Nhóc con gầy yếu trải ga giường, Trần Thừa Phong nhìn chằm chằm An Lê, nhìn lông mi đen nhánh run rẩy. Co người ngồi trong góc giường, mềm mại gầy yếu, có cảm giác ốm yếu làm người ta thương xót. Giống như thú nhỏ dị dạng bị vứt bỏ tự sinh tự diệt, mờ mịt lại bất lực.

Trần Thừa Phong duỗi tay xoa đầu An Lê, thuận tiện giúp cậu sửa sang lại đầu tóc rối loạn, nâng mặt An Lê lên nhìn, hôm nay cậu bị vội vàng đưa tới đây, hành lý còn chưa thu xếp.

Dẫn đến cậu chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, hiện tại bị cậu khóc nhăn nhúm, An Lê không biết một omega sắp bị đánh dấu sẽ làm gì, nhưng cậu biết hẳn sẽ rất đau.

Cậu là lễ vật bị An gia đưa tới để cầu hòa, sẽ phải mặc người tra tấn sai sử, thay đổi nơi bị người ta lăng nhục, trong mắt An Lê, có lẽ bản thân là đồ vật bị ghét bỏ.

Cậu chưa từng được đi học, cậu đã từng nhìn An Khê đi học, mỗi ngày mong chờ nhất là có thể chùng An Khê nghe gia sư giảng bài, cậu cũng muốn được như những đứa trẻ bình thường, có cha mẹ yêu thương, có tuổi thơ vui vẻ, nhưng mà tất cả đều đã biến mất khi cậu lên năm tuổi, An Khê ra đời, chính là cái chết của cậu.

Thay An Khê gả đến đây, hẳn là điều cuối cùng cậu có thể làm vì An gia.

Bên tai văng vẳng lời dặn dò của mẹ nuôi, “Con nhất định phải lấy lòng Trần tiên sinh, bằng không nhiều năm như vậy, mẹ đã phí công nuôi dưỡng con!”

“Nếu con bị Trần tiên sinh đưa về, mẹ sẽ tìm người cắt tuyến thể của con! Đưa con đến bên đám Alpha không có vợ ở nông thôn!”

An Lê giống như một con chim biển không có chân, phiêu bạc không có đích đến, không dám để rơi xuống đất, bản năng muốn sống khiến cậu sợ chết, thân thể mảnh mai khiến cậu sợ đau, cậu nhớ rõ khi còn nhỏ An Khê đùa dai đâm hỏng tuyến thể, nỗi đau khi giải phẫu giống như xé rách cậu.

Tuy Trần Thừa Phong có hứng thú với omega này, nhưng lại không có ý định tối nay động vào cậu, nếu hôm nay muốn cậu, chỉ sợ là sẽ khóc đến ngất xỉu mất thôi.

An Lê 22 tuổi, Trần Thừa Phong lớn cậu ba tuổi, rõ ràng vẫn là thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, cả người lại tản ra hơi thở lạnh lẽo làm người khác không thể tới gần.

Là pheromone của hắn, hương tuyết tùng.

Một chút bông tuyết tan chảy, mang theo khí lạnh mùa đông, dần dần áp xuống vị sữa mất khống chế trong phòng, Trần Thừa Phong không dám đảm bảo nếu mình không áp chế hương vị pheromone này, một lát nữa hắn sẽ làm ra chuyện gì.

Làm việc đó với một omega thích khóc lại mất khống chế, đây không phải là việc một quân tử sẽ làm.

“Ngày mai sẽ bảo lão Lý mang quần áo đến cho cậu, thiếu cái gì nói với ông ấy là được.” Dặn dò một câu, hứng thú hôm nay đã khiến nhóc thích khóc này khóc một trận.

An Lê vừa khóc, làm Trần Thừa Phong có cảm giác bắt nạt bạn nhỏ, nghĩ hôm nay vẫn nên bỏ qua, sau này có rất nhiều cơ hội.

Nói xong hắn đứng dậy muốn đi, An Lê lại tưởng bộ dáng khóc lóc của mình vừa rồi làm hắn thấy phiền, nhớ tới mẹ nuôi nói nếu mình bị Trần tiên sinh đưa về...

“Tiên… Tiên sinh!” An Lê nắm lấy góc áo Trần Thừa Phong, khẩn trương nói, “Em có thể… có thể làm tiên sinh vừa lòng, tiên sinh đừng đi…”

Trần Thừa Phong bị bàn tay nhỏ nhắn túm chặt, hắn đảo mắt nhìn người này không nói gì.

An Lê thấy hắn không nói nữa, nghĩ hẳn là bản thân nên biểu hiện một chút...

An Lê cởi từng cái cúc áo sơmi, lộ ra làn da trắng nõn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play