Mặt trời dần ló dạng, những tia sáng ban mai xuyên qua cửa kính rọi vào những kệ sách cao ngất, trong phòng rất im ắng chỉ có tiếng lật sách soàn soạt đều đều vang lên phát ra từ nơi bàn tròn. Người đàn ông một tay chóng cằm một tay lật sách, đôi mày chốc lát thì nhíu lại, vẻ mặt vô cùng chuyên chú. Cửa phòng ở sau lưng bật ra tiếng kêu nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy được, hắn cảm nhận được từng bước chân khẽ khàng đang dần tiến đến chỗ mình nhưng vẫn không vạch trần. Khi bước chân dừng lại, đôi mắt bỗng bị che kín bởi lòng bàn tay nhỏ nhắn.

"Đố anh biết tôi là ai?"

Môi mỏng khẽ nhếch lên, bất ngờ hắn kéo bàn tay đang che mắt ra và hôn lên đó, "Harry... em có vẻ hứng thú với trò này nhỉ?"

"Vui mà." Harry ngại ngùng rút tay lại, ánh mắt tập trung vào đống sách trên bàn, ngạc nhiên hỏi: "Đêm qua, anh thức trắng để đọc hết chúng sao?"

"Đúng vậy." Voldemort vừa trả lời vừa xoa hai bên thái dương.

"Cần gì phải làm mệt bản thân như vậy?" Harry tò mò hỏi

Voldemort sắp xếp mấy quyển sách lại ngay ngắn trên kệ, nửa đùa nửa thật nói: "Ta hiện tại là một người thất nghiệp. Nên đang đi kiếm việc làm đây."

Vẻ mặt Harry hơi ngớ ra, cậu hỏi: "Anh đang cần tiền à? Không phải có nhà tôi rồi sao?"

"Nhà em?" Lần này đến phiên Voldemort khó hiểu, Harry kéo ghế xuống ngồi kế bên hắn, rất nhẫn nại nói: "Hồi năm Nhất, tôi kêu anh xoá Dark Mark trên tay cha tôi, anh đã không đồng ý đấy thôi. Tôi biết gia tộc tôi lâu đời như vậy, tiếng nói của cha mẹ tôi rất quan trọng, để đến đích cuối cùng mà anh muốn, sự trợ giúp của Malfoy là không thể thiếu."

Nói xong, mặt mũi Harry đầy sự u oán còn Voldemort sau khi nghe cậu nói thì có chút ngoài ý muốn, nhớ đến ngày gặp mặt đêm hôm đó, hai người đã kết thúc trong không vui, bây giờ thì hắn đã rõ. Voldemort cười thành tiếng, tay bóp mũi của Harry một cái, cậu không thở được liền há miệng ra.

"Buông..."

Voldemort nhanh tay thả ra, hắn chóng cằm nhìn Harry không rời mắt rồi từ từ nói: "Malfoy là một thỏi vàng vô giá mà bất kì ai cũng muốn chạm vào. Nhiều người muốn kết thân với gia tộc cao quý này và ta cũng không ngoại lệ. Ta thừa nhận mình đã từng lợi dụng Malfoy để có thể đạt được lợi ích của mình. Trước đây, khi lôi kéo được Abraxas Malfoy, ta rất vui vì bước đầu của kế hoạch vĩ đại kia đã gần như là thành công, có sự góp mặt của Malfoy, các gia tộc khác cũng nối đuôi đến. Họ tôn sùng ta, phục tùng ta, ta chìm đắm vào những cái tung hô những lời đường mật, ta cho rằng mình đã đi đúng hướng, mình đã làm những việc đúng đắn và ảo vọng rằng một thế giới phép thuật mới sẽ được thiết lập dưới quyền cai trị của ta. Ta điên cuồng và trầm mê trong thứ quyền lực vô hình và dần đánh mất lí trí. Cho đến một ngày..."

Harry nghiêm túc lắng nghe, thấy hắn dừng lại đột ngột, cậu nhíu mày khều vai hắn, "Anh mau nói tiếp đi. Chuyện gì xảy ra hả?"

"Em muốn biết đến vậy ư?"

"Muốn!"

"Haha... Ta mệt quá, chắc phải đi ngủ thôi." Voldemort đứng dậy đi về phòng. Harry ở phía sau lưng bị quăng cho một đống dấu chấm hỏi, cậu buồn bực kéo áo chùng hắn không cho đi, ai ngờ Voldemort lên tiếng: "Em muốn ngủ cùng ta sao? Được thôi. Nhưng mà em xem, em như vậy trông rất ngon miệng a. Cắn một miếng thì có tan chảy không? Trông em mềm mại như vậy... Thật thích."

"Nha! Anh đừng có nói nữa! Tôi... tôi giận." Harry che gương mặt đỏ ửng chạy đi mất để lại Voldemort một mình trên hành lang lầm bầm than thở: "Sao lại đáng yêu như vậy. Chỉ muốn nhốt em lại thôi."

Nguyên ngày hôm ấy, Harry giận thật, không nói lời nào với Voldemort, Draco và Severus lần đầu tiên trong ba ngày cảm thấy kì nghỉ đông này thật vui vẻ và hạnh phúc. Draco cười sung sướng cả ngày, ngay cả khi bị té cũng có thể khen sàn nhà đẹp quá.

Lucius từ chối hiểu dây thần kinh đang vận hành của con trai lớn, cái điệu cười ngốc nghếch này ở đâu ra vậy con? Anh đánh mắt sang người bạn thân thiết rồi nhanh chóng nheo mắt lại, "Anh đang cười hả?"

Severus đáp: "Đâu có!"

Lucius khinh thường ra mặt, rõ ràng là cười mà còn chối. Thôi đi kiếm vợ vậy. Ở đây toàn gặp người không bình thường. Cuối cùng, Lucius vẫn chọn cách chạy vào phòng bếp với Narcissa, bỏ mặc hai người đang vui như hoa nở ngoài phòng khách.

"Vừa lắm. Haha!" Rốt cuộc vẫn không nhịn được, Draco bật ra tiếng cười sảng khoái khi Voldemort đi ngang qua. Hắn dừng lại, híp mắt nguy hiểm nhìn Draco, trong lòng chỉ muốn Avada nó mấy chục cái. Dường như Draco đã thấu hiểu được ý định của Voldemort, nó ngã người ra ghế rồi nhẹ giọng nói: "Ông không thể giết tôi được đâu. Trừ khi ông muốn Harry yêu quý của tôi hận ông đến chết." Từ cuối cùng nó không quên kéo dài ra với vẻ trêu tức.

Voldemort nghiến răng ken két, coi như ngươi giỏi!!! Sau đấy, hắn lại buồn rầu, nhìn thời gian của kì nghỉ đông đã trôi qua gần hết, Harry cũng sắp tới ngày trở về trường, nghĩ đến phải xa cậu một khoảng thời gian nữa khiến hắn sầu càng thêm sầu.

Trước đêm trở về trường, Voldemort cũng kiếm được cơ hội kéo Harry ra riêng thoát khỏi cái đuôi lúc lắc mang tên Draco. Không đợi Harry lên tiếng hỏi, Voldemort đã lấy ra một sợi dây chuyền và đeo lên cổ cậu, trước đôi mắt ngỡ ngàng của người trong lòng, hắn dịu dàng nói: "Em biết không? Đây chính là mề đay của Salazar Slytherin. Thật buồn cười khi phải thông qua một mảnh tàn hồn ta mới biết được sự thật về nó. Nhiều điều huyền bí lạ lùng ẩn trong đó mà không ai biết đến. Sau khi ngài ấy chết, chiếc mề đay trở thành vật gia truyền của gia tộc Gaunt."

"Nói vậy nó rất quan trọng với anh, anh nên giữ nó, Voldemort à." Harry muốn gỡ xuống nhưng bị hắn ngăn lại, hắn chỉ cười và nụ cười ấy càng khiến cậu khó hiểu. Thời gian từng giây lướt qua, tưởng chừng như hắn chỉ yên lặng nhìn cậu mãi như vậy, thì hắn tiến đến, một cách thình lình và bất ngờ, tay hắn cố định sau ót cậu, sự ngạc nhiên quá đỗi được phóng đại lên khi đôi môi cả hai chạm nhau. Không mãnh liệt cao trào mà chỉ dịu dàng pha lẫn trân quý.

Tai cậu ong hết cả lên, trái tim cứ nảy lên mất trật tự, chẳng biết cả hai đã tách ra từ khi nào, chỉ nghe thấy lời hắn thì thầm trong gió đêm: "Nguyện trao cho em những thứ quý giá nhất. Sợi dây chuyền đại diện cho người mang dòng máu cao quý của Slytherin, nó quan trọng với ta, em biết đấy nhưng ta chẳng ngần ngại trao nó cho em. Nó sẽ là lời yêu, sự hẹn ước rằng ta chỉ thương yêu nhung nhớ một người duy nhất. Và em có quyền được biết rằng quá khứ, tương lai và hiện tại trong lòng Voldemort chỉ có một mình Harry Malfoy. Mãi mãi không thay lòng."

Cơ quan điều khiển suy nghĩ từ giây phút này chính thức tạm dừng hoạt động, Harry chẳng biết ú ớ gì, cảm xúc lẫn lộn, có kinh ngạc, có bối rối, đâu đó lại lạ tia hạnh phúc len lỏi, lạ lùng làm sao, duy chỉ không có sự ghét bỏ. Harry cố hết sức giãy khỏi cái ôm của Voldemort, lao nhanh về phòng ngủ.

Trong phòng chỉ còn mỗi Voldemort, rồi một tiếng bước chân khác vang lên, Voldemort chẳng mấy ngạc nhiên với sự xuất hiện của người đến như đã biết rõ từ trước, vẻ mặt Severus xanh xao bất thường, trong lời nói toát ra sự hoài nghi không chút che dấu: "Những gì ngài nói là thật?"

"Ta có thể lừa dối tất cả riêng Harry thì không. Những lời ta nói với em ấy, từng câu từng chữ đều là thật."

"Như vậy, ngài nghĩ đứa con trai út nhà Malfoy sẽ đồng ý chứ?" Severus hít sâu một hơi, vẻ bình tĩnh thường trực đã trở lại, giọng anh nhỏ nhẹ như du dương, ẩn sự châm chọc khó phát hiện.

Voldemort bật cười, "Khó nói lắm Severus à. Em ấy đã rung động, bây giờ chỉ là vấn đề thời gian. Tin ta đi, dù sớm hay muộn thì Harry cũng sẽ thuộc về ta. Nên ngươi chớ bận lòng nhiều. Quan tâm quá mức sẽ khiến ta hoài nghi đấy." Hắn khiêu khích nhìn Severus, điệu bộ đắc ý của hắn rơi vào mắt anh càng khiến cảm xúc khó chịu từng chút một dâng trào. Gió lạnh đột nhiên thổi mạnh đến khiến màn cửa sổ bay lên, khi cơn gió dần nhè nhẹ đi, tấm lụa mềm mại cũng im ắng như lúc ban đầu, căn phòng hiện tại chỉ còn sự trống trãi ngự trị, người đã rời đi.

Severus chẳng nói chẳng rằng âm thầm rời khỏi Phủ Malfoy, từng bước nặng trĩu trở về nhà, vừa bước vào phòng khách, sự lạnh lẽo từ ngoài lẫn nội tâm cứ kéo đến từng cơn đối lập hoàn toàn với không khí ấm áp khi ở nhà Harry. Anh thô bạo mở tủ rượu và lấy một chai ra, không phải thưởng thức chỉ muốn mau chóng say để quên đi nỗi buồn phiền chiếm đóng trái tim.

Không biết nên khóc hay nên cười, hình ảnh nhóc con mắt xanh cứ xuất hiện liên tục, ngay cả khi thiếp đi, tiếng Sev ngọt ngào ấy vẫn cất lên, quá đỗi dịu dàng và trìu mến. Càng khiến lòng người luyến tiếc khôn nguôi, phải chăng là...

"Đêm nay chúng ta đều mất ngủ,
Lòng vươn nặng nỗi sầu ái thương.
Chẳng biết quẩn quanh đến bao giờ,
Lòng người mới đặt bóng hình ta."
                     

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play