Cũng giống như cách Độc Lục Mãng sử dụng dị năng, lúc nhị thúc thằn lằn dị hóa, tuyến độc từ nọc độc có thể gây chết người, hắn giống với rắn hổ mang có thể phun nọc độc.
Cho dù là trâu biến dị cường tráng thì chỉ cần nhị thúc cắn một nhát thì trâu biến dị đó sau một thời gian sẽ phát độc và chết.
Không giống như kiểu dùng nọc độc không làm chết đối thủ mà tự làm chính mình chết, nhị thúc hoàn toàn miễn dịch đối với nọc độc của mình.
Cho nên sau khi con mồi trong tay nhị thúc thì trừ hắn ra người khác mà ăn thì chỉ có chết.
Thủy Dung tỏ vẻ mới lạ đối với Kiếp phú, trong ấn tượng của cô sự tồn tại như vậy kiểu gì cũng một là ở trong tù hai là trốn chui trốn nhũi.
Ở mạt thế không có luật pháp cho nên đầu trâu mặt ngựa gì cũng có.
Lão đại và lão tứ băng bó giúp lão tam xong nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt giống như chưa từng nghe đến sự tồn tại của Kiếp phú liền mỗi người một câu nói.
Thật ra bọn họ không biết nhiều chuyện độc ác của Kiếp phú cho lắm. Nhưng khách sạn ở đây khó bảo đảm một ngày nào đó bị Kiếp phú biết đến sự tồn tại, bởi có quá nhiều đồ tốt ở đây, cho nên bọn họ sẽ không bỏ qua nơi này.
Bốn thanh niên và tiểu đội săn thú của Ngô Lan Chỉ không biết nhau, nhưng trải qua một chuyến như vậy nhóm thanh niên vô cùng cảm kích sự trợ giúp của bọn họ, vì sau mạt thế nhân tình đạm bạc ai cũng cảm thấy bất an. Nhưng bây giờ ở đây lại cảm thấy ấm áp.
Cứ như vậy nhóm thanh niên nói ra tin tức về Kiếp phú, hai vợ chồng Ngô Lan Chỉ cũng bổ sung vài câu. Coi như nói chuyện phiếm, hàn huyên mất mười phút.
Kết thúc đề tài, Thủy Dung vẫn còn đang say mê nghe đến khi tay cảm giác ướt ướt, cô cúi xuống liền thấy đôi mắt mờ mịt nước mắt.
Thủy Dung vội vàng lấy khăn lông trong miệng lão tam ra, mọi người cũng sôi nổi buông tay đang giữ trên người lão tam.
Hai mắt lão tam đẫm lệ, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Hắn vô cùng muốn đi vệ sinh, nhưng bị giữ lại nên bây giờ đã toẹt hết ra.
Ô ô, bụng hắn đau quá!
"Anh làm sao vậy?" Thủy Dung thấy gương mặt hắn vặn vẹo liền tri kỷ hỏi.
Lão tam giãy giụa xuống giường, tuy rằng mất máu không nhiều lắm nhưng vẫn không còn sức.
"Đi Wc.. Tôi muốn đi WC!"
Sau khi nghỉ ngơi xong lão tứ nửa đỡ nửa ôm tam ca đi WC.
"Nghe mọi người nói vậy thì Kiếp phú sợ là đang ở hướng Tây Nam. Đám người đó ngày thường không phải ở hướng Đông sao? Chẳng lẽ bọn họ cũng thiếu lương thực?"
Tiểu đội săn thú tránh Kiếp phú nên họ cũng sẽ biết chút về phạm vi hoạt động của bọn họ.
Biểu tình của lão đại co chút trầm trọng, hắn nghĩ rồi nhắc nhở: "Khách sạn này sợ là Kiếp phú đã biết được rồi, giờ sắp đến đông, Kiếp phú xưa nay đều cướp vật tư người khác mà sống, vào đông hầu như ai cũng không ra ngoài, sợ là bọn chúng cũng đang tìm dê béo để thịt (1)!"
(1): Kiểu tìm ai có nhiều vật tư để cướp á.
Bên trong khách sạn của Thủy Dung không chỉ có phòng ốc sạch sẽ thoải mái mà còn có đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt sung túc, Kiếp phú tham lam một khi biết được sự tồn tại của nơi này sợ là khách sạn không còn ngày bình yên.
Nghe hắn nói thế Ngô Lan Chỉ có chút gấp. Khách sạn thoải mái như vậy nếu chỉ cần tốn chút tinh hạch ở qua mùa đông thì mùa đông năm nay cô không còn bị lạnh đến chết khiếp nữa.
"Vị trí của khách sạn cũng không dễ tìm, chắc mùa đông không tìm thấy được đâu?" Ngô Lan Chỉ mong đợi nhìn về phía lão đại và lão nhị, khách sạn này thật sự quá tốt, chủ tiệm cũng tốt, cô không dám nghĩ đến việc Kiếp phú cướp sạch nơi này không còn gì.
Lão đại và lão nhị không nói gì thêm, chồng của cô lắc đầu.
Kỳ thật lúc vào đây Ngưu Hàm cũng đã biết tin tức về khách sạn, lúc hắn ở ngoài cũng đã nghe tiểu đội dị năng khác nói đến khách sạn này.
Còn có đơn quảng cáo, trên đó không chỉ có lời giới thiệu mà còn có địa chỉ cửa hàng.
Lúc trước nghe đến hắn chỉ cười, dù có là đại căn cứ phía đông cũng không viết như khách sạn này, "Uống không hết nước, ăn không hết cơm, nước ấm muốn tắm sao thì tắm đó, giường lớn mềm muốn nằm bao lâu thì nằm bấy lâu, mạt chược bida karaoke, còn có TV treo tường xem sao cũng được.."
Hắn không ngờ tới khẩu hiệu tuyên truyền của khách sạn một chút cũng không sai.
Nhưng nói đi cũng nói lại, nếu hắn thấy thì người khác cũng thấy, nếu có đơn quảng cáo, trên đó còn có địa chỉ thì sao có thể không bị người có tâm tìm ra.
Ngưu Hàm là đội trưởng của đội, điều yêu cầu của hắn là bảo đảm mọi người an toàn, nếu Kiếp phú thật sự đến, nếu bọn họ ở lại hỗ trợ thì khả năng giúp đỡ lớn bao nhiêu? Có khả năng lui thân được không?
Không! Khả năng là không!
Tiểu đội bọn họ dù cho không ít người nhưng con số chỉ mười một còn đối phương thì sao?
Trong Kiếp phú không đề cập đến tứ đại cao thủ thì thủ hạ của bọn họ có số lượng dị năng cấp sáu lên đến hai con số.
Đó không phải là lấy trứng chọi đá sao? Mà theo sự quan sát của hắn khách sạn trừ một hổ dị hóa giả hoàn toàn thì không còn một dị năng giả hoặc là dị hóa giả nào khác.
Chủ tiệm chỉ là người thường, sức chiến đấu thì.. Ngưu Hàm nhìn thoáng qua cánh tay liền thở dài.
Sức chiến đấu của cô sợ là không có một chút nào.
Haizz.. Làm thế nào đây!
Hay là bảo chủ tiệm thu dọn đồ đạc rồi rời đi cùng với tiểu đội bọn họ? Vậy cũng không được, lầu hai còn đôi mẹ con kia, bọn họ có thể rời đi nhưng chủ tiệm chưa chắc đã bỏ nơi này, khách sạn nhìn là biết chủ tiệm đã đặt rất nhiều tâm huyết mới được như thế này.
Hắn sầu cho Thủy Dung nhưng Thủy Dung lại không sao cả bởi vì hệ thống mới tuyên bố nhiệm vụ mới.
[ Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ: Sắp tới khách sạn sẽ phải gặp một nhóm cướp không có ý tốt, mời ký chủ yên tâm ứng phó, mặt khác: Nhóm cướp tội ác chồng chất, hệ thống vì khách sạn bố trí vòng bảo vệ, phí bảo vệ được điều chỉnh, giá nâng lên 1000%.]
Nâng lên 1000%? Gấp mười lần giá gốc?
Thủy Dung học toán không tốt lắm, không tính được cái này. Nhưng quang minh chính đại mà hố người cô cảm thấy thú vị (mô phật tự dưng nhớ tới cái câu ám ảnh: V).
Như vậy nếu tính toán thì khả năng giàu có trong một đêm không còn xa vời! Thủy Dung hưng phấn xoa tay, trong lòng bắt đầu chờ mong đám khách không mời mà tới kia.
Treo nụ cười tươi trên mặt, Thủy Dung đem băng gạc và tăm bông dính máu vứt vào thùng rác, cười ha hả nói bọn họ không cần lo cho cô. Khách sạn có vòng bảo vệ, dù người xấu tới vòng bảo vệ vẫn đánh bọn họ chạy mất dép. Nhưng đồng thời cũng chú ý không cho phép đánh nhau trong tiệm, vòng bảo vệ sẽ không phân biệt ai là người sai, nó đối xử bình đẳng cho nên chú ý bla bla..
Đối với lời nói của cô lão đại lão nhị nửa tin nửa ngờ, Ngô Lan Chỉ và Ngưu Hàm lại càng lo lắng. Cái gọi là vòng bảo vệ rốt cuộc là cái gì? Sao bọn họ không phát hiện ra?
Bốn thanh niên bị thương vẫn ở phòng xép lầu 3. Tuy rằng chỉ có ba cái giường nhưng giường đủ lớn, lão nhị lão tứ không quá to con, hai người thuộc loại cao gầy, ngủ chung một giường cũng không chen chúc.
Cơ thể bọn họ bị thương phải dưỡng mấy ngày mới được, trong phòng xép có TV, trong lúc dưỡng thương vừa lúc có thể giết thời gian.
Thủy Dung giúp bọn họ mang đồ vệ sinh cá nhân, nhìn bốn người giúp đỡ nhau lên lầu đột nhiên cảm thấy bọn họ có thể như vậy cả đời.
Bốn thanh niên lúc dùng VIP trở lại khách sạn không có xe, vật tư trên xe cũng không mang theo. Cũng may đồ quan trọng đều ở trong nút không gian của lão tam, bằng không lần này chắc táng gia bại sản.
Nhìn nhóm thanh niên lên lầu Thủy Dung mở màn hình điều khiển hệ thống thay giá cả mới.Giá mới này dành cho đám người kia, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ như vậy nói là nhóm đầu tiên không có ý trộm cướp thì sẽ có nhóm thứ hai thứ ba sao?
Nghe nói nhóm đó có dị năng giả hệ lôi, cũng không biệt hàng rào điện đối với dị năng giả hệ lôi có dùng được hay không, nếu vô dụng thì vòng bảo vệ sẽ dùng thủ đoạn nào để thu thập bọn chúng?
Kệ! Loại người này còn chưa tới mà cô đã tưởng tượng đến cảnh đánh cho bọn chúng một phan rồi có tốt quá không ta?
Thủy Dung nở nụ cười xấu xa, cô là người thiện lương đồng thời cũng là người ghét cái ác.
Mỗi khi phim truyền hình diễn đến đoạn người ác Thủy Dung tức giận đến mức gặp thần giết thần.
Người ta nói người biết sai thì khi sửa đổi sẽ vô cùng tốt nhưng phải xem họ phạm lỗi nào, lỗi nhẹ thì có thể tha thứ còn như bọn họ chắc là không thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT