Cô ấy mỗi ngày để lên núi kiếm rau cho lợn, chỉ cần có thể cùng cô ấy kết giao là được rồi. Giờ này cũng không biết là cô ấy đã đi chưa.

Đàm Ngọc Dao vui vẻ các gùi trên lưng chạy đến nhà chú hai, vừa đến nơi liền nghe thấy một trận mắng chửi đến chói tai, ngay lập tức dừng bước.

“Cái đồ chết tiệt này! Dám ăn trộm lương thực trong nhà! Xem tao hôm nay có đánh chết mày không cơ chứ!”

“Ba! Đừng đánh chị nữa!”

Một trận chó chạy gà bay xảy ra bên trong. Đàm Ngọc Dao không hề do dự mà gõ cửa.

“Chú hai, thím hai, hai người có nhà không ạ?”

Nghe thấy tiếng gọi của cô, bên trong yên tĩnh hẳn xuống, một thân hình phụ nữ mập mạp ra mở cửa, một người đứng chặn ở của lớn chính là có ý định không cho Đàm Ngọc Dao đi vào.

“Ồ, không biết hôm nay có ngọn gió nào, lại có thể thổi được nha đầu Dao đến nhà chúng ta?”

Đàm Ngọc Dao trừng mắt, cứ phải công kích người khác như vậy mới vui à. Vị thím hai này của cô mồm miệng thật đúng là không tầm thường.

“Thím hai, cháu đến là tìm Ngọc Linh đi kiếm rau cho heo, em ấy có nhà không ạ?”

“Nó hả, nó hôm nay không đi. Cháu đi tìm Ngọc Châu đi nhé.”

Tần Quế Lan nói xong liền quay đầu gọi Ngọc Châu, Đàm Ngọc Dao nhân cơ hội nhìn trộm vào bên trong. Nhìn thấy một bóng người gầy gò đang quỳ trong góc, trên mặt có nhiều vết sung. Trong lòng lặng xuống, hôm nay nhất định phải đem cô ấy đi, nếu không, không biết cô ấy sẽ phải chịu bao nhiêu trận đòn roi nữa.

“Thím hai, thím để Ngọc Linh đi cùng cháu đi. Chút nữa cháu còn muốn lên núi, Ngọc Châu so với cháu còn nhỏ hơn, đưa em ấy đi cùng cháu còn phải chăm sóc em ấy.”

“Không được, ngày hôm nay đại nha đầu còn phải ở nhà chăm sóc Ngọc Đình.”

Thực ra là bà ta không muốn con gái lớn mang bộ mặt đó ra ngoài bị người ta nhìn thấy.

Đóng cửa đánh con cái nhà mình cũng chằng có ai nói gì. Nhưng đánh thành như vậy, ra ngoài bị người ta nhìn thấy, chắc chắc sẽ có một vài người không ra gì nói ra nói vào không hay.

Đàm Ngọc Dao làm sao mà có thể không nhìn ra được tâm ý của bà ta. Nháy mắt lại nghĩ ra một cách.

“Hay là như thế này đi, dì cho cả ba đứa cùng đi với cháu, cháu sẽ lo cơm trưa cho ba đứa nó. Ăn cơm xong trở về làm việc nhà cũng không chậm trễ gì cả.”

Tần Quế Lan chỉ nghĩ một chút liền đồng ý cho đi. Lên núi tầm này phần lớn chỉ có mấy đứa nhóc, cho dù có nhìn thấy đi chăng nữa cũng không sao. Hơn nữa còn tiết kiệm được ba cái miệng ăn. Bọn nó ra ngoài còn mang rau heo về nhà. Xem thế nào thì cùng lời.

Đứa con gái ngốc của anh cả thật đúng là không phải ngốc bình thường.

Đàm Ngọc Dao được sự đồng ý của Tần Quế Lan liền vội vàng mang ba đứa em họ đi.

Ngọc Châu nãy còn đang khóc hu hu nghĩ cũng không thèm nghĩ liền bế lấy em gái chạy ra ngoài. Mặc dù người chị họ này cũng rất là đáng ghét, nhưng đỡ hơn là phải ở nhà chịu đòn.

Đàm Ngọc Linh chạy phía sau, mang một cái gùi to sau lưng. Chân sau vừa đạp ra ngoài, ầm một tiếng, cửa đóng ngay lập tức.

Ba người quay mặt bĩu môi nhìn nhau.

Tiểu Ngọc Đình mới ba tuổi, nhưng lại không hề giống với mấy đứa nhóc cùng tuổi trong thôn là thích quậy phá. Nằm trong vòng tay của Ngọc Linh rất yên tĩnh.

Đàm Ngọc Dao dắt ba chị em về nhà của mình.

“Ngọc Châu, em ở trong nhà trông Ngọc Đình, không được đi đâu cả. Chị với Ngọc Linh lên núi lấy rau cho heo rồi về.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play