Có thứ gì đó khẽ chạm lên khuôn mặt của cô, xung quanh tràn ngập ánh nắng mặt trời. Mễ Mị ló mặt ra khỏi chăn bông, nhìn lướt qua, cô biết mình vẫn đang ở bệnh viện.
"Mị Mị, con làm sao vậy? Tại sao con khóc?" Vào buổi sáng, Tần Dĩnh thường đi ra ngoài tập thể dục. Bà ấy vừa quay trở về phòng, thấy cô con gái vẫn ngồi trên giường bật khóc, nhìn con bé có vẻ rất buồn. Bà ấy vội vàng chạy đến an ủi cô, dịu dàng vuốt ve gò má của cô.
Mễ Mị thu hồi lại suy nghĩ, đối diện với ánh mắt quan tâm của Tần Dĩnh, cô khẽ dụi mắt, chiếc mũi đỏ ứng, lẩm bẩm giải thích: "Con nằm mơ mình bị mất món đồ yêu thích..."
Tần Dĩnh nghe thấy vậy, sự lo lắng được thay thế bằng một nụ cười: "Con đã lớn rồi mà, chỉ vì nằm mơ thấy ác mộng khi tỉnh dậy liền bật khóc, con đúng là ngày càng trẻ con." Nói xong, bà liền giúp Mễ Mị chải tóc, còn thúc giục cô đi vào trong kia đánh răng rửa mặt, tí nữa bác sĩ sẽ dẫn cô đi kiểm tra định kì.
Mễ Mị ngượng ngùng xấu hổ, cô vội đứng dậy chạy vào trong toilet rửa mặt.
Nhìn ánh nắng mặt trời ấm áp bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cô lại thèm đồ ngọt, chờ sau khi làm kiểm tra xong, cô nhất định phải ra ngoài mua bánh.
Mễ Mị chính là người như vậy, một khi cô đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó, thì cô khôi phục lại cảm xúc rất nhanh. Thời gian cô rửa mặt cũng là thời gian cô tự chữa lành bản thân, cô bắt đầu viết kế hoạch cho ngày mới, cô thực sự rất thèm bánh ngọt. Chờ sau khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô mới nhớ ra ngày hôm nay hạng mục kiểm tra khá nhiều, vì sắp sửa xuất viện nên cô phải khám tổng quát, đặc biệt về vấn đề tim mạch.
Mễ Mị chưa kịp ăn sáng, cô đi theo y tá xét nghiệm máu, còn chụp hình X-Quang. Đúng là đặc quyền phòng VIP, cô không cần xếp hàng mà ngay lập tức vào khám. Đến gần bữa trưa, cô mới hoàn thành xong việc khám bệnh. Lúc này Mễ Mị đói đến mức sắp ngất xỉu. Dù miếng bánh ngọt đó có ngon đến đâu chăng nữa, cũng phải chờ cô lấp đầy cái bụng mới đủ sức để đi mua nó được.
Vào buổi chiều, cô đã nhận được kết quả kiểm tra. Mễ Mị vừa mới ăn xong bữa trưa, liền được bác sĩ mời đi kiểm tra tiến độ hồi phục, sau đó cô cùng bác sĩ ngồi nghe tư vấn phương pháp điều tra. Đợi đến khi cô được thả tự do, lúc đó trời đã bắt đầu tối.
Vì quá mệt, Mễ Mị ngồi xuống ghế sofa trong phòng, cô than thở trong lòng: Bị ốm đã mệt lắm rồi, mà lúc đi khám bệnh và chữa bệnh còn mệt hơn.
Lúc trước, cô nghĩ nguyên chủ có thể quay trở lại bất kỳ lúc nào, nên cô đã thay cô ấy chăm sóc cơ thể này thật tốt. Hiện tại, cô biết nguyên chủ không thể trở về được nữa, cô sẽ vì bản thân, chăm sóc cơ thể thật tốt.
Cô không hiểu nguyên chủ đang rối rắm vấn đề gì, tại sao cô ấy lại trì hoãn việc điều trị, chả lẽ cô ấy nghĩ mình là chúa Jesus nên không sợ chết. Đúng là, nếu bị bệnh, thì nhất định phải điều trị!
Sau khi cảm thấy khỏe hơn. Mễ Mị quay sang chào y tá và bác sĩ, cô vào thay một bộ đồ khác, rồi đi ra ngoài mua chút đồ.
Bệnh viện nằm ở hướng Đông Bắc thành phố H, khá gần với trung tâm thành phố, ở quanh đây có rất nhiều cửa hàng. Và có một cửa hàng bán bánh ngọt nổi tiếng, nằm ở khu phố đối diện với bệnh viện. Chỉ cần đi qua ngã ba và đi thêm vài trăm mét nữa là đến nơi.
Vì nơi này ở gần bệnh viện, nên trên đường có rất nhiều xe cộ, lúc sang đường luôn phải chú ý xe cộ, đặc biệt là lúc đi qua ngã tư, nhất định phải cẩn thận.
Mễ Mị chờ đèn đỏ bật lên, cô mới sang đường đến cửa hàng bánh ngọt kia, lúc bước vào trong quán, cô cảm nhận mùi hương của bánh ngọt lan tỏa khắp nơi, đây chính là hương vị của hạnh phúc!
Có rất nhiều mẫu bánh ngọt được bày bán trong tủ kính. Từng cái bánh được trang trí rất đẹp và đáng yêu đang dụ dỗ mọi người hãy đến ăn tôi ~ mùi hương từ bánh phát ra kích thích vị giác, khiến cho tâm trạng trong người trở nên dễ chịu hơn, cam tâm tình nguyện đưa hai tay ra.
Mễ Mị nhìn lướt qua một lượt, cuối cùng cô chọn một miếng bánh việt quất, cùng một miếng bánh phô mai.
Người phục vụ để hai cái bánh vào trong chiếc hộp, rồi đưa cho cô. Thông qua lớp màng trong suốt, cô nhìn thấy màu sắc rực rỡ của bánh ngọt. Mễ Mị vui vẻ nhận lấy chiếc hộp. Cô huýt sáo cầm theo chiếc hộp quay trở lại bệnh viện.
Vừa mới bước ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, cô đang chuẩn bị sang đường. Mễ Mị ngẩng đầu lên, thấy ở gần đó là cô bé khoảng tầm hai đến ba tuổi đang chơi ở trên vỉa hè và ở đó có rào chắn. Đôi chân nhỏ bé vừa mới bước xuống dưới. Ở làn đường phía bên phải, bỗng nhiên xuất hiện một ô tô đang lao tới!
Vẻ mặt Mễ Mị trầm xuống, cách đó không xa có một người phụ nữ đang mải nói chuyện điện thoại, không hề để ý đến từ lúc nào cô con gái của mình đã tự ý đi xuống đường.
Ở khúc cua phía bên phải, chiếc ô tô màu đen dần tăng tốc, rõ ràng người này đang định vượt đèn đỏ! Mễ Mị thấy chiếc xe ô tô đó đang ngày càng tiến lại gần, bây giờ gọi mẹ của cô bé kia đã không kịp nữa rồi. Cô ngay lập tức vứt hộp bánh ngọt xuống, vội chạy đến giữ tay cô bé lại, rồi ôm chặt cô bé vào lòng. Sau đó bế cô bé lên. Chiếc xe ô tô màu đen vẫn giữ tốc độ đó đi lướt qua người cô, gió thổi hất tung mái tóc của Mễ Mị.
"Mễ Mị ——!"
Trong thời khắc nguy cấp, cô đã kịp kéo cô bé lại. Đồng thời lúc đó, có một người đang hét lớn gọi tên của cô, tiếng hét lấn áp mọi âm thanh trên đường, như muốn xuyên thủng lỗ tai của cô.
Mễ Mị giật mình hoảng sợ.
Tiếng hét đó rất lớn, ẩn chứa nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.
Lúc này mẹ cô gái mới để ý đến, bà ta hét toáng lên vội vàng chạy đến ôm chặt con của mình. Mễ Mị chưa kịp giải thích, đột nhiên có một bóng người từ phía đối diện lao đến, người đó dừng lại ở trước mặt cô.
Kinh Hoằng Hiên dùng tốc độ nhanh nhất đi đến chỗ cô, bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy bàn tay của cô, cô cảm thấy tay mình sắp bị bẻ gãy.
"Em không để ý xe ở phía sau sao!"
Kinh Hoằng Hiên tức giận hét toáng lên, hơi thở trở nên dồn dập, đôi mắt biến thành màu đỏ, bộ dáng lúc này của anh thực sự rất đáng sợ, giống như cô đã làm sai chuyện gì đó không thể cứu vãn được.
Mễ Mị hoảng sợ, cô lùi về phía sau một bước, tiếng hét của Kinh Hoằng Hiên ở quá gần, nên cô đã bị ù tai.
"Đi trên đường rất nguy hiểm! Chiếc xe đó đã chạy đến rất gần tại sao em lại nhảy ra đường! Từ khi nào mà em trở nên to gan lớn mật như vậy! Em có để ý đến sự an toàn của bản thân không!"
"Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì anh phải làm sao!"
Kinh Hoằng Hiên căn bản không có ý định dừng lại, cơn tức giận đã hoàn toàn xâm chiếm mất lý trí của anh.
Người đàn ông sở hữu dáng người cao lớn lạnh lùng, bây giờ còn đang nổi giận, có một vài người hoảng sợ vội vã rời đi, có người thì đứng đó để xem kịch, có người thì lôi sẵn điện thoại ra, nếu có vấn đề gì xảy ra, sẽ ngay lập tức báo công an.
Mẹ cô gái kia vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn, nhìn thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của Kinh Hoằng Hiên, mặt tái mét lại vội vã mang con mình rời đi.
Người đàn ông nhìn có vẻ là người không đơn giản, mà bà ta chỉ là một người bình thường, đương nhiên không muốn rước họa vào thân!
Cô sợ hãi rụt cổ lại, cô đang bị Kinh Hoằng Hiên giáo huấn, bàn tay của anh giống như biến thành một chiếc kìm kẹp chặt tay của cô lại, tựa như một con ác quỷ chuẩn bị nhào vô ăn thịt cô.
"Anh, tại sao anh lại tức giận như vậy...?" Mễ Mị bối rối trước những lời mắng chửi của anh, vất vả lắm cô mới nói ra được một câu. Giọng nói của cô tràn ngập sự bất bình và nóng giận.
Lý do vì sao anh lại tức giận! Đương nhiên là cô biết, nhưng cô làm vậy vì muốn cứu người! Cô không thể thấy chết mà không cứu! Cô biết hành động của mình rất nguy hiểm, trách mắng cô một hai câu cô cũng không dám ca thán, nhưng tại sao anh lại đứng giữa đường trách mắng cô!
Mễ Mị cúi đầu xuống, cô không muốn nhìn Kinh Hoằng Hiên nữa, cô dùng hết sức để vùng vẫy. Nhưng Kinh Hoằng Hiên giống như bị mất trí, anh giữ chặt tay của cô lại, nhất quyết không chịu bỏ ra
"Anh mau thả tay ra! Em đau tay quá."
Kinh Hoằng Hiên có hơi bất ngờ. Anh hơi nới lỏng tay. Mễ Mị định nhân lúc này bỏ tay anh ra, Kinh Hoằng Hiên thấy vậy liền nắm chặt tay của cô, tuy nhiên lần này lực tay đã nhẹ hơn.
Anh nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi, cố gắng tiết chế cảm xúc của mình. Một lúc sau, anh giữ im lặng, đưa Mễ Mị về bệnh viện. Mễ Mị cảm nhận được ánh mắt mọi người đều đang nhìn bọn họ, cô không muốn gây sự chú ý, nên ngoan ngoãn đi theo Kinh Hoằng Hiên.
Lúc đứng chờ thang may, Mễ Mị cảm thấy rất tủi thân, cô giận dỗi bỏ tay anh ra, ngay lập tức đi vào trong thang máy, không thèm để ý đến anh!
Dù bị bỏ lại phía sau nhưng Kinh Hoằng Hiên không có phản ứng gì, anh cúi xuống nhìn đỉnh đầu của Mễ Mị. Vẫn giữ im lặng, không biết là anh đang nghĩ gì, bầu không khí dần trở nên căng thẳng.
Đinh!
Cửa thang máy mở ra. Hai người một trước một sau rời khỏi thang máy, mỗi người đi một ngả. Chính xác là, Mễ Mị cố tình muốn tránh Kinh Hoằng Hiên, cô không thèm để ý đến anh.
Áp suất ngày càng thấp và trở nên căng thẳng hơn lúc hai người đang đứng trước cửa phòng bệnh. Mễ Mị cố chạy về phòng, cô muốn đóng cánh cửa lại, nhưng kết quả đã bị Kinh Hoằng chặn đứng. Mễ Mị không thể kìm chế được cơn tức giận: "Vừa nãy anh tức giận lắm mà! Anh đi theo em làm gì!" Hơn nữa bây giờ anh vẫn còn đang giận, anh không thèm nghe cô giải thích.
Mễ Mị tức giận hét toáng lên cô muốn nghe lời giải thích của Kinh Hoằng Hiên, kết quả là khi cô nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Kinh Hoằng Hiên, cơn tức giận liền nhanh chóng biến mất.
Biểu cảm trên khuôn mặt của anh... hoàn toàn không giống những gì cô tưởng tượng.
Anh cứ như người mất hồn...?
Đôi mắt của anh trống rỗng, lúc cô giận dữ hét toáng lên, anh mới chịu để ý đến cô, lúc đó anh mới dần bình tĩnh lại.
Mễ Mị cũng nhận ra sự khác thường của Kinh Hoằng Hiên, cô nhíu mày lại, nghi ngờ hỏi anh: "Anh đang bị làm sao vậy?"
Đúng vậy, đã có chuyện xảy ra với anh? Kinh Hoằng Hiên cũng tự hỏi bản thân. Khung cảnh vừa nãy...
"Anh cảm thấy không thoải mái ở đâu? Anh bị mất tập trung? Đừng có ngây người ra nữa? Em đang nói chuyện với anh đó!" Mễ Mị sốt ruột hỏi anh.
Kinh Hoằng Hiên vẫn im lặng nhìn Mễ Mị, cô vẫn rất tức giận, nghi ngờ, còn cả sự quan tâm lo lắng.
Khi anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nhịp tim anh ngày càng đập nhanh, anh cảm thấy rất khó thở.
Cảm giác đó vừa xa lạ, vừa quen thuộc, anh cũng không biết mình đang bị làm sao! Khi nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen đang lao đến chỗ Mễ Mị... Trái tim của anh như vỡ vụn ra.
"Anh xin lỗi, em đi vào trong phòng nghỉ ngơi đi." Kinh Hoằng Hiên im lặng nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng anh nói ra được một câu, sau đó anh ngay lập tức rời.
Khuôn mặt Mễ Mị ngơ ngác, cô tức giận đến mức muốn giật hết lá trên cây xuống.
Một anh chàng kỳ quặc!
Mễ Mị quyết định ngày hôm nay sẽ không thèm để ý đến anh nữa, phải để cho anh tự nhận ra lỗi lầm của mình!
Khoảng tầm hai mươi phút sau, cánh cửa phòng lại được mở ra. Mễ Mị quay lại nhìn, cô thấy Kinh Hoằng Hiên vừa rời đi bỗng chốc quay trở lại.
Lần này anh không đi tay không, mà còn cầm theo hai hộp bánh ngọt. Một trong số đó chính là hộp bánh mà vừa nãy Mễ Mị đã để quên.
"Hộp bánh này đã bị hỏng rồi, em ăn tạm cái này đi." Giọng nói trầm ấm áp,
cặp mắt đen nháy thông minh, anh đã quay trở lại dáng vẻ ngày thường.
"Cảm ơn anh..."
Mễ Mị nhận ra miếng bánh ngọt trong hai chiếc hộp giống hệt nhau, Kinh Hoằng Hiên đi mua bánh ngọt cho về cô, cô biết là anh đang muốn xin lỗi cô. Cô có hơi ngượng ngùng, không còn giận dỗi anh nữa.
Cô thực sự vẫn chưa hiểu hết về con người của Kinh Hoằng Hiên. Vừa nãy anh vẫn còn rất tức giận, bây giờ lại chủ động làm hòa? Lý do cô cảm thấy tức giận chủ yếu là cô nghĩ Kinh Hoằng Hiên đang tức giận vô cớ, hơn nữa lúc đó anh quá mất bình tĩnh. Bây giờ xem ra anh muốn được làm lành với cô.
Mễ Mị nhìn người đàn ông trước mặt, cô thử đặt mình vào vị trí anh, tình huống lúc đó thực sự rất nguy hiểm, có thể lúc đó anh đã nghĩ cô sắp bị xe đâm trúng? Cho nên anh mới tức giận như vậy!
Dù chỉ vài giây ngắn ngủi trôi qua, Kinh Hoằng Hiên biết cô đã bình an nhưng lúc đó anh vẫn còn đang hoảng sợ, nên anh mới tức giận như vậy.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy hợp lý, Mễ Mị đoán đây chắc chắn lý do. Kinh Hoằng Hiên bị như vậy cũng chỉ vì quan tâm đến cô, cô có thể hiểu được điều này.
Cô chấp nhận... lời xin lỗi của anh...
Sau khi cô hiểu ra mọi chuyện, Mễ Mị hứa với anh rằng: "Thực ra, lúc đó em cũng chú ý đến sự an toàn của mình, nên anh cứ yên tâm. Lần sau em không dám làm như vậy nữa." Thái độ cô vô cùng thành khẩn.
Kinh Hoằng Hiên gật đầu, anh dịu dàng xoa đầu cô.
Cuối cùng chuyện này cũng được giải quyết ổn thỏa, cả hai đều nhận ra lỗi sai của mình. Mọi chuyện diễn ra chưa đầy một tiếng đồng hồ.
Trải qua trận cãi vã lần này, mặc dù cả hai đã nhanh chóng làm lành, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cả hai đều không biết nên nói gì, nhất thời bầu không khí trở nên rất vi diệu.
Mễ Mị lôi miếng bánh ngọt trong hộp ra, cô nói nếu anh có việc bận thì cứ đi về trước đi. Kinh Hoằng Hiên khẽ gật đầu, anh không hề rời đi, ngồi ở trên ghế sofa nhìn cô ăn bánh ngọt.
Ánh mắt Kinh Hoằng Hiên vẫn đang nhìn chằm chằm cô, Mễ Mị ngẩng đầu lên. Cô phát hiện ánh mắt của anh không phải là ánh mắt dò xét nghi ngờ, chỉ đơn giản là nhìn cô đến mức ngây người! Như thể cô là món hàng đang được trưng bày trong bảo tàng.
Lúc Mễ Mị sắp không thể nhẫn nhịn được nữa, thì Kinh Hoằng Hiên đứng dậy, dịu dàng nói: "Anh đi về trước đây, ngày mai lúc em xuất viện anh sẽ đến đón em."
"Vâng... Anh nhớ đi đường cẩn thận." Mễ Mị thở phào nhẹ nhõm.
"Ừ, chúc em ngủ ngon."
Kinh Hoằng Hiên tiến lên phía trước một bước, anh dịu dàng hôn lên trán của cô, bàn tay anh xoa đầu cô, sau đó liền rời đi.
Mễ Mị tay để lên trán, cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Người đàn ông này hôm nay bị làm sao vậy???
——
Giữa ngã ba đông người, có một cô gái trẻ đang đi trên đường, đột nhiên có tiếng phanh gấp, cơ thể cô ấy ngã quỵ xuống, kèm theo đó là những tiếng hét chói tai.
Máu liên tục lan ra.
Á ——!
Kinh Hoằng Hiên mở mắt ra, anh tỉnh dậy từ giấc mơ. Anh thở hổn hển, đôi mắt của anh đỏ rực lên, đầu đau như búa đổ, huyệt thái dương co thắt lại, khuôn mặt anh lộ rõ sự hoảng sợ, chỉ cần nhớ lại hình ảnh trong giấc mơ đó, anh liền cảm thấy rất đáng sợ. Anh đặt tay lên trán, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Hơi thở anh dần trở nên nặng nề, anh nhấc chăn bông lên, loạng choạng đi đến trước bàn, anh vội vàng cầm bình nước lên.
Ực ực.
Sau khi uống xong cốc nước, Kinh Hoằng Hiên hít thở sâu một hơi, anh cảm thấy bớt đau đầu hơn.
Kinh Hoằng Hiên nhắm chặt mắt lại, anh ấn huyệt trên trán.
Trong giấc mơ của anh, anh đã nhìn thấy Mễ Mị gặp tai nạn xe. Cảnh tượng chân thực đến mức, anh cảm nhận được xung quanh anh toàn là máu.
Kinh Hoằng Hiên vội vàng mở mắt ra.
Anh lại nhớ đến cảnh tượng đáng sợ hồi sáng, chiếc xe màu đen đó chỉ cách người Mễ Mị rất gần. Lúc đó, Kinh Hoằng Hiên cảm thấy có bàn tay vô hình đang siết chặt lấy trái tim của anh, hơi thở dần trở nên cạn kiệt, anh chỉ biết tuyệt vọng hét lên: Không được!!!!!!
Trái tim anh như muốn vỡ vụn ra, không hiểu vì sao anh lại cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc. Dường như nó đã chạm vào nỗi khiếp sợ được ẩn giấu trong lòng anh. Trong giây tiếp theo, những dòng máu liên tục chảy ra trên mặt đất.
Đã quá muộn rồi, anh không còn thời gian để suy nghĩ, anh chỉ muốn lao đến ôm chặt lấy người kia lại!
Cho nên đó là lý do vì sao anh lại tức giận như vậy, bởi vì anh rất sợ.
Cứ nhắm mắt lại, là anh lại thấy khung cảnh kia, dường như nó đã khắc sâu vào trong đầu anh. Những vết máu đỏ đó như có ma lực, hút sạch suy nghĩ của anh.
Đầu anh đau như búa đổ.
Kinh Hoằng Hiên vội vàng đứng dậy đi rót thêm một cốc nước nữa. Anh uống một hơi hết cạn ly nước.
Khung cảnh tràn ngập máu tươi đó, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Vì sao, anh lại cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc...
——
Màn đêm yên tĩnh, Ninh Tuấn Thần nhìn thấy Nghê Nhất Lâm đang nằm ngủ trên giường, trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt. Tay của anh ta chạm lên khuôn mặt của cô ấy, cảm nhận được làn da trắng nõn mịn màng như những cánh hoa.
Ninh Tuấn Thần tiến lại gần, nhắm mắt lại để cảm nhận độ ấm từ tay truyền lên. Bàn tay di chuyển từ gò má đến phía sau cổ. Đột nhiên, anh ta ấn tay xuống. Nghê Nhất Lâm khẽ nhúc nhích, cổ họng phát ra từ "hừ hừ" rất nhẹ. Khoảng tầm hai giây sau, cô nằm yên bất động.
Ninh Tuần Thần từ từ bỏ tay ra, tay của anh ta đang cầm một ống tiêm.
Nghê Nhất Lâm nằm hôn mê bất tỉnh.
Ninh Tuấn Thần ôm chặt lấy Nghê Nhất lâm, đặt cô ấy nằm xuống giường, bắt đầu cởi quần áo của cô ấy. Để có thể cảm nhận rõ hơn về nhiệt độ, cùng hơi thở và nhịp tim.
Không biết từ lúc nào, trong đầu anh ta luôn có một giọng nói, không được thả cô ấy ra.
Ngón tay di chuyển dọc theo sống lưng, lúc đầu là vuốt ve, sau đó bắt đầu khám phá.
Ninh Tuấn Thần nhắm chặt mắt lại, từ từ cảm nhận.
Anh ta đã hiểu lý do vì sao mình muốn giữ cô ấy lại.
Trong đầu anh ta lại xuất hiện hình ảnh kỳ quái.
Anh ta ngay lập tức thay đổi sắc mắt, Ninh Tuấn Thần cảm thấy rất khó hiểu.
Rốt cuộc, đó là gì?
Bàn tay anh ta đặt lên ngực trái, anh cảm nhận nhịp tim đang đập, thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Anh ta bỏ tay xuống, mở mắt ra, cặp mắt đen nháy sâu thăm thẳm.
Ninh Tuấn Thần bước xuống giường, không thèm quay lại nhìn người phía sau, anh ta lôi điện thoại ra và gọi cho người kia.
"Nguyên Lạc, tôi sẽ đến chỗ của cậu ngay bây giờ, hãy chuẩn bị mọi thứ cho tốt vào."
——
Ánh đèn bật lên, để lộ ra những thiết bị công nghệ hiện tại, đây là phòng nghiên cứu, trên màn hình đang để lộ ra những dãy số. Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bác sĩ, người đó đang ghi lại số liệu.
Nguyên Lạc, chuyên gia về não bộ, học ở trường đại học MT, đang làm tiến sĩ. Và là ông chủ của phòng nghiên cứu này.
Có một người đàn ông đang nằm trên giường, có rất nhiều sợi dây lớn nhỏ cắm trên đầu anh ta.
"Tuấn Thần, sự trao đổi chất trong tế bào của cậu diễn ra trong quá nhiều ngày, tôi nghĩ ngày hôm nay nên dừng lại. Nếu còn tiếp tục sẽ ảnh hưởng đến não bộ của cậu."
"Tôi vẫn ổn. Cứ tiếp tục đi."
"Tuấn Thần..."
"Cứ tiếp tục đi!"
Giọng nói của anh ta giống như tiếng thú dữ đang gầm, vang vọng khắp căn phòng này.
Tí tách tí tách —— số liệu trên bảng điện tử liên tục thay đổi.
Ninh Tuấn Thần gân xanh trên trán bắt đầu nổi lên, cảm nhận dòng điện từ não truyền ra, năm giây sau, anh ta không thể nhịn được nữa liền hét toáng lên.
Nguyên Lạc ngay lập tức dừng lại: "Tôi đã nói với cậu làm vậy rất nguy hiểm!
Có một vài người cảm nhận chuyện này rất quen thuộc, nhưng nó chưa từng xảy ra. Cậu nên biết não người chỉ có giới hạn, cho dù cậu có ép mình nhớ ra những chuyện đó, thì cũng vô dụng, bởi vì chuyện đó không hề có thật!"
Ninh Tuấn Thần co người lại, anh ta thở hổn hển như con thú dữ bị thương, tay ôm chặt lấy đầu cố ngăn cản cơn đau.
Khuôn mặt dần đỏ bừng lên, mạch máu trên trán bắt đầu lộ ra, ánh mắt đỏ rực lên.
Anh ta có thể cảm nhận được, chỉ cần một chút nữa thôi!
Phụt ——
Anh ta cảm nhận mùi máu tanh truyền ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT