Sau trận chiến kịch liệt, chúng tu giả may mắn giữ được một mạng đều cảm thấy vui mừng như được sống lại lần nữa. Tất cả dù không hẹn nhưng đều cùng bái tạ thiếu niên kiếm tu với đạo bào nhiễm đầy máu tươi.

“Tất cả là nhờ có tiền bối cứu giúp!” Trong ánh mắt của bọn họ chứa đầy sự kính sợ và tôn kính.

Thực lực mạnh mẽ khiến cho người ta phải kính sợ nhưng lấy mạnh giúp yếu ắt sẽ được người ta tôn kính. Trong tu giới lấy sức mạnh đứng đầu này, dưới tình huống yêu thú hoành hành khắp nơi, tông môn của Dự Kinh châu thì đấu đá lẫn nhau thì hành động của vị thiếu niên kiếm tu này là vô cùng đáng quý trọng.

Khắc Mẫn là tu giả Kim Đan duy nhất trong đám người, còn là trưởng lão của Tán Tu minh Dự Kinh châu nên lập tức dẫn đầu, giọng nói vô cùng kích động: “Năm đó tại hạ may mắn được chứng kiến ân nhân chỉ dùng một kiếm đã chém chết yêu thú Cửu Anh cấp bốn ở Bình Nhung châu thì đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc khâm phục. Không ngờ rằng hôm nay lại có thể nhìn thấy các hạ chém chết Hóa Xà biến dị, còn dùng kiếm pháp tuyệt luân tinh diệu đến vậy để ngăn cản cơn sóng dữ, cứu giúp mọi người khỏi cơn nguy nan… Không biết quý tính đại danh của ân nhân là gì? Tuy Tán Tu minh Dự Kinh châu ra không lớn được như trươc đây nhưng ít nhất vẫn biết đạo lý có ơn tất phải báo đáp!”

“Ta nào phải kiếm tu gì, cũng chỉ là một tu sĩ bàng môn tà đạo mà thôi.” Phong Thiệu phất tay. Những thủ đoạn y mới dùng lúc nãy rõ ràng đã vượt xa phạm trù của một kiếm tu, chẳng bằng thừa nhận luôn cho rồi.

Khác với các đại tông môn, người của tán tu không hề có thanh kiến với những thứ này, bởi vậy trên mặt bọn họ không hề lộ ra vẻ khác thường, ngược lại càng thêm nhiệt tình hơn. Ai bảo kiếm tu là mạnh mẽ nhất, theo bọn họ thấy thì dù cùng là kiếm tu Kim Đan nhưng chắc chắn các tu sĩ khác sẽ không phải là đối thủ của thiếu niên này đâu.

Khắc Mẫn cũng không để ý những điều này, hắn nhiệt tình muốn mời Phong Thiệu đến Minh của mình làm khách. Phong Thiệu nghe thấy những người khác gọi Khắc Mẫn là trưởng lão thì cũng đoán ra thân phận của hắn. Trong lòng y đã có sự chuẩn bị, bởi vậy liền lộ ra vẻ kiên nghị: “Hôm nay không chết trong tay yêu thú thì có gì đáng để ăn mừng?” Nói xong, y quét mắt nhìn toàn bộ tu giả ở nơi này.

Chúng tu giả liếc mắt nhìn nhau.

Phong Thiệu lắc đầu, kiếm chỉ thẳng về phía thành trấn, giọng nói nghiêm nghị: “Tiêu Dao tông bắt cướp tán tu Trúc Cơ khắp châu phải đi chịu chết, phong tỏa toàn bộ trận truyền tống của châu giới, muốn đi qua trận truyền tống ngầm thì phải mất đến năm mươi viên linh thạch thượng phẩm. Miễn là vẫn còn ở ven biển thì sẽ không bao giờ giết hết được Hóa Xà, cho dù hôm nay không chết trong tay yêu thú thì ngày mai cũng phải chết trong tay Tiêu Dao tông.”

Đây là sự thật, bởi vậy nhóm tu giả vốn còn đang cảm thấy đắc chí vì đã may mắn giữ được mạng thì bây giờ lại lộ ra vẻ bi thảm.

Tất nhiên mục đích của Phong Thiệu không phải để đả kích nhóm tán tu này. Y tin tưởng rằng nếu không phá bỏ thì sẽ không thể xây mới được.

“Chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy được.” Khắc Mẫn là người lên tiếng đầu tiên, nhưng sau khi nói xong hắn lại lộ vẻ bất đắc dĩ nhìn về phía Phong Thiệu: “Ân nhân có điều không biết, minh chủ Liên Vân tiên tử của Tán Tu minh chúng ta cũng không đồng ý với hành vi của Tiêu Dao tông, đối chọi đến mức gần như diệt Minh khiến cho những tán tu vì nghe được tin nên muốn tới nương tựa cũng bị bắt như ba ba trong rọ.”

Hắn thở dài: “Muốn dùng lực lượng của tán tu để đối chọi lại tông môn lớn nhất ở Dự Kinh châu thì chẳng khác gì như châu chấu đá xe.”

Phong Thiệu hơi ngẩng đầu: “Chỉ với sức của một Minh thì tất nhiên là không thể, nhưng nếu như tập hợp toàn bộ tán tu trong Dự Kinh châu lại thì cho dù có là tông môn lớn nhất cũng chẳng thể làm được gì.” Giọng của y trầm xuống, nói tiếp: “Chỉ cần không còn Tiêu Dao tông thì tu giả như chúng ta đâu thể bị nhốt trong một châu, phải chết trong bụng của yêu thú?” Khi nói những lời này, bàn tay đang ẩn trong ống tay áo của y khẽ run nhẹ, chợt có một tia hắc khí như ẩn như hiện quanh quẩn.

“Diệt Tiêu Dao tông!” Trong đám người có một tán tu đột nhiên hô lên, sau đó từng người từng người một, tất cả tiếng nói vang lên đều là “Diệt Tiêu Dao tông!”

Quấn chúng xúc động, Phong Thiệu rụt tay về trong tiếng hò hét phẫn nộ của mọi người. Những chuyện sau đó chỉ cần thêm một chút dẫn dắt, một chút dũng khí thì ắt sẽ khiến bọn họ phải đưa ra sự lựa chọn. Tất nhiên nếu không có y kích động thì sớm muộn gì nhóm người này cũng sẽ làm phản thôi, chỉ là chắc lúc đó đã phải ăn rất nhiều trái đắng rồi.

Phong Thiệu càng muốn nắm giữ thế lực này trong tay mình.

Tán Tu minh Dự Kinh châu đã tan đàn xẻ nghé chỉ còn lại một trưởng lão là Khắc Mẫn. Sau khi trải qua trận chiến này thì tất cả mọi người đều hướng về phía Phong Thiệu, bởi vậy y cũng trở thành người đứng đầu nhóm tán tu.

Nếu muốn phản kháng thì tất nhiên phải có hành động thiết thực.



Hiện giờ ở thành Vân Phù có nhiều tu giả hơn cả phàm nhân, phần lớn đều là Trúc Cơ. Do lúc trước Tán Tu minh công khai thu nhận mọi người cho nên bọn họ đều tìm đến nơi này để nương nhờ. Không ngờ giữa chừng Tán Tu minh lại gặp phải biến cố lớn, căn cứ bị hủy, những linh khí giúp ích cho việc tu hành cũng dần trở nên mỏng manh rồi tan biến gần hết.

Tu giả không thể tách khỏi linh khí, cho dù có thể bổ sung linh khí từ linh thạch nhưng mấy năm nay Tiêu Dao tông đã khuất đảo tu giới ở Dự Kinh châu đến long trời lở đất, đan dược pháp khí càng bán càng rẻ, giá linh thạch lại không ngừng tăng cao. Không chỉ có tu giả Trúc Cơ muốn tránh né Tiêu Dao tông mà ngay cả tu giả Luyện Khí cũng không thể sống nổi.

Cho nên khẩu hiệu “Diệt Tiêu Dao tông” của Phong Thiệu cũng đang nói lên tiếng lòng của mọi người. Tuy Tán Tu minh của Dự Kinh châu rách nát những ít nhất vẫn còn uy tín, cộng thêm sự tích lấy tu vi Kim Đan chỉ dùng một kiếm đã chém chết Cửu Anh năm đó cùng với chiến công tiêu diệt Hóa Xà dị biến của Phong Thiệu. Dưới sự phất cờ hiệu triệu của y, càng ngày càng có nhiều nhóm tán tu mới tới Dự Kinh châu gia nhập vào đội ngũ.

Tuy Tiêu Dao tông chỉ là tông môn trong thế tục nhưng dù sao cũng là tông môn lớn nhất ở Dự Kinh châu, họ dám kiêu ngạo như vậy ắt có phải có chỗ dựa. Theo lý thì trong tông môn này có hai trưởng lão Nguyên Anh tọa trấn, chỉ với vị trưởng lão này thì cho dù có mấy ngàn tán tu Trúc Cơ cũng không thể đấu lại được.

Thế nhưng sau hai tháng tập kết, đội ngũ tán tu mới của Dự Kinh châu đã không chỉ có vài nghìn tu giả Trúc Cơ mà còn có thêm mấy tu giả Kim Đan gia nhập đội ngũ của họ. Không hẳn là bọn họ không có linh thạch để rời khỏi đây nhưng người thì còn thân nhân, đạo hữu, đạo lữ bị bắt làm tù binh; người thì đã kết thù với Tiêu Dao Tông, hoặc cũng có một số người chỉ vì nghĩa khí nên đã lựa chọn trận doanh bên này để chống lại đám cẩu tạp chủng kia.

Trước lúc ấy Phong Thiệu đã ném cả Xuyên Nghi lẫn tiểu Hợp bị Nấm động tay động chân cho Phong Bạch chăm sóc, có điều y vẫn chưa hội hợp được với hắn và Hoàng Minh Hiên. Dù Hoàng Minh Hiên lo lắng Trác Văn đang gặp nguy hiểm nhưng lần này không dám mảy may nghi ngờ Phong Thiệu nữa. Bởi vì cho dù nhìn thái độ của Phong Thiệu có ôn hòa, bình dị gần gũi đến đâu đi chăng nữa thì hắn vẫn không thể quên được cảnh ngày ấy Hóa Xà biến dị đã chết dưới kiếm của y như thế nào.

Kiếm y quỷ dị như vậy, Hắc Long hung ác cùng với con rối âm trầm khiến cho cả người hắn lạnh toát.

Tất nhiên Hoàng Minh Hiên lại càng không dám hỏi Phong Bạch nguyên nhân.

Ngày ấy dù hắn không biết đối phương dùng tâm pháp gì nhưng hắn cảm giác được có một thần lực vô cùng bá đạo xông ra… Sau đó bán kính vài chục trượng xung quanh đều được bao phủ trong màu vàng kim. Dù hắn không thể hiểu được mấu chốt ở trong đó những vẫn đoán chắc chắn thứ này liên quan đến Phong Bạch.

Suy cho cùng cũng là đệ tử của Côn Luân, quả nhiên không giống người thường… Hoàng Minh Hiên thầm cảm thán. Trong sự nóng vội cũng có thêm mấy phần lạc quan, với thực lực và thân phận như vậy, cho dù thủ đoạn hơi phức tạp nhưng chắc chắn có thể cứu được Trác Văn huynh.

Không biết là do trước đó đã bắt quá nhiều người của Tán Tu Minh hay nhất thời không kịp theo dõi, suốt mấy tháng này người của Tiêu Dao tông cũng không hề lui tới thành Vân Phù. Tất nhiên, người nghe theo lời kêu gọi mà đến càng nhiều thì dù Tiêu Dao tông có bận rộn hay chậm chạp đến mấy cũng sẽ cảm thấy bất thường. Cho nên đây chính là thời điểm để ra tay.

“Cửu Anh đạo nhân, hiện giờ chúng ta đã tập kết được hai nghìn tu giả Trúc Cơ và hơn mười tu giả Kim Đan, nhưng dù vậy thì cũng không biết được trận chiến ngày mai sẽ có kết quả như thế nào?” Khắc Mẫn lộ vẻ âu sầu.

Cái tên Cửu Anh này cũng không phải do Phong Thiệu cố ý thêm vào, chẳng qua chuyện giết Cửu Anh được nhiều người biết đến hơn so với chuyện tiêu diệt Hóa Xà dị biến. Dù sao năm đó y giết Cửu Anh là từ Bình Nhung châu truyền tới Dự Kinh châu, khó tránh sẽ được người ta thêm mắm dặm muối cho hoa mỹ. Có điều dù thế nào đi chăng nữa thì Phong Thiệu ở trong mắt bọn họ vẫn là một người có thực lực hơn xa kiếm tu bình thường.

Vì để thu hút được càng nhiều người đến cho nên Phong Thiệu dứt khoát coi đó là đạo hào của mình, mọi người cũng lập tức nghe theo.

Bởi vậy đã có không ít kiếm tu Kim Đan kỳ vừa hưởng ứng đồng thời cũng là nghe danh mà đến, muốn cùng chiến đấu với Phong Thiệu. Tất nhiên không có địch thủ chỉ là thủ đoạn bên ngoài mà thôi, kiếm ý tam trọng thiên hiện giờ của y có lẽ chẳng nổi bật ở Côn Luân nhưng cũng đủ để kiêu ngạo trong giới tán tu.

“Ngươi yên tâm, cho dù có ra sao nhưng chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực thì nhất định sẽ cứu được những tu giả vô tội kia, tránh tạo nên thảm kịch một lần nữa.” Phong Thiệu nói vô cùng chân thành.

Khắc Mẫn nghe y nói vậy thì cảm thấy vô cùng ấm áp, hắn nói đầy vẻ cảm động: “Ta lăn lộn cũng được mấy trăm năm rồi, nhưng đạo nhân là người khiến ta cảm thấy khâm phục nhất ta. Dù không quen biết gì nhưng vẫn đồng ý giúp đỡ cho tán tu ở Dự Kinh châu chúng ta, chẳng màng đến sống chết…”

“Trưởng lão nói quá lời rồi, tán tu khắp thiên hạ đều là người một nhà. Hôm nay Tiêu Dao tông dám làm như thế thì những tông môn ở các châu khác cũng dám làm như vậy, chỉ cần thấy lợi thì đều sẽ sôi nổi làm theo, đến lúc ấy thiên hạ này nào còn chỗ cho tán tu chúng ta sống yên ổn đến? Nhất định phải bị hiếp bức đến mức cá chết mới chịu phá lưới, đây không phải là điều mà người trí giả nên làm. Ta làm vậy không chỉ vì các ngươi mà còn vì chính ta.” Phong Thiệu nhìn thẳng vào mắt đối phương, lời nói cũng vô cùng chân tình thật lòng..

Nếu như y quá tâng bốc thì có lẽ Khắc Mẫn sẽ hơi hoài nghi, nhưng đối phương lại nói rõ ràng như vậy khiến hắn tự thấy xấu hổ, lại càng thấu hiểu sâu sắc đạo lý mang tính nhìn xa trông rộng này.



Khắc Mẫn không kiềm được phải liếc mắt đánh giá Phong Thiệu. Tuy chưa từng tham thức tuổi tác của đối phương nhưng nhìn dáng vẻ thiếu niên tuấn lãng của y cũng đủ biết y đã đột phá Trúc Cơ từ rất sớm, chứng tỏ tư chất của người này cực kỳ cao. Cộng thêm mấy tháng nay cùng hợp tác với y khiến hắn phát hiện tính cách của người này vô cùng ổn trọng mưu lại, lại còn chân thành thiện lương, thật sự là một nhân tài hiếm có. Về phần dung mạo và phong độ của y lại càng là thứ tán tu bình thường không bao giờ có được.

Nếu có thể giữ lại nhân tài bậc này để Tán Tu minh sử dụng… “Không biết ngài đã có đạo lữ hợp tịch chưa?”

Phong Thiệu sửng sốt, đang nói chủ đề nghiêm túc mà chẳng hiểu sao đối phương lại hỏi vậy.

Khắc Mẫn thấy y không nói gì thì cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Minh chủ Liên Vân tiên tử của Tán Tu minh Dự Kinh châu chúng ta có tư chất thượng giai, hiện giờ cũng là kiếm tu với tu vi Giả Đan kỳ đã lĩnh ngộ kiếm ý. Nàng còn chưa…”

Phong Thiệu dở khóc dở cười, phất tay ngăn lại.

Sau khi tách khỏi Khắc Mẫn, Phong Thiệu mượn chuyện này để tìm Phong Bạch đang ở gần thành Vân Phù. Hai người tránh mặt Hoàng Minh Hiên rồi ngự kiếm đi vào trong rừng để tìm chỗ nói chuyện.

“Thúc thúc chắc chắn là ngày mai muốn làm như vậy chứ?” Phong Bạch nhíu mày.

Phong Thiệu gật đầu, nói: “ Tình hình mấy tháng nay cũng không quá chênh lệch so với những gì ta đã dự tính trước, ngày mai chỉ cần làm như vậy thì việc lớn ắt thành công.”

Phong Bạch nhìn y đầy nghi ngờ: “Chỉ là một đám tán tu mà thôi, có đáng để thúc thúc phải làm vậy không?”

Giọng điệu này giống hệt người của tứ đại tông môn, trong lòng Phong Thiệu thấy hơi buồn cười, mà quả thật y cũng đã cười: “Nếu chỉ là một hai tán tu thì đúng là không đáng để tâm, nhưng nếu hàng trăm hàng ngàn hàng vạn người thì đó lại là một sự trợ giúp không hề nhỏ.” Cuối cùng còn bổ thêm một câu: “Cũng là sự trợ giúp mà ta muốn có được.”

Phong Bạch nheo mắt: “Thúc thúc đang lo lắng ước hẹn mười lăm năm với Tu Di lão tổ?”

Phong Thiệu khẽ cười nhưng cũng không nói thêm gì.

“Thúc thúc, ta có cách bảo vệ người, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi.” Phong Bạch đi tới rồi ôm y vào lòng. Giọng nói của hắn đầy rầu rĩ, ánh mắt ẩn chứa sự lo lắng vô bờ, trong lo lắng còn ngậm theo vẻ tàn bạo.

“Chỉ cần một chút thời gian để ngươi mạnh mẽ hơn?” Phong Thiệu vỗ về sau lưng hắn, y nói rất bình tĩnh ôn hòa: “Tiểu súc sinh, ngươi không cần phải tu luyện điên cuồng như vậy, mạng của ta ta tự có cách bảo vệ nó, ngươi cứ nhìn xem.”

Tác giả có lời muốn nói:※ Tiểu kịch trường

※ Phong Tiểu Thiệu: Tại sao con lại hắt nước lên người tiểu Mân?

※ Nấm nhỏ: Tại nó nhổ nước bọt vào người con.

※ Phong Tiểu Thiệu: Cho nên con trả thù nó à?

※ Nấm nhỏ: Không phải đâu, Xuyên Xuyên nói, nhân ơn như ngụm nước miếng, báo đáp như suối rộng (Nguyên văn là: Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Nhận ơn bằng giọt nước, báo đáp bằng suối rộng o[*////▽////*]q xấu hổ ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play