Trần Thừa Phong vốn dĩ không định đưa An Lê đến tiệc từ thiện, nhưng mà hiện tại hắn đổi ý, dù sao mang theo bé mèo thơm thơm có thể dỗ ngủ cũng không vấn đề gì.
Có An Lê bên cạnh, có pheromone của cậu sẽ ngủ ngon hơn, Trần Thừa Phong liền đưa người theo, trước khi tiệc từ diễn ra một ngày có thể vào ở trước.
Lần này là một buổi đấu giá quốc tế, tiền vốn đều được đầu tư vào dự án Ánh Dương và bệnh viện nghiên cứu tuyến thể.
Loại tiệc từ thiện này cơ bản là dành cho nhà giàu quyền quý, sức ảnh hưởng rất lớn, cũng có ích đối với việc liên minh thương nghiệp, cho nên lần này Trần Thừa Phong được mời tham dự. Hiện giờ địa vị của Trần thị ở thành phố X càng ngày càng cao, một phần cũng nhờ phong cách làm việc có một không hai của Trần Thừa Phong trên thương trường.
Không có ai bất kính với một vị tổng tài trẻ tuổi có thành tựu không tồi, bởi vì người như vậy chắc chắn có nhiều thủ đoạn.
Dọc đường đi An Lê đều không nói chuyện, từ sau khi tới Trần gia, cậu chưa từng ra khỏi cửa, sợ Trần Thừa Phong không vui, mà ra ngoài cũng không biết làm cái gì.
Ngày thường An Lê ở An gia cũng vậy, sau khi tốt nghiệp cấp ba, mặc dù cậu thi đậu đại học nhưng An gia lại không cho cậu nhập học, một Omega đi học đại học, nếu yêu đương, sau này quân cờ này có thể không còn sạch sẽ nữa, cho nên người An gia liền giam cầm An Lê ở trong phòng.
Ngay từ khi còn nhỏ, An Lê đi học đứt quãng, đều học bù với gia sư cùng An Khê. Mỗi ngày đều đặc biệt cố gắng, cho nên cho dù cấp ba không đến trường nhiều nhưng thành tích vẫn luôn không tồi, cậu chịu khó học tập, chỉ là trong nhà không cho, bắt cậu phải chăm sóc An Khê.
Cậu không có bạn bè, cũng ít ra ngoài, vẫn luôn tò mò về thế giới bên ngoài, chỉ là cậu không thể không nhịn xuống.
Cho nên hôm nay Trần Thừa Phong dẫn cậu ra ngoài, trong lòng cậu vẫn còn hơi kích động, nhìn Trần Thừa Phong ngồi bên cạnh, rất nhiều lần muốn mở miệng nói, chỉ là lời đến bên miệng, lại không biết nói gì.
Tài xế lái xe phía trước, Trần Thừa Phong và An Lê ngồi ghế sau, Trần Thừa Phong lướt xem tin tức mới nhất trên báo tài chính trên điện thoại, An Lê chưa từng dám chân chính nhìn kĩ Trần Thừa Phong.
Mỗi lần đều sẽ tránh ánh mắt của hắn, lúc đối diện luôn làm cậu hoảng hốt.
Diện mạo Trần Thừa Phong giống như những gì cậu nghe từ người khác, khuôn mặt của hắn làm An Lê cảm thấy minh tinh trên TV cũng không đẹp bằng Trần tiên sinh nhà mình, hơn nữa… Dáng người cũng đặc biệt đẹp, khi ôm sẽ có cảm giác an toàn.
Cậu nghiêm túc nhìn, cho rằng Trần Thừa Phong đang xem điện thoại, hẳn sẽ không chú ý tầm mắt cậu nhỉ?
Dưới mi Trần Thừa Phong có một nốt ruồi, khiến hắn càng thêm đặc biệt, hơn nữa còn có khí chất không giận tự uy, nhưng mà An Lê cảm thấy Trần tiên sinh cũng không dọa người như đồn đại, ngược lại còn có chút dịu dàng, ít nhất là cậu cảm thấy vậy.
Trần tiên sinh sẽ không to tiếng với cậu, cũng sẽ không cưỡng ép cậu làm chuyện cậu không thích, chỉ là có một điều An Lê hơi không quen, chính là Trần Thừa Phong luôn thích nhéo mặt cậu, mỗi lần đều bị nhéo đỏ ửng Trần Thừa Phong mới bằng lòng buông tay, cậu nói đau, Trần Thừa Phong lại đổi sang bên kia, nhéo cậu phát khóc mới chịu dừng lại.
An Lê tiện tay nhéo mặt mình, lẩm bẩm, "Cái này có cái gì đặc biệt sao?" Cậu không rõ vì sao Trần tiên sinh lại thích nhéo mặt mình như vậy.
"Nhìn đủ chưa?" Trần Thừa Phong từ từ mở miệng.
Nhóc con này ngồi cạnh hắn không thành thật, chốc chốc nhìn ra cửa sổ, dường như muốn nói gì với mình, Trần Thừa Phong vẫn luôn chờ An Lê mở miệng nói, nhưng người này lại không nói gì.
An Lê không nói lời nào, không phải vì ngài không cho nói sao? Thật giống quỷ ngạo kiều.
Nhìn hắn chằm chằm, nhưng lại không nói có chuyện gì.
Bị người ta phát hiện mình vẫn luôn nhìn hắn, An Lê hơi xấu hổ: "Em… Em…" Cậu cắn môi dưới, "Chưa thấy đủ…"
Không được nói dối, đây là Trần tiên sinh nói với cậu, không được nói dối hắn, An Lê đã ghi nhớ.
"Còn rất ngoan, ngồi lại đây." Trần Thừa Phong cười khẽ một tiếng, hắn và An Lê ngồi cách nhau một chỗ ngồi, hắn muốn cậu ngồi gần lại.
"Sao vậy?"
"Nhìn tôi làm gì? Mặt tôi dính gì sao?" Trần Thừa Phong hỏi.
An Lê lắc đầu, rũ mắt nhấp môi chưa sẵn sàng nói ra.
Trần Thừa Phong nâng mặt An Lê làm cậy nhìn vào mình, "Nói đi, không được dối tôi, bảo em nói thì em phải thành thật nói với tôi."
Trong xe rất yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của Trần Thừa Phong còn hay hơn ca sĩ, không biết vì sao An Lê lại cảm thấy rung động, cậu ngồi lại gần, do dự mở miệng, "Tiên sinh… đẹp, em thích ngắm…"
Vài giây không tiếng động, Trần Thừa Phong nhướn mày nhìn cậu, An Lê cúi đầu nửa ngày, người này cũng không nói lời nào.
"Tiên sinh… có phải em không nên nhìn ngài như vậy không ạ, có phải… không được lễ phép không?" Cậu do dự hỏi.
Trần Thừa Phong cười khẽ một tiếng, "An An, rốt cuộc là ai dạy em mấy cái này? Quyến rũ như vậy à?" Hắn sờ môi mềm của An Lê, trầm giọng nói, "Cứ mở miệng là nói vậy sao?"
"Không ai dạy em… Tiên sinh không cho em nói dối, em chỉ là không nói dối thôi."
"Cũng biết nghe lời." Trần Thừa Phong nói, giọng nói mang theo ý cười, hắn ném điện thoại trong tay sang bên cạnh, duỗi tay ôm An Lê vào lồng ngực.
"Từ từ đã… Tiên sinh… ưm…"
Ánh mắt Trần Thừa Phong chứa đựng ý cười rõ ràng, tấm ngăn trong xe chậm rãi nâng lên, ngăn cách phía trước và phía sau, An Lê trực tiếp bị đè dưới thân Trần Thừa Phong.
Hắn giống như đùa giỡn người ta, "Vậy có thể nói, em phải chịu trách nhiệm vì đã câu dẫn người khác."
An Lê còn chưa phục hồi tinh thần, cánh môi mềm mại đã bị chặn lại, tay Trần Thừa Phong đỡ gáy An Lê, không cho cậu tránh né nụ hôn nóng bỏng của hắn, cánh môi ướt át, cùng đầu lưỡi ấm áp của An Lê triền miên, động tác quá nhanh, làm An Lê không có cách nào phản ứng, chỉ có thể rầm rì một tiếng.
Người phía trên đè cậu, làm cậu thấy hơi nặng, môi bị lấp kín không thể hô hấp, cậu khàn giọng nói, "Ưm... Tiên sinh, đừng... đừng như vậy, có người phía trước..."
"Không thấy đâu."
An Lê liếc mắt nhìn phía trước, quả nhiên tấm chắn được nâng lên, tách biệt không gian trước sau, sắc mặt cậu ửng đỏ, nhưng tấm ngăn đã nâng lên rồi, sẽ xảy ra chuyện gì, còn phải hỏi sao?
Nụ hôn dịu dàng lại mạnh mẽ triền miên hồi lâu rồi kết thúc, thậm chí An Lê còn thở không nổi Trần Thừa Phong nhéo mặt cậu, "Vẫn không thở, em cứ như học sinh kém vậy.'
An Lê cắn môi dưới, "Là em quá kém cỏi rồi ạ ~ sau này sẽ cố gắng…" Cậu ngừng lại một chút, thanh âm nhỏ dần, "Cùng tiên sinh chăm chỉ học tập… cố gắng làm học sinh giỏi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT