Trác Du kỳ thật không hiểu lắm ý tứ trong câu nói kia của Đàm Đinh.
Bởi vì kết giao bằng hữu đối hắn mà nói, luôn luôn là chuyện vô cùng dễ dàng: gặp người cùng chung chí hướng, vậy cùng ngồi một chỗ tán gẫu, cũng không cần phải thân lắm, dù sao thì mọi người cũng không cần hiểu nhau quá rõ vẫn có thể ngồi nói chuyện với nhau mà.
Kỳ thật ngay tại trước đây, lúc còn ở Thu Y Sơn, Đàm Đinh đối với Trác Du mà nói, cũng có thể tính là bằng hữu rồi, ngay cả khi hắn cùng Đàm Đinh không quen thuộc lắm, chẳng qua là hay cùng nhau đấu kiếm thôi.
Nhưng mà hiện tại...
"Vì cái gì lại là C? Rõ ràng cái này so với cái hình tam giác này lớn hơn rất nhiều vì sao lại chọn C?"
Trác Du quả thực là vô cùng nóng máu, vô cùng tức giận, rất muốn đem cái bút cùng bài tập đều xé nát: "Tôi không mù! Cái bài tập này rõ ràng là đang sỉ nhục tôi, tôi sẽ..."
Đàm Đinh vô cùng quen thuộc với tính tình này của hắn, mặt không chút gợn sóng nhẹ nhàng an ủi: "Trác Du, bình tĩnh."
Trác Du thở phì phò.
Ở Thu Y Sơn, ngày thường bất luận là kiếm pháp hay trừ tà mọi thứ hắn đều là thứ nhất thứ nhì, nhưng duy nhất đọc sách là không được, nhìn thấy chữ liền thấy mệt, thấy mệt liền muốn đi ngủ, bị sư tỷ nhéo lỗ tai mắng không biết bao nhiêu lần.
Kết quả tới cái thế giới rách nát này, không có ai luyện kiếm pháp, chỉ có một đám người mỗi ngày ở lì trong một cái phòng nhỏ, làm duy nhất một chuyện đó chính là đọc sách rồi làm đề rồi lại đọc sách rồi lại làm đề...
Này quả thực chính là muốn đẩy hắn đến con đường chết mà.
Nhưng Đàm Đinh không giống hắn.
Hắn là kiểu người lịch sự tao nhã, tính tình vốn là tĩnh, đọc sách viết thơ vẽ tranh gì đấy ở môn phái luôn được khen ngợi rất nhiều, chính là thuộc loại đọc sách rồi chữ sẽ vào đầu.
Trác Du cũng rất buồn bực.
Chưa có con sơn thú, ma vật nào mà hắn chưa diệt qua, kết quả hiện tại mấy tờ giấy đề thi nho nhỏ lại khiến hắn choáng váng hết cả đầu óc.
Hơn nữa nguyên chủ của Trác Du hình như học tập cũng không tốt lắm, kí ức về kiến thức trong sách gần như không có một mống nào.
"Cách giải đề này cần phải dùng đến loại phương pháp tên là tích phân và vi phân, không phải đơn giản dùng mắt là có thể tính ra đáp án."
Đàm Đinh còn thật sự đem sách mở ra, bình thản mà mở miệng: " Tối hôm qua tôi cố xem qua sách, cậu trước hết cứ đem công thức nhớ kĩ đã, cậu xem......."
Trác Du hôn mê.
—–
Ngồi ở đằng xa quan sát đã lâu- con mắt Hàn Tử Khiêm đều sắp rớt ra khỏi tròng.
Hắn cùng Trác Du quen biết đã hai năm, thấy Trác Du là người chuyện gì cũng có thể làm được, dù là đi thi nộp giấy trắng, hay là đánh nhau, hút thuốc, là một vị luôn khiêu chiến giới hạn sinh mệnh của bản thân, chính là một vị dũng sĩ.
Nhưng việc hắn đi khiêu chiến học tập là chuyện không thể nào!
Hàn Tử Khiêm che miệng lại, khó có thể tin mà tiếp tục quan sát trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi nghĩ ra lí do.
Hắn hiểu rồi, học tập chỉ là ngụy trang, chủ yếu vẫn là muốn tán Omega, ừ thì tán liền tán đi, vậy mà mấy ngày trước còn cứng miệng không chịu nhận.
"Du ca, chị..... Đàm Đinh đồng học, quấy rầy thời gian học tập vui vẻ của hai người một chút."
Mặc dù ý thức được đây không phải là thời cơ tốt, Hàn Tử Khiêm vẫn đánh bạo đi đến, cười hắc hắc: "Cùng nhau đi ăn cơm không? Nhân Nhi vừa mới nhắn tin nói có tin tốt, hôm nay căn tin có thịt kho nước tương, đã giúp chúng ta giành chỗ rồi."
————————
————————
Trác Du còn trong cơn đại hoả, dạ dày không nuốt được thứ gì, một chút đồ ăn này nọ đều nuốt không trôi.
Nhưng hắn liếc mắt một cái liền thấy cánh tay nhỏ bé của Đàm Đinh, liền nhớ ra tiểu sư đệ của hắn giờ là một Omega, thân thể mảnh mai, yếu ớt, ăn ít một chút cũng có thể sẽ bị ngất.
Vì thế Trác Du chủ động đứng lên, nén giận nói: "Đi thôi, Đàm Đinh đồng học."
Đàm Đinh không hiểu được Trác Du hiện tại đang chơi cái trò gì mà tự dưng lại xưng hô như vậy.
Hắn nháy mắt mấy cái, ngơ ngác nhìn Trác Du, lại liếc mắt một cái nhìn thoáng qua Hàn Tử Khiêm bên cạnh.
Sau một lúc lâu hắn mới ngầm hiểu, hiểu được Trác Du là muốn diễn trò, liền chậm rãi ừ một tiếng.
Nhất thời ánh mắt Hàn Tử Khiêm trở nên thương hại.
Không còn gì để nói, không còn gì để nói.
Hàn Tử Khiêm trong lòng điên cuồng cắn cắn móng tay nhỏ bé—— khờ dại, ngây thơ nhưng lại là một mỹ nhân lạnh lùng O bị tra A soái khí lừa xoay quanh, rõ ràng yêu nhau lại bị bắt làm bộ không quen ở dưới mắt bạn học, cuối cùng một người cô độc ở trong góc ảm đạm, khóc thầm.
Thời điểm, Trác Du cùng Đàm Đinh đi đến căn tin, Hàn Tử Khiêm đã tự bổ não đến chỗ mỹ nhân O ôm con bỏ trốn, tra A vung tay lên là triệu đô, bay khắp thế giới tìm vợ, sau đó...
"Thơm quá."
Đàm Đinh vui vẻ nói.
Thịt kho nước tương là món chiêu bài của căn-tin trường, mùi hương siêu thơm, trông vô cùng ngon miệng, miếng thịt cũng vô cùng lớn, nước tương trong veo, bên trên rắc chút hành lá, cả sắc lẫn hương vị đều không chê vào đâu được, là lựa chọn của rất nhiều học sinh.
Đàm Đinh cảm thấy thân thể của chính mình tựa hồ là không được như xưa.
Chẳng qua là ngồi đọc sách giải đề đến trưa, ngoài ra cũng không làm gì, trong khi sáng sớm rõ ràng đã ăn qua bánh mì, vậy mà hắn vẫn đói rất nhanh.
Vì thế Đàm Đinh nhét đầy một miệng cơm, thoả mãn đến nỗi ánh mắt đều cong cong. Hắn cứ như vậy vùi đầu ăn, một lúc sau ngẩng đầu lên mới phát hiện ba người trên bàn đều đang nhìn chằm chằm mình.
Đàm Đinh:?
Trác Du chỉ chỉ miệng, ý bảo Đàm Đinh lau miệng đi.
Đàm Đinh lại không hiểu được, khó hiểu nhìn hắn.
Trác Du muốn nói lại thôi.
Hắn nhìn thấy quanh miệng Đàm Đinh dính một vòng nước tương đen, cuối cùng vẫn không nhịn được rút lấy khăn giấy trong hộp, vội vàng lau miệng cho hắn.
Vốn dĩ chuyện hai A một B một O, bốn người ngồi cùng nhau ăn cơm đã là vô cùng hiếm thấy, nay Trác Du lại còn có hành động như vậy, các học sinh đi qua đều đem anh mắt tò mò dán lại chỗ này.
"..... khiến mọi người chê cười rồi."
Đàm Đinh ngượng ngùng, hai tai lại chậm rãi đỏ lên.
Hắn luống cuống tay chân tiếp nhận khăn giấy, nhìn Trác Du bên cạnh, dừng một chút, học Trác Du diễn: "Cám ơn cậu, Trác Du... đồng học."
Chúng ta ngồi ở cùng bàn, ngồi cùng nhau ăn cơm, anh còn giúp em lau miệng, nhưng chúng ta chỉ là đồng học.
Hàn Tử Khiêm che mặt thở dài.
Nói thật trừ hai người ra thì làm gì còn tên ngốc nào tin hai người chỉ là đồng học chứ?
Khương Đại Nhân ở một bên cười gượng: "Phong cách ăn sảng khoái như vậy, Đàm Đinh đồng học quả nhiên là một O thẳng thẳn....."
Đàm Đinh còn tưởng là hắn đang khen mình, liền hướng hắn cười cười: "Cám ơn cậu, Khương Đại Nhân đồng học."
Tuy rằng, trông có vẻ không quá thông minh, nhưng nụ cười này của Đàm Đinh vẫn rất đẹp, giống như là tuyết đầu mùa sạch sẽ trong trẻo, nhẹ nhàng tiến vào lòng người.
Khương Đại Nhân nghẹn lại.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, mắt hết nhìn Trác Du rồi lại nhìn Đàm Đinh, rồi đột nhiên lại gần cửa sổ lấy một đôi đũa mới.
Sau đó Khương Đại Nhân vui vẻ đem cánh gà nướng ở trên đĩa của hắn gắp vào bát Đàm Đinh.
Đàm Đinh ngạc nhiên, nhưng Trác Du bên cạnh mặt đã đen sì, thần sắc trở lên lạnh lùng.
"Đàm Đinh đồng học, nếu cậu là bằng hữu của Du ca vậy thì cũng là bằng hữu của Khương Đại Nhân tôi."
Khương Đại Nhân nho nhã mở miệng: "Nay tôi lấy cánh gà nướng coi như là lễ vật quen biết, hi vọng cậu có thể vui lòng nhận lấy."
Đàm Đinh ngẩn ra.
Hắn thực cảm động, ngẩng đầu vừa định nói cái gì đó, lại đột nhiên bị bàn tay dưới bàn của Trác Du giữ chặt.
Tay Trác Du rất nóng, mang theo độ ấm của thiến niên, gắt gao nắm chặt bàn tay hắn.
Đàm Đinh ngẩn người, mặt đỏ bừng.
"Tôi nói với cậu rồi mà."
Trác Du mặt không chút thay đổi nhìn Khương Đại Nhân: "Đàm Đinh đồng học không thích ăn thịt gà, gắp lại đi."
Người siêu siêu thích ăn thịt gà – Đàm Đinh:???
Đàm Đinh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trác Du, nhưng Trác Du không nhìn hắn, chỉ là bàn tay bên dưới giống như đang thúc giục mà nhéo nhéo tay Đàm Đinh, ý bảo hắn mau phụ hoạ mình.
Đàm Đinh cũng không hiểu vì sao Trác Du lại phải làm như vậy.
Nhưng Đàm Đinh đã không nghĩ được nhiều như vậy. Tay Trác du tựa hồ lớn hơn tay hắn rất nhiều, nóng hầm hập mà cầm lấy mu bàn tay của hắn. Nhưng không hiểu sao, độ ấm kia giống như bắt đầu lan tràn lên đến trên cánh tay hắn, rồi lan đến ngực hắn.
Tai Đàm Đinh ửng đỏ, nhẹ nhàng hít một hơi.
Sau một lúc hắn rốt cục nhìn về phía Khương Đại Nhân, hàm hồ nói: "..... Thật xin lỗi, tôi quả thật là không thích ăn thịt gà."
Khương Đại Nhân choáng váng.
Trác Du vô cùng sung sướng khẽ hừ một tiếng.
Tay hắn rời khỏi tay Đàm Đinh, tỏ ra không có việc gì cầm đũa, không chút lưu tình đem cánh gà trên đĩa của Đàm Đinh gắp trở lại đĩa của Khương Đại Nhân.
Sau đó Trác Du bới bới cơm trong bát mình, tiếp tục ăn phần của hắn.
Nhưng Đàm đinh làm thế nào cũng ăn không vào.
Lông mi hắn khẽ run, cúi đầu, liền ngây ngốc nhìn chắm chằm mu bàn tay của chính hắn.
Đàm Đinh hơi hơi cuộn tay, cảm thụ một chút ấm áp còn chưa tiêu tán trên đầu ngón tay hắn.
Chỉ có hắn biết, trái tim của hắn đang đập cực nhanh giống như muốn nổ tung, máu trong người cũng vô cùng nóng, nó đang sôi trào mãnh liệt, giống như giây tiếp theo liền sẽ trào ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT