Sau khi trơ mắt nhìn
Phong Thiệu đưa Lữ Minh Tịnh bỏ chạy, Từ Giác đành phải quay về phế tích linh cảnh Nam Hoa. Đứng ở trên cao nhìn xuống, vốn linh cảnh bị phá hủy lần đầu đã trở thành những mảng tường đổ nát, sau khi hứng chịu lần
động đất thứ hai thì hoàn toàn biến thành một phế tích. Không chỉ có
linh cảnh Nam Hoa mà thành trấn bốn phía xung quanh nó cũng bị sụt lún
nghiêm trọng, những dãy núi bị đứt ngang rồi đổ xuống chặn lại dòng chảy của sông. Dù không rõ những tán tu muốn phát tài nhờ xác người chết lúc trước có còn sống hay không nhưng ít nhất đã có rất nhiều phàm nhân vô
tội bị liên lụy.
Từ Giác quá quan tâm,
sau khi cứu các đệ tử trong chùa bị kẹt ở phế tích linh cảnh, ông ta lại dẫn bọn họ đi cứu những phàm nhân vẫn đang bị vùi lấp trong đống đổ nát và trôi nổi trên sông.
Tuy Bồ Đề tự
thường truyền bá Phật pháp từ bi nhưng dù sao những đệ tử Thiện tu này
cũng chẳng phải Phật thật, hễ là người ắt sẽ có lòng riêng. Lúc này đối
diện với trưởng lão trong chùa nên họ không dám cãi lời, nhưng vẫn có đệ tử dị nghị: “Trưởng lão, sống chết của phàm nhân do mệnh trời. Không
chỉ Huệ Nhân đại sư huynh của chùa chúng ta không chỉ đột tử một cách kỳ lạ, bị lấy mất hai thứ Hồn, Đan mà những đệ tử theo lệnh đến đây điều
tra cũng bị thương vong vài người, bây giờ chỉ còn lại có nửa nhân số.
Chẳng phải chúng ta nên điều tra rõ ngọn nguồn của việc linh cảnh bị phá hủy đầy kỳ lạ trước, để an ủi linh hồn của các đệ tử trên trời cao chứ
ạ?”
“Người chết cũng đã chết rồi, những
phàm nhân này còn đang sống sờ sờ ra đấy, nào có đạo lý thấy chết mà
không cứu.” Từ Giác nói xong thì cưỡi mây hạ xuống. Ông ta đưa tay hái
một chiếc lá sậy nhỏ, chiếc lá gặp nước thì chợt biến lớn gấp mấy chục
lần, giống như một con thuyền lênh đênh giữa dòng nước. Tử Giác đứng
giữa dòng sông lớn đang chảy siết, vận linh lực để vớt hết những người
phàm nhân đang không ngừng kêu cứu ở trong nước lên chiếc thuyền lá…
Trưởng lão còn như vậy thì các đệ tử khác không thể không làm theo. Người dùng pháp khí, kẻ dùng linh lực nhập vào làn nước và đống đổ nát của phế
tích để nhanh chóng cứu những người bị thương ra khỏi đó.
Sau mấy ngày cứu giúp chúng sinh, tất cả mọi người ở những thành trấn xung
quanh đó đều coi đám người Tử Giác là Lạ Ma hạ phàm, ai cũng nói muốn
xây miếu thờ để cung phụng bọn họ. Đến khi nhóm người Từ Giác cưỡi mây
rời đi, tất cả mọi người đều quỳ xuống vái chào.
Từ Giác và ba, bốn đệ tử khác trở lại phế tích của linh cảnh Nam Hoa, khi
tra xét đến phần tâm trận thì chợt phát hiện ra những dấu vết bị thiêu
hủy, chắc chắn nơi này đã từng được dựng một trận pháp nào đó. Tuy nhiên tất cả đều đã bị thiêu hủy sạch sẽ cho nên không thể đoán được người
phía sau màn có ý định làm gì.
Dù Từ Giác đã nhận định chắc chắn những việc này có liên quan đến Lữ Minh Tịnh,
nhưng ông ta không cho rằng chỉ có một mình hắn đứng phía sau. Bởi vì
tuổi tác của Lữ Minh Tịnh còn quá trẻ, tu vi lại thấp, dù hắn có tư chất và thực lực phi phàm nhưng cũng không thể giết hết mấy trăm tu giả cùng một lúc được. Huống chi trong những tu giả này có không ít người tu vi
cấp cao.
Tra xét muộn mấy ngày cho nên Từ Giác không nghĩ mình có thể tra ra được thứ gì ở tâm trận, không ngờ
chậm mấy ngày cũng vẫn có chỗ tốt của chậm mấy ngày. Vào lúc bọn họ đều
nghĩ là sẽ chẳng thu hoạch được gì, trong tâm trận trống rỗng bỗng ánh
lên từng luồng sáng rực rỡ, linh lực hơi dao động. Sau đó không lâu bỗng có mấy đường phù văn lóe lên, chợt có một thi thể xuất hiện ở đó.
Có điều đám người Từ Giác nhanh chóng phát hiện đó không phải là thi thể,
chỉ là đang nằm như một xác chết mà thôi. Khắp người kẻ đó toàn là máu
nhưng vẫn còn một hơi thở mỏng manh, chưa chết hẳn.
“Là ngươi?” Từ Giác nhìn chăm chú. Dù trông cả người hắn vô cùng thảm hại
nhưng vì cũng có duyên gặp gỡ vài lần nên ông ta vẫn nhận ra đây là ai:
“Trừ Hoa. Tại sao ngươi lại ở đây?”
Trận
pháp Di Hình Đổi Ảnh phải hao tổn rất lớn, huống chi Trừ Hòa còn dùng
trong giây phút mành chỉ treo chuông. Mặc dù lão đã biến hóa sắc thân
của mình trong mấy ngày nhưng vẫn không thể trốn thoát được. Nội đan của lão đã bị đoạt đi, tinh huyết nguyên phách lại bị tổn thất mất hơn phân nửa… Cũng may dù tu vi bị hủy hoàn toàn chẳng còn lại gì nhưng người
thì vẫn tránh được một kiếp, vẫn còn sống.
Trừ Hoa cố gắng mở mắt, cũng nhận ra đối phương là ai. Mấy thập niên trước
lão ta từng giúp Bồ Đề tự giải cấm chế, lúc ấy người phụ trách chính là
vị trưởng lão này. May là gặp ông ta, may là người của Bồ Đề tự. Trong
lòng lão hơi thả lỏng, cố gắng bái nói: “Thượng sư! Ta chỉ muốn đến đây
để tầm bảo, không ngờ lại gặp linh cảnh bị hủy, cũng may nhờ có trận
pháp độc môn mới giữ được một mạng.”
Từ
Giác thì không tin lời nói của đối phương, bởi vì ông ta ngửi được hương Ma Hợp La trên người của Trừ Hoa. Trong mắt ông ta chợt hiện ý lạnh,
lập tức có một mũi điện mang gào thét bắn ra rồi dừng ngay sát mí mắt
của Trừ Hoa, chỉ một chút nữa thôi là hắn sẽ bị điện mang xuyên thủng
giết chết. Lúc này lão đã vô cùng suy yếu rồi, đừng nói là sử dụng linh
lực, ngay cả cử động thân thể một chút thôi cũng rất khó khăn.
“Thượng sư ! Tại sao thượng sư làm vậy!” Sắc mặt của Trừ Hoa đã kinh hãi đến
trắng bệch, mọi người luôn nói Bồ Đề tự rất lương thiện…
Dường như Từ Giác cũng nhìn thấu được suy nghĩ của đối phương, ông ta rũ mắt
nhìn lão, nói một cách chậm rãi: “Tuy Bồ Đề tự của ta không thích sát
sinh nhưng với những loại người mang tội ác tày trời như thế này thì từ
trước đến giờ chưa từng nương tay. Nếu ngươi còn dám giấu diếm, bản chân quân sẽ bổ nát chút hồn phách còn sót lại của ngươi, sau đó sưu hồn thì ắt sẽ biết được trước đó rốt cuộc ngươi đã làm những chuyện gì.”
Tim của Trừ Hoa đập thình thích nhưng ngoài việc đồng ý ra thì chẳng còn
cách nào khác, sau đó lão ta liền thành thật kể lại mọi chuyện.
Thì ra hai năm trước, sau khi Trừ Hoa giúp Phiêu Miểu tông dựng một đại
trận pháp thì cũng có được một bảo thiếp để đi vào linh cảnh Nam Hoa. Dù lão đã đã Kết Anh, đồng thời còn là một đại Trận sư nổi tiếng của Cửu
Châu nhưng cũng chỉ là người của thế gia, không thể so sánh với tài
nguyên mà đệ tử trong tứ tông có được đạt được, cho nên lúc lấy được bảo thiếp thì lão đã rất vui sướng. Sau khi đi vào linh cảnh, Trừ Hoa đã
lợi dụng những ưu thế trận pháp của bản thân để quét sạch một vài đối
thủ, thu hoạch được một ít linh tài dị bảo.
Nhưng không ngờ một ngày nọ, trong linh cảnh bỗng xuất hiện luồng dao động
linh khí rất lớn, cuồn cuộn như sóng biến khiến cho chúng tu giả rất
phấn khởi. Tất cả mọi người đều nghĩ rắng có kỳ trân dị bảo xuất hiện,
bởi vậy không hẹn mà cùng chạy về nơi linh khí dồi dào nhất. Những tu
giả cấp thấp còn chẳng thể đến gần nhưng dù sao Trừ Hoa cũng là Nguyên
Anh kỳ, cuối cùng có hơn mười tu sĩ Nguyên Anh kỳ đi đến gần nơi đó…
“Lúc ấy chúng ta không biết đó là thứ gì, lại không thể thức tảo được, chỉ
đoán chắc chắn nó là bảo vật. Thế nhưng mọi người thi triển tất cả các
loại công phu đều không thể đột phá được uy áp của vật kia, mãi cho tới
khi linh khí tan hết thì chúng ta mới phát hiện bảo vật đã nằm trong túi của người khác đều.” Trong giọng nói của Trừ Hoa còn ẩn chứ sự tiếc hận và vô cùng hâm mộ. Lão ta nói tiếp: “Không, thực ra đó không phải người mà là một con hổ, một con linh thú Bạch Hổ cấp năm!”
Nghe đến đó, Từ Giác chợt nhíu mày. Tất nhiên ông ta đã đoán ra thân phận của con Bạch Hổ này, chẳng ai khác ngoài Lữ Minh Tịnh.
“Dù đó là một con thánh thú cấp cao nhưng chúng ta cũng đều là tu giả
Nguyên Anh kỳ, đâu thể trơ mắt nhìn một con súc sinh chiếm của hời lớn
như vậy được. Vậy nên chẳng biết là ai khởi đầu nhưng sau đó tất cả mọi
người đều chen chúc xông lên, mục tiêu là túi gấm trên cổ con Bạch Hổ.”
Nói đến đoạt bảo, tuy râu tóc của Trừ Hoa đã bạc trắng, vẻ mặt già nua
chẳng có chút hồng hào nhưng đây cũng là chuyện rất thường gặp trong
giới Tu chân. Quyền sở hữu bảo vật phải do người có thực lực quyết định.
Từ Giác hơi giật mình: “Hơn mười Nguyên Anh mà vẫn để hắn chạy thoát được?”
“Vì sao thượng sư lại biết nó đã chạy thoát?”
Trừ Hoa cũng rất ngạc nhiên nhưng không hỏi tiếp, chỉ đoán có lẽ Tử Giác đã biết được gì đó từ trước, vì vậy lão lại nói tiếp: “Có thể là do khinh
địch, nhưng đúng là con Bạch Hổ kia rất mạnh. Mặc dù đám chúng ta không
cùng hợp lực nhưng hơn mười người tấn công một mình nó, sắc thân của con Bạch Hổ đã chẳng còn chỗ nào lành lặn, nếu là người bình thường thì
chắc phải chết mấy trăm lần rồi. Không rõ có phải do nó là mãnh thú hay
không mà dù bị thương nặng đến vậy nhưng dáng vẻ hung thần của nó không
hề giảm bớt, đến chết vẫn muốn cắn chặt lấy túi gấm. Cuối cùng nó còn
giết sáu, bảy người bên pha ta rồi mang theo vết thương nặng chạy trốn
mất dạng.”
Hai năm trước bị hơn mười tu
giả Nguyên Anh đánh trọng thương, không ngờ còn giết được sáu, bảy người bên phía đối phương. Vậy cũng đành, nhưng sau khi hắn bị thương nặng
như thế mà vẫn chạy thoát được… Quan trọng hơn ở chỗ hai năm sau, cũng
chính vào mấy ngày trước, lúc ông ta nhìn thấy Lữ Minh Tịnh thì kiếm ý
của đối phương không hề có vẻ đã từng bị trọng thương sắc thân hay pháp
thân.
Nếu không phải Tử Giác tận mắt nhìn thấy Lữ Minh Tịnh biến thành thánh thú Bạch Hổ cấp năm thì sợ rằng ông
ta đã không thể tin được trên đời lại có chuyện nghịch thiên đến vậy —
Ngay cả một đại năng Phản Hư kỳ như ông ta cũng không thể chữa trị sắc
thân pháp thân bị thương nặng trong vòng hai năm thành dáng vẻ không hề
tổn hao gì như vậy, càng khỏi nói đến chuyện không tổn hại đạo cơ.
Dường như Từ Giác có phần đăm chiêu còn Trừ Hoa thì cứ luôn miệng thán phục,
sau đó mới nói tiếp: “Bởi vì không đoạt được báu vật nên đám bọn ta cũng dần tản ra để tầm bảo trong tiên cảnh. Sau khi qua rất nhiều cửa, ước
chừng khoảng một năm sau thì chúng ta mới phát hiện dường như mọi người
không thể rời khỏi linh cảnh được nữa. Đám tu giả kẹt trong linh cảnh
đều nổi trận lôi đình, mà đúng lúc ấy các cánh cửa ở những cấp độ khác
nhau cũng bắt đầu không ổn định khiến tu giả cấp cao và cấp thấp cùng
được dẫn đến một nơi, bởi vậy cũng nổ ra rất nhiều trận tranh đấu đổ
máu. Ta cảm nhận thấy có điều gì đó bất thường nên mới đi tới vùng biên
của linh cảnh để điều tra, cuối cùng phát hiện ra vài tên Ma tu… ”
“Ma tu?” Từ Giác chợt nhớ đến lời kể của con linh sủng nhà Phong Thiệu,
chẳng phải lúc ấy cái đứa tên Nguyên Hạo cũng bị một gã Ma tu bắt đi đấy thôi? Cùng xuất hiện ở linh cảnh Nam Hoa, có lẽ là đồng bọn?
Trừ Hoa gật đầu: “Thì ra do đám Ma tu đã động tay vào trận truyền tống ở
biên giới linh cảnh, không quá phức tạp, nhưng đúng lúc ta đang định
giải trừ thì lại bị một Ma tu bắt gặp. Hơn nữa, không ngờ gã còn biết
ta.”
Từ Giác nhướn mày: “Dù sao ngươi
cũng là Trận pháp Tông sư nổi tiếng nhất của Cửu Châu, bị người ta nhận
ra cũng đâu có gì kỳ lạ.”
Trừ hoa cười
gượng mấy tiếng, đáp lại: “Thượng sư nói thế là đang giễu cợt ta rồi. Dù ta có chút danh tiếng nhưng cũng chưa từng tiếp xúc với Ma tu… Sao đối
phương chỉ mới liếc mắt đã nhận ra được?” Lão chẳng thể nào hiểu nổi tại sao tên Ma tu kia lại nhận ra mình, cứ như trước đây gã đã từng gặp lão vậy.
Có điều Trừ Hoa không nghĩ sâu thêm mà tiếp tục nói: “Tên Ma tu cầm đầu nhận ra ta cho nên không giết, gã
còn đưa ta đến nơi này.”
Nơi này trong
lời của Trừ Hoa tất nhiên là chỗ mà lão và đám người Tử Giác đang đứng – Tâm trận của linh cảnh Nam Hoa. Tâm trận của bí cảnh và linh cảnh không phải nơi dễ đi vào, cho dù một Trận pháp sư cao cường như Trừ Hoa cũng
không thể tùy ý giải trừ cấm chế trong đó để đi vào tâm trận.
Trừ Hoa luôn một lòng hướng về những trận pháp tinh diệu, lúc nói đến đây
thì đôi mắt của ông ta chợt sáng rực: “Nhìn tên Ma tu kia rất không đơn
giản, ta không kìm được nên đã hỏi gã dùng cách gì để phá hủy cấm chế ở
nơi này, không ngờ gã nói rằng có một vị bằng hữu của gã đã dùng sức
mạnh để giải trừ cấm chế. Sau đó gã đưa ta đi gặp người bằng hữu đó.”
Từ Giác mơ hồ suy đoán người bằng hữu của tên Ma tu kia cũng chính là
người đứng sau màn của toàn bộ mọi chuyện ở linh cảnh Nam Hoa. Ngoài ra, một người chỉ dùng sức mạnh đơn thuần đã có thể giải trừ cấm chế của
linh cảnh Nam Hoa với lịch sử hơn ngàn năm, ông ta cũng làm được nhưng
cực kì cố sức. Đối phương có thể giải trừ dễ dàng chứng tỏ thực lực tu
vi tuyệt không phải hạng tầm thường, ít nhất cũng ngang với ông ta hoặc
hơn, là nhân vật cấp bậc Ma Tôn.
“Đó là ai? Cũng là Ma tu ư?”
Trừ Hoa lắc đầu: “Đó cũng là một người trẻ tuổi, trông không giống Ma tu
bởi vì ta không hề cảm nhận được ma khí trên người hắn. Có điều, ta cũng không cảm nhận được ma khí trên người gã Ma tu cầm đầu. Nếu không phải
trên cánh tay gã có hắc khí quấn quanh cộng với mấy tên người hầu tỏa ra Ma khí nồng đậm thì sợ là ta cũng không thể suy đoán ra thân phận Ma tu của gã.”
Không ngờ còn có thể che giấu
được ma khí… Trong lòng Từ Giác khẽ động, ông ta nghĩ tới Phong Thiệu.
Phong Thiệu cũng là Ma tu, cũng không hề cảm nhận được ma khí trên người y, ngược lại rất giống với kẻ này. Vừa nghĩ như vậy, trong đầu ông ta
như chạm được vào những đầu mối và sự liên kết giữa chúng, tựa như có
một tấm lưới lớn đang bao trùm hết thảy khiến cho người ta phải bất an
trong lòng.
“Bọn họ muốn ngươi làm gì?”
Từ Giác hỏi. Ông ta không nghĩ đám Ma tu này sẽ nhân từ nương tay với kẻ khác, chẳng qua nhận ra Trừ Hoa nên mới tha cho lão một mạng, tất nhiên là có chỗ cần dùng đến lão.
Tác giả có lời muốn nói:※ tiểu kịch trường
※ Tác giả: Phong Tiểu Thiệu và Phong Tiểu Bạch cãi nhau thì làm sao bây giờ?
※ Hà Tiểu Loan: Đi lấy lòng sư nương, nói cho sư nương biết sư tôn tốt như thế nào.
※ Tác giả: Kết quả sau đó?
※ Hà Tiểu Loan: Kết quả ta bị bọn họ đuổi ra, qua mấy ngày thì sư tôn và sư nương mới rời động phủ.
※ Tác giả: Phong Tiểu Thiệu và Phong Tiểu Bạch cãi nhau thì làm sao bây giờ?
※ Nấm nhỏ: Giấu Trạm Lô kiếm của mẹ đi, đưa Xích Viêm kiếm cho cha…
※ tác giả: Kết quả thì sao?
※ Nấm nhỏ:… Kết quả là mông của ta đau quá![ Xuyên Xuyên ! ! ![ ﹏.]~ ô ô ô……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT