Editor: Lulalina_
Từng đàn cá bơi lội tung tăng dưới hồ sen, trong vườn rợp bóng cây và hoa, Tiểu Bạch ẩn mình dưới tán hoa hồng, đuôi rắn quấn quanh cành hoa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa biệt thự chờ đợi thời cơ.
Không lâu sau đó, trong ngôi biệt thự trang nhã và đơn giản, một người đàn ông bước ra từ cánh cổng hình tròn.
Người đàn ông thân thể thon dài, vai rộng, eo thon, mặc áo sơ mi trắng, sắn tay áo, dưới ánh mặt trời, Tiểu Bạch có thể lờ mờ nhìn thấy cơ bắp săn chắc của đối phương thông qua lớp quần áo.
Cậu có chút lo lắng, bởi vì người đàn ông đó thoạt nhìn bộ dạng không dễ cắn.
Trong lòng cậu sinh ra sợ hãi, đuôi rắn của Tiểu Bạch quấn chặt cành khô, trong lòng tràn ngập nỗi tủi thân vô cớ.
Hai ngày trước, người bạn của cậu - chim trĩ tâm trạng bi thương nói "Tiểu Bạch, cậu phải giúp tớ báo thù!"
Chim trĩ giận dữ hệt như miệng núi lửa đang chuẩn bị phun trào, sắp nổ to. Tiểu Bạch chưa bao giờ nhìn thấy chim trĩ tức giận như vậy, theo lời nó nói, bản thân nó chính là chim cực lạc, cả đời này cũng chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
"Cậu biết đám loài người đáng chết kia làm sao vũ nhục tớ không?! Bọn họ kêu tớ là gà rừng! Tiểu Bạch cậu biết không? Đám người đê tiện đó, vậy mà lại kêu tớ là gà rừng!"
Chim trĩ bước chân phẫn nộ trên mặt đất đạp tới đạp lui, "Tớ giống gà rừng sao?! Tiểu Bạch cậu nói tớ giống gà rừng không?!"
Tiểu Bạch sợ hãi gật đầu.
Chim trĩ đôi mắt cơ hồ phun lửa.
Tiểu Bạch liền vội vàng sợ sệt lắc đầu.
Chim trĩ sắc mặt tốt hơn một chút.
Nhưng chim trĩ vẫn tức giận như cũ, chim trĩ theo kí ức đau thương kể, ngày đó nó đang ở không trung tự do tự tại bay lượn, lúc này, đám nhân loại kia mặc dù đã trải qua ngàn năm thuần hóa cũng như cũ không thể thay đổi được bản tính ti tiện, vậy mà lên kế hoạch săn thú.
Nó đem chính mình mất đi một mảng lông chim lớn, trụi lủi mông cho Tiểu Bạch xem, "Nếu không phải tớ bay nhanh, mũi tên đó thiếu chút nữa sẽ bắn thủng mông tớ!"
Khi chim trĩ lộ mông ra, Tiểu Bạch vội vàng dùng đuôi rắn che khuất đôi mắt, một hồi lâu, cậu mới trộm buông đuôi rắn xuống, mở to mắt rắn tròn xoe tiếp tục nghe chim trĩ nói.
"Tiểu Bạch! Cậu phải thay tớ báo thù! Cắn chết cái tên nhân loại đáng khinh đó!" Chim trĩ hai cánh chống nạnh, tức giận trong mắt gần như biến thành thực thể.
"Tại sao cậu không tự mình đi" Tiểu Bạch yếu ớt nói.
"Bởi vì nếu tớ đi thì có khả năng sẽ biến thành chim nướng" Gà rừng nói như thế.
Tiểu Bạch có chút do dự "Tớ sợ"
"Tiểu Bạch!" Gà rừng tức sùi bọt mép, lông gà trên đỉnh đầu dựng đứng cả lên, nó không thể tin tưởng nhìn Tiểu Bạch, "Cậu vuốt đuôi rắn của cậu nói cho tớ! Tớ đối với cậu không tốt sao?! Cậu sợ lạnh, tớ mỗi ngày đều cho cậu ngủ ở lông chim, cậu muốn nhìn phong cảnh chỗ cao, tớ cho cậu vòng trên cổ, bay suốt một ngày một đêm. Cậu bị rắn khác khi dễ, tớ đuổi theo bọn họ mổ một tháng!"
"Chính là......"
"Chính là cái gì?"
Tiểu Bạch cuộn mình thành một vòng tròn, chỉ chừa ra một cái đầu rắn màu trắng nhìn gà rừng, "Chính là cậu buổi tối mỗi ngày muốn cho tớ ngủ trên lông cậu, cậu nói tớ trở thành vòng cổ của cậu trông rất đẹp, muốn tớ vòng ở trên cổ. Còn có rắn khác rõ ràng là muốn cùng tớ kết bạn, cậu nói tớ chỉ có thể làm bạn với một mình cậu, liền đuổi bọn họ đi......"
Tiểu Bạch không nói gì nữa, bởi vì chim trĩ muốn bốc hoả.
Mà cuối cùng, dưới sự bức hiếp của chim trĩ, Tiểu Bạch vẫn đồng ý.
Chim trĩ là bạn bè duy nhất của cậu, lúc cậu bị bệnh chim trĩ đã chăm sóc cậu rất lâu, có món gì ngon đều cho cậu ăn trước, món mà mình không thích ăn chim trĩ mới ăn phần còn dư lại.
Tiểu Bạch thích ăn các món tráng miệng do con người làm. Chim trĩ liền thường xuyên canh lúc tiệm bánh ngọt sắp đóng cửa trộm mổ ra một hai cái bánh ngọt ngào mang cho cậu.
Chim trĩ đối với cậu thật sự rất tốt, cậu cũng nên giúp chim trĩ báo thù mới được.
"Tên kia ở căn biệt thự này." Chim trĩ tức giận bất bình nói "Chủ nghĩa tư bản độc ác"
Tiểu Bạch yên tĩnh vòng ở trên cổ chim trĩ.
"Lát nữa tớ đưa cậu vào, cậu trốn trong hoa viên không có ai, chờ tới khi con người đáng ghét đó ra ngoài tưới hoa, cậu ngay lập tức xông lên cắn hắn, sau đó trốn đến bụi hoa phía dưới, trèo tường dọc theo dây đằng, tớ sẽ đón cậu. Tớ quan sát vài ngày, con người đáng khinh đó sẽ đến tưới hoa vào lúc bảy giờ mỗi ngày. Chúng ta chỉ có cơ hội này, bây giờ hoặc không bao giờ"
Chim trĩ biểu tình trịnh trọng "Biết không Tiểu Bạch"
Tiểu Bạch gật gật đầu.
"Thành bại tất cả phụ thuộc vào cậu"
Chim trĩ dứt lời, liền vẫy cánh đưa Tiểu Bạch vào vườn hoa, dừng lại ở đầu tường, cho cậu một ánh mắt cổ vũ, sau đó lại bay đi.
Tiểu Bạch có chút sợ hãi, cậu chưa từng cắn người, cũng chưa từng làm chuyện xấu.
Cậu càng sợ hơn khi ở trong một môi trường hoàn toàn xa lạ như vậy, từ khi sinh ra tới giờ cậu chưa từng rời tổ, kiếm ăn cũng là ở gần đó kiếm ăn, thỉnh thoảng chim trĩ sẽ dẫn cậu ra ngoài đi dạo.
Người đàn ông phải mất một lúc lâu mới tưới đến tán hoa hồng của Tiểu Bạch, đối phương càng đến gần, cả thân rắn của Tiểu Bạch càng trở nên căng thẳng.
Cho đến khi người đàn ông dừng lại trước một bông hoa hồng, tựa hồ muốn đưa tay ra để phủi chiếc lá khô trên những cánh hồng, Tiểu Bạch mới bắt đầu hành động, lao ra từ dưới gốc hoa và cắn vào cẳng tay của anh ta.
A --
Hàm răng dài sắc nhọn đâm thủng da người đàn ông, hai giọt máu lập tức chảy ra từ miệng vết thương, Tiểu Bạch định chui trở lại dưới gốc hoa, nhưng đầu bị một lực mạnh kẹp chặt không thể di chuyển.
Tiểu Bạch hoảng sợ, cậu theo bản năng dùng thân thể cuốn lấy cánh tay nam nhân, sức lực kẹp trên đầu của người đàn ông càng lớn hơn nữa.
Đau quá --
Nước mắt Tiểu Bạch lưu chuyển trong tròng mắt.
Rắn không thể khóc, khóc liền không phải động vật máu lạnh, mà là xà tinh.
Tiểu Bạch nghẹn trở về trong mắt.
Nhưng thật sự đau quá.
"Rắn ở đâu ra vậy?" Một giọng nói từ tính trầm thấp truyền đến bên tai Tiểu Bạch, người đàn ông một tay kẹp đầu rắn, sải bước đi vào biệt thự.
Tiểu Bạch rầu rĩ cắn nam nhân, khiến hắn rất khó chịu.
"Gọi điện thoại cho bác sĩ Từ đến, nói tôi bị rắn cắn"
Tiểu Bạch đang buồn và khó chịu, cậu nghe thấy giọng người đàn ông ngắt quãng. Bên kia dường như đang gọi bác sĩ. Nghe xong, nước mắt Tiểu Bạch lại sắp rơi.
Chim trĩ nói, đụng tới ai cũng không thể đụng tới bác sĩ, trong loài người, bác sĩ là sự tồn tại khủng bố nhất.
Tiểu Bạch muốn nam nhân thả cậu đi, muốn xin lỗi anh ta, nhưng cậu không thể mở miệng nói chuyện, bởi vì sau khi kiến quốc không được phép thành tinh.
Cậu chỉ có thể buông lỏng cánh tay người đàn ông, thân rắn cuốn lấy anh ta thả lỏng xuống dưới.
Giống như mọi lần chọc giận chim trĩ, thân rắn lượn lờ xung quanh, nhẹ nhàng cọ vào cơ thể đối phương, nâng lên đầu rắn vô tội nhìn đối phương.
Tác giả có lời muốn nói: Nếu có thể hãy bình luận nha ~