Pu: Nhớ pu hông mấy fen:3

***

Giấc ngủ này của Thủy Dung vô cùng ngon, dưới thân là đệm mềm lông nhung giữ ấm, cho dù là ban đêm gió lạnh phơ phất cũng không làm cô rét lạnh. Đợi đến lúc cô tỉnh lại thì sắc trời đã dần dần sáng lên, cô lấy điện thoại trong túi quần nhìn thời gian.

Mới rạng sáng hơn bốn giờ, mặt trời sắp mọc. Tuy rằng không thức quá đêm nhưng Thủy Dung rất ít khi dậy sớm nên không thấy mặt trời mọc như thế nào, đối với cô mà nói muốn xem mặt trời mọc thì phải dậy sớm mà dậy sớm thì còn khó hơn làm đề toán khó.

Ánh sáng mặt trời vàng còn chưa tỏa ra chỉ lộ ra một vầng sáng màu vàng ấm.

Thủy Dung nhìn lão hổ dưới thân. "Chúng ta có phải gần tới rồi không? Anh đã một đêm chưa ngủ rồi đúng không? Có đói hay khát gì không?"

Lão hổ ngáp một cái, bước chân dừng một chút. Nguyên đêm không ngủ lên đường cũng không mệt mỏi lắm, nhưng khát với đói thì bụng của hắn so với miệng của hắn lại trả lời nhanh hơn.

Âm thanh đói bụng của lão hổ lớn hơn so với con người không ít, Thủy Dung lại đang ghé vào phần lưng của lão hổ, lỗ tai dán trên người đối phương tự nhiên là âm thanh như sấm này đều lọt vào lỗ tai.

"Ách.. Vang ghê nha." Thủy Dung đào đào lỗ tai, ngồi dậy cầm ba lô lên, lấy ra chút nước, đồ ăn và một ít đồ vật thượng vàng hạ cám (1), bởi vì không gian đủ lớn cho nên lấy ra không ít.

(1): Câu khẩu ngữ đã có từ xa xưa, dùng để mô tả những nơi có đủ mọi thứ, từ quý giá nhất đến xoàng xĩnh nhất đều chẳng thiếu.

"Anh muốn ăn cái gì? Tôi có bánh mì giăm bông và trứng kho."

Sau khi ra khỏi khách sạn hệ thống liền không thấy đâu, Thủy Dung cũng phát hiện chính mình không thể liên hệ với nó, liền biết được hệ thống tựa hồ chỉ khi ở trong tiệm mới nói chuyện với cô.

Đồ ăn trong ba lô này đối với Thủy Dung là có thể no bụng, nhưng đối với lão hổ có vóc dáng cao to sợ là không đủ.

Thời điểm Hàn Dương ở trạng thái thú xác thật giống như Thủy Dung suy nghĩ, đồ ăn ít như vậy hắn căn bản là chướng mắt, hơn nữa vì chịu ảnh hưởng của thú nên hắn không muốn ăn mấy thứ kia, hắn chỉ muốn ăn thịt, ăn từng ngoạm từng ngoạm.

"Thôi đi, chút đồ ăn này không đủ nhét kẽ răng, đúng rồi, cô có mang gia vị không?" Lão hổ ảo não hất hất đầu, nói ra câu hỏi với giọng điệu tin tưởng, trong lòng suy nghĩ chốc lát ăn thịt nướng đi?

"Gia vị?" Thủy Dung nghĩ thầm chính mình mang vài thứ kia tới làm gì? Nhưng không phải là nấu cơm dã ngoại. Phát hiện ba lô có hai hộp lẩu tự sôi, vị cay và vị nấm, bên trong không chỉ có nước cốt lẩu, hơn nữa cũng có hai bao bò kho vị ăn liền, nước chấm thì có vài túi, tính hẳn ra cũng gọi là mang theo gia vị đi? Vì thế liền gật đầu.

Lão hổ tuy rằng không quay đầu lại nhưng thị giác của động vật họ mèo rất rộng, không giống mặt bằng chung con người, cho nên cũng có thể nhìn động tác của cô.

"Cô nắm chặt nha!" Lão hổ lúc đầu đang đi chậm rãi chợt tăng tốc, sau khi nhảy lên thì đá cái gì đó trong bụi rậm một phát.

Thủy Dung còn chưa phản ứng lại thì thấy trong miệng lão hổ ngậm một động vật có thân dài.

Động tác của lão hổ không dừng lại, điên cuồng chạy, Thủy Dung ôm chặt lấy cổ của lão hổ, chân cũng giữ chặt trên dây thừng.

Cô không quay đầu lại nhưng cũng cảm giác được ở đằng sau có quái vật khổng lồ đang đuổi theo bọn họ, gió cát nổi lên bốn phía, thậm chí còn có âm thanh cây cối đổ xuống.

Thủy Dung gắt gao nhắm chặt mắt và miệng, cát vẫn thổi vào trên mặt của cô.

Lão hổ nhanh chóng chạy vội một hồi lâu, mới dần dần hạ chậm tốc độ. Thủy Dung hoãn hoãn, lau cát trên mặt, sau đó mới chậm rãi mở to mắt chớp chớp, đem cát dính trên lông mi rơi xuống đất, cô cảm thấy hai mắt của mình có dính ít cát, sau vài lần chảy nước mắt mới cảm thấy tốt lên một chút.

( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)

Lúc này sắc trời đã sáng, mặt trời cũng lộ ra.

"Thị trường giao dịch rất gần, chúng ta nghỉ chân một chút, ăn gì đó rồi đi."

Hàn Dương tìm được một cái tảng đá, đem động vật trong miệng để lên tảng đá, rồi để Thủy Dung bò từ trên lưng xuống.

Thủy Dung sửa sang lại đầu tóc cùng quần áo của chính mình, cúi đầu đi xem động vật ở trên tảng đá.

Thời điểm động vật kia ở trong miệng của lão hổ thì nhìn rất nhỏ, nhưng khi đặt trên tảng đá mới phát hiện nó lớn gần bằng cô.

Lông trên người Hàn Dương run run, biến thành bộ dáng con người.

"Nai biến dị còn nhỏ hương vị khá ngon, bất quá không dễ dàng gặp được, hơn nữa nai trưởng thành có lúc còn lớn hơn voi một vòng, da dày, mang theo nai mẹ tính tình không dễ chọc, sức chiến đấu so với nai cha còn lợi hại gấp hai." Trên người Hàn Dương vẫn mặc một thân đồ vận động màu xanh, trắng đêm chưa ngủ hắn cũng không cảm thấy buồn ngủ.

"Có dao không?" Hàn Dương ngồi xổm xuống đem con nai con túm đến trên cỏ, hỏi Thủy Dung.

Thủy Dung vội vàng gật đầu, cô mang theo hai thanh dao gọt hoa quả, tuy rằng cô có vòng bảo hộ xung quanh nhưng cô vẫn có chút sợ, dao gọt trái cây sức chiến đấu chẳng ra gì, nhưng lại có thể cho cô cảm giác an toàn.

Hàn Dương tiếp nhận hai thanh dao gọt hoa quả, một cái để trong túi quần, một cái dùng để lột da.

Thủy Dung nhìn hai lần liền dời tầm mắt, tuy rằng hệ thống có mosaic nhưng cô vẫn có thể ngửi được mùi máu nồng đậm.

Thủy Dung thích động vật nhỏ, nhưng khi nhìn thì đều bị đánh mosaic nên cô không thấy rõ mặt như thế nào vì vậy cũng không sinh ra cảm giác không đành lòng, chỉ biết là nó tựa hồ chưa cai sữa, xem hình dáng tựa hồ giống nai con.

"Kia.. Có nước!" Thủy Dung từ trong ba lô ôm ra một thùng nước sạch, lúc ấy cô đặt vào trong ba lô hai thùng, mỗi thùng gần 20 lít, bất luận là rửa mặt hay để uống đều đủ.

Hàn Dương nhìn xô nước kia kinh ngạc sau đó liền nói Thủy Dung. "Cô đi đến tảng đá kia ngồi chốc lát đi, nơi này nhìn thì an toàn trên thực tế cũng có nguy hiểm, cô đợi đi, đợi tôi đem con nai này lột da rửa sạch sẽ thì đem đi nướng."

Hắn bận rộn trong ngoài, Thủy Dung không biết xấu hổ ngồi bất động chờ ăn, rồi lấy đồ trong ba lô.

Ba lô bị cô bỏ đầy bốn phần năm lung tung rối loạn. Cô tìm ra một cái phích nước nóng và bình giữ nhiệt lớn, đem nước nóng rửa chậu rửa mặt, sau đó lại đem bình giữ nhiệt đưa cho Hàn Dương.

"Nghe nói máu nai rất trân quý là dược liệu đại bổ, đừng lãng phí!"

Hàn Dương cạn lời tiếp nhận bình giữ nhiệt, dược liệu gì đó hắn chưa nghe qua, hắn chỉ biết máu nai có tác dụng tráng dương, mà nơi rừng hoang núi vắng trai đơn gái chiếc này cô nhắc nhở hắn cái này làm gì? Muốn làm gì? Là ám chỉ gì sao? Đang lén lút có ý đồ vấy bẩn thân thể trong sạch của hắn sao?

Mơ à! Hắn là ai? Hắn chính là một người đàn ông trong sạch liêm khiết, cũng không phải là ám chỉ vài câu hắn liền sẽ ngoan ngoãn nghe theo!

Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn cắt cổ lấy máu.

( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)

Nai con tuy rằng chỉ mới "trăng tròn" không lâu, nhưng cơ thể lại rất lớn, chiều cao cơ hồ 1 mét 5, cân nặng cũng khoảng một trăm ba bốn mươi cân, cho nên nếu muốn không lãng phí máu của nó thì một cái phích nước ấm sao mà đủ.

Vì thế sau khi dùng nước ấm rửa mặt xong Thủy Dung lại đem chậu rửa mặt của chính mình đi ra ngoài cống hiến, Hàn Dương nói máu nai này có thể đi bán ở thị trường giao dịch, tốc độ của nai rất nhanh, thực lực không đủ mạnh căn bản không dám lại gần. Hơn nữa thịt nai cũng coi như là ở bậc thượng thừa cho nên giá trị tự nhiên là cao.

Thủy Dung nghe đến đó đột nhiên có ý hay. Nếu chỉ đơn thuần là phát tờ rơi thì người ta căn bản không muốn lãng phí thời gian để xem, nhưng nếu tặng thêm cho họ một ít đồ thì khẳng định tính chất sẽ không giống nhau.

Máu nai ở trong bồn đại khái còn nửa bồn. Ở quê nhà Thủy Dung vào lúc ăn tết sẽ giết heo, sau khi giết heo máu heo giữ lại để làm huyết chưng, cô chưa làm bao giờ, nhưng khi còn nhỏ có được nhìn thấy qua, đại khái còn nhớ rõ cách làm huyết chưng (2).

(2) chỗ này ở phần cv người ta dịch là huyết đậu hủ nhưng mà để nghe quen thuộc hơn nên tui dịch là huyết chưng nha.

Làm huyết chưng là để nó kết thành một khối to rồi sau đó phân thành từng khối nhỏ để tặng,

Hàn Dương tỏ vẻ chính mình không ăn máu nai, hắn ăn thịt, cho nên không cần để lại cho hắn, mà Thủy Dung từ trước đến nay chỉ ăn gà vịt cá, dê bò, chưa bao giờ ăn động vật hoang dã.

Động vật biến dị cô càng không dám ăn.

Không ai ăn, đổ đi thì lãng phí. Hơn nữa nơi nơi đều là vết máu còn dễ dàng dẫn dụ thú biến dị hoặc thực vật biến dị tới, làm huyết chưng đặc biệt đơn giản hoàn toàn không uổng phí, còn có thể dùng nó để thu hút mọi người tới vây xem dễ dàng cho việc phát đơn, được nhận huyết chưng của cô làm sao có thể không đi nhìn cẩn thận đơn của cô đâu?

Thủy Dung nghĩ như vậy liền móc từ trong ba lô một bình nước hoa nhỏ, phun bốn phía vài xịt, hướng tới chỗ lấp máu nai và nội tạng xịt tầm nửa bình, sau đó mới vén tay bẻ hai nhánh cây đi khuấy bồn máu nai.

Máu và nước tỉ lệ 1: 1, Thủy Dung cầm hai nhánh rửa sạch rồi nhẹ nhàng khuấy, sau khi khuấy xong chờ hơn mười phút là có thể ngưng tụ thành khối.

Đem thịt nai đã được rửa sạch cắt thành từng khối nhỏ xiên thành từng xiên, đem bốn chân nai nướng trên lửa.

Hắn mở ra một hộp lẩu tự sôi cay, chia thành hai phần, một phần bỏ vào hộp, một phần lưu trữ dự phòng.

Chân nai không dễ dàng nấu, Hàn Dương liền xoay vòng cắt đi chín phần thịt bỏ vào trong hộp, hộp đầy bảy phần mười mới đem chân nai tiếp tục nướng.

Lẩu tự sôi không bao lâu liền sôi ùng ục bốc khói trắng.

Thủy Dung mang ra chục cái bao nilon nhỏ, đại khái tầm 50 cái.

Kéo bao nilon ra chia huyết chưng thành từng khối nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play