Sau khi Hàn Dương đi sâu vào rừng, Thủy Dung và tiểu đội dị năng hàn huyên vài câu, xem bọn họ hun thịt tổng cộng ban ngày cộng thêm một đêm, trên trời đã ngưng tụ rất nhiều khói đặc, giống như sương mù.
Cũng may là không hun thịt thường xuyên bằng không sẽ gây ra ô nhiễm môi trường. Nhưng nghĩ đến hiện tại rất nhiều nhà xưởng đều không còn hoạt động, khói ở quy mô nhỏ như thế này chắc là sẽ không ô nhiễm quá mức.
Thủy Dung nói chuyện với bọn họ một lát rồi quay lại đại sảnh. Nhiệm vụ của cô nhìn thì đơn giản, nhưng không thể trong một chốc thì có thể hoàn thành.
Nhanh nhẹn dọn đại sảnh, người máy quét rác lầu trên lầu dưới cũng không dừng lại, khách sạn càng lúc càng lớn, hai người máy dọn vệ sinh lo liệu không hết. Cũng may chúng nó là người máy, chỉ cần nạp điện đúng hạn, nếu là người thì trả phí rất lớn.
Ngay lúc Thủy Dung mở TV chuẩn bị xem phim truyền hình thì cách 5 mét bên trái TV đột nhiên tường trắng thay đổi, một cái gì đó trống rỗng xuất hiện, dần dần nó càng hiện rõ.
Đó là một cái cửa giống như lối thoát hiểm của khách sạn, cửa bị người bên trong đẩy ra. Ngay sau đó là hai người tập tễnh kéo cái gì đó từ bên trong ra.
Thủy Dung bị cảnh tượng này dọa sợ, nhưng cô cảm thấy cảnh tượng này hình như đã thấy qua, đầu óc nhớ lại mấy hình ảnh, cô vội vàng lấy tay che trán.
Cảnh tượng này đúng là đã thấy qua, lúc trước cô đưa cho bốn thanh niên kia thẻ VIP, cái này có công dụng như truyền tống trận, hai người này là ai không cần nói cũng biết.
Thủy Dung vội vàng nhảy dựng lên, chạy mau tới giúp đỡ.
Nếu bọn họ bình an thì sao phải kéo gì đó ra? Bên trong có bốn người, hai người đứng thì chắc chắn hai người kia đang nằm.
Quả nhiên, lúc Thủy Dung tới gần hai người đứng vô cùng chật vật, vết thương đầy người, lão đại và lão tứ liều mạng kéo lão nhị và lão tam.
Toàn bộ bốn người khi đi ra vách tường liền khôi phục nguyên trạng, "Cửa truyền tống" biến mất không dấu vết, giống như trước nay chưa từng xuất hiện.
Thủy Dung vốn dĩ định hỗ trợ nâng người dậy nhưng bằng vào sức của cô không thể kéo lão nhị và lão tam.
Bất đắc dĩ Thủy Dung chỉ phải đỡ lão đại đang lung lay sắp đổ đến sô pha, sau đó đỡ lão tứ ngồi xuống đất đang hổn hển như sắp chết.
Bọn họ giống như lăn trên mặt đất hồi lâu, lại như chạy marathon như điên. Ngực hai người kịch liệt phập phồng, đỏ mặt tía tai, hai mắt vô hồn nhìn phía trước.
Cánh tay trái của lão đại có miệng vết thương lớn, máu tươi đầm đìa nhìn không đáng sợ, nhưng vết thương trên người hắn không phải nghiêm trọng nhất, mà dọa người nhất là lão tam đang nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, miệng vết thương của hắn nằm ở ngực trái.
Thủy Dung không có kiến thức về y học cũng biết ngực trái là vị trí của tim, mà cánh tay nếu chế trụ máu thì không quá nguy hiểm.
Càng đáng sợ hơn là ngực lão tam còn cắm một mũi tên, thân mũi tên làm bằng kim loại.
Thủy Dung không rõ lắm mũi tên dài bao nhiêu, nhưng cũng biết mũi tên này không thể rút tùy tiện, rất có khả năng mũi tên đang cắm vào bộ phận quan trọng này đó.
Cũng may là do mũi tên cắm nên miệng vết thương không nghiêm trọng lắm, trên người lão nhị có miệng vết thương nhỏ, còn có rất nhiều lặc ngân (1), hồng hồng tím tím, vết thương bên ngoài của hắn là không nghiêm trọng nhất.
(1): Có thể hiểu là cái dằm kim loại.Đối với vết thương nghiêm trọng của lão tam Thủy Dung không dám xử lý, đầu tiên là rót ly nước ấm cho lão đại, sau đó tới lão tứ một ly.
Hai người tê liệt ngã nằm trên sô pha một lát, ý thức của lão đại đã thanh tỉnh không ít. Thủy Dung từ thương thành hệ thống đặt hai dung dịch iot, sau đó mua hai cuốn băng gạc để cầm máu.
"Mọi người bị sao vây? Anh có ổn không? Biết đây là đâu không?" Thủy Dung mang gối dựa ra sau lưng lão đại, đỡ hắn dậy sau đó vụng về băng bó vết thương, máu ở miệng vết thương của hắn chảy nhiều, một khi mà mất máu quá nhiều không có cách nào truyền máu cho hắn. Lão đại bị thủ pháp băng bó vụng về của cô làm đau co rút như động kinh, Thủy Dung di dời lực chú ý của hắn bằng cách cố ý hỏi to.
Lão đại bị đau đến biểu cảm khuôn mặt nhăn quéo, hắn hung hăng lắc đầu, "Tôi không sao, cô đừng làm nữa để tôi tự làm." Miệng vết thương tuy rằng nhìn nghiêm trọng nhưng đều là vết thương ngoài da, nguy hiểm nhất là lão nhị và lão tam, ngực lão tam trúng một mũi tên, ở vị trí nguy hiểm. Còn lão nhị là bị dây leo của thực vật biến dị đâm tới bụng, trọng thương ở nội tạng.
Chủ tiệm nhìn thì nhỏ yếu nhưng lực trên tay không nhỏ, làm cho hắn bị đau hơn so với khi anh em cẩu thả của mình băng bó.
Tay trái lão đại run rẩy nhưng làm ổn hơn nhiều so với Thủy Dung.
"À thế được rồi." Thủy Dung thấy hắn không cần mình hỗ trợ vì thế đi xem lão tứ.
Lão tứ nằm trên sô pha không có động tĩnh, Thủy Dung lay sườn mặt bên trái của hắn, cô thấy ngực còn phập phùng nên biết hắn còn sống.
Ở trạng thái hôn mê như vậy thì trên phim truyền hình đều xử lý bằng phương pháp ấn huyệt nhân trung. Thủy Dung cũng làm như thế, hung hăng lấy ngón tay véo huyệt nhân trung, véo đến mức làm hắn nhíu mày.
Vết thương của lão tứ nhẹ hơn lão đại. Do quá mệt mỏi nên nằm trên sô pha, ngay cả sức lực cũng không có.
Ý thức của hai người xem như thanh tỉnh, nhưng nếu muốn gọi lão nhị và lão tam sợ là không có khả năng. Thủy Dung đi vào nhà ăn xin giúp đỡ của hai vợ chồng đang chậm rì rì ăn cơm.
Hai người bị bộ dạng sốt ruột của Thủy Dung dọa nhảy dựng lên theo sát cô đến đại sảnh, liếc mắt thấy hai người nằm trên mặt đất và hai người ngồi sô pha.
Bốn người không bị thiếu tay chân, nhưng xụi lơ vô lực.
Ngô Lan Chỉ là phụ nữ nhưng sức lực không nhỏ, cô cùng chồng nửa khiêng nửa túm mang hai người đến phòng gần nhất.
Hai phòng này vừa vặn là hai phòng của Ngô Lan Chỉ và Ngưu Hàm, tối hôm qua hai người ở đại sảnh tạm ngủ một đêm, chưa kịp ngủ trong phòng.
Bọn họ nhường hai phòng cho hai bệnh nhân. Tiểu đội dị năng của bọn họ ở đây một đêm cảm thấy không tồi, định ở thêm mấy ngày nữa, nếu khách sạn còn chỗ thì mùa đông có thể vượt qua rồi.
Hai người nằm liệt trên sô pha cũng đi theo vào phòng của lão nhị.
Lão nhị là bác sĩ khoa ngoại, chỉ có hắn mới có thể lấy mũi tên ở phần ngực của lão tam mà không làm tổn thương đến nội tạng.
Nhưng nội thương của lão nhị sợ là không nhẹ, không biết hắn có chống đỡ được hay không.
Thủy Dung từ toilet làm ướt khăn lau mặt, vội tới lâu mặt cho lão nhị. Bản thân lão nhị là dị năng giả hệ thực vật, ở lúc nguy hiểm bảo vệ nội tạng của chính mình lại không quá khó khăn, cho nên thương thế của hắn không nghiêm trọng như lão đại phỏng đoán.
Sở dĩ hôn mê bất tỉnh là do hắn bị hai gã dị năng giả hệ thực vật cấp năm liên thủ công kích, dây đằng linh hoạt trói buộc hắn đến khi hắn hít thở không thông, cuối cùng thiếu oxi dẫn đến hôn mê.
Khăn ướt lạnh lau trên mặt làm hắn giật mình rồi từ từ tỉnh.
Thủy Dung lấy khăn lông xuống để trên đầu giường.
Ba cái đầu nhìn chằm chằm mí mắt rung của lão nhị, thấy hắn tỉnh lão đại và lão tữ đều thở dài nhẹ nhõm.
Tỉnh lại thì tốt, lão nhị còn tính là lạc quan, lão tam kêu cũng không tỉnh mới là phiền toái lớn.
"Lão đại? Lão tứ? Hai người không sao? Đây là.." Hắn nương theo lực đỡ của lão tứ, nữ ngồi nhìn bốn phía.
Phát hiện là nơi quen thuộc liền nhẹ nhàng thở ra. Hắn là người sử dụng tấm thẻ VIP kia tự nhiên cũng hiểu được bọn họ làm cách nào trở về tiệm.
"Lão tam đâu?" Lão nhị tận mắt thấy lão ta bị trúng múi tên, hắn lập tức trở nên căng thẳng.
Hắn là bác sĩ khoa ngoại, đối với cơ thế con người vô cùng hiểu biết, lão tam trúng mũi tên kia hắn liếc mắt một cái có thể phán đoán thương thế của lão tam vô cùng nghiêm trọng.
"Nó ở cách vách, mũi tên ở ngực bọn anh không dám đụng, đánh thức mày để xem có cách nào không." Cảnh tay của lão đại được quấn băng gạc, bên trong lộ máu, máu không còn chảy nữa.
Lão nhị nghe hắn nói như vậy giãy giụa muốn đứng dậy, lão tứ đỡ hắn, cũng biết hắn nóng vội.
Phòng đơn tuy rằng nhỏ hơn phòng đôi nhưng một người ngủ cũng rất dư dả.
Phòng của lão tam có Ngô Lan Chỉ và Ngưu Hàm đứng ở mép giường, ngồi ở mép giường là dị năng giả hệ mộc đang trị liệu cho lão tam.
Vị dị năng giả hệ mộc này của tiểu đội có dị năng chữa lành không quá lợi hại nhưng chung quy có thể giúp lão tam duy trì trạng thái này, thong thả chữa trị hao tổn nội tạng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT