Mấy năm nay, Cửu Châu càng ngày càng không yên ổn.
Nạn yêu thú hoành hành liên miên không dứt, Sơn Hà Xã Tắc Đồ dẫn đến xung
đột không ngừng, đồng thời nhân lúc Côn Luân đang ngủ đông mà ba tông
còn lại không ngừng giương cung bạt kiếm, đấu đá với nhau, đã chẳng thèm để ý đến mặt mũi rồi. Mấy tông môn đứng đầu còn như vậy, những tông môn trong thế tục lại càng không kiêng dè, xui xẻo nhất vẫn là những tiểu
tông không có tiếng nói.
Bởi vì Tán tu
trong bốn châu thuộc quản lý của Côn Luân là Tây Hòa châu, Từ Ký châu,
Thanh Duyệt châu, Dự Kinh châu đã tập hợp lại thành Tứ Châu minh. Bọn họ tạo thành thế cân bằng với toàn bộ tông môn lớn trong địa phận, giúp
những tông môn nhỏ có cơ hội thở dốc, vì vậy cũng tránh được rất nhiều
hỗn loạn. Có điều Tán tu minh ở năm châu còn lại thì phân tán khắp nơi,
đừng nói đến việc kìm chế đại tông, thậm chí bọn họ còn chẳng hề có
quyền lợi và tiếng nói, bởi vậy những Tán tu và tiểu tông môn ở nơi đó
đều bị ảnh hưởng.
Cục diện chung thì rối
loạn như vậy, lại thêm những năm gần đây đã xảy ra rất nhiều vụ đồ sát
tông môn khiến toàn bộ Cửu Châu đều bị bao phủ trong một tầng mây đen
dày đặc. Đến tu giả còn như thế, thì hoàn cảnh của những người phàm càng chẳng cần nhắc tới.
Nhìn thành trấn chìm trong không khí trầm lặng khiến Từ Giác phải cau mày. Chuỗi phật châu
trong tay ông hơi nhúc nhích, sau đó chợt xuất hiện một đạo pháp quang
quét về phía thành trấn, tinh lọc hết những khí đen mà mắt thường không
thể nhìn thấy được.
“Bên trong thành vẫn
còn một vài người sống, trước tiên phải cứu họ ra đã. Ma khí ở nơi này
rất mạnh, con người không thể sống lâu ở đây được.” Từ Giác nói xong
liền bước vào cửa thành.
“Sư tôn.” Huệ
Tịch mới sơ kì Trúc Cơ vội vàng ngự kiếm đuổi theo, trên mặt gã lộ vẻ
khó chịu: “Vì sao sư tôn không thẳng tay diệt trừ tên ma đầu Lữ Minh
Tịnh kia đi. Hắn giết người, chúng ta cứu, làm sao mà đuổi kịp được tốc
độ người chết!”
“Trên đời này không hẳn
chỉ có một ma đầu là Lữ Minh Tịnh.” Từ Giác quay đầu nhìn thoáng qua gã
rồi nói tiếp: “Ta biết ngươi vẫn chưa thể quên mối thù cũ, nhưng chúng
sinh bình đẳng, không nên dùng thành kiến để đánh giá người khác. Mặc dù nơi này đã chết hơn một vạn người nhưng phần lớn đều là phàm nhân. Lữ
Minh Tịnh giết người vì muốn thu thập huyết khí, phàm nhân lại chẳng
giúp ích được gì cho hắn.”
Huệ Tịch không phục, nói với vẻ oán hận: “Cho dù lần này có phải hắn làm hay không thì cũng không thể chối bỏ được sự thật hắn đã lạm sát người vô tội. Chẳng
phải lần trước sư tôn đã gặp tên ma đầu đó rồi sao, vì sao không thẳng
tay giết hắn để trừ hại cho dân?”
Từ Giác hơi dời sang chỗ khác. Tất nhiên ông biết rõ nên giết Lữ Minh Tịnh, chỉ là khi ấy… Lúc ấy ông đã quên bẵng chuyện này. Ông cũng không thể nói
rõ với đồ đề về những việc liên quan đến nữ nhi tình trường này được.
Cuối cùng chỉ thản nhiên đáp lại: “Thiên Đạo hữu thường, có thể chậm trễ vì nhân tình thế thái nhưng cuối cùng sẽ không lầm được. Ngươi mới nhập vào Phật môn, hẳn phải biết rõ đạo lý này.”
Nếu thực sự có Thiên Đạo thì tại sao hơn một ngàn mạng người trong tông môn của gã lại bị giết tức tưởi như vậy, đủ thấy Thiên Đạo vô thường, chẳng hề đáng tin!
Huệ Tịch cảm thấy đau xót,
cứ tưởng chẳng qua là do Từ Giác muốn giải vây cho tên Ma đầu đó. Gã
thầm nghĩ: quả nhiên sư tôn đã bị gã Ma tu kia mê hoặc đến hỏng cả đầu
óc rồi, thậm chí còn dám dung túng cho một tên ma đầu như Lữ Minh Tịnh.
Nghĩ đến đây khiến lòng gã thầm sinh oán hận, cũng chẳng biết còn có thể trông cậy sư tôn giúp mình báo thù cho hơn một ngàn mạng người của gia
tộc được không nữa.
Nơi này đã không xứng được gọi là thành nữa, bởi vì bên trong chỉ còn lại những mảng tường vỡ đổ nát, thi thể la liệt khắp nơi. Từ Giác vận pháp để phá tường cắt đá, nhanh chóng cứu hết những người bị vùi lấp ở bên dưới ra ngoài. Sau khi cứu hết mọi người, ông phát hiện ra có lẽ những người này đều chết bởi
một trận pháp tinh diệu nào đó, thậm chí từ chút dấu vết còn sót lại đã
lần ra được manh mối liên quan đến Trừ Hoa.
Năm đó, sau khi xảy ra chuyện ở linh cảnh Nam Hoa, ông cũng không đuổi tận
giết tuyệt Trừ Hoa, chẳng ngờ kẻ này lại không hề biết đường hối cải mà
dám sử dụng trận pháp để lạm sát người vô tội. Sau khi kiểm chứng mọi
việc, lúc ông đang muốn lần theo vết tích để giết chết lão thìtín vật
trong chùa lại chợt sáng lên, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nên cần
mời ông về chùa gấp.
“Huệ Tịch, ta về
chùa trước, con hãy giúp vi sư trừ bỏ kẻ tội ác tày trời này. Tên của
lão là Trừ Hoa, có lẽ con đã từng nghư thấy.” Từ Giác nói.
Huệ Tịch sửng sốt: “Là Trừ Hoa tông sư, người vô cùng tinh thông về trận pháp? Đồ nhi nghe nói lão là Nguyên Anh chân nhân…”
Từ Giác trấn an: “Mặc dù lão là Nguyên Anh chân nhân nhưng hai mươi năm
trước đã bị ta phế bỏ hơn phân nửa tu vi. Còn nữa, năm đó vi sư đã hạ
pháp chú lên người kẻ này, con có thể dùng vật ấy để tìm được tung tích
của lão, đến lúc đó cũng có thể dễ dàng kết liễu tính mạng của gã.” Nói
xong ông ta liền lấy ra một chuỗi tràng hạt Bạch Ngọc rồi đưa nó cho Huệ Tịch.
Mắt thấy Từ Giác đã vội vàng cưỡi
mây bay đi, Huệ Tịch nhìn chuỗi tràng hạt trong tay mà lòng không khỏi
thầm tính kế. Một kẻ đã bị phế bỏ hơn phân nửa tu vi nhưng vẫn có thể
hủy diệt cả một tòa thành của người phàm, lão Trừ Hoa này không hổ là
đại tông sư, quả nhiên có mấy phần bản lĩnh. Kẻ như vậy mà để lão chết
thì chẳng phải rất uổng phí hay sao?
Kẻ
đang cảm thấy uổng phí không chỉ có mình Huệ Tịch. Ở một đầu khác của
Lương Ung châu, vài đệ tử của Phiêu Miểu đang nhanh chóng đuổi theo một
nữ tu mặc xiêm y màu vàng nhạt. Kiếm pháp của nữ tu này rất tầm thường
nhưng lại có mấy phần bản lĩnh dùng đan dược. Có điều cuối cùng nàng vẫn không thể đấu lại đám Khí tu của Phiêu Miểu, lúc nàng sắp bị bắt được
thì bỗng ở đâu chui ra một nữ Kiếm tu rất lợi hại đã cứu nàng thoát ra
ngoài. Mặc dù nữ Kiếm tu không thể lấy ít địch nhiều nhưng cũng rất dũng mãnh, chỉ trong khoảnh khắc không kịp đề phòng mà nàng đã cứu được
người ngay dưới mi mắt của kẻ địch.
Đám
đệ tử của Phiêu Miểu ra sức ngăn cả nhưng cũng chỉ chém rơi được phi
kiếm của đối phương, mắt thấy hai người không còn bóng dáng đâu nữa
khiến họ vô cùng buồn nản.
Các nàng không thể hoàn thành mệnh lệnh của tông chủ nên khi đứng trước mặt tông chủ
cũng chẳng được tốt lành, cả đám bị mắng đến mặt đỏ tai hồng. Ngược lại, Thanh Dương – sư điệt của tông chủ đã giải vây giúp bọn họ: “Sư bá mẫu
không cần lo lắng, không bắt được người thì thôi. Đổi cách khác cũng có
thể dụ được Lữ Minh Tịnh đi vào mê cảnh Bảo Nguyệt.”
Bích Ba nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng rồi hỏi: “Làm thế nào?”
Thanh Dương nói: “Chẳng phải chúng ta mở mê cảnh Bảo Nguyệt để kén rể cho các đệ tử của Phiêu Miểu sao? Nghe nói Lữ Minh Tịnh chưa hợp tịch, nếu sư
bá mẫu lấy thân phận tông chủ của Phiêu Miểu để mời đối phương…”
“Không thể.” Bích Ba cắt ngang, nhíu mày nói: “Không nói đến chuyện vài thập
niên trước kết thân không thành lại thành kết thù, với thân phận thiếu
tông chủ của Lữ Minh Tịnh thì hắn lại càng không thể đi vào mê cảnh Bảo
Nguyệt chỉ để cạnh tranh tìm đạo lữ. Đám người Côn Luân rất kiêu ngạo,
nhất định Lữ Minh Tịnh sẽ không đến.”
Thanh Dương gật đầu, chỉ vào một chuôi kiếm rồi nói: “Nếu sư bá mẫu cầm thứ
này đi mời, dù Côn Luân có kiêu ngạo hơn nữa thì Lữ Minh Tịnh cũng nhất
định sẽ đến.”
“Đây là của Hà Loan kia?”
Bích Ba dò xét nhìn chuôi kiếm đã mất đi ánh sáng, trở thành một thanh
sắt vụn nằm trên mặt đất. Bà ta nhướn mày nói: “Lại nói tiếp, Hà Loan
này cũng chỉ là sư muội của Lữ Minh Tịnh thôi, còn chẳng phải cùng một
sư tôn, sao có thể coi trọng như vậy được?”
Thanh Dương cười lạnh: “Sư bá mẫu có điều không biết: Sư tôn của Hà Loan là
đạo lữ của Lữ Minh Tịnh. Chắc sư bá mẫu cũng biết người này, chính là
Phong Thiệu đã từng hủy hôn với Đan Thanh sư tỷ.”
“Không ngờ hai kẻ này lại tằng tịu với nhau.” Bích Ba nghe vậy thì sắc mặt lập tức âm trầm, bà ta nói nhỏ: “Khó trách lúc trước sư điệt bọn họ lại
muốn đuổi tận giết tuyệt Phiêu Miểu ta như vậy. Mặt khác, chẳng phải Đan Thanh của chúng ta cũng mất mạng trong tay Lữ Minh Tịnh đó thôi. Rõ
ràng là đám người Côn Luân không biết xấu hổ trước, vậy mà còn dám vu
oan cho thiếu tông chủ của Phiêu Miểu ta là Ma tu… Mấy năm nay cũng
không ngừng diễu võ dương oai trên đầu Phiêu Miểu. Thật sự rất đáng
giận.”
“Tên Phong Thiệu này mới là Ma
tu.” Thanh Dương cười. Trong ánh mắt đen sẫm của gã dần hiện lên những
tia sáng lạnh lẽo tối tắm: “Đám Côn Luân dám dùng cách thức vô sỉ như
vậy để hủy hôn, còn chà đạp lên danh dự của Phiêu Miểu, sư bá mẫu cũng
đừng nên nhẫn nhịn nữa. Chẳng phải Côn Luân luôn tự xưng mình là chính
thống đó sao, đúng là ra vẻ đạo mạo! Nếu chuyện thúc chất Lữ Minh Tịnh,
Phong Thiệu tằng tịu với nhau để lập mưu hủy hôn đồng thời mưu hại Phiêu Miểu, Côn Luân thì dám che dấu Ma tu huyên náo đến độ toàn bộ Cửu Châu
đều biết… ”
“Vậy thì thân là tông môn
đứng đầu tứ tông, Côn Luân sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Cửu Châu,
ngoài ra cũng phải cho mọi người một lời giải thích. Chỉ cần ngày sau
Phiêu Miểu ta chiếm tiên cơ có được Sơn Hà Xã Tắc Đồ trước, vậy Côn
Luân…” Bích Ba lạnh lùng hừ một tiếng.
Cùng lúc đó, đôi thúc chất tằng tịu với nhau ở cách xa ngàn dặm cũng cảm
thấy ớn lạnh. Phong Thiệu đang ôm chân ngồi xổm dưới phần đáy sâu nhất
của bích hàn đàm* đã không thể chịu đựng nổi nữa, y đẩy Phong Bạch đang
giúp mình vận chuyển dòng nước ấm ra, hai chân nhanh chóng bơi lên,
“Rầm” một tiếng đã ngoi đầu lên trên mặt nước. (Hàn đàm: hồ nước lạnh)
Phong Bạch cũng theo sát phía sau, hắn nhanh chóng ôm lấy Phong Thiệu đã bị đông lạnh đến nhũn cả ra rồi đi lên bờ.
“Cảm giác thế nào?” Phong Bạch nhìn chằm chằm Phong Thiệu đang ngồi xếp bằng để đả tọa.
Thân thể của Phong Thiệu bị đông lạnh đến cứng đờ nhưng đồng thời y cảm nhận được Huyết La vốn đang rục rịch trong cơ thể cũng bị đông lạnh theo, nó không thể gầm gào đói bụng được nữa. Y gật đầu: “Cũng không tệ lắm, chỉ là không biết có thể duy trì được trong bao lâu.”
“Nếu chỉ ngâm một cách đơn thuần thì có lẽ sẽ không duy trì được lâu, nhưng
thứ này thì khác.” Phong Bạch đưa một vật trong suốt, lóng lánh cho y.
Nhìn qua nó như một viên đá cuội trong suốt, chỉ lớn bằng một quả trứng
chim cút.
“Đây là Hàn châu của bích hàn
đàm! Quả nhiên sau khi ngươi Kết Anh thì thực lực cũng tăng vọt. Bích
hàn đàm này là huyền giai, không ngờ ngươi lại có thể lấy được Hàn châu
của nó.” Phong Thiệu lộ ra hai phần vui mừng rồi nâng Hàn châu lên trước ngực. Y tựa như một ngọn lửa rực rỡ đang tỏa ra ánh sáng soi chiếu lên
Hàn châu, khiến nó có thể tan chảy thành nước bất cứ lúc nào.
Lăng Tiêu đang trú trong thân kiếm thấy thế thì trầm giọng nói: “Viên Hàn
châu lớn như vậy ước chừng có thể giúp ngươi đông lạnh trong vòng nửa
năm, cũng may linh khí của ngươi là hệ hỏa nên có thể tự bảo vệ bản
thân. Nếu là những hệ khác thì e là không chỉ đông lạnh Huyết La mà
chính bản thân kí chủ cũng bị Hàn châu này đông lạnh đến hỏng.”
Phong Bạch nghe thấy vậy thì chợt căng thẳng, bàn tay đang định đẩy Hàn châu
vào trong đan điền của Phong Thiệu cũng lập tức dừng lại. Hắn hỏi: “Vậy
Hàn châu này có gây ảnh hưởng lớn đến thúc thúc không?” Lúc hắn nói
chuyện, tựa như có thể bóp nát viên Hàn châu này bất cứ lúc nào.
“Đan điền ngưng kết, tu vi dừng lại.” Lăng Tiêu trả lời “Có điều đến khi
viên Hàn châu này tan hết thì mọi thứ sẽ dần khôi phục lại.”
Sắc mặt của Phong Bạch vẫn bình tĩnh, như là đang suy nghĩ độ về sâu cạn của hai chữ “khôi phục”.
Phong Thiệu sợ hắn làm liều phá hủy Hàn châu bèn vội hỏi: “Cái này thì quan
trọng gì, đan điền ngưng kết cũng không phải là không thể sử dụng linh
lực, chẳng qua không hấp thu được linh khí mà thôi. Về phần tu vi dừng
lại, chẳng phải càng tốt ư? Ngày đó ngươi Kết Anh còn rơi vào tình trạng hung hiểm như vậy, mà Anh vân của ngươi cũng lợi hại gấp mười lần so
với những tu giả bình thường. Ta tự hỏi với thực lực hiện giờ của mình
thì có thể Độ Kiếp thuận lợi được ư, chỉ sợ sẽ bị đánh đến hồn bay phách tán ấy chứ. Chẳng bằng cứ tạm thời dừng tu vi lại, không phải càng có
nhiều thời gian cho ta gia tăng thực lực, sưu tầm pháp bảo hay sao?”
Cuối cùng y nói đến độ tự mình cũng cảm thấy vui sướng, còn bổ sung thêm một câu: “Vẹn toàn đôi bên, so với lúc ta phải chịu sự tra tấn của pháp chú kia thì đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần rồi!”
Phong Bạch vốn đã chuyển từ mây đen sang trời quang, nhưng nghe thấy một câu
cuối cùng của y thì thời tiết lập tức thay đổi, thô lỗi nhập thẳng Hàn
châu vào trong đan điền của Phong Thiệu. Bàn tay của hắn vuốt xuôi xuống rồi tàn nhẫn niết bộ phận dưới rốn ba thước, sau đó lập tức nghe thấy
một tiếng hít khí lạnh. Hắn trầm giọng: “Nếu thúc thúc chịu tin ta nhiều hơn thì đã chẳng phải ăn trái đắng của con lừa trọc kia rồi!”
Phong Thiệu tự biết mình lỡ mồm nhưng vẫn liều chết không nhận mà chỉ nói:
“Lúc trước ngươi hống hách lộng hành, lúc nóng đầu lên còn làm ra hành
vi như một con súc sinh. Bây giờ lại quay đầu trách ta không tin người?”
Phong Bạch nằm lấy cằm của đối phương, đôi mắt vàng ánh lên vẻ thâm trầm: “Là do ta sai, nhưng ai bảo thúc thúc không cần ta. Ta chỉ đành ra tay
trước chiếm lợi thôi.” Lời nói của hắn đi đôi với việc làm, bàn tay đã
vói vào trong đạo bào của đối phương.
“Nói năng linh tinh, ta không cần ngươi lúc nào? Nếu thật sự không cần
người, chắc chắn ngày ấy ở trong động phủ ta đã không hỏi ngươi thêm một câu nào. Ta đâu phải kẻ ngốc, nhìn tình hình như vậy mà còn không biết
đã bị ngươi lừa chắc? Tại sao ta phải đổi trắng thành đen, chẳng phải vì muốn bảo vệ ngươi chu toàn sao? Sau đó ta chất vấn người cũng là hi
vọng ngươi bị bất đắc dĩ, có lòng hối cải! Ai ngờ ngươi lại muốn đi
thẳng lên con đường hắc hóa, tức chết ta rồi. Thế nhưng muốn ta tức đến
độ bỏ rơi ngươi, mặc kệ ngươi làm xằng làm bậy, tự đi tìm đường chết thì đó là si tâm vọng tưởng!”
Phong Thiệu
đang tay chân lanh lẹ, linh lực thông thuận thì làm gì có chuyện y để bị cướp đoạt đạo lý. Y dùng tay làm kiếm, lập tức cản lại thế công của đối phương.
Bị cản trở đùa giỡn nhưng Phong Bạch không hề cảm thấy ảo não, ngược lại hắn còn lộ ra vẻ mặt sung
sướng, tựa như đám mây đen luôn đè nặng trong lòng một thời gian dài
cuối cùng đã được xua tan, bầu trời xanh tươi lại hiện ra.
Hai người vui vẻ đùa giỡn bên bờ hàn đàm, tiếng cười nói cứ liên miên không dứt. Thanh cự kiếm màu đen tuyền đang nằm trên mặt đất chợt nhẹ nhàng
vang lên một tiếng “cong”, thì ra là do cái bóng trắng đã xoay người
sang chỗ khác, nếu để ý kĩ sẽ nhận ra vẻ mặt mơ hồ của cái bóng tựa như
đang nhớ lại điều gì, khiến nó trông hơi phiền muộn.
Những ngày vui cười thoải mái như vậy cũng chẳng kéo dài được bao lâu, dù sao Phong Thiệu cũng phải tranh thủ chút thời gian ít ỏi này để đi tìm
người thích hợp cho việc đoạt xá. Mặc dù ngay từ đầu Phong Bạch không
tán thành với cách này nhưng hiện giờ miệng của y đã không bị bịt kín
nữa, tất nhiên cũng có đủ các cách khác nhau khiến đối phương phải
nhượng bộ.
Có điều thứ khiến Phong Bạch
thực sự nhượng bộ chính là vì trạng thái tâm cảnh của Phong Thiệu lúc
này đã tốt hơn khi bị cầm tù rất nhiều lần. Cộng thêm với tính như vậy
của Phong Thiệu mà ngày ấy y lại có thể tiêu diệt hai tông môn vì hắn…
Điều này giúp hắn cảm thấy an ổn một cách kì lạ. Có lẽ vì thế nên hắn
mới dám thực sự tin tưởng — tin tưởng thúc thúc sẽ không bao giờ bỏ rơi
hắn. Trên đời này, chỉ có duy nhất thúc thúc mới có thể làm vậy vì hắn.
Tất nhiên Phong Thiệu không biết suy nghĩ trong lòng của tên súc sinh mặt
lạnh miệng lạnh này, chỉ thầm cảm thấy tài ăn nói của mình càng ngày
càng tốt, trái tim cũng tạm thời được đặt lại trong lồng ngực. Rốt cuộc
cũng khuyên được Phong Bạch hoàn lương, cũng coi như không uổng đêm hôm
đó y tạo nghiệp, về phần tương lai có thể đoạt xá thất bại hoặc bị Thiên Kiếp đánh chết thì y cũng không oán không hận, dù sao cũng phải chấp
nhận quả báo. Y chỉ mong Tử Hư có thể niệm tình thân phận nam chính của
Phong Bạch không giống người thường mà miễn trừ Thiên Đạo đòi nợ.
Hai người để lại cho Mã gia của Thương Trạch châu một Hàn đàm huyền giai sẽ không bao giờ còn lạnh nữa, mặc dù người của Mã gia đau lòng không thôi nhưng không hề mảy may dám để lộ vẻ thương tiếc, tất cả đều chúc mừng
Phong Thiệu đã khỏi bệnh. Có thể ra sức vì quý sử chính là vinh hạnh của toàn bộ Mã gia ta, cho dù đó là bích hàn đàm, thậm chí còn là bích hàn
đàm tốt nhất ở Thương Trạch châu cũng… không, đáng, nhắc, tới.
Tất nhiên Phong Thiệu biết mình đã hấp thu một viên Hàn châu cực kì có giá
trị, nếu không phải y là người của Côn Luân, đặc biệt Phong Bạch còn là
thiếu tông chủ của Côn Luân thì chỉ sợ kiểu gì bọn họ cũng bị Mã gia
đuổi giết đến tận chân trời góc biển để phải phanh thây bọn họ. Trên thế gian đã có rất ít hàn đàm, trong động phủ của Phong Thiệu cũng có một
cái, mặc dù không có phẩm cấp gì nhưng vẫn được coi là trân quý, nó đã
giúp y giảm bớt sự thống khổ của bụi gai Hỗn Nguyên. Huống chi nơi này
còn là hàn đàm có thể sinh ra Hàn châu.
Chiếm lợi của người khác một cách quá đáng ắt sẽ bị báo ứng, Phong Thiệu biết rõ đạo lý cái gì cũng phải có qua có lại. Vì thế y đã ám chỉ: lần sau
khi Côn Luân đến các thế gia để thu nhận đệ tử thì sẽ nhận thêm của nhà
đối phương hai mươi tiểu đồng. Về phần có thể thành đệ tử nội môn, ngoại môn hay đệ tử ký danh còn phải xem tạo hóa của họ.
Sau khi thân phận Ma tu của Phong Thiệu bị bại lộ, mặc dù trên danh nghĩa
vẫn là đệ tử của Côn Luân nhưng đã tự giác tránh xa mọi chuyện liên quan đến tông môn, những lời hứa hẹn này phải dùng danh nghĩa của Phong
Bạch. Có điều phu phu một thể, y hứa hẹn cũng không hề cảm thấy áp lực.
Bọn họ cứ như thế mà bái biệt, sau đó còn thu được thêm vài túi gấm linh thạch nữa.
Tuy nhiên có lẽ vì thấy Phong Thiệu hiện giờ mọi chuyện đều rất thuận lợi tốt đẹp đến độ ông trời
cũng thấy chướng mắt, bởi vậy đã tạo cho y vài sự cố. Không sai, Phong
Bạch đã nhận được một bức thiệp mời kén rể của Phiêu Miểu, mà tín vật đi kèm chính là một thanh phi kiếm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT