Đàm Đinh hình như còn chưa có phản ứng lại.

Không khí yên tĩnh đến có chút quỷ dị, nhưng mà giây tiếp theo cửa phòng đã bị đẩy ra, là dì Hứa bưng bát cháo nóng hổi cùng chút đồ ăn kèm, vui vui vẻ vẻ mà đứng ngoài cửa.

Nhưng mà ngay sau đó, bà nhìn thấy hai người trẻ tuổi trong phòng đang mặt đỏ tai hồng, giống như ý thức được cái gì đó, trong lúc nhất thời lại thấy có chút ảo não vì mình đến thật không đúng lúc.

“Tiểu Đàm đồng học, giờ ăn chút cháo lót bụng trước đi.”

Sát phong cảnh xong cũng không còn cách nào, dù sao thì cửa cũng đã mở mất rồi, dì Hứa chỉ còn cách đem cháo đặt trong tay Trác Du, lại thấm thía mà dặn dò: “Tiểu thiếu gia a, cậu đừng trách dì lắm mồm, hiện tại hai người mau chóng thúc đẩy tình cảm là rất quan trọng, nhưng cũng đừng chỉ ngồi ngốc ở trong phòng, ăn xong cháo thì mang người ta ra hoa viên hít thở không khí a.”

Này là nói cái gì với cái gì vậy.

Trác Du ngơ ngác mà đáp lại, dì Hứa lại tiến lên từ ái mà xoa xoa đầu Đàm Đinh rồi mới xoay người đi.

Trác Du bưng cháo ngượng ngùng, xoắn xít mà đi tới mép giường.

Hắn múc một muỗng cháo, đặt ở bên miệng thổi thổi, lại cẩn thận mà đem đến bên môi Đàm Đinh, cậu ngây người một chút, ngay sau đó liền thuận theo mà ngậm lấy thìa, đem cháo nuốt vào bụng.

Trong nháy mắt tim Trác Du liền muốn tan chảy.

“Thật ra tôi có thể tự ăn.”

Đàm Đinh nuốt cháo xuống, có chút ngượng ngùng nói.

Tay cầm bát của Trác Du thoáng cứng đờ.

“Cái kia… bác sĩ nói tay tôi vừa tháo băng cầm hoạt động nhiều một chút, để nhìn xem mức độ khôi phục như thế nào.”

Trác Du nhanh chóng nói dối: “Cậu, cậu cứ để cho tôi đút, để tôi luyện tập đi.”

Đàm Đinh thoạt nhìn tựa hồ có chút nghi ngờ, nhưng vẫn là nói được.

Đút cho đồ ăn cho Đàm Đinh là một việc vô cùng hạnh phúc.

Trác Du thập phần hưởng thụ mà đút một thìa lại một thìa, cho đến khí Đàm Đinh che lại cái bụng nhỏ lại nhẹ giọng nói chính mình đã no, thì Trác Du mới lưu luyến mà buông bát cháo xuống.

Đàm Đinh che miệng lại, trộm ợ một cái.

Kỳ thật cậu đều đã no đến muốn vỡ bụng, nhưng mà nhìn Trác Du đút một thìa lại một thìa vô cùng hăng say, vì thế cũng không có kêu ngừng lại, dẫn tới hiện tại bụng quá căng vì no.

“Trác Du.”

Đàm Đinh có chút khó xử mà nói, “Có thể đi ra ngoài đi dạo chút không?”

Trác Du sửng sốt một chút, nói được.

Chiếu xe cân bằng xấu số kia đang đỗ ở bên cạnh đài phun nước, chắc là Lý sư phụ chở vào.

Đàm Đinh đứng ở mép vườn hoa hơi hơi xuất thần, Trác Du sợ cậu lại đòi đi xe rồi lại xảy ra chuyện không may, nhanh chóng nghiêng người chắn tầm mắt của cậu, nói: “Chờ người cậu tốt hơn một chút rồi hãng đi xe, tôi thấy mặt cậu vẫn còn hồng, vậy nên vẫn chưa khỏe hẳn.”

“À đúng rồi, bác sĩ kia nói cậu phải uống nhiều nước.”

Trác Du giống như là mẹ già đang rầu thúi ruột vì con giai: “Tới tới tới, để sư huynh hầu hạ cậu uống một cốc.”

Hắn giống như làm ảo thuật móc cái bình giữ nhiệt mà dì Hứa đưa cho hắn, lại mất rất nhiều công sức mới lăn lộn ra cách mở nắp, ngay sau đó đổ ra một cốc nước nhỏ lại đem đặt cạnh môi Đàm Đinh.

Đàm Đinh nhìn đến ngây người, nhưng vẫn là thực ngoan mà cúi đầu uống miếng nước.

“Trác Du.”

Nhìn Trác Du đang cúi đầu vụng về nắp lại cái nắp, Đàm Đinh đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Nếu người cùng cậu đi vào thế giới này không phải tôi mà là đệ tử khác trên núi, sau đó bọn họ cũng gặp tình huống giống như này giống tôi—”

“Cậu cũng sẽ giúp bọn họ như vậy sao?” Đàm Đinh hỏi.

Tay Trác Du run lên.

“Cậu, cậu sao lại hỏi cái vấn đề này.”

Trác Du bị nghẹn đến có chút nói năng lộn xộn: “Nói như thế nào đây, mọi người đều là sư huynh đệ, khẳng định là sau này gặp khó khăn thì phải giúp đỡ nhau một chút, chỉ là, chỉ là…”

Chỉ là chắc chắn sẽ không giúp được giống như giúp cậu. Trác Du đau răng nghĩ.

Nhưng mà Đàm Đinh lại lý giải thành ý tứ khác.

(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và wattpad @JuneJune374.)

Cậu lẳng lặng mà nhìn Trác Du chớp chớp mắt, sau một lúc lâu quay đầu đi, tựa hồ là nhẹ nhàng mà cười cười.

“Tôi hiểu được.” Cậu nói: “Trác Du, cậu đối xử với ai cũng đều rất tốt.”

Lời này rõ ràng là đang khen mình, nhưng không biết vì sao Trác Du lại cảm thấy có chút quái dị, vi diệu.

Trác Du vò đầu, cân nhắc hồi lâu vẫn không nghĩ ra là không đúng chỗ nào, liền đáp lại hàm hồ, cũng không muốn nói nhiều về đề tài này.

Đàm Đinh lại đột nhiên có uể oải.

Cậu nhìn hoa nguyệt quý nở rộ trong vườn, lại nghĩ tới câu mấy câu ‘Sư huynh đệ nên giúp đỡ nhau’ ‘Cậu không cần băn khoăn’ của Trác Du trước khi đánh dấu tạm thời cho cậu, nội tâm lại càng nặng nề.

Trác Du là kiểu người mạnh miệng mềm lòng, trên mặt luôn là biểu tình hung dữ, ghét bỏ, nhưng kì thật đối xử với ai cũng rất tốt, Đàm Đinh biết, cái đùi thỏ kia cũng không phải là chỉ cậu mới có, nếu như là bất kì người nào khác, Trác Du đều sẽ đưa cái đùi thỏ kia cho người đó.

“Tôi muốn về phòng, Trác Du.”

Đàm Đinh xoa xoa mắt, héo héo mà quay mặt đi nói: “Tôi có chút không thoải mái.”

Trác Du không rõ nguyên do nên rất hoảng sợ

“Sao tự dưng tinh thần lại kém như vậy?”

Trác Du vội vàng giơ tay thăm dò nhiệt độ ở sườn cổ của Đàm Đinh, hắn cảm thấy có chút nóng, lại luống cuống tay chân hỏi cậu: “Là chỗ nào không thoải mái a? Sau cổ đau hay là nóng lên? Không phải chứ, nếu không lại tìm bác sĩ kia khám lại cho cậu…”

Đàm Đinh giương mắt yên lặng nhìn hắn.

“Không cần.”

Mảnh lông mi mềm mại, dài mượt của cậu khẽ run rẩy, tựa hồ là nghĩ tới cái gì, đột nhiên đánh gãy Trác Du, nói: “Huống hồ lúc trước không phải cậu nói bác sĩ đã đưa ra các biện pháp khác sao?”

Trác Du choáng váng.

“Theo như lời cậu nói, nếu là giữa sư huynh đệ cần phải giúp đỡ, cậu với tôi cũng không cần băn khoăn cái gì.”

Hồ nước tĩnh lặng ở đáy mắt Đàm Đinh bỗng khuấy động một chút, cậu ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: “Vậy phiền cậu lại giúp tôi một lần nữa đi, Trác Du sư huynh.”

Trác Du sụp đổ.

Trong nháy mắt hắn thậm chí hoài nghi là mình xuất hiện ảo giác —— nhưng mà cặp mắt kia của Đàm Đinh cứ thẳng tắp mà nhìn chằm chằm hắn, tròng mắt đen láy, trong veo, sạch sẽ, phẳng lặng, giống như là thuần tịnh tuyết thủy*.

(*Nước của tuyết sau khi tan.)

Ngày thường Đàm Đinh luôn luôm mềm mềm mại mại mà kêu “Trác Du, Trác Du” để gọi hắn, đây có thể coi là lần đầu tiên cậu lại chủ động gọi hắn là sư huynh, Trác Du cảm thấy mình hẳn là nên cao hứng mới đúng.

Chính là nhìn sườn mặt điềm tĩnh của Đàm Đinh, Trác Du lại cảm thấy cảm xúc hiện tại của người bạn nhỏ này giống như có chút suy sụp.

Là bởi vì kỳ động dục cho nên Đàm Đinh sẽ phá lệ mẫn cảm hơn một ít sao? Trác Du xoa tay, nhất thời cũng không biết phải làm sao.

Cổ họng Trác Du như bị rót vào một nắm cát sỏi thô ráp, hắn trầm mặc thật lâu, có chút khàn khàn lên tiếng: “Được, sư huynh giúp cậu.”

Hắn vẫn là không nhịn được mà ngẩng đầu lại nhìn thoáng qua Đàm Đinh, liền thấy thiếu niên đang chớp đôi mắt trong veo, phẳng lặng, chính trực mà nhìn hắn, giống như là đang kiến nhẫn chờ đợi một cái gì đó.

Hầu kết của Trác Du trượt lên trượt xuống.

Trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên đống thoại bản mà trước đây hắn từng xem, lại nghĩ tới mấy cái phim truyền hình mà Khương Đại Nhân cùng Hàn Tử Khiêm kéo hắn xem cùng mấy ngày trước, liền cứng đờ nâng tay lên, dầu tiên là thử chạm chạm vào sườn mặt của Đàm Đinh.

Thật mềm.

Chóp mũi của bọn rất gần, tiếng hít thở của nhau cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng, Trác Du nhìn lông mi dài mượt của Đàm Đinh khẽ chớp một cái, lại nhìn xuống cánh môi hồng nhuận, mềm mại.

Ở lúc Trác Du cúi đầu, chuẩn bị có hành động chân chính——

Đàm Đinh lại quay mặt đi, né tránh tay của Trác Du.

“Kỳ thật tôi không có việc gì.”

Đàm Đinh nhẹ nhàng mà cười cười: “Tôi chính là lừa cậu một chút, vậy mà cậu còn tin là thật.”

Tay Trác Du khựng lại một chút.

“Cậu thật là ngốc a, Trác Du.”

Không biết xuất phát từ nguyên do gì, Đàm Đinh bỗng dưng nói rất nhiều, ánh mắt cậu nhìn ra chỗ khác, tiếp tục nói: “Bảo sao một đề vật lý mà cậu cũng không thể tự mình giải ra, công thức toán học của cấp số nhân cũng không nhớ, có phải cậu là…”

Có phải cậu là đồ đại ngốc hay không, có phải là ai nói gì cậu cũng đều sẽ tin hay không.

Có phải là cậu đối xử với ai cũng đều sẽ tốt như vậy hay không.

Nhưng mà những lời này Đàm Đinh cũng không có kịp nói cho hết, bởi vì Trác Du đứng ở một bên nhìn cậu luyên thuyên một hồi, đột nhiên vươn tay, ôm lấy mặt Đàm Đinh.

Lông mày của Trác Du thâm thúy, kiệt ngạo, con ngươi cũng rất sáng.

Hắn hơi hơi nghiêng đầu, ở lúc Đàm Đinh còn chưa kịp có phản ứng lại, Trác Du liền cúi đầu xuống có chút vụng về mà hôn lên miệng Đàm Đinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play