" Thiên Hàn đã chuẩn bị đầy đủ hay chưa? " Trạm Dực mỉm cười hỏi
" Dạ vâng " Hoắc Thiên Hàn nở một nụ cười khoác trên mình bộ trang phục giản dị không quá trang trọng, nhưng dù là như vậy như vẻ đẹp trai và khí chất của cậu vẫn không có giảm.
Hoắc Trạm Dực dẫn cậu đi lên xe nhưng điều cậu không ngờ trên xe lại có đến hai người. Hoắc Trạm Dực nhìn thấy mái tóc màu đỏ và cam thì không khỏi thét lên một tiếng
" Anh Đường Việt, chị Băng Dao "
Đúng vậy trên xe của hắn chính là hai Hồn Thú hóa hình Đường Việt và Băng Dao. Đường Việt và Băng Dao bỏ cuốn sách xuống tao nhã nhìn cậu mỉm cười nói " Lâu rồi không gặp Thiên Hàn "
" Ân! Hai người làm gì ở đây? " Thiên Hàn leo lên xe ngồi bên cạnh của bọn họ nghi ngờ hỏi
Băng Dao cười nói " Đương nhiên là đến học viện Thiên La rồi "
Thiên Hàn vui vẻ hỏi lại " Hai người học chung với em sao? "
" Ân "
" Vậy còn ba người kia đâu " Thiên Hàn nghi hoặc kỳ lạ sao không thấy ba người kia chứ?
Đường Việt nở một nụ cười quái ác nhìn Thiên Hàn nói " Bọn họ cũng học chung với em thôi nhưng vì sự thất vọng quá tràn kề nên không đi chung với em thôi "
" Thất vọng? "
" Đương nhiên rồi ai không biết ký túc xá của Thiên La 1 phòng ba người chứ, nên trước khi đến đây bọn chị đã diễn ra một cuộc đánh nhau quyết định ai ở chung với đệ và kết quả là bọn chị có mặt tại đây đây " Băng Dao mỉm cười khoe mẽ chiến công của mình cũng giải thích cho Thiên Hàn biết lý do tại sao ba người kia thất vọng tràn trề như vậy
Bổn viện Thiên La học viện có cổng trường cực lớn, những học viên xúm lại phía tường quả thực như là đê đập. Từ đằng xa đã có thể thấy bên trong là lầu cao như rừng, quy mô của nó lớn hơn phân viện Tử La thành không biết bao nhiêu mà kể.
"Trong học viện có ba khu vực là sơ cấp, trung cấp, cao cấp, diện tích rất lớn. Chỉnh thể số lượng lão sư của học viện chúng ta đứng đầu cả Thiên La tinh." Hoắc Trạm Dực ngồi ở đằng ký cho xe tự lái còn mình xử lý công việc nhưng vẫn không quên giải thích cho ba người kia
"Học viện chia làm ba tầng. Chúng ta tới cổng trường rồi, phía trước là sơ cấp học viện, dạy học, nghỉ ngơi, học tập, toàn bộ đều ở đây, tách khỏi hai khối còn lại. Phía sau là trung cấp học viện, diện tích của trung cấp học viện lớn gấp đôi sơ cấp học viện, bởi vì có một chút khoa mục dạy học cần những không gian rất lớn. Ở sau cùng là cao cấp học viện, diện tích của nó lại càng lớn hơn nữa, nó gấp mười lần diện tích của sơ cấp học viện cộng thêm trung cấp học viện, vì nó có cả hệ Cơ Giáp, hệ chỉ huy chiến hạm, cho nên nó cần có một không gian đầy đủ rộng lớn.
Xe tự lái đến trường Hoắc Trạm Dực tự ý để cho Thiên Hàn, Đường Việt và Băng Dao tự mở cửa xe mà đi xuống gừ trong xe nói vọng ra " Thiên Hàn, Đường Việt, Băng Dao ở học viện không được gây sự, nếu có người gây sự với mình trước cũng phải kiềm chế lại đừng có tức giận mà ra tay giết người, tu vi lẫn sức mạnh của bọn họ thấp hơn các con rất nhiều "
" Vâng "
Cả ba đồng thanh nói nếu không có kẻ gây sự trước thì bọn họ sẽ không tự ý đi kiếm phiền phức vào người đâu. Hoắc Trạm Dực gật đầu " Tốt, chủ nhật ta sẽ đén đón các con "
Ở Thiên La học viện, vô luận là đệ tử cấp bậc gì cũng phải trọ ở trường đấy, lớp thiếu niên năng động cũng là như thế, bình thường thì Chủ nhật mới có thể về nhà một ngày, nhưng nếu trong thời gian tập huấn thì chưa hẳn có thể trở về.
Thiên Vũ ngẩng đầu mà nhìn lầu dạy học cao lớn trước măt, tường ngoài lầu dạy học là màu trắng, không có bất kì trang trí hoa lệ nào, làm cho người ta thấy một cảm giác nghiêm túc.
Đường Việt dẫn đầu ba người đi tìm nhân viên làm hồ sơ nhập học, đăng ký tất cả đều trôi chảy sau đó là ký túc xá
Bên trong lầu ký túc xá là tường trắng sạch sẽ, mặt tường trắng dùng những miếng kim loại và lớp sơn màu trắng tạo cho người ta một cảm giác nghiêm túc mà lạnh như băng.
Hắn đi vào ký túc xá, bên trong có ba cái giường cao, cần phải trèo bậc thang lên, phía dưới là bàn học, bên cạnh có ngăn tủ. Toàn bộ ký túc xá ước chừng có hai mươi mét vuông, rất sạch sẽ. Thiên Hàn trèo lên chiếc giường ngay lối vào mà nằm " Đây sẽ giường của em "
Đường Việt và Băng Dao mỉm cười đều không có ý kiến gì mà trèo lên hai cái giường còn lại. Cả ba đều lấy đồ ra từ bên trong không gian mà bố trí phòng ngủ cho mình chỉ là vài thứ lặt vặt mà thôi. Hoắc Thiên Hàn đặt hai mô hình Sát Long Đấu La, Sát Thiên Nguyệt Dạ và Tu La Đấu La, Băng Long Trạm Dực kế cạnh nhau. Trong tất cả các mô hình mô hình của 2 người này là đắt nhất và hiếm nhất
" Chúng ta đi dùng cơm " Băng Dao mỉm cười nói ở Thất Huyền Tông đồ ăn vô cùng dinh dưỡng nhưng ở đây thì không chắc nhưng vì muốn no bụng đành phải
" Hảo! "
Nhà ăn không có bên lầu ký túc xá này mà là ở phía sau Lầu Dạy Học Chính. Khu vực dùng cơm của đệ tử lớp thiếu niên năng động cùng những học viên khác là tách ra đấy.
Lúc hắn và Đường Việt, Băng Dao đi vào liền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đây. Bởi vì vẻ ngoài nổi trội hơn tất cả mọi người không ít lời bàn tán cất lên. Hoắc Thiên Hàn thấy ba người kia vội vàng chạy lại
" Ngôn Hy, Tịnh Y, Lưu Triệt ba người ở đây sao? "
Ngôn Hy có chút ỉu xìu nói " Thiên Hàn tốt " Hắn thậm chí còn lơ đi Đường Việt và Băng Dao không quan tâm đến bọn họ. Ai kêu bọn họ chiếm mất chỗ của bọn họ làm chi
" Thiên Hàn, ngồi xuống ăn đi bọn tớ lấy đủ cho cậu luôn đó " Tịnh Y mỉm cười có chút bất mãn nhìn Đường Việt và Băng Dao nhưng thua thì phải chịu thôi.
" Ân! Mọi người đều tốt nhất " Thiên Hàn mỉm cười vui vẻ nói mặc kệ tất cả mọi người. Trong mắt của hắn chỉ có các bạn của mình mà thôi
Đường Việt ho khan nói " Vẫn còn giận sao? "
Lưu Triệt liếc xéo nói " Biết mà vẫn hỏi sao? "
" Thua tức là thua không thay đổi được nha " Băng Dao mỉm cười vui vẻ nói gắp cho Thiên Hàn chút đồ ăn.
Dù biết là như vậy nhưng bọn họ không cam tâm, thật đúng là không cam tâm mà
Hiện tại, Thiên Hàn đúng là càng ngày càng tham ăn rồi, nguyên liệu quý hiếm của học viện vẫn là tương đối thiếu đấy, hắn quét qua là sạch, nhưng cũng vẫn có chút ăn không đủ no, mà năng lượng đồ ăn bình thường mang tới tất nhiên là sẽ ít hơn nhiều, nên hắn trong lúc bất tri bất giác đã ăn tới quên trời quên đất.
"Tên mới tới này thật là tham ăn a!" những đồng học khác cũng đã bắt đầu chú ý tới tình huống của bên này, thật sự là bởi vì số lần Hoắc Thiên Hàn đi lấy cơm quá nhiều rồi, mà mỗi lần đều là một mâm lớn.
"Này, đủ rồi a! Tài nguyên của học viện là thuộc về mọi người đấy, một mình ngươi đã ăn hết phần nhiều người như vậy rồi." Một gã nam sinh đứng lên, ngăn Thiên Hàn chuẩn bị đi lấy cơm lần thứ tư.
"Ta ăn cơm thì làm sao vậy? Học viện nói có thể ăn no a! Hơn nữa, đây đều là những đồ ăn đã làm tốt, để thừa chẳng phải lãng phí sao?" Thiên Hàn mỉm cười nói né hắn ra xa, xin lỗi nha ngay từ nhỏ hắn đã mắc một cái bệnh độc nhất vô nhị của mẹ rồi ngoại trừ ái nhân ra ai cũng đừng mong đụng vào hắn
Nam sinh kia hừ một tiếng, nói: "Ta nói không cho ăn là không cho ăn."
"Kim Tường, ngươi đừng có giở trò ma cũ bắt nạt ma mới! " Diệp Linh Đồng đột nhiên đứng lên, nổi giận đùng đùng mà nói.
Gã tên Kim Tường nhìn thoáng qua tên cao lớn bên người Diệp Linh Đồng: "Lữ Thiên Tầm, đây là ý của ngươi?"
Tên nam sinh cao lớn thản nhiên nói: "Ta không biết hắn." Nói xong hắn liền đứng người lên mà bước ra ngoài.
Diệp Linh Đồng sửng sốt một chút, mà được gã nam sinh được kêu là Kim Tường lại cười.
"Tránh ra."
"Tiểu tử, ngươi đang nói chuyện với ta sao?" khóe miệng Kim Tường vểnh lên.
" Ta đã hứa với papa không gây phiền phức ngươi muốn tìm phiền phức sao? " Thiên Hàn lơ đảng nhìn hắn, đôi mắt đẹp lông mi dài khẽ híp lại
"Vậy thì thế nào?" Kim Tường chẳng những không có tránh, ngược lại còn cố ý tiến thêm nửa bước, gần như đã áp vào người Hoắc Thiên Hàn
Cậu bước sang 1 bên nhưng Kim Tường lại chắn trước mặt của cậu nữa
Thiên Hàn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lần này hắn không nói chuyện, mà là đem khay cơm đổi sang tay trái, tay phải nâng lên chộp tới Kim Tường.
Kim Tường hừ một tiếng, có chút nghiêng người, hắn tránh được tay phải của câun, tiếp theo đó, bả vai hắn trầm xuống mà đánh về phía Thiên Hàn
Có thể thi đậu lớp thiếu niên năng động thì không có ai không phải là tinh anh của thế hệ trẻ, mỗi người đều cái vốn để tự tin. Kim Tường nhoáng một phát này tốc độ cực nhanh, hơn nữa là hướng về cái khay trên tay Hoắc Thiên Hàn mà đụng đấy. Từ góc độ người ngoài đến xem, nếu để cho hắn đụng vào thì Thiên Hàn sẽ bị đồ thừa trong khay bắn tung tóe đầy người, còn có thể té ngã.
Đồng dạng là quét ngang thân, trầm vai, dùng bả vai đối với bả vai.
"Phanh!" Hai vai chạm vào nhau, hơn nữa đều là dùng vai phải.
Cảm giác đầu tiên của Kim Tường là dường như mình đã đánh một khối thiết.
Sau khi hai người va chạm, cả người Kim Tường đã ngã ngược ra ngoài, hơn nữa, căn bản hắn ngăn không được lực quán tính, trực tiếp ngã vào một bồn đồ ăn phía sau, thành một thân tắm đồ ăn.
"Tiểu tử kia!" hai tên bạn của Kim Tường thoáng cái liền đứng lên.
"Khi dễ phòng 333 chúng ta không người sao?" Đường Việt nở một nụ cười lạnh nhìn bọn họ, muốn gây chuyện sao?
"Làm gì đó?" Đúng lúc này, một gã lão sư đi vào, khi hắn thấy bồn đồ ăn rơi trên mặt đất, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Có được một bữa cơm như vậy không dễ đâu, các ngươi đến trường như thế này đây sao? Muốn tỷ thí đi tới thao trường, tại nhà ăn tỷ thí, làm lãng phí đồ ăn thì các ngươi cũng không cần ăn nữa. Là ai động thủ, đi ra đây cho ta!"
Hoắc Thiên Hàn thở dài một hơi quả nhiên không nên cho papa biết, ngày đầu tiên nhập học đã có chuyện cần giải quyết rồi. Cậu đặt khay đồ ăn lên trên bàn mà thành thật đi ra
Khóe miệng Kim Tường co giật một lát, hắn hung dữ mà nhìn Hoắc Thiên Hàn. Trong lòng của hắn lúc này nhiều hơn nữa là khiếp sợ, tại dao khí lực của gia hỏa này lại lớn như vậy?
"Tất cả mọi người đi ra đây, không ăn nữa. Các ngươi là một cái tập thể, trừng phạt cũng là tập thể bị phạt."
Lão sư lạnh lùng nói.
Những người khác đều mang vẻ mặt quái dị, mà ngay cả Lữ Thiên Tầm vừa ra khỏi nhà ăn cũng bị gọi lại.
Ba mươi người xếp thành mười hàng, dùng ký túc xá làm đơn vị, mỗi ba người một hàng.
Lão sư đứng ở phía trước, thản nhiên nói: "Nếu như ngay cả đồ ăn cũng không tôn trọng, vậy các ngươi liền không có tư cách ăn những thứ này. Cơm trưa hôm nay sớm đã xong. Các ngươi cứ ở nơi này mà đứng đấy, đứng luôn đến xế chiều mà đi học." Nói xong, hắn liền bỏ đi.
Không có gì nghiêm trọng, chỉ là thiếu đi nửa bữa cơm trưa.
Những người đã ăn no hoặc ăn được khá nhiều thì lúc này còn tốt một chút, nhưng còn có mấy người giờ mới bắt đầu ăn a.
Lão Sư vừa rời đi ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt lên Kim Tường và Hoắc Thiên Hàn, đây chẳng phải là gây phiền phức cho tất cả mọi người sao?
"Nhìn ta làm gì? Là hắn động tay trước." Trên người Kim Tường lúc này còn đang đầy đồ ăn, từng trận mùi hun đến làm sắc mặt của hắn càng lúc càng khó coi.
Thiên Hàn không có lên tiếng, hắn đang suy nghĩ khi về ký túc xá nên ăn vụng hay không?
"Lão sư mới vừa nói qua, có thể tỷ thí tại đây. Hiện tại các ngươi so luôn đi, nếu không tất cả chúng ta sẽ đánh các ngươi." Lữ Thiên Tầm nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Kim Tường sáng lên: "Thật?"
Lữ Thiên Tầm vung tay lên: "Mọi người làm thành một vòng chắn lấy bên trong nào."
Các học viên lớp thiếu niên năng động các học sinh rõ ràng là rất nghe lời hắn, tự nhiên mà vậy mà xúm lại, trong vòng chỉ còn lại có Kim Tường cùng Thiên Hàn
Đôi mắt Kim Tường đột nhiên trở nên sáng lên, một tầng kim sắc quang mang nhàn nhạt hiện lên từ đáy mắt hắn, mặt ngoài làn da cũng lóe ra một tầng kim sắc nhàn nhạt. Hắn mở hai tay, chỉ thấy từng đám lông vũ màu vàng chui ra từ cánh tay, đôi tay dần hóa thành bộ dáng của một đôi cánh
Võ hồn loại phi hành?
Thất Huyền Tông của cậu thiếu Võ Hồn lắm sao, Phi hành Võ Hồn thấy như cơm bữa hơn nữa toàn là Võ Hồn Cao Cấp không.
Lúc này, Kim Tường động đậy, hắn vỗ mạnh hai tay, tốc độ nhanh vô cùng, thậm chí có cuồng phong nổi lên.
Lập tức, hắn đã tới trước mặt của cậu, cánh tay phải đánh nhanh tới thân thể câun. Lông vũ màu vàng trên cánh liên tục chấn động, còn có cả âm thanh của kim loại va chạm.
Võ hồn của Kim Tường là Liệt Kim Điểu, là một loại võ hồn phi hành vô cùng kỳ lạ. Trong truyền thuyết, Tam Túc Kim Ô - một trong những tổ tiên của hồn thú loài chim, có phần đông hậu đại, mà bản thân Liệt Kim Điểu này có huyết mạnh truyền thừa của Tam Túc Kim Ô, đồng thời, nó cũng có đủ Kim thuộc tính cùng Hỏa thuộc tính. Có điều, bây giờ Kim Tường mới chỉ có một khâu tu vi, nên rất nhiên sẽ không thể phát huy hoàn toàn được uy năng của nó. Mặc dù như thế nhưng tốc độ cùng lực lượng của hắn vẫn được răng mạnh. Trên cánh màu vàng mang theo luồng nhiệt lưu cuồn cuộn, nếu bị nó cuốn lấy thì hiển nhiên sẽ không thể tốt nổi.
Thiên Hàn đành thở dài một hơi Kim Ngân sắc Lam Ngân Thảo xuất hiện quấn lấy cánh tay của mình, cậu không có né tránh, mà trực tiếp nâng tay trái chộp tới cái cánh kia.
Cậu vẫn luôn ý thức được sử dụng Huyết hắc sắc quả thật là quá nguy hiểm. Sức mạnh thật sự của hắn chính là Huyết hắc sắc kim ngân hỗn độn sắc.
Muốn chết! Kim Tường mừng rỡ. Cái đệ nhất Hồn Kỹ liệt kim sí này của hắn cũng không phải đùa giỡn, chẳng những sắc bén, hơn nữa nhiệt độ lại cực cao.
"Phanh!" Liệt kim sí phát ra một thanh âm vang lên, đột nhiên đứng khựng lại trong tay trái của cậu. Sau đó, băng sương mù phóng thích ra, triệt tiêu luồng nhiệt nóng bỏng của liệt kim sí.
Một tầng băng sương nhanh chóng ngưng kết trong tay trái, không đợi cánh tay còn lại của Kim Tường vung tới, tay trái hắn đã chấn động mạnh một cái, trong tiếng nổ vang, cánh tay phải của Kim Tường bị tạc đẩy ngược ra. Kim Tường kêu lên một tiếng đau đớn, mặc dù cả cánh tay hắn có liệt kim sí bảo hộ, nhưng vẫn bị tạc cho rất đau.
Một cây bằng chùy đột nhiên ngưng tụ ra từ trên tay phải, băng chùy chỉ thẳng hướng con mắt Kim Tường mà đâm tới. Sự lạnh lẽo thấu xương lập tức bộc phát. Kim Tường bị hắn dọa cho nhảy dựng, không ngừng mà đem hai cánh khép lại, thử dùng liệt kim sí để ngăn cản băng chùy.
Trùng kích trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện, chỉ là dưới chân Kim Tường lại đột nhiên trơn trượt.
Lúc này, tất cả lực chú ý của Kim Tường đều ở phía trên, dưới chân vừa trượt, hơn nữa lúc trước bị tạc ngửa về sau, toàn thân hắn lập tức mất cân bằng.