Nếu nói lúc trước Thái Dần còn có tâm tư vác gậy đánh Uyên Ương thì mới vừa rồi nhìn thấy Phong Thiệu liều mạng như vậy, thậm chí còn dám che ở trước Lữ Minh Tịnh để động thủ với Từ Giác khiến cho ông phải nghĩ lại chuyện mình có nên cầm gậy hay không.

Thật ra lí do ông không muốn hai người này đến với nhau suy cho cùng cũng bởi vì không thích tính cách cố chấp thô bạo của Lữ Minh Tịnh. Ông cho rằng Phong Thiệu đã bị người này lừa dối, nếu cứ để thời gian dài thì không chừng sớm muộn cũng sinh ra rất nhiều đường rẽ. Mà bản thân Phong Thiệu cho dù là thực lực hay cá tính thì cũng chẳng thể ngoan tuyệt được như Lữ Minh Tịnh, đến một lúc nào đó, người chịu thiệt chỉ có y mà thôi.

Cho nên ông muốn tìm cho Phong Thiệu một người tâm tính ôn hòa, từ đó hai người song tu có thể vững vàng ngày này qua ngày khác, ắt sẽ giúp ích.

Có điều đã đến mức này rồi, Thái Dần cũng chẳng muốn lừa mình dối người nữa. Nếu Phong Thiệu đã biết rõ Lữ Minh Tịnh tạo ra sát nghiệt bậc đó mà vẫn có thể thay hắn đổi trắng thành đen, thậm chí ôm sai lầm lên người mình chỉ vì muốn bảo vệ tính mạng của tên súc sinh kia… Từ đó ông đã biết chuyện mình muốn kén rể cho Thiệu nhi là nguyện vọng không bao giờ có thể thực hiện được. (Thực ra tác giả lúc thì viết tế, lúc thì viết tức: tức là lúc là kén rể lúc là kén dâu cho nên thôi mình cứ để chung là kén rể nha)

Sau khi Thái Dần đuổi đám người Phương Trường Tín đi thì chợt bắt gặp Lữ Minh Tịnh đang thu Trạm Lô kiếm biến dị vào, sát khí tỏa ra từ nó hầm hập không dứt, đủ thấy số vong hồn dưới kiếm nhiều đến mức nào. Trong lòng ông ngũ vị trộn lẫn, nhưng nghĩ lại chiếc nhẫn Thái A kia đúng là được tháo xuống từ tay Thiệu Nhi nhà mình nên cuối cùng cũng bình phục lại được chút tâm tình.

Mà thôi, tên súc sinh này có thể sát phạt đến mức nào thì cuối cùng vẫn sẽ đối xử tốt với Thiệu nhi. Chỉ mong hắn có thể tốt với y dài lâu.

“Nếu ngươi đã đột phá được bí cảnh của Tư Quá phong thì ta đây cũng chẳng có gì để nói nữa. Chuyện đại điển hợp tịch, các ngươi hãy cùng thương nghị với Nguyên Cảnh đi.” Thái Dần thở dài, tràn ngập cảm giác đồ đệ lớn rồi phải rời khỏi sư phụ. (Nếu mình không nhầm thì câu này của sư tôn tựa như gái lớn gả chồng vậy.)

Phong Bạch nghe thấy vậy, khuôn mặt đã hơi tươi cười càng trở nên sáng lạn, hắn nói: “Cảm tạ sư tổ tác thành!” Hắn xoay người nhìn về phía Phong Thiệu với ý muốn chia sẻ niềm vui nhưng Phong Thiệu lại chẳng nhìn hắn mà tiến lên một bước, nói: “Sư tôn, trong mười năm đồ nhi ở Tư Quá phong đã có nhiều lĩnh ngộ nên đang muốn bế quan để càng thêm hiểu một cách thấu đáo. Chuyện đại điển hợp tịch đợi đến khi đồ nhi xuất quan rồi bàn lại cũng không muộn.”

Phong Bạch biến sắc, Thái Dần cũng cảm thấy hơi bất ngờ, ông nói: “Đại điển hợp tịch của tu giới ta cũng chẳng cần phải tam mai lục chứng* như ở thế gian, không hề mất nhiều thời gian…” Thấy thái độ của Phong Thiệu rất kiên quyết, mặc dù ông cảm thấy phiền muộn nhưng cũng chẳng nói thêm gì nữa, chỉ phẩy tay: “Mà thôi mà thôi, tự các ngươi giải quyết cho tốt, vi sư mặc kệ đấy.” (Tam mai lục chứng: Là ba bà mai của đằng trai, đằng gái và ở giữa và sáu vật làm chứng là: một cái xô, một cái thước, một cây kéo, một cái cân thép, một cái gương và một cái bàn tính ở giữa trời đất)

Dù mặc kệ chuyện hợp tịch nhưng Thái Dần vẫn rất quan tâm đến ngọn nguồn chuyện bị trọng thương như lời Phong Thiệu nói

Phong Thiệu quay trở về Côn Luân, thứ nhất là vì chuyện hợp tịch, thứ hai là vì Huyết La trong cơ thể. Y vốn muốn hỏi ý kiến Thái Dần nhưng bây giờ khi ông hỏi thì y lại chỉ lắc đầu nói không có vấn đề gì.

Trải qua một trận phong ba vừa rồi, mặc dù nó đã kết thúc mà Thái Dần cũng chẳng nhiều lời, những sắc mặt của những sư đệ ở hiện trường thì không mấy tốt đẹp. Dù sao cũng là mấy ngàn mạng người, tu vi của Thái Dần cao nên khó tránh có phần coi thường người khác. Đây cũng là điều bình thường trong tu giới, cho nên những nhân tài như Từ Giác càng lại càng đáng quý hơn. Có điều những vị sư đệ này chỉ có tu vi rất tầm thường, khi nghe đến chuyện vơ vét nội đan và pháp khí tà môn, đặc biệt là sau khi mọi chuyện đã được chứng thực thì sắc mặt của bọn họ đều lộ vẻ kinh hãi.

Dù sao Phong Thiệu cũng là Ma Tu, y không muốn sau nay vì Huyết La mà dẫn đến những lời đồn khác, mặc dù ở Côn Luân có rất nhiều người vẫn ủng hộ y nhưng phần ý tốt này đến một lúc nào đó cũng sẽ dần cạn kiệt. Bởi vậy y định để mọi thứ lắng dần rồi mới nói lại chuyện này, huống hồ cho dù có nói bây giờ thì cũng chưa chắc Thái Dần đã có cách cứu vãn.

Mà cho dù có cách cứu vãn, hiện giờ y đã không còn nhẫn Thái A có thể bảo vệ Nguyên Thần bất diệt nữa cho nên cũng không thể thoải mái mạo hiểm, động một chút là cứng rắn chống lại sự thôn phệ Nguyên Thần của Huyết La. Cho dù y biết không còn chiếc nhẫn đồng nghĩa với việc y sẽ không thể trừ tận gốc Huyết La, nhưng Phong Thiệu không hề hối hận.

Từ Giác là người ghét ác như thù, nếu y không tự tay tiêu hủy chiếc nhẫn trước mặt ông ta thì cho dù có mồm mép tép nhảy hơn nữa chắc chắn ông ta sẽ không để yên. Ngoài ra, bản thân Phong Thiệu cũng không muốn giữ lại thứ hung khí như chiếc nhẫn này.

Sau khi rời khỏi Hồng Mông phong, Phong Thiệu liền đi thẳng về phía động phủ của mình, Phong Bạch cũng theo sát phía sau. Hắn vốn muốn hỏi y vì sao lại lùi chuyện hợp tịch nhưng khi nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Phong Thiệu từ lúc đi khỏi chỗ của Thái Dần thì chợt trong lòng lại cảm thấy bất an. Có điều cũng chỉ là bất an mà thôi, dù sao tình huống hiện giờ cũng tốt đẹp hơn rất nhiều so với những gì hắn nghĩ.

Thúc thúc nói, cho dù hắn có trở thành Ma đầu thì y cũng sẽ không tránh ra.

Bởi vậy hắn biết thúc thúc sẽ không rời khỏi hắn. Bất kể hắn đã làm những gì.

Cho dù con lừa ngốc kia có tu vi cao còn biết được nhiều chuyện thì sao chứ, thúc thúc chỉ quan tâm một người duy nhất là hắn chứ chẳng phải con lừa trọc mồm đầy Thiên Đạo kia đâu.

Phong Bạch nở nụ cười, sát khí khiếp người giữa hai hàng lông mày cũng giảm bớt, dáng vẻ của hắn bây giờ trông chỉ như một nam tử trẻ tuổi tuấn lãng bình thường, thậm chí còn lộ ra một chút tính cách trẻ con ấm áp. Bởi vì tâm trạng rất tốt nên hắn không rối rắm chuyện hợp tịch nữa, giọng nói cũng mềm mại hơn nhiều: “Thúc thúc muốn bế quan trong động phủ của Côn Luân hay là đi tới chỗ ở Đại Hoang châu kia…”

Phong Thiệu chẳng thèm nhìn dáng vẻ ấm áp hiếm thấy của Phong Bạch, mãi đến đến khi Phong Bạch muốn kéo y thì y đã bước vào động phủ trước, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một lần.

“Thúc thúc, mặc dù không còn nhẫn nhưng ngươi cũng đừng quá lo lắng. Nếu thấy Huyết La đói khát thì cứ hút của ta là được, đừng cố chịu đựng. Không còn chiếc nhẫn bảo vệ Nguyên Thần, Huyết La không tìm thấy huyết khí nhất định sẽ thôn phệ Nguyên Thần của thúc thúc… ”



Phong Bạch còn chưa dứt lời thì Phong Thiệu đã xoay người cắt ngang: “Mới hút một lần mà ngươi đã phải dưỡng thương mất năm, sáu năm thì làm sao đủ được?”

Phong Bạch bật thốt: “Tất nhiên không đủ, nhưng trong thế tục….” Lời vừa nói ra khỏi miệng thì hắn đã nhìn trộm thấy ánh mắt của Phong Thiệu chợt căng thẳng, nhưng chẳng kịp chuyển lời nữa rồi. Phong Thiệu nói nốt câu cho hắn: “Trong thế tục có hàng ngàn hàng vạn tu giả, huyết khí nhiều như vậy, đúng là rất đủ.”

Phong Bạch nhìn chằm chằm Phong Thiệu, Phong Thiệu cũng nhìn hắn chằm chằm.

Cuối cùng, Phong Bạch chợt thấy hoảng hốt, trong sự hoảng hốt còn kèm cả khó chịu, nhưng giọng nói lại mềm mại: “Nếu thúc thúc không thích, vậy ta…”

“Nhẫn Thái A cần tinh huyết nguyên phách mới có thể dùng được, cho nên vật ấy cần tiêu tốn một lượng rất lớn. Ta đã đeo nó hơn mười năm, có mấy lần Huyết la phát tác đều được nó khắc chế bảo vệ, mãi cho đến năm năm trước mới dùng hết.” Phong Thiệu ngắt lời đối phương, dừng một chút rồi lại lập tức hỏi: “Rốt cuộc đã hao tốn hết bao nhiêu tinh huyết nguyên phách? Ngoại trừ những người ở linh cảnh Nam Hoa thì mấy nghìn người của bốn tông môn ở Đại Hoang châu cũng là do ngươi làm ư?”

Lý trí của Phong Bạch mách bảo hắn phải liều chết phủ nhận nhưng chính hắn lại không muốn làm thế, hắn muốn bốc đồng nhìn thấy phản ứng của Phong Thiệu khi tiếp nhận con người chân thật của hắn. Giống như lúc đứng trên Hồng Mông phong, y tựa một con nhím luôn xù lông để bảo vệ hắn trước kẻ địch.

Hai suy nghĩ này chồng chéo lên nhau, vì thế hắn im lặng.

Phong Thiệu cũng trầm mặc hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Cho nên ngươi đã dùng tinh huyết nguyên phách của mấy nghìn người đó để rót vào nhẫn Thái A.”

Đây không phải câu hỏi nên Phong Bạch cũng chẳng cần trả lời, nhưng khi hắn nhìn thấy sắc mặt của Phong Thiệu như vậy liền muốn kéo cánh tay của đối phương để ôm y vào lòng, không ngờ lại nhận được một cái tát bỏng rát.

“Súc sinh.”

Phong Bạch từng bị y gọi là súc sinh rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào lại dùng giọng điệu như vậy. Ánh mắt Phong Thiệu nhìn hắn tựa như hắn chẳng phải con người mà chỉ là một con súc sinh.

Phong Bạch kinh ngạc đến ngừng thở: “Thúc thúc…”

Phong Thiệu chợt nở nụ cười trong câm lặng, cười đến run rẩy cả người, đến độ chẳng hít thở nổi mà có thể hôn mê bất cứ lúc nào. Y cười một lúc lâu mới dừng lại rồi lau mặt mình: “Tự ngươi muốn làm súc sinh, hà cớ gì cũng bắt ta phải làm súc sinh với ngươi?”

Y nhìn thẳng Phong Bạch, giọng nói bén nhọn: “Nếu ta muốn trở thành một kẻ giết hàng trăm hàng ngàn người thì lúc trước cần gì phải hao tốn biết bao nhiêu tâm cơ để tìm kiếm Thất Tinh Linh Nhĩ? Tại sao ta không tu luyện toàn bộ Ma công trong tâm chú Tế Luyện Tâm? Tại sao ta không cảm thấy mừng rỡ như điên khi có được Huyết La? Bởi vì ta không muốn trở thành một kẻ như vậy! Ta là người chứ nào phải súc sinh, ta không muốn bị chúng khống chế, ta không muốn sống một cuộc sống chỉ toàn giết người và giết người. Tự ta có cách sống của chính mình!”

“Thúc thúc.” Phong Bạch chẳng biết phải nói gì, chỉ gọi y mấy tiếng rồi muốn ôm lấy y.

Phong Thiệu hơi thở dốc, giọng nói cũng nhẹ đi một chút: “Phong Bạch, ta thực sự không biết ngươi. Ta không rõ trong mắt ngươi mạng người là thứ gì? Nào phải một, hai mà là tận mấy ngàn! Ngưới giết đến bình tĩnh như vậy, ngươi giết mà chẳng hề thấy chột dạ, hơn nữa ngươi vẫn còn muốn giết tiếp. Ngươi muốn để cả đời này của ta phải sống phụ thuộc vào máu thịt của người khác ư? Ngươi có từng hỏi ta rằng liệu ta có muốn nhìn thấy ngươi làm vậy hay không?”

“Nếu thúc thúc không muốn, vậy ta sẽ không giết nữa.” Phong Bạch nóng nảy. Hắn nâng mặt Phong Thiệu, mà ánh mắt đối phương nhìn hắn tựa như đang nhìn một kẻ xa lạ y chẳng quen biết. Ánh mắt ấy làm hắn đau đớn, đau đến độ khiến hắn nóng nảy và điên cuồng phát rồ.

Phong Thiệu nói: “Năm đó chính ngươi cũng đã nói chuyện thương vong trong linh cảnh Nam Hoa không liên quan gì đến mình, thực tế thì sao?”

Sắc mặt của Phong Bạch phát lạnh, Phong Thiệu nhìn hắn: “Ta nhìn ngươi lớn lên từng ngày. Đáng ra ngươi không nên là một kẻ chẳng từ thủ đoạn, thô bạo khát máu như vậy. Song tu hợp tịch quan trọng việc phải có cùng chung chí hướng, ta nghĩ chúng ta…”

Phong Bạch cảm thấy trầm xuống, hắn biết Phong Thiệu muốn nói gì, y muốn ruồng bỏ mình! Y căm ghét mình! Hắn rất sợ Phong Thiệu nói ra điều làm hắn muốn bóp chết lời của đối phương, vì thế vội vã cắt ngang: “Ta chính là loại người này!”

“Ta chính là kẻ không từ thủ đoạn, thô bạo khát máu, thế thì sao nào? Chỉ cần giữ cho ngươi sống sót, ta có thể giết hết toàn bộ Cửu Châu!” Phong Bạch đè bả vai của Phong Thiệu, càng vội vã thì lại càng nóng nảy phẫn nộ: “Thúc thúc quên rồi à, chính ngươi đã từng thề là cho dù ta làm bất cứ điều gì thì ngươi cũng đều sẽ nhận, tâm ý của ngươi sẽ không thay đổi!”

Hắn nhắc đến lời thề càng làm Phong Thiệu cảm thấy bản thân bị đùa bỡn như một con khỉ ngu ngốc, vì thế lửa giận lại bùng lên. Y cười lạnh một tiếng: “Lúc ấy ngươi đã tính kế sẵn rồi đúng không? Thế nhưng lời thề của ta chỉ dành cho con người chứ chẳng phải cho súc sinh, với một con súc sinh thì làm gì có cái gọi là tâm y, súc sinh sẽ cảm nhận được ư? Súc sinh vốn là thứ chẳng hề có nhân tính!”

Phong Bạch cảm thấy lời y nói vô cùng chói tai, sắc mặt cũng chợt thay đổi, hắn hung tợn ép Phong Thiệu xuống dưới thân: “Ta là súc sinh nhưng thúc thúc sống sót nhờ vào mấy ngàn mạng người cũng là súc sinh thôi. Hai chúng ta cùng là súc sinh, quả thật rất xứng đôi!” Hai bàn tay của hắn lập tức hóa thành móng vuốt với sức lực không giống bình thường, dường như đã mất đi sự kiềm chế.



“Ngươi cút đi –” Lúc trước Phong Thiệu còn cảm thấy ngũ vị tạp giao, nhiều lần cố gắng kìm nén lửa giận nhưng lúc này đã hoàn toàn bị nó thiêu cháy đến độ y lập tức muốn rút Xích Viêm kiếm ra băm. Thế nhưng trên môi y chợt nóng lên, bị chặn đến độ chẳng nói được điều gì.

“Ngươi là của ta!” Phong Bạch gầm nhẹ. Hắn không muốn nghe Phong Thiệu nói chuyện nữa, hắn hận không thể nuốt sạch cả người y vào trong bụng mình. Thúc thúc chưa từng nặng lời với hắn bao giờ cho nên dù chỉ một câu thôi hắn cũng chẳng thể lọt tai nổi, về sau càng không muốn nghe.

Phong Thiệu không tránh thoát được móng vuốt thú nhưng cánh tay phải của y đã được Vu Thanh trùng cường hóa cho nên cũng có sức hơn. Vào lúc một móng vuốt của Phong Bạch bắt đầu vuốt ve lung tung trên người y thì Phong Thiệu cũng hung hăng vung tay phải lên khiến cho hắn phải thả tay ra, đồng thời Xích Viêm kiếm cũng xuất hiện trên tay y. Phong Thiệu nhấc kiếm chém về phía Phong Bạch đang ở hình dạng nửa người nửa thú, cuối cùng hai người cũng thực sự động thủ.

Lúc này Phong Thiệu đã hoàn toàn quên mất quy cử không dùng võ ở bên trong động phủ mà mình từng đặt ra. Y gần như dùng hết toàn bộ sức lực của mình để chém Phong Bạch đến da bong thịt tróc, suýt nữa thì chặt đứt mất một chân của hắn. Có điều ngay cả như vậy thì y cũng chẳng thể đánh bại được đối phương, động phủ rơi vỡ ngổn ngang nhưng bản thân y thì không thiếu tay thiếu chân. Tuy nhiên thứ càng khiến y cảm thấy điên tiết là đối phương lại dùng thừng Trói Tiên để khóa y lại rồi treo đung đưa trên cây.

“Thả ta ra.”

“Ngươi thề đi, thề rằng ngươi chắc chắn sẽ không rời khỏi ta.”

Phong Thiệu cười lạnh “Ta cứ thề như vậy, ngươi có tin không?”

“Đúng vậy, thúc thúc thích lừa gạt người ta nhất.”

“Không dám, còn chẳng bằng một phần ngươi lừa gạt ta đâu.”

Phong Bạch sửng sốt, dáng vẻ hung ác tột cùng bỗng nhiên rút đi. Hắn vùi đầu vào hõm cổ của Phong Thiệu, giọng nói phiếm mùi đáng thương: “Thúc thúc, đừng rời khỏi ta, người đã đồng ý rồi mà.” Hắn cứ nói liên miên không dứt.

Phong Thiệu chẳng đáp lại. Y nhớ về con súc sinh bé nhỏ năm đó, chẳng rõ vì sao khi Phong Bạch lớn lên lại biến thành dáng vẻ này. Y không diễn tả nổi tâm trạng hiện giờ của mình, tóm lại chẳng hề muốn dỗ dành hắn, vì thế giọng nói càng ngày càng lạnh lẽo: “Ta nói lại lần nữa, thả ta ra.”

Phong Bạch thấy lời cầu xin của mình bị ngâm nước nóng thì thật sự thẹn quá hóa thành giận, trong lòng hắn lập tức bùng lên một ngọn lửa tà. Hắn không thả y ra, trên mặt cũng khôi phục biểu cảm băng lãnh mà cười nhạo nói: “Thúc thúc quên à, súc sinh thì đâu có nghe hiểu được tiếng người.” Dường như vì để phối hợp với những lời nói này, sương mù lập tức cuộn trào, sau khi tản đi thì chỉ còn lại một con súc sinh thật lớn đứng ở đó. Mắt vàng của con thú đầy âm trầm, nó tham lam nhìn Phong Thiệu áo manh quần rách đang bị buộc trên cây rồi xông đến.

Phong Thiệu không ngờ hắn lại dám súc sinh đến mức này, lửa giận lập tức ùa lên nhưng lại chẳng thể ra tay phản kháng được, chỉ đành lớn tiếng quát mắng. Có điều dường như người này đã hoàn toàn biến thành một con súc sinh chân chính, chẳng hề nghe hiểu tiếng người, cái lưỡi phấn hồng lập tức liếm lên thân thể xích lõa của y.

Mãi cho đến khi đuôi hổ của con súc sinh này phất qua đùi y, sâu cạn xâm nhập vào thì Phong Thiệu mới biết đúng là hắn muốn dùng dáng vẻ này để cưỡng ép y, sắc mặt của y chợt trắng bệch!

“Mau cút đi! Nếu ngươi dám dùng dáng vẻ này để thượng ta thì nhất định ta sẽ phế ngươi!” Lúc Phong Thiệu nói như vậy thì đã cảm thấy vừa tức vừa sợ. Lần trước dù đã chuẩn bị kĩ càng mười phần như vậy mà lúc xong việc y còn có nửa cái mạng, bây giờ súc sinh này dùng hoàn toàn thủ đoạn của một con súc sinh chân chính, ra tay cũng không hề ôn hòa dịu dàng như trước khiến cho y vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.

Phong Thiệu cố gắng muốn thoát khỏi thừng Trói Tiên nhưng vừa nãy y đã dùng hết toàn bộ sức lực để đấu pháp với Phong Bạch, linh khí dự trữ chẳng còn bao nhiêu nên căn bản là không thoát ra nổi. Còn con súc sinh này là thánh thú cấp năm, cho dù lúc trước sắc thân bị trọng thương, hình thái Bạch Hổ của hắn cũng thương tích khắp nơi nhưng chẳng thấy nó lộ ra chút mệt mởi nào. Sau khi nó khám phá khắp cả người Phong Thiệu từ trên xuống dưới xong thì lập tức dán thứ nóng bỏng vào giữa đùi của đối phương.

Bị hung khí như vậy chạm vào, Phong Thiệu đang ở thế hạ phong gần như theo bản năng không muốn phải ăn trái đắng này, nhưng nếu muốn y chịu thua dỗ ngọt đối phương thì y lại không thốt nên lời. Xưa nay y là người rất biết thức thời nhưng giờ khắc này lại không thể nghe theo lý trí được.

Y thật sự nóng giận một phần vì Phong Bạch làm việc quá tàn bạo, phần còn lại là do trong lòng cảm thấy nôn nóng, phiền muộn vì cảnh được tiên đoán mà mình đã từng nhìn thấy. Y sợ nếu Phong Bạch cứ tiếp tục như vậy thì điều tiên đoán sẽ trở thành sự thật! Cho nên y hận súc sinh này cứ thích tự làm theo ý mình, hận súc sinh này giết người lung tung bừa bãi, lại càng hận súc sinh này không hề biết hối cải tỉnh táo lại, chỉ tự cho mình là đúng, còn dám cưỡng ép y! Rốt cuộc hắn coi y là thứ gì?

“Đừng tới đây! Cút!”

Phong Thiệu cố gắng chống đỡ nhưng Bạch Hổ đã đưa lưỡi xâm nhập vào trong với ý đồ dùng nước bọt để làm ướt miệng huyệt. Sự ướt át mềm mại thình lình ập tới khiến cho đùi y run rẩy, chỉ trong vài hơi thở mà súc sinh kia đã nắm được trọng điểm, dùng sức đâm vào. Cùng lúc ấy Phong Thiệu đau đến mức phải ngửa đầu thét lên một tiếng kêu ngắn ngủi đầy thảm thiết.

Tác giả có lời muốn nói:※ Coi như là một cửa cuối cùng trong tình cảm của hai người đi, chắc sẽ có phần rối rắm, chút máu chó, chiều ngang của thời gian cũng rất lớn.

※ Chữ tu tiên năm này tháng nọ đã có chỗ để dùng rồi o[*////▽////*]q

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play