Cậu cúi đầu, an tĩnh mà đem từng cúc áo cởi bỏ, cảm xúc hình như cũng bình tĩnh lại không ít, nhưng là Trác Du nhìn thấy bộ dáng này của cậu thì tâm đều nát.
“Không xa nhau, không xa nhau.”
Trác Du hoang mang rối loạn mà kéo tay cậu lại, đầu tiên là hắn một phen kéo người vào trong lòng, có chút nói năng lộn xộn mà mở miệng: “Cậu không cần nói bừa, sao tôi có thể đi đánh dấu người khác được, cậu, cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn…”
Đàm Đinh rũ mắt không nói lời nào, mùi thơm ngọt của quả lê trong phòng càng nồng đậm, hầu kết Trác Du trượt lên trượt xuống, lại mềm giọng dỗ cậu: “Tôi, tôi đánh dấu tạm thời cho cậu trước được không?”
“Cậu không cần tôi nữa.”
Tin tức tố của Alpha gần trong gang tấc, quanh quẩn ở bên gáy, hô hấp của Đàm Đinh có chút dồn dập, cậu có chút gian nan mà quay đầu đi, chỉ là lẩm bẩm mà nói: “Đại học cậu không muốn học cùng tôi, cậu cảm thấy tôi sẽ thích người khác, cậu không tin tôi…”
Omega ở kỳ động dục đều mẫn cảm, đa nghi hơn ngày thường rất nhiều, Đàm Đinh khả năng không thể tự nhận thấy được giống là động vật nhỏ sợ hãi bị vứt bỏ. Cậu nói mấy lời thật thật sự là có chút ấu trĩ không đâu vào đâu.
“Tôi không có!”
Trác Du quả thực hỏng mất, cuống chân cuống tay mà giải thích: “Tôi, tôi chính là cảm giác mình…..”
“Chính là tâm của tôi đều đã sớm ở chỗ cậu, td.”
Đàm Đinh chỉ lo nói phần mình: “Nó ở trên người cậu nảy mầm, mọc rễ, cậu nhỏ cũng không ra, nếu là ngày nào đó cậu không cần nữa, nó sẽ chết héo hóa thành bùn, cũng sẽ chỉ rơi ở trên người cậu—”
“Tôi sẽ không bao giờ không cần!”
Trác Du là thật sự nóng nảy, trực tiếp rống lên.
Đàm Đinh bị hắn rống cho ngây đơ trong nháy mắt, Trác Du tựa hồ cũng ý thức được chính mình dọa tới cậu, hắn lại có chút chật vật mà cúi đầu.
Trác Du gian nan mà hít một hơi thật sâu.
“Cho dù có không có đánh dấu.”
Trác Du cúi đầu, ồm ồm nói, “Cho dù tin tức tố không tồn tại, cho dù tôi không phải Alpha, cậu không phải Omega, tôi vẫn sẽ thích cậu.”
“Tôi không muốn cậu lại nghĩ tới mấy cái ý niệm chúng ta sẽ tách ra.” Trác Du nói: “Càng không thể chấp nhận được việc cậu không nói lý mà muốn lưu lại cái gì tưởng niệm, tôi, tôi vĩnh viễn không bao giờ cùng cậu tách ra.”
Đàm Đinh rốt cuộc nghe lọt được chút.
“Nếu nói như vậy, vậy thử một chút đi, Trác Du.”
Đàm Đinh đột nhiên ôm mặt hắn, đôi mắt trong trẻo, thẳng tắp mà đối diện với hai tròng mắt của Trác Du, nhỏ giọng nói: “Không phải vì bất kỳ mục đích gì, chỉ là vì tôi thích cậu, tôi nguyện ý mà thôi.”
Trác Du là thật sự cả người đều choáng váng.
Đàm Đinh lại kiên nhẫn mà đợi Trác Du trong chốc lát, nhìn hắn đơ người hồi lâu không có phản ứng, giống như có chút mất mát mà rũ mắt xuống.
“….. Là bởi vì tôi không đẹp sao?”
Đàm Đinh giơ tay chạm chạm mặt mình, có chút mờ mịt mà nhụt chí mà nói: “Hay là bởi vì tin tức tố của tôi không dễ ngửi——”
Bộ dáng ngây thơ mờ mịt này của cậu lọt vào mắt td thật sự là làm tâm hắn mềm nhũn, Trác Du hít một hơi thật sâu, vội vàng cầm lấy tay Đàm Đinh nhéo nhéo, lại quơ quơ, do do dự dự, mới nghẹn ra được một câu.
“Rất đẹp, cậu vẫn luôn rất đẹp.”
Lúc nói ra lời này mặt td lập tức đỏ, nói chuyện cũng lắp bắp: “Tin tức tố cũng rất dễ ngửi, tôi rất thích…”
Đàm Đinh ngốc ngốc mà chớp chớp mắt.
“Nhưng là Đàm Đinh, nhưng là….. nhưng là cậu biết cụ thể quá trình đáng dấu vĩnh cửu là như thế nào không?”
Trác Du có chút gian nan mà nâng lên mắt, “Nó không có đơn giản như cậu nghĩ…”
Lỗ tai Đàm Đinh bỗng chốc liền đỏ.
“….. Tôi biết một chút.”
Đàm Đinh hàm hàm hồ hồ mà nhìn chằm chằm mũi chân, cậu lặng im trong chốc lát, đột nhiên từ trách thoát khỏi lồng ngực Trác Du, xoay người bước bước về hướng WC: “Không sao, tôi đi tiêm thuốc ức chế là được rồi.”
Trác Du sửng sốt một chút.
Hắn cũng không biết chính mình là nghĩ như thế nào, chỉ là trực giác nói cho hắn biết hắn không muốn để Đàm Đinh cứ như vậy mà đi, vì thế liền ma xui quỷ khiến mà vươn tay, theo bản năng mà liền kéo lại góc áo Đàm Đinh.
Kết quả sau khi đem người kéo lại Trác Du lại không biết chính mình nên nói gì, Trác Du xấu hổ cầm góc áo, hồi lâu vẫn không nặn ra được một câu.
Đàm Đinh cũng sửng sốt một chút, lông mi run rẩy, ngẩng mặt nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát.
“Trác Du, cậu đỏ mặt.” Đàm Đinh nhẹ nhàng mà nói.
Trác Du: “…..”
Đàm Đinh nhẹ nhàng cười cười.
Nụ cười này thật sự rất đẹp, như là sơ dung tuyết đọng, thanh thanh lượng lượng mà tan vào trong lòng Trác Du, lưu lại hơi lạnh sáng trong, một mảnh vệt nước nho nhỏ.
“Cậu là muốn, đúng không?”
Đàm Đinh vươn tay ôn nhu mà chạm chạm Trác Du mặt, sau một lúc lâu lại rũ xuống lông mi, thẹn thùng mà nhỏ giọng mà nói, “Không sao, tôi tin cậu, tôi không sợ.”
Hô hấp Trác Du trở nên dồn dập.
Bọn họ là bắt đầu từ hôn môi.
Nam hài trong lòng ngực giống như là một quả lê chua chua ngọt ngọt, cánh môi mềm mại, từng đợt tin tức tố nhẹ nhàng từ sau cổ tràn ra, trong khoanh khắc cả phòng giống như là một vườn lê tràn ngập mùi lê chín, mỗi một quả lê đều tròn trĩnh no đủ, giống như búng một cái đều sẽ tràn ra nước.
Trác Du không nặng không nhẹ mà cắn tuyến thể của cậu, Đàm Đinh nhẹ thở gấp nói không nên lời, chỉ là quay mặt đi, dùng tay dịu ngoan mà ôm lấy eo Trác Du eo. Trác Du lại càng nóng vội, hắn hôn rất hăng say, sau một lúc lâu liền dứt khoát trực tiếp ra tay, cởi bỏ quần của Đàm Đinh.
Lời âu yếm giữa các thiếu niên thường là vụng về nhưng lại chân thành, tha thiết.
“Đinh Đinh.”
Trác Du gọi tên cậu hết lần này đến lần khác ở bên tai cậu, hô hấp nóng bỏng phả vào sau cổ nam hài, non nớt mà nói lời âu yếm: “Cậu chỗ nào cũng tốt, tên cũng rất hay, người cũng đẹp, sư huynh thật sự rất thích cậu…”
Đàm Đinh hàm hồ mà ngô một tiếng.
Cậu vừa ngây ngô mà đáp lại cái hôn của thiếu niên, vừa thở dốc ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Trác Du ở trong lòng tôi cũng vĩnh viễn là người tốt nhất, là sư huynh lợi hại nhất.”
“Cậu thực thông minh, kiếm pháp cũng rất tốt, đối xử với mọi người cũng rất tốt, càng quan trọng là cậu chính là cậu, mà người mà tôi thích cũng chỉ là cậu.”
Đàm Đinh nói: “Cho dù người khác có muôn vàn cái tốt nhưng người tôi thích vĩnh viễn đều là người cùng tôi so kiếm, cho tôi ăn đùi thỏ, là Trác Du sư huynh.”
Người trẻ tuổi hỏa khí thịnh, Đàm Đinh chẳng qua mới nói có vài câu, Trác Du liền thập phần hưởng thụ, đồ vật dưới thân tinh thần phấn chấn mà nổi lên, nóng hầm hập mà chọc vào chân Đàm Đinh.
Đàm Đinh sợ hãi mà ngẩng đầu nhìn hắn.
Mặt cậu nóng bừng, nhỏ giọng hỏi: “Sao lúc này lại lên…nhanh như vậy.”
“Bộ dáng của Đinh Đinh rất đẹp, miệng lại ngọt.”
Trác Du cắn vành tai cậu, hàm hàm hồ hồ mà nói: “Sư huynh nhìn trong lòng rất thích nha….”
Đàm Đinh mặt mũi mỏng, không chịu được khen, mặt càng là hồng, ánh mắt xinh đẹp tràn đầu thủy quang, cậu chủ động câu lấy cổ Trác Du, nâng lên eo, lại mềm mại hồ hồ mà hôn.
….
Nhìn ra được Đàm Đinh vẫn là có chút đau, bờ môi cậu trắng bệch, ngẫu nhiên sẽ từ sâu trong yết hầu chỗ phát ra vài tiếng đau rên rỉ. Nhưng vẫn là quyến luyến mà duỗi tay câu lấy cổ Trác Du, vừa an an tĩnh tĩnh mà rớt nước mắt, vừa chớp đôi mắt, tròng mắt không xê dịch mà nhìn chằm chằm Trác Du.
….
“… Sẽ có tiểu bảo bảo.”
Sau một lúc lâu Trác Du ngẩng đầu, hôn hôn con ngươi ngây thơ mờ mịt của Đàm Đinh, lại có chút khàn khàn mà nói: “Chờ sau này sư huynh cưới cậu, Đinh Đinh sinh cho sư huynh một bé con được không?”
Không đợi Đàm Đinh nói chuyện, Trác Du liền cúi đầu, liền ở cái tư thế ôm nhau này, đem hàm răng vùi thật sâu vào tuyến thể của Đàm Đinh.
Mùi hồng trà trộn cùng mùi quả lê ở trong không khí lan ra, cùng va chạm giao hòa, cuối cùng triệt triệt để để mà hòa lại với nhau.
….
Không nghĩ trong khoảnh khắc im lặng, Đàm Đinh đột nhiên nhỏ giọng nói: “… Có thể muốn hai bé.”
【 Tỉnh lược 1000 chữ 】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT