Edit A Quýt

Chưa beta

45.1

Lạc Bạch suy tư: " cậu cho rằng Tây Lĩnh thôn là người đầu tiên đề xuất trang trại được đánh dấu là địa chủ?"

Trang trại gia đình, nền tảng của hợp tác xã, cũng là con đường dẫn đến tổ chức sản xuất và quản lý nông nghiệp.

Các nước phát triển nông nghiệp hiện đại ở nước ngoài về cơ bản chủ yếu là trang trại gia đình quy mô vừa và nhỏ, nhưng ở Hoa Quốc, khái niệm này mãi đến năm 2012 mới được đề xuất và nó đã được thúc đẩy sau 13 năm.

Vào thời điểm đó, khi khái niệm này được đưa ra, nhiều người vẫn chưa hiểu, thậm chí còn lầm tưởng đó là hành vi lấn chiếm đất của địa chủ.

Trên thực tế, hệ thống khoán hộ ban đầu đã đạt được quy mô trang trại gia đình khi giao khoán một lượng lớn đất, tuy nhiên, do tác động của quá trình công nghiệp hóa và đô thị hóa, việc chuyển nhượng đất đai tăng nhanh, các trang trại trở nên manh mún, cứng nhắc và bị cản trở.

Lệ Diễm: "Không. Trước khi thôn bị ảnh hưởng bởi quá trình công nghiệp hóa đô thị, người nông dân không có đủ khả năng thanh toán để trả tiền thuê."

Lạc Bạch trầm ngâm: "Là một vấn đề."

Hai người đi dạo trong vườn cây ăn quả, nơi nhận thầu hai quả đồi và sử dụng khí sinh học làm mối liên kết để bước đầu có mô hình cơ bản về một vườn cây ăn quả sinh thái.

Chính vì vậy Lạc Bạch chọn nơi này làm điểm tham quan, cậu cũng muốn đi xem vườn cây ăn trái này.

Chủ nhân của vườn cây ăn quả là một số ít người dân trong làng với mô hình quản lý nông nghiệp hiện đại, thức ăn thô xanh cho gia súc cũng được trồng giữa các hàng cây ăn quả.

Trên đỉnh đồi có hai ngôi nhà lát gạch sạch sẽ, trong lành, dưới chân đồi có một vườn hái chỉ để người qua đường hái, chọn rồi trả tiền.

Tương tự như các mô hình trang trại gia đình sau này, nhưng với trọng tâm là trồng trọt hơn là giải trí.

Tất nhiên, điều này cũng liên quan đến thị trường kinh tế hiện nay, trong quan niệm của người dân, những người làm nông nghiệp đều chăm chỉ cày cấy cho hoàng thổ.( đất vàng)

Trong khi đô thị hóa mới bắt đầu, người ta không khỏi nhói lòng trước sự thờ ơ của thành phố gang thép, để rồi chọn cách trở về với thiên nhiên.

Vì vậy, nông trại giải trí là không đủ trưởng thành.

Mục đích của Lạc Bạch quả nhiên không đơn giản, cậu là vì công việc.

Chủ vườn ngại tham gia hợp tác xã, xét cho cùng cũng không thấy không có lợi, thay vào đó, cần đóng vốn hỗ trợ tăng trưởng của hợp tác xã trong giai đoạn đầu.

Ngoài ra, các chủ vườn cũng có thị trường tiêu thụ riêng, từ thị trường công nhân hái đến nhà máy chế biến, cũng như thị trường tiêu thụ, tạo thành một chuỗi thương mại khá ổn định, không dễ phá vỡ.

Vì vậy, có thể dự đoán rằng họ đã từ chối lời mời tham gia hợp tác xã.

Lệ Diễm: " Cậu tới đây thuyết phục họ?"

Hắn cảm thấy Lạc Bạch không phải tới đàm phán, mà giống đến vơ vét lợi ích. ( trục lợi)

Lạc Bạch cười tủm tỉm nói: " À không, họ còn không nhìn ra lợi ích của hợp tác xã, nếu nói cường điệu thì coi như khuyếch đại nói quá lên, có thể giảm điểm ấn tượng tốt. Bảo ca không bao giờ làm chuyện ngu ngốc." "

Lệ Diễm: "Cho nên?"

Lạc Bạch: "Không thể hùn vốn, vậy liền hữu hảo hài hòa làm ăn nha."

Lệ Diễm: " Đưa tiền?"

Lạc Bạch: "Kiếm tiền."

Bảo ca có giống người hào phóng, sẽ cho tiền từ túi của mình sao?

Không, cậu ta sẽ chỉ thu tiền từ túi của người khác nhét vào túi của mình thôi.

Nếu không, làm sao có thể khoe khoang về hào quang may mắn của mình?

Cũng không thể làm thịnh vượng cho người khác, mà khổ chính mình.

Lệ Diễm: "Chúng ta đang nói đến loại hình kinh doanh nào vậy?"

Lạc Bạch: "Không phải chỉ là xem sao? Trước tiên để cho tôi xem, phương diện nào cho phép chúng ta hợp tác hài hòa hữu nghị."

Hóa ra trước khi đến liền không hiểu rõ qua, cố ý đến một chuyến chính là trinh sát, nhìn xem nơi nào có thể móc ra tiền.

Chủ nhân của vườn cây ăn quả bị nhớ thương, thật xui xẻo.

Lệ Diễm không có một chút thương cảm đồng tình ngược lại giúp Lạc Bạch phân tích, từ quản lý vườn cây ăn trái đến thị trường tiêu thụ nhà máy chế biến, v.v., cuối cùng đưa ra kết luận.

"Ở trên không cần cậu hợp tác, vườn cây ăn trái đã có hệ thống bối cảnh trưởng thành, hẳn là quen thuộc hơn cậu, nên không thể nhúng tay vào. Việc còn lại có thể bắt đầu từ trồng, hái, v.v., chẳng hạn như hạt giống, cây giống, nếu cậu gieo trồng thêm hạt giống cây xuất sắc, năng suất, chất lượng cao thì có thể hợp tác lâu dài. "

Lạc Bạch gật đầu, không cho ý kiến.

Lệ Diễm nói tiếp: "Việc gieo trồng hạt giống không dễ, cần thời gian thử nghiệm lâu dài nên dù là cách hợp tác tốt nhưng có thể trục trặc kỹ thuật nên từ bỏ. Còn lại cơ giới hóa là khả thi.. "

Nghe vậy, Lạc Bạch rốt cục lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lệ Diễm không có sai sót khi phân tích, quả thật, cách để đạt được quan hệ đối tác và kiếm tiền hiệu quả từ chủ vườn là tăng năng suất sản lượng của vườn cây ăn trái.

Có hai cách để tăng năng suất, một là trồng cây con tối ưu, không thể đạt được trong thời gian ngắn và sẽ không được xem xét.

Thứ hai là cơ giới hóa hoạt động của vườn cây ăn trái, tức là việc cải tạo đất vườn, trồng và quản lý cây ăn trái, và cuối cùng là quá trình thu hoạch trái cây đều được thực hiện bằng cơ giới hóa.

Ưu điểm của việc này là tính khoa học cao có hiệu quả, tiêu chuẩn hóa, tiết kiệm nhiều chi phí nhân công và quan trọng nhất là cơ giới hóa quản lý đạt hiệu quả cao hơn.

Việc trồng, quản lý và hái trái cây vườn chủ yếu vẫn là thủ công, dù sử dụng máy móc nhưng máy móc cũng cần vận hành thủ công, thậm chí mức độ bán tự động hóa cũng không thể đạt được.

Lạc Bạch nghiêm túc hỏi Lệ Diễm: " Cậu trước đây tiếp xúc với quản lý nông nghiệp sao?"

Lệ Diễm: "Không có."

Lạc Bạch không tin: "Làm sao có khả năng?! Cậu thông minh hơn Bảo ca?"

Lệ Diễm sải bước đi tới, hất Lạc Bạch ra.

Lạc Bạch rất khó tin, thời gian để chấp nhận chỉ có hai giây.

Cậu đuổi kịp Lệ Diễm, giữa hai người lảo đảo một bước, có Lệ Diễm phía trước cậu phía sau.

Lạc Bạch giơ ngón tay cái lên, cố gắng thổi phồng chính mình càng thêm tự hào.

"Nhìn xem, còn có ai có thể may mắn hơn Bảo ca? Tầm nhìn và vận may của Bảo ca là vô song, trận nào cũng có thể sánh được với thiên tài. Cậu không cần tự ti rồi, vì cậu cũng rất may mắn a, bởi vì Bảo ca cũng là thiên tài."

Lệ Diễm vươn tay về phía sau, nắm cổ Lạc Bạch đem cậu kẹp ở dưới nách, bước chân không có chút nào dừng lại.

Sức lực quá lớn khiến Lạc Bạch bị lọt thỏm giữa bước đi khó khăn, cậu quên mất lời mình khoe khoang, nắm lấy cánh tay Lệ Diễm hỏi: "Sao cậu mạnh thế?"

Lệ Diễm không phải thân thể hư nhược? Nền tảng hỏng hốc rồi sao?

Khi cậu lần đầu tiên nhìn thấy hắn, sắc mặt tái nhợt bệnh trạng, nói chuyện uể oải nhẹ nhàng, nhìn chính là gió thổi qua liền ngã.

Tại sao bây giờ lại khoẻ như trâu vậy??

Lệ Diễm liếc nhìn Lạc Bạch dưới nách, buông tay, xoay cổ tay: "Chỉ là sinh bệnh mà thôi, cũng không phải là phế vật không có sức lực."

Bảo ca, một tên khoẻ mạnh bình thường mà sức lực còn không bằng một người bệnh nặng, trong lòng bi thương.

Lạc Bạch tự an ủi: "Ít nhất có trí tuệ đi cùng."

Sau đó đôi mắt nhìn qua lại giữa mình và Lệ Diễm vài lần, dường như tìm thấy điều gì đó.

Làm kí hiệu chiều cao giữa hai người: " Ngộ cao hơn lị nè!"

Lệ Diễm 'A' một tiếng: " Tôi kém cậu một tuổi và còn đang phát dục".

Lạc Bạch: "Bất kỳ lý do gì đều là mờ nhạt khi đối mặt với sự thật mạnh mẽ."

Mặc dù nhìn quá gần cũng khó thấy được sự chênh lệch về chiều cao, nhưng Lệ Diễm quả thực thấp hơn cậu 2 3 cm

Cậu thở dài: "Trái tim bị thương của Bảo ca rốt cuộc cũng được an ủi một chút."

Sau đó anh dựa vào trước mặt Lệ Diễm: " Cậu biết không? Tôi vẫn đang lớn lên, vẫn sẽ cao hơn, có thể cao hơn cậu nửa cái đầu, nga."

Càng nghĩ lại càng thấy tự hào, chiều cao và cái kia to dài sẽ luôn là niềm tự hào của đàn ông để so sánh.

Lạc Bạch lúc này mới có được thứ hạnh phúc trẻ con và nông nổi này.

Trong tương lai, cậu sẽ hiểu rằng một số thứ thực sự không thích hợp để so sánh, bởi vì nếu không cẩn thận, nó sẽ trở thành một nỗi đau vĩnh viễn.

Lệ Diễm liếc nhìn Lạc Bạch, vẻ mặt bình tĩnh, ung dung gảy phật châu.

Vốn dĩ, hắn thấp hơn một chút so với các bạn cùng lứa tuổi vì uống thuốc khiến cơ thể quanh năm dẫn đến trông yếu đuối tàn tạ.

Ở kiếp trước, sau khi diệt cỏ tận gốc bệnh tật, điều dưỡng tốt thân thể, thường xuyên tập thể dục, đến khoảng năm 19 tuổi, kỳ phát dục muộn màng của hắn cuối cùng cũng đến, trong hai năm, chiều cao vọt lên 1m9. (😅)

Về phần Lạc Bạch không biết có phải do què chân hay không, mà cao chỉ khoảng 1m7.

Đời này cậu ấy không có què chân, ước chừng chiều cao nhảy lên mấy cm, nhưng nhìn chiều cao của Lạc phụ Lạc mẫu, ước chừng 1m8 cũng xa vời.

Lệ Diễm xoa khóe môi dưới chứa ý cười, Lạc Bạch muốn cao hơn hắn nửa cái đầu, đoán chừng đến cuối cùng cố gắng như thế nào cũng phải thấp hơn mình.

Thế là hắn liền đối với sự cố gắng kiêu ngạo Lạc Bạch rất nhẹ nhàng, mặt không biểu tình phát ra cái chữ: "A."

Lạc Bạch: "Tôi cảm giác được cậu đang miệt thị tôi."

Lệ Diễm vỗ vỗ đầu của cậu: "Không phải là ảo giác."

Lạc Bạch: "...??"

Chuyện gì xảy ra thế?

Tại sao người bạn mới quen của cậu lại không thân thiện như vậy?

Chỉ trong hai ngày, Lạc Bạch đã dẫn Lệ Diễm đi thăm vườn rau và vườn cây ăn trái theo hợp đồng quy mô tương đối lớn ở một số ngôi làng gần đó, nơi ban đầu áp dụng mô hình trang trại gia đình của các thế hệ sau.

Đại khái thăm dò hình thức làm việc của họ, đa số nhân công, hiệu quả thấp, có rất nhiều chỗ để hành động trong vấn đề này.

Đồng thời, Lạc Bạch cũng nói rõ về lý tưởng hợp tác xã của mình, nhưng các bước hành động của nó không lý tưởng chút nào, mà là cước đạp thực địa (làm đến nơi đến chốn), suy nghĩ cẩn thận, cân nhắc mọi mặt.

Dù liệt kê chưa hết một nghìn lợi ích, thế nhưng Lệ Diễm đã có thể thấy được tiềm năng vô hạn trong đó.

Nông nghiệp chưa bao giờ là lĩnh vực hắn muốn tham gia, chẳng qua dù sao cũng chỉ là đầu tư, không cần lẫn vào, cũng có thể tùy thời rút vốn.

Vì Lạc Bạch có ý định đi theo con đường này đến cùng nên y sẵn lòng giúp đỡ.

Lệ Diễm: " Không bằng, cậu cầu tôi đi."

Lạc Bạch: "?? Vì cái gì?"

Lệ Diễm: "Tôi đã từng hứa với cậu, sẽ giúp cậu một việc. Cậu cầu xin tôi, dùng hết lời hứa này, trên đường đi tôi sẽ giúp cậu hỗ trợ hợp tác xã."

Lạc Bạch lẵng lặng nhìn Lệ Diễm: "Câụ hết sức giúp đỡ hợp tác xã, tương đương với cổ đông lớn nhất, kiếm được lợi nhuận lớn nhất, lấy được miếng bánh lớn nhất. Quay đầu trả hết lời hứa của mình, khi dễ ngộ ngu ngốc? "

Lệ Diễm đã quen với việc tối đa hóa lợi ích tốt nhất cho mọi việc, chỉ là tùy tiện đề cập đến.

Lạc Bạch không đồng ý thì từ bỏ, hắn cũng không có tổn thất gì.

"Vốn dĩ tôi định chịu trách nhiệm về kinh phí đầu tư hợp tác xã, cậu vẫn là cổ đông lớn nhất, nếu như vậy thì thôi, quên đi."

Lạc Bạch nắm lấy tay Lệ Diễm, thành khẩn nói: "Hãy quên chuyện khó chịu vừa rồi đi làm lại từ đầu nhé? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu khi cậu nói giúp tôi hỗ trợ hợp tác xã. Chúng ta bắt đầu lại lần nữa nhé?"

Lệ Diễm cười kéo tay Lạc Bạch đi: "Tôi từ chối."

Lạc Bạch nện tim, đau lòng.

Trước kia, toàn là cậu đào hố rồi cho người khác nhảy, giờ đến lượt Lệ Diễm hố cậu.

Muốn hố trở về đi thì con hàng này trí thông minh cao, lòng cảnh giác mạnh, căn bản không dễ dàng hố.

Lạc Lai Bảo đẩy cửa nhìn lén, đầu tiên là nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của anh trai, nghe thấy câu nói 'lại lần nữa nhé ' của Bảo ca, sau đó lại thấy cậu đập ngực đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play