Edit A Quýt dntltk

Truyện còn đang trong quá trình beta vẫn còn nhiều thiếu sót xin thông cảm.

Chương 71

Lạc Bạch tự hỏi, chẳng lẽ vì thay đổi quỹ đạo mà dẫn đến kịch bản của nam chủ tới sớm?

Bước ngoặt của số phận Lạc gia chính là Lạc Kim bị hủy dung, hiện tại cốt truyện đã bị cậu thay đổi không thể nhận ra, nhưng đó chỉ là quỹ đạo của con người họ Lạc được miêu tả trong nguyên tác.

Hẳn không ảnh hưởng đến nguyên văn phát triển, ít nhất cũng không gây ra thay đổi bao nhiêu, hiện tại cốt truyện cấp tốc có thể là do ý chí của thế giới đi

Với ý nghĩ đó, Lạc Bạch dịu dàng gạt thằng nam chủ sang một bên.

Kịch bản của Nam Chủ có thể đã bắt đầu, còn kịch bản về Lạc Bạch thì phải đợi đến bảy năm nữa.

Dù sao vẫn còn bảy năm nữa, nếu như muốn cậu tiếp tục kịch bản lúc đó cũng không thành vấn đề.

Khi hệ thống giám sát đã chìm vào giấc ngủ sâu, Lạc Bạch chắc chắn không thể vì sợ cái tên Nam Chủ chính gốc có tên mà cậu thậm chí còn không nhớ được mà từ bỏ dự án nông nghiệp của mình.

Lạc Bạch lắc đầu: "Con không biết."

Đái Thành Tài: " Cậu đừng có điêu nữa."

Lạc Bạch: " Ngộ thật sự không biết."

Đái Thành Tài kinh ngạc nhìn sắc mặt cậu không khỏi biến sắc: "Nếu vậy Thần Tinh là coi trong hợp tác xã Tây Lĩnh. Kỳ quái, hắn coi trọng phương diện nào?"

Lạc Bạch: "Nhất định là năng lực lãnh đạo công ty."

Đái Thành Tài: "Đừng làm loạn, Bình Nghiêu Nguyên Thương của cậu thế nào? Cũng không thua lỗ đi."

Vì HTX Tây Lĩnh hiện chỉ có Bình Nghiêu Nguyên Thương nên các khoản đầu tư vào Nhà máy Máy nông nghiệp Tân Kinh và Công ty Lương thực Xương Thịnh đều do tư nhân làm, không ai biết.

Vì đường sắt đã được quy hoạch nên giá trị của Bình Nghiêu Nguyên Thương sẽ không được thể hiện cho đến ít nhất 5 năm sau, nên không ai để ý đến sự bùng nổ của việc mua bán trái cây ở các thành phố lớn một thời.

Lạc Bạch: "Không thua lỗ."

Đái Thành Tài nghĩ thầm, chắc cũng chẳng kiếm được tiền đâu.

Địa thế của Bình Nghiêu xa như vậy, nếu tới cửa thì xe hơi không vào được.

Ban đầu, chi phí vận chuyển trái cây cao, nhưng bây giờ nó thậm chí còn cao hơn.

Đái Thành Tài an ủi: "Đừng lo lắng, khúc Nguyên Thương này hiện tại không kiếm được tiền, mấy năm nữa xây ga đường sắt, cước phí vận chuyển sẽ giảm xuống, đến lúc đó Bình Nghiêu Nguyên Thương sẽ là một mảnh ghép thực sự của Tụ Bảo Bồn. "

Lạc Bạch: "Bây giờ là Tụ Bảo Bồn."

Gương mặt của Đái Thành Tài được viết với biểu cảm 'Đừng gây chuyện, hãy nói sự thật, đừng cậy mạnh trước mặt chú'.

Lạc Bạch: "..."

Đái phó hội trưởng Đây có phải là biểu tượng cảm xúc cũng thật phong phú?

"Hahaha, đối với Lạc thiếu, tiền mất tật mang này chắc chỉ là mấy miếng thịt muỗi, không đau không ngứa."

Đột nhiên cắm vào tới có thể nói mười phần chọc người ghét.

Lạc Bạch nhìn lại thì thấy người tới là Kim Chính Thành, lúc trước bị cậu hố, bây giờ được giang hồ đồn mệnh danh là 'tán tài đồng tử"'.

Khi Dương Tây và Bình Nghiêu Nguyên Thương có quan hệ, Kim Chính Thành gần như bị đau tim, tỉnh lại trong bệnh viện, hồn xiêu phách lạc đi báo trụ sở là mất mấy chục triệu, mất đi Tụ Bảo Bồn.

Trụ sở phẫn nộ, muốn trực tiếp sa thải Kim Chính Thành, nhưng bởi vì làm việc ở Hoa Quốc mười năm, nhất thời không tìm được người thay thế, lại thêm Dương Tây Nguyên Thương vừa tới tay, cần người tài

Không được, trước tiên phải để Kim Chính Thành gánh chịu, ấn định thời hạn thanh tra một năm, nếu không bù đắp được tổn thất của công ty thì sẽ bị phạt nặng.

Cho nên, Kim Chính Thành căn hận Lạc Bạch.

Sau khi điều tra, hắn phát hiện ra Lạc Bạch không giàu có chút nào!

Trường đua ngựa đâu ra?! Xạo chó!!!

Thằng trẩu đó, Lạc Bạch, là người nông thôn, loại người nhà chỉ có mấy sào ruộng.

Nhìn đến đây, Kim Chính Thành vẫn không biết rõ mình bị người rút củi dưới đáy nồi hố, vậy thù hắn có thể lấp đất đem mình chôn chết được rồi.

Điều khiến hắn đau lòng nhất chính là Lạc Bạch đã mấy lần đào hố trước mặt hắn, mà nếu hắn tỉnh táo hơn một chút mà kiểm tra xuất thân của Lạc Bạch, đã không bị hố nặng như vậy.

Cái hố đó, cái hố bự ơi là bự đó, hắn tự mình nhảy xuống!

Vừa vào trong, nhìn thấy Lạc Bạch từ xa, Kim Chính Thành lập tức đi tới, mặc kệ cái rắm mèo gì lại trào phùng vài phát cho hả hệ mới được...

Lạc Bạch: " Hội trưởng Kim, đã xuất viện?"

Kim Chính Thành kém chút không có phun chết cậu, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, dù sao hiện tại là phong hội, vẫn phải bảo trì điểm thanh lịch.

Hắn âm dương quái khí cười cho biết: "Trong vòng hai tháng, gần 5 triệu cân kiwi đã được vận chuyển từ Dương Tây và xuất ra nước ngoài qua cảng. Tính đến nay đã bán được 2,7 triệu cân, lãi ròng ước tính khoảng 20 triệu., nhưng không biết Bình Nghiêu của ngài đây đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ trái cây đều thối dưới đất sao? "

Lạc Bạch: "Không phải, thật đáng tiếc không ở trong đất thối, đều cởi ra vận chuyển đi."

Kim Chính Thành nhếch mép: "Phí vận chuyển không hề rẻ - này, tôi quên mất, ngài rất có tiền."

Nghe nói ngày trước khi đấu giá Bình Nghiêu Nguyên Thương, Lạc Bạch cũng đứng tên hợp tác xã Tây Lĩnh vay ngân hàng 30 triệu, đến bây giờ vẫn chưa lấp được lỗ.

Hợp tác xã Tây Lĩnh, một tổ chức nông nghiệp phi chính phủ tổng tài sản không biết được 1 triệu không, cũng dám tranh giành tài nguyên với người khác?

Buồn cười.

Hợp tác xã nước ngoài hoạt động rầm rộ, nhưng ở Hoa Quốc, không thể làm được như vậy!

Hắn chỉ chờ Lạc Bạch ngã chết đi, dùng hết tài sản nuôi Bình Nghiêu Nguyên Thương, lúc cung cấp không nổi nữa cậu ta phải khóc lóc cầu xin chính mình mua cho!

Lạc Bạch gật đầu: " Hội trưởng Kim không có mắt nhìn đầu tư, chỉ khi nhìn người mới có con mắt tốt."

Cậu ta chân thành nói: "Đúng vậy, tôi rất giàu có."

Kim Chính Thành: "..." Dunmemay, bớt nói nhảm, giả bộ đi, tiếp tục giả bộ đi thằng trẩu tre.

"Không dễ bán phải không? Thị trường không mở cho lắm... Nếu không, tôi có thể mua giúp cậu được không? Hiện tại giá bán buôn của anh đào và nho là từ 4 tệ đến 2 tệ, vậy tôi sẽ thêm vào thêm một nhân dân tệ và mua tất cả chúng. "

Lạc Bạch thân thiện cự tuyệt: " Ngài đến muộn, Bình Nghiêu Nguyên Thương đều bán hết rồi, muốn mua thì phải đợi năm sau, năm sau giá có thể phải tăng, nếu thật muốn mua. Tôi sẽ cung cấp cho bạn giá bán buôn— — thế nào khoảng 14 nhân dân tệ mỗi cân? "

Ngu hả.

Kim Chính Thành không giữ được nụ cười, trở nên giễu cợt: "Bây giờ tôi là đại lý hoa quả duy nhất trên toàn quốc có khả năng mua được. Nếu bây giờ câụ từ chối tôi, liền đợi đến mất cả chì lẫn chài đi."

Lạc Bạch: "Ồ."

Kim Chính Thành: "..."

Lạc Bạch: "... Cảm ơn đã nhắc nhở?"

Kim Chính Thành giận dữ bỏ đi, không muốn ở lại với Lạc Bạch nữa, kẻo lại bị đưa đến bệnh viện.

Đái Thành Tài: "Trong vòng hai tháng bán được 2,7 triệu cân thu về 20 triệu. Tâm rất đen a."

Bản thân trái kiwi đã nặng tới 2 cân, được bày bán riêng lẻ ở các cửa hàng trái cây và giá khá cao.

Tuy nhiên, giá bán buôn cao nhất trên thị trường là từ 4 đến 5 tệ, theo lợi nhuận ước tính giá bán buôn sẽ từ 10 đến 12 tệ một kg.

Khi đó, nó sẽ được vận chuyển đến các cửa hàng trái cây để bán, và giá sẽ phải tăng gấp đôi.

"Nhưng sẽ rất tốt nếu cậu hợp tác với hắn."

Đái Thành Tài rất là tiếc nuối, tuy rằng cũng rất khoái bóp chết Kim Chính Thành, nhưng giá bán buôn mà Kim Chính Thành đề xuất quả thực là mức bình thường ở Trung Quốc.

Lạc Bạch: "Năm sau nếu nâng giá bán buôn lên 14 tệ. Đương nhiên chúng tôi cũng rất sẵn lòng hợp tác với hắn để mua kiwi của Dương Tây."

Đái Thành Tài ra hiệu cho cậu ta: "Qua, cái này qua, quá phiêu. Khiêm tốn một chút, nơi này khắp nơi đều là đại lão."

Lạc Bạch cười cười, không cố ý thuyết phục Đái Thành Tài.

Đái Thành Tài không có nhiều thời gian ở lại đây cùng Lạc Bạch, nói xong liền đi chào hỏi người quen.

Lạc Bạch quay đầu nói với Lệ Diễm đang đứng bên cạnh luôn im lặng: "Tôi nhìn thấy mẹ tôi và chú Chu rồi."

Lệ Diễm: "Vậy đi thôi."

Hai người đi về phía đám người, Lệ Diễm nhẹ giọng hỏi: "Thần Tinh Tư Bản cậu không tò mò hay ngạc nhiên sao?"

Lạc Bạch: "Không phải tò mò, nếu được tiến cử, hẳn là có triển vọng tương lai tươi sáng, ngộ đương nhiên biết hợp tác xã có tương lai tươi sáng."

Tự tin như mọi khi, không giống như một người sống lại có nhận biết về Thần Tinh Tư Bản.

Lệ Diễm cười cười, rũ mắt xuống không hỏi nữa.

Mẹ Lạc, Chu Vĩnh Lợi gặp gỡ Quách Thông Đạt và Lý lão bản ở trên đỉnh, trò chuyện hòa thuận lịch sự.

Quách Thông Đạt được Lý lão bản trong Ngoại Hà thành coi trọng, giữ chức vụ lớn, khả năng làm việc không làm người thất vọng.

Chỉ có điều là Lý lão bản chưa đồng ý hợp tác, bởi vì hợp tác xã còn chưa tới mức có thể hợp tác.

Lạc Bạch đi tới, chào mọi người.

Lý lão bản do Quách Thông Đạt nhắc rằng Lạc Bạch chính là người sáng lập ra hợp tác xã Tây Lĩnh.

Ông khá bất ngờ, lúc đầu còn tưởng đám người Quách Thông Đạt liên thủ lừa mình, nhưng thật sự nói chuyện thì mới khẳng định là Lạc Bạch thật.

Bằng cách này, Lý lão bản cũng rất vui lòng kết giao với Lạc Bạch, giới thiệu bọn họ với một số người.

Lý lão bản quay đầu lại, chào hỏi một người, giới thiệu với Lạc Bạch: "Lý Nam Thương, xem tôi như gia gia. Nguyên lai tìm tới tôi là muốn đầu tư. Tôi không có hứng thú với khoản đầu tư đó, nhưng cũng coi trọng, cho nên thuận đường giới thiệu hai ngươi nhận biết."

Lạc Bạch nhìn người thanh niên đối diện, người thanh niên trông khá bình thường, thậm chí có phần xấu xí.

Khi nhìn mọi người, anh ấy cụp mắt xuống và dùng ngón tay ấn chặt vào quần, trông rất mất tự tin.

Lệ Diễm nghe đến ba chữ 'Lý Nam Thương', quay đầu nhìn ngang, vừa thấy Lý Nam Thương, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Lập tức, hắn nhìn về phía Lạc Bạch, lúc này mới phải thở dài Lạc Bạch thật may mắn.

Vận khí này, quả nhiên là vạn người không được một.

Không hổ là thần tài.

Lạc Bạch: "Đầu tư kiểu gì? Nếu triển vọng tốt, tôi có thể muốn tham gia. Nêdu thực sự không thể, nhưng nếu có hứng thú, tôi cũng sẽ giới thiệu cho."

Nghe vậy, Lý Nam Thương liếc nhìn Lạc Bạch gượng cười.

Anh không coi trọng những lời này, đặc biệt là từ Lạc Bạch vẫn còn nhỏ.

Trong gần hai năm, dự án của anh ấy liên tục được thúc đẩy, và những người đó ban đầu tỏ ra thích thú, nhưng không lâu sau ý tưởng của anh ấy trở nên quá lố bịch.

Tất nhiên một số người, như Lý lão bản, không có ý định đầu tư nhưng sẽ trao cơ hội.

Nhưng dự án đã bị đá bỏ đến bây giờ, Lý Nam Thương đã từ bỏ hy vọng.

Lý Nam Thương: " Lat... Về hệ thống thiết bị hậu cần thông minh ——"

Lạc Bạch ngắt lời anh: " Ngài nói cái gì?"

Lý Nam Thương tâm trạng chìm vào Đại Hải thời điểm, giọng nói của hắn càng ngày càng thấp: "Về hệ thống kho bãi thông minh hiện đại tương lai."

Lạc Bạch suy nghĩ một chút, sau đó bình tĩnh hỏi: "Liên quan tới gì?"

Lý Nam Thương: "Nào hậu cần, thuốc lá, máy móc, dây chuyền lạnh,... đều có trong đó."

Lạc Bạch: "Nông nghiệp thì sao?"

Lý Nam Thương: "Hả?"

Lạc Bạch: "Tôi kinh doanh lĩnh vực nông nghiệp, nếu đầu tư, đương nhiên phải lựa chọn dự án đầu tư liên quan đến lĩnh vực nông nghiệp."

Lý Nam Thương sửng sốt một chút, sau đó hai mắt đột nhiên mở to, điều này có nghĩa là - Lạc Bạch định đầu tư, đúng không?

"Tất nhiên rồi! Lĩnh vực nào cũng sẽ tham gia, kể cả nông nghiệp."

Lạc Bạch: "Vậy thì, tôi cần một kế hoạch thật chi tiết. Sau cuộc họp thượng đỉnh, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Tôi sẽ để lại liên lạc và nói chuyện sau."

Lý Nam Thương mừng rỡ như điên "Không thành vấn đề!"

Lạc Bạch đọc ra thông tin liên lạc, dừng lại vài giây, sau đó đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Anh tên là... Lý Nam Thương?"

Lý Nam Thương nặng nề gật đầu: "Ừ!"

Vẻ mặt Lạc Bạch nhất thời lộ ra vẻ sững sờ, nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường, cười nói: "Hi vọng chúng ta có thể cùng nhau hợp tác thành công."

Lý Nam Thương rất cảm kích: "Tôi cũng hy vọng như vậy."

Lạc Bạch lúc này mới cảm thấy hơi kinh ngạc, bởi vì Lý Nam Thương này hẳn là cha đẻ của thiết bị lưu trữ tự động rất nổi tiếng đời sau.

Hệ thống kho bãi hậu cần thông minh hiện đại tự động của các thế hệ sau được sử dụng rộng rãi.

Các lĩnh vực liên quan rất đa dạng, bao gồm cả dịch vụ hậu cần dây chuyền lạnh mà Lệ Diễm quyết định đầu tư, thực tế cũng được bao gồm trong thiết bị kho tự động.

Thiết bị lưu trữ trong nước bắt đầu từ năm 1975, đến nay đã qua giai đoạn phát triển nhưng hạn chế bởi sự phát triển kinh tế nên chưa được sử dụng rộng rãi.

So với các nước phát triển, logistics và kho bãi trong lĩnh vực nông nghiệp của các thế hệ sau còn lạc hậu, tổng chi phí logistics chiếm khoảng 40% cho thấy sự chênh lệch về hiệu quả và mức độ lạc hậu.

(* Logistics là khâu trung gian để đưa hàng hoá (sản phẩm hoặc dịch vụ) đến tay người tiêu dùng nhanh nhất. Nó sẽ bao gồm các hoạt động vận tải hàng hóa xuất và nhập, quản lý đội tàu, kho bãi, nguyên vật liệu, thực hiện đơn hàng, quản trị tồn kho, hoạch định cung cầu)

Đối với HTX, muốn bao gồm cả nông sản từ miền Bắc vào miền Nam thì phải xây dựng hệ thống kho vận, kho bãi hoàn chỉnh.

Nếu không, chỉ riêng chi phí hậu cần sẽ kéo cậu xuống trong tương lai.

Lý Nam Thương trước mặt cậu là cha đẻ của thiết bị lưu trữ tự động rất nổi tiếng đời sau.

Thiết bị nhập kho thông minh tự động do anh chế tạo không chỉ cung cấp cho Trung Quốc, mà còn lập hàng trăm chi nhánh ở nước ngoài.

Lạc Bạch không ngờ mình lại may mắn gặp được Lý Nam Thương, người chưa thành lập vương quốc hậu cần thông minh của riêng mình. (

)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play