vẫn phải kiên trì tiếp tục giết chóc
khiến sau này y chẳng bao giờ dám hồi tưởng lại. Có điều cho đến tận hôm nay, y chưa bao giờ thấy hối hận. Thiên Đạo hữu thường, cho dù ngày sau bị báo ứng thì y cũng sẽ không oán hận một câu, chỉ mong có thể gánh
chịu cả phần trừng phạt của tên súc sinh này.
Khiến y dù làm chuyện trái với bản tâm nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng, tên này
còn xứng danh hơn cả Thất Tâm tán, dù biết rõ đã trúng độc lại không thể tự thoát ra được, không thể tự kiềm chế. Phong Thiệu cũng khẽ cười,
trong nụ cười của y đã không còn chút lo âu hay sợ hãi nào nữa, vừa đẹp
đẽ vừa ấm áp.
“Thúc thúc, đây không phải nằm mơ đúng không? Ngươi nhéo ta thử xem.”
“… Rụt cái đuôi của ngươi lại đi, mọi người vẫn đang nhìn đấy.”
“Thúc thúc, chúng ta về nhà thôi.”
“Được.”
“Thúc thúc, ta vui lắm.”
“Ta cũng vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT