Edit: Toả Toả

Lâm Miên Lý hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngơ ngác: "Hả?"

Hắn so với bọn họ cũng không hiểu gì, làm sao mà hắn lại mở được phòng của Giang Ẩn?

"Tay nắm cửa tự động hư rồi?" Lâm Miên Lý cúi đầu nhìn.

Lúc này Giang Ẩn bước vào: "Không hư, đây là phòng của tôi."

Mọi người kể cả Lâm Miên Lý: "???"

"Phòng của cậu ở đây." Giang Ẩn dẫn người đi tới cửa bên kia ban công. Nắm tay hắn đặt lên.

"Bíp---"

Cửa lại mở.

Tôi đệt!?

Quần chúng vây xem lập tức nhớ lại những gì họ đã nghe về hai người từ nhiều chỗ khác nhau, trong đầu suy nghĩ về những thứ không thể nói ra, chẳng lẽ bọn họ giống như những điều kia sao?

Lâm Miên Lý cau mày: "Tại sao? Các cửa phòng của ký túc xá đều dùng chung sao?"

Quần chúng vây xem đồng thanh: "Không phải, chỉ có anh!"

Lâm Miên Lý: "......"

Giang Ẩn liếc nhìn bọn họ: "Nghĩ cái gì vậy? Nghỉ hè cậu ấy không về nhà, có những thứ cần sử dụng phòng của tôi nên tôi đã cho cậu ấy quyền mở cửa."

Mọi người hỏi dồn dập: "Dùng để làm gì vậy? Nghỉ hè anh ở đâu? Trong phòng có cái gì? Hai người đang làm gì vậy?"

Giang Ẩn nhàn nhạt nói: "Liên quan quái gì đến mấy người?"

Mọi người đều dễ dàng bị đánh bại, bị đuổi khỏi A305 một cách không thương tiếc.

Lâm Miên Lý dở khóc dở cười, nhìn Giang Ẩn nói: "Tôi đã làm gì trong kỳ nghỉ hè?"

"Cái này à." Hai mắt Giang Ẩn loé lên: "Cậu tự mình nghĩ ra thì tốt hơn."

Lâm Miên Lý: "?"

Giang Ẩn nhún nhún vai: "Bởi vì tôi cũng không biết cậu đang làm cái gì."

Lâm Miên Lý càng mơ hồ: "Cậu không biết tôi muốn làm gì mà cứ mở cửa cho tôi? Cậu không sợ tôi phá banh phòng của cậu sao?"

Giang Ẩn cười: "Không sợ, cậu ở trong phòng của tôi phá như thế nào cũng không thành vấn đề."

"Đậu moá?" Lâm Miên Lý bị một tiếng hét kinh hãi từ ban công làm cho giật mình mới phản ứng lại.

Tức thật, hắn lại bị người này chọc: "Xéo đi, tại sao tôi lại phải quậy phá trong phòng của cậu? Không có thì đừng nói."

Nói xong liền quay đầu đi vào phòng của mình.

Ngón tay thon dài của Giang Ẩn xoa xoa cằm mình, ôi, đùa hơi quá... làm người ta tức giận chạy đi rồi.

Về phần âm thanh kinh hô vừa rồi, chính là của Nghiêm Tử Dịch, cậu đã sớm đem Lỗ Đan kéo đến ban công, hai người trốn sau bức màn, giống như đang nhìn trộm một thứ gì đó đáng xấu hổ.

"Má nó, bọn họ vẫn luôn ở ngay dưới mí mắt của chúng ta, tại sao tôi lại không phát hiện ra mối quan hệ trước đây của bọn họ là như thế này... Ừm, thế này là sao? Trước kia tuy rằng quan hệ cũng tốt, nhưng cũng xem như bình thường mà?" Nghiêm Tử Dịch nhỏ giọng hỏi Lỗ Đan.

Nghiêm Tử Dịch còn chưa hiểu chuyện gì, Lỗ Đan càng thêm không hiểu, anh gãi gãi đầu: "Ừm, tôi nghĩ anh Giang biết điều đó, anh ấy chỉ đang chọc cười anh Miên thôi."

"Chỉ? Cậu là đầu gỗ à? Cậu không cảm thấy giữa bọn họ đang che che giấu giấu cái thứ mờ ám...." Cậu ta còn chưa nói dứt lời, mông đã bị người đá một cái.

"Hai người đang làm cái gì vậy? Ấp trứng à?"

Nghiêm Tử Dịch: "........."

Hai người từ sau tấm màn lăn ra, Nghiêm Tử Dịch thật sự không kiềm lòng được: "Anh Giang, anh thật sự không biết anh Miên làm gì trong kỳ nghỉ hè sao?"

Giang Ẩn ngồi xuống ghế sofa mềm mại, mở thiết bị đầu cuối ra: "Hỏi ngu, tôi đương nhiên biết."

Lỗ Đan: "Hả? Vậy anh còn nói...."

"Nhóc con đó sau khi mất trí nhớ đùa rất vui, không kiềm lòng được, tôi liền chọc cậu ấy."

Nghiêm Tử Dịch quay sang Lỗ Đan dựng thẳng ngón tay cái.

Lâm Miên Lý đang đánh giá phòng của mình, nó giống với những gì hắn tưởng tượng, mọi thứ đều được đặt ở một nơi thuận tiện, có vẻ như chủ nhân của nó đã sử dụng không lâu trước đây.

Nghỉ hè hắn quả nhiên không có về nhà.

Phòng của hắn và Giang Ẩn đều có một cái ban công nhỏ, không lớn cũng không nhỏ, trong phòng không có nhiều đồ đạc, vừa đủ một người sống.

Có một chậu cây trên bàn cạnh ban công, vậy mà cũng là những chiếc lá tai mèo bạc.

Lá tai mèo bạc được gọi như thế là bởi vì loại lá này giống như một lỗ tai mèo, phiến lá cuộn tròn mềm mại, mặt trên có chứa lông tơ, sờ vào giống như tai mèo thật, xúc cảm ấm áp, rất khó trồng.

Nhờ công nghệ cao hiện đại, những loại cây gần như tuyệt chủng năm xưa không còn là vấn đề khó khăn, chỉ cần đưa vào bình canh tác chuyên nghiệp là chúng có thể phát triển tốt.

Dù vậy, vẫn cần phải có người trông coi thường xuyên.

Hắn và Giang Ẩn mỗi người trồng một gốc cây?

Thiết bị đầu cuối trên cổ tay hắn rung lên, Lâm Miên Lý bấm vào đó, người vừa mới nhớ đến đã gửi tin nhắn cho hắn.

Giang Ẩn: 【Còn giận hả nhóc?】

Ai là nhóc chứ?

Lâm Miên Lý phớt lờ anh.

Một lát sau, tin nhắn khác lại đến.

Giang Ẩn: 【Lúc nghỉ hè cậu giúp tôi chăm sóc một cái cây nhỏ, nó rất dễ chết, nếu cậu không giúp tôi chăm sóc, nó sẽ chết.】

Ồ, hèn chi, hắn đã nói hắn không phải là người có thể chăm sóc cây cối.

Lâm Miên Lý muốn hỏi tại sao bọn họ lại cùng trồng một loại thực vật, nhưng nhớ đến người này vừa mới nói dối hắn, cho nên không muốn để ý tới người này.

Để anh ăn bơ một chút.

Nhưng tin nhắn lại không ngừng.

Giang Ẩn: 【Cậu hẳn là đã nghe nói, chúng ta trước đây là anh em tốt của nhau, nếu cái cây nhỏ của tôi chết, tôi khó chịu, cậu lại càng khó chịu, cho nên cậu liền giúp tôi chăm sóc, cậu xem, tình cảm của chúng ta thật tốt biết bao nhiêu.】

Lâm Miên Lý đảo mắt xem thường, bắt đầu trả lời.

Miên: 【Cậu không có tay?】

Bên kia nhanh chóng trả lời: 【Bởi vì tôi có việc phải làm trong kỳ nghỉ hè, không phải ngày nào cũng ở đây.】

Miên: 【Cậu cũng không về nhà à?】

Giang Ẩn: 【Cậu bắt đầu có hứng thú với tôi rồi sao, hết giận rồi à.】

Miên: 【....... Không có, xéo đi.】

Buổi tối 8 giờ, Lâm Miên Lý tắm rửa xong nằm ở trên giường tiếp tục mở thiết bị đầu cuối, từ thiết bị đầu cuối có thể tìm hiểu rất nhiều quá khứ của hắn và gia đình.

Hắn có ba nhưng không có mẹ, mẹ hắn mất khi hắn mới mười tuổi.

Nhìn đến những chữ không rõ ràng kia, trái tim Lâm Miên Lý run rẩy dữ dội.

Hắn không nhớ được dáng vẻ của mẹ mình, cũng không nhớ được lúc trước hắn thường gọi bà bằng giọng điệu gì, chỉ cảm thấy lúc này trong lòng có chút đau đớn không chịu nổi, giống như một cây nho, nó từng chút từng chút quấn lấy trái tim, khiến hắn khó thở.

Hơn nữa bây giờ hắn đã biết quan hệ của hắn với ba mình vì sao không tốt rồi, bởi vì không lâu sau khi mẹ hắn đi ba hắn đã bắt đầu bao dưỡng tình nhân, bên người chưa bao giờ rảnh rỗi, tình nhân như nước chảy.

Từ Star Network, hắn đã thấy được rất nhiều tin tức từ ba mình, cùng những vụ tai tiếng nhỏ về tình nhân có thể bao quanh một vòng Thiên Cực tinh.

Lâm Miên Lý nhăn mặt, cảm nhận được sự tức giận đối với ba mình ẩn sâu trong cơ thể.

Hôm nay hắn thức dậy, lần đầu tiên ở một mình trong một không gian không có người. Cả ngày hôm nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra, từng chuyện một lướt qua tâm trí hắn, hắn chỉ nhớ rõ luôn có người ở bên cạnh nói chuyện, líu ríu, rất sôi nổi.

Mà hiện tại, hắn ngồi dựa vào đầu giường, ôm một chân, nếm trải chút cô đơn.

Trời đã khuya, trong phòng không bật đèn, màn đêm xanh thẫm bao trùm toàn bộ khuôn viên trường, một góc ban công của hắn bị ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ ban công chính bên cạnh, phủ lên những chiếc lá tai mèo bạc một lớp ánh sáng ấm áp.

Hắn thích ánh đèn vàng ấm áp, vì vậy tâm tình hắn thấy dễ chịu hơn, dần dần chìm vào giấc mộng.

Chợt nhớ, ánh đèn trong sảnh dường như trước đó đều là màu trắng.

Nghiêm Tử Dịch sau khi tắm xong đi ra, cầm trong tay một chai đồ uống, thấy Lỗ Đan vẫn đang dọn dẹp, nói: "Sao vẫn còn chưa sắp xếp xong, không phải Tiểu Bạch cũng ở đây sao? Bảo nó giúp cậu làm, lúc này mà còn tự mình sắp xếp à?"

Tiểu Bạch là một tinh linh có trí năng*, nghĩa là người máy gia đình.

(*) Trí năng: trí tuệ và năng lực.

Lỗ Đan ngốc nghếch cười: "Không sao, nó đang ở trong phòng của cậu, tôi chỉ còn một chút nữa, xong nhanh thôi."

Nghiêm Tử Dịch nghẹn họng, đồ của cậu ta nhiều, Tiểu Bạch vẫn chưa dọn xong cho cậu ta.

"Hì hì, ngại quá, phòng của tôi hơi bừa bộn." Cậu ta nhìn quanh một vòng rồi chợt phát hiện ra điều gì đó: "Sao lại bật đèn vàng thế, màu này làm tôi nhìn vào liền muốn ngủ."

Lỗ Đan: "Là anh Giang đổi."

"Anh Giang? Anh ấy đổi màu ánh sáng làm gì....."

"Không biết nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play