Edit A Quýt dntltk

Sau khi chuyên mục phỏng vấn Tài Kinh được phát sóng, trong vòng ba ngày, một số đài truyền hình nổi tiếng ở Quảng Châu, Bắc Kinh, Hồ Nam,… đồng thời phát cùng một quảng cáo vào khung giờ vàng.

Đoạn phim quảng cáo kể về câu chuyện của một đôi tình nhân ở đất khách quê người, tái hợp sau một thời gian dài vắng bóng với món mứt trường kỷ của nghệ nhân già là một đoạn phim mini quảng cáo chính thức.

Cốt truyện rất mạnh mẽ, xen lẫn kết cấu độc đáo của thời đại này, pha trộn giữa truyền thống và bình dân, hòa nhập vào văn hóa dân tộc Nguyên Tố, đặc biệt là câu khẩu hiệu qc: Trăm năm vị mứt ngon lành, duyên phận dẫn dắt ắt có nhân duyên.

Ngay khi mười năm hai mươi năm nữa thì đây vẫn là câu khẩu hiệu kinh điển nhất của dòng mứt thực phẩm Xương Thịnh, và câu quảng cái này cũng được coi là một trong những câu quảng cáo kinh điển nhất những năm 1990.

Sau khi xem quảng cáo, Lạc Bạch nhận ra Nữ Chính bên trong chính là Lạc Kim.

Lệ Diễm: "Đó là lý do Lạc Kim biến mất trong kỳ nghỉ, không phải quan hệ, mà là trong làng giải trí."

Lạc Bạch ôm gối, nhìn chằm chằm quảng cáo, ngẫm nghĩ: " Diễn tốt lắm."

Lệ Diễm bật cười: "Quả thực."

Chỉ là quảng cáo thôi nhưng cảm xúc và những tình tiết cần nắm bắt đều được xử lý tốt.

Lạc Bạch: "Lạc Kim từ trước đến nay đều là diễn tinh."

Diễn tinh?

Lệ Diễm nghiêng người liếc nhìn Lạc Bạch đang còn chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Từ ngữ diễn tinh này rất phổ biến trên Internet vào các thế hệ sau, nhưng thực ra nó đã xuất hiện từ rất sớm, nghĩa là diễn xuất rất lợi hại, áp dụng nó vào Lạc Kim là hợp lý.

Lạc Bạch ném cái gối đi, đứng dậy vươn vai, kéo dép lê, gọi điện thoại cho Trần Tĩnh.

Đầu bên kia nhấc máy sau hai tiếng bíp, Lạc Bạch vừa lên tiếng, Trần Tĩnh liền cúp điện thoại, lương tâm cắn rứt.

Lạc Bạch: "..."

Được rồi, đã học được cách cúp điện thoại của bố.

Chưa đầy hai giây, đầu dây bên kia đã bấm máy.

Lạc Bạch: "Cứng cánh?"

Trần Tình cẩn thận giải thích: "Nếu như vậy, tôi không phải là đang muốn chủ động gọi để tỏ lòng thành sao?"

Lạc Bạch: "Thành tâm của ông là muốn đưa Đại tỷ của ta vào làng giải trí mà không cần báo trước?"

Trần Tinh: "Không thể gọi là hầm hố, tôi đã giao khoản cho cô ấy cao nhất, cô ấy là người tốt nhất trong số những người mới đến. Chúng tôi có mốiquan hệ hợp tác thân thiện, hài hòa."

Thân thiện và hài hòa?

Lạc Bạch giật giật cái trán, trong lòng đột nhiên nghĩ đến câu ' Thiện ác cuối cùng đều có báo ứng'.

( * Thiện ác cuối cùng đều có báo ứng, chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi)

Trần Tĩnh thấy Lạc Bạch hồi lâu không có trả lời, liền biết đối phương thực sự tức giận, đành gạt chuyện của mình sang một bên, cố gắng tỏ thái độ hi hữu, nghiêm túc nói: " Lúc đầu gặp Lạc Kim tại Nhất Trung, hoàn toàn là bởi vì bộ dáng của cô ấy. "

"Cô ấy rất xinh đẹp, trong sáng tự nhiên, ngây thơ, tính tình trong sạch, ấm áp, khi nhìn vào cô ấy, khi bắt gặp ánh mắt của cô ấy, cậu sẽ cảm thấy một loại nhiệt huyết như bùng cháy, nhiệt huyết khi hoa nở. Cô ấy là trời sinh đứng trên màn ảnh - tôi chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Lạc Kim lúc đầu, nhưng khi máy quay chiếu vào cô ấy, tôi biết cô ấy có tài năng phù hợp với nghệ thuật biểu diễn hơn rất nhiều so với khuôn mặt của cô ấy. "

Lạc Bạch: "Cho nên?"

Trần Tình: "Tài năng diễn xuất của Lạc Kim thật tuyệt vời, về cơ bản cái gì cũng làm được. Và cô ấy làm việc chăm chỉ, cô ấy thích diễn xuất, cô ấy rất thích luôn đó nha."

Lạc Bạch: "Nói nhiều cũng không có thể che giấu chuyện ông lừa dối tôi."

Trần Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy không tốt: "Cho nên?"

Lạc Bạch xoa xoa tay: "Sau này tôi sẽ giảm bớt quỹ đầu tư tiếp theo, tôi bên đây cũng rất căng thẳng. Vấn đề cổ phiếu đã ký kết, cho nên sẽ không muốn nhiều hơn nữa. Nhưng là bộ phim chia ra phần này. ít nhất là chưa. Chúng tôi phải thương lượng lại phim đã chiếu, phần ăn chia và thù lao của Lạc Kim. "

Trần Tình: " Cậu nói nhiều như vậy chỉ là muốn bồi thường thôi đúng không?"

Gian thương!e vào thời điểm như thế này còn tính toán chi ly với hắn một hay mao đồng tiền, có ý tứ sao?. 𝘛𝗋ờ‎ 𝗎ⅿ‎ 𝐭𝗋𝗎ⅿ‎ h𝗎𝓎ề𝗻‎ 𝐭𝗋ùⅿ‎ ==‎ 𝐭‎ 𝗋‎ ù‎ ⅿ‎ 𝐭‎ 𝗋‎ 𝗎‎ 𝓎‎ ệ‎ 𝗻.V𝗻‎ ‎ ==

Trần Tình: " Ngài trăm công ngàn việc, ngày nào cũng kiếm được nhiều tiền mà ngài vẫn tính toán một hai mao đồng tiền với tôi? Tôi đã xem bài phỏng vấn trên chuyên mục Tài Kinh, ngài có thể, thu nhập hàng chục triệu trong vòng chưa đầy nửa năm.? Bảo ca, Thần Tài, nếu có cơ hội hãy dẫn người bạn già là tôi bay cùng với. "

Lạc Bạch: "Thôi, trước nói chuyện phân chia."

Trần Tĩnh: "..."

... Nhận thấy Lạc Bạch rất nghiêm túc, Trần Tĩnh đành phải thỏa hiệp, dù sao hắn thật sự muốn giữ Lạc Kim lại, thật sự không muốn cùng Lạc Bạch rơi ra ngoài.

Rốt cuộc là trời không chuyển, gặp Lạc Bạch, gã linh cảm bộ phim còn chưa phát sóng nhất định sẽ ăn khách!

Trần Tĩnh có lẽ cũng đoán được Lạc Bạch đang dạy cho gã một bài học, cảnh cáo gã.

Nếu kéo Lạc Kim vào thùng thuốc đen của làng giải trí, gã phải có trách nhiệm giữ cho Lạc Kim được an toàn.

Trần Tình: " Tôi hứa, sẽ không để Lạc Kim bị thương tổn."

Nàng sẽ không cần bồi rượu như những nữ minh tinh khác và khi bị người khác ức hiếp, dù không có hắn thì vẫn có Tiểu Bát che chở.

Khi ở bên Hương Cảng, gã không muốn để các sao nữ của công ty đi bồi rượu, mới làm cho công ty càng đi xuống

Lạc Bạch: " Nghĩa vụ của ông."

Trần Tình thở phào nhẹ nhõm: "Chia ra miếng này, sau này chúng ta sẽ nói chuyện."

Lạc Bạch: " Ân." Ngừng một chút, cậu lại nói: " Ông biết trong làng giải trí có mấy bữa tiệc chiêu đãi, Lạc Kim vĩnh viễn không thể đụng vào. Cô ấy có tính cách rất khoa trương, hầu hết mọi người đều có thể 't xử lý nó - Ý tôi là, Nếu cô ấy gặp rắc rối, hãy để cô ấy vào, tôi sẽ bao bọc cô ấy. "

Trần Tinh: "..." Chờ đã, là ý của mi sao?

Lạc Bạch nhún vai: "Trần tổng đừng căng thẳng. Là đối tác, tôi vẫn hiểu một số quy tắc của ngành."

Trần Tình thực sự an tâm khi nghe điều này.

Gã thực sự sợ Lạc Bạch không hiểu quy củ của ngành nên từ chối mọi hoạt động yến tiệc dành cho Lạc Kim.

Bởi vì một số kịch bản được thảo luận trong bữa tiệc, suy cho cùng, không phải tất cả các bữa tiệc đều để sao nữ ngồi vào lòng của sếp lớn.

Trần Tĩnh: "Đừng lo lắng, tôi hiểu được."

Lạc Bạch: "Lần sau gặp phải chuyện như thế này, nói cho tôi biết trước."

Trần Tĩnh: "Đừng nguyền rủa ta..."

đen một lần là đủ rồi, xin Lạc đồng học đừng làm tổn thương người bạn hợp tác đáng thương và vô tội của mình.

Lạc Bạch kết thúc liên lạc, gọi Lạc Kim và Lạc Ngân vào tòa nhà Lão Đan Nguyên, các nhà trong khu đơn vị đều được trang bị điện thoại.

Người bắt máy là Lạc Ngân: "Đại Bảo?"

Lạc Bạch: " Chị hai, em đang tìm chị cả."

Lạc Ngân: "Chị ấy không có ở đây, chắc đang đi quay quảng cáo."

Lạc Bạch: " Chị quả nhiên cũng biết."

Lạc Ngân: "À, Lạc Kim đã bàn với chị rồi nhưng không nói cho em biết. Em bận bịu lắm, với việc học, sự nghiệp, mệt mỏi lắm. Ngày nào cũng phải làm bài thi cho đỡ căng thẳng. Nếu biết chuyện Lạc Kim, em còn phải lo lắng. "

Lạc Bạch không nói nên lời, áp trán vào thái dương, nơi đó có chút đau.

Cậu không biết rằng Lạc Ngân đã nhìn thấy bản thân họ rõ ràng như vậy.

Lạc Ngân: "Đại Bảo, em xem như là gánh vác việc của chúng ta, nhưng không cần thiết, chúng ta tự biết đi như thế nào."

Lạc Bạch có chút bực bội: "Nếu bị thương thì sao?"

Lạc Ngân: "Đó cũng là sự trưởng thành của chúng ta."

Lạc Bạch: "Nếu là tổn thương không thể sửa chữa thì sao? Nếu là hối hận cả đời thì sao?"

Cũng giống như trong bản gốc, Lạc Kim bị biến dạng, phải kết hôn với một tên vũ phu và bị đánh chết.

Giống như trong quỹ đạo ban đầu, Lạc Ngân đi làm vì một hai vạn tiền thuốc men và sinh hoạt, buộc phải nhảy khỏi tòa nhà mà chết, đồng thời nhận được một khoản tiền bồi thường ít ỏi.

Lạc Ngân im lặng hồi lâu rồi nói: "Mẹ cũng biết chuyện Lạc Kim quay phim và đóng quảng cáo."

Lạc Bạch: "Không biết là hợp lại sao? Đều là giấu diếm em?"

Lạc Ngân tự nhủ: "Bởi vì đây là bọn chị muốn làm, giống như em nghỉ phép đi Hương Cảng đầu cơ ngoại hối, thành lập hợp tác xã, đầu tư nhà máy máy móc nông nghiệp, mua Bình Nghiêu Nguyên Thương,. Chỉ cần em muốn làm, chúng ta sẽ duy trì và tin tưởng vào em. Diễn xuất là điều mà Lạc Kim muốn làm, và chị ấy thực sự có tài năng, vì vậy chúng ta sẽ lựa chọn để hỗ trợ cô ấy. "

Lạc Bạch: " Em cũng vậy."

Lạc Ngân: "Nhưng em sẽ chọn cách mở đường cho chị ấy và tháo gỡ những trở ngại. Như chị đã nói lúc đầu, chị quan tâm đến ngành giáo dục. Còn em không muốn đặt chân vào ngành giáo dục thì Đại Bảo lại nhún một ít vào, chúng ta là chị gái của em, nên chăm sóc và bảo vệ em, nhưng bây giờ tình thế đã đảo ngược... Vì vậy, tụi chị chỉ có thể làm hết sức mình để giảm bớt áp lực cho em. "

Lạc Bạch vò đầu, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Cổ họng cậu như bị tắc nghẽn, mũi hơi cay, đôi mắt hơi nóng, cậu ấy dường như thực sự có một gia đình tốt nhất trên thế giới.

Họ tin tưởng và yêu nhau vô điều kiện, và ngay cả khi điều tồi tệ nhất xảy ra, họ vẫn sẽ yêu thương nhau.

Bình tĩnh và nhẹ nhàng, Lạc Ngân chậm rãi thuật lại, " Em cứ làm việc của em, chúng ta tự mình đi đường mình chọn, nếu không đi được, chúng chị sẽ tới tìm hỗ trợ."

Lạc Bạch: " Em biết, nhưng nếu có lần sau, chị đừng giấu diếm em."

Lạc Ngân: "À, đã biết."

Lạc Bạch: "Và," cậu tỏ vẻ bình tĩnh và vô tình: " Em biết Lạc Kim đang ở bên cạnh chị, nói với cô ấy rằng diễn xuất là được, nhưng mục tiêu lớn của Yến Kinh nhất định phải hoàn thành cho em!"

Tiếng hét của Lạc Kim vang lên từ đầu dây bên kia - "Tại sao em lại phải đưa ra yêu cầu mất nhân tính như vậy đối với một tên học tra chứ?!"

Lạc Bạch nhếch lên khóe miệng đắc ý.

"Lạc Bạch."

" Hả?"

Lạc Bạch nhìn lại, thấy Lệ Diễm đang ngồi trên ghế sô pha ra hiệu, liền đi tới, khoanh chân ngồi trên sô pha: " làm gì?"

Lệ Diễm vươn tay, ấn huyệt thái dương của cậu, nhẹ nhàng nhào nặn: "Khuây khỏa, giảm bớt cân thẳng một chút."

Lạc Bạch sững sờ một chút, sau đó mới phát giác được lúc trả lời điện thoại vẫn luôn ấn huyệt thái dương, hẳn là bị Lệ Diễm nhìn thấy.

Vốn dĩ cậu ta muốn từ chối, nhưng cách tiếp cận của Lệ Diễm khá thoải mái, một lúc sau, Lạc Bạch mới khép hờ mi mắt chìm vào giấc ngủ.

Lạc Bạch lắc đầu, " Tôi đổi vị trí."

Cậu đổi vị trí, nằm trên sô pha, sau đó tựa đầu vào lòng Lệ Diễm, vòng tay qua eo Lệ Diễm, ngước mắt bắt gặp ánh mắt của Lệ Diễm.

" Cậu có phiền?"

Lệ Diễm mỉm cười, đặt ngón tay lên trán Lạc Bạch, đáp: "Nếu mệt thì cứ ngủ đi."

Lạc Bạch nhắm mắt lại: " Có phải tôi quản quá nhiều rồi không?"

Lệ Diễm: " Lòng có nhiều vướng bận là bản chất của con người".

Bản chất, là người phi thường ôn nhu.

Nếu ôn nhu này, chỉ cho mình hắn thì tốt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play