Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Vô Ảnh

Lần này Mễ Mị xảy ra chuyện, đã khiến cho toàn bộ người nhà họ Mễ từ lớn đến nhỏ một phen hú vía. Đặc biệt là mẹ Mễ - Tần Dĩnh, nhìn thấy con gái bình an vô sự, bà ấy không kìm được nước mắt vội lao đến ôm chặt lấy con gái. Mễ Mị vỗ lưng an ủi Tần Dĩnh, nói mọi chuyện đã qua rồi. Cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ, nhìn lướt qua những người đang đứng ở đây, trong ánh mắt của họ chứa sự quan tâm và yêu thương.

Trong lòng cô dâng trào cảm xúc, khóe mắt của cô rưng rưng. Cảm nhận sự quan tâm của từng người thân, cô không thể kìm nén được.

"Con không sao rồi. Về sau con nhất định sẽ không để cho mọi người phải lo lắng nữa!" Mễ Mị dựa vào trong lòng mẹ, cô lén đưa tay lên lau nước mắt.

Về sau, làm sao cô có thể an tâm rời đi được...

Người nhà họ Mễ ở trong phòng bệnh chăm sóc Mễ Mị đến tận tối. Từ ngày hôm qua đến giờ, ba Mễ cùng anh cả đã tạm hoãn rất nhiều lịch trình công việc, thấy Mễ Mị đã khỏe lại, họ mới yên tâm quay trở về làm việc. Mễ Quan còn muốn ở lại đây thêm, nhưng bị Mễ Mị và mẹ Mễ hợp lực khuyên nhủ anh mau trở về nhà nghỉ ngơi, hiện tại sức khỏe của cô đã ổn nên chỉ cần một người ở lại chăm sóc cô là được.

Bởi vì, Mễ Mị cầm phải nằm ở trong bệnh viện mấy ngày để quan sát thêm. Nên Tần Dĩnh đã nhờ quản gia và tài xế mang một số vật dụng cá nhân đến đây. Từ ga trải giường, gối, đến mấy bộ quần áo, được xếp đầy hai valy. Sau đó chính tay bà ấy tự sắp xếp đồ đạc và trang trí phòng bệnh cho Mễ Mị.

Hoặc có thể nói "không ai thương con bằng bố mẹ", thực ra không cần phải sắp xếp gì thêm, bởi vì căn phòng này nhìn rất sạch sẽ và ngăn nắp, lại còn khá rộng rãi, tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ hết, vì đây chính là phòng bệnh tốt nhất ở trong bệnh viện. Nhưng bởi vì bà ấy thương con gái, nên muốn làm gì đó để an ủi cô.

Mễ Mị thậm chí còn nhìn thấy Tần Dĩnh cầm theo mấy chậu cây cảnh, bà ấy nói Mễ Mị vừa mới tỉnh dậy, nên cơ thể rất yếu, cần phải hít thở không khí trong lành nhiều hơn.

Cô bỗng nảy ra suy nghĩ mình hẳn là nên chuyển đến ở bệnh viện trong vòng một năm rưỡi.

"Mẹ, đừng làm quá nên như vậy, con chỉ ở tầm ba đến năm hôm rồi lại dọn về nhà. Đến lúc đó biết xử lý đống này thế nào đây." Mễ Mị quyết định ngăn cản bà ấy lại.

Nhưng vẫn không thể lay chuyển được mẹ Mễ: "Ở ba đến năm ngày cũng là ở, ít nhất cũng phải trải qua hơn một trăm tiếng. Mọi người trong nhà chỉ muốn tốt cho con, mẹ chỉ mong mọi giây phút con trải qua đều vui vẻ thoải mái. Nên con cứ yên tâm, giao mấy chuyện này cho mẹ xử lý. Mấy ngày này, con hãy lo nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nếu cảm thấy không thoải mái ở đâu nhất định phải báo cho mẹ biết, đừng có cố gắng nhẫn nhịn, mẹ chỉ có một yêu cầu này thôi, được không bảo bối?"

Ngăn cản thất bại ╮( ̄▽ ̄)╭

Mễ Mị ngoan ngoãn gật đầu, để Tần Dĩnh thoải mái làm việc, miễn là bà ấy vui là được~

Mặc dù Tần Dĩnh đang rất bận rộn, nhưng bà ấy nhất quyết không để Mễ Mị giúp mình, Mễ Mị nghe lời nằm yên ở trên giường bệnh, cô chỉ còn nước lôi điện thoại ra chơi.

Tuy thời gian cô hôn mê không lâu, nhưng mọi chuyện diễn ra quá ầm ĩ. Nên hầu hết mọi người đều biết tin cô đang nằm trong bệnh viện. Từ khi tỉnh lại, Mễ Mị đã được các bác sĩ vây quanh, sau đó cô lại dành thời gian ở bên người nhà. Hiện tại cô mới bớt chút thời gian để xem tin nhắn, cô phát hiện có rất nhiều người bạn nhắn tin hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô.

Hầy, thực ra cô muốn bớt chút thời gian để tìm hiểu nhiệm vụ, nhưng bây giờ cô đang bận đến mức không thể rời tay. Trong lòng Mễ Mị không khỏi cảm thấy ấm áp. Tuy nhiên cô không thể nói rõ lý do cho mọi người, nên đành giải thích lấp lửng, cô nói cũng không biết vì sao mình lại ngất xỉu, nhưng cảm ơn mọi người đã quan tâm.

Mễ Mị trả lời từng tin nhắn một. Khi cô nhìn thấy tin nhắn của người kia, cô đột nhiên dừng lại, đưa tay lên khẽ gãi đầu.

Kinh Hoằng Hiên nói buổi tối sẽ đến thăm cô.

Nói đến đây, cô chợt nhớ ra, lần này chắc chắn lại là Kinh Hoằng Hiên chạy đến cứu cô. Tính cả vụ nghe trộm lần trước, thì đây là lần thứ hai.

Mễ Mị đưa tay lên xoa mũi, trong lòng thầm khen ngợi Kinh tổng. Vào thời khắc quan trọng anh đúng là một người rất đáng tin cậy.

Buổi tối khi hai người gặp nhau, cô nhất định nói lời cảm ơn anh!

Mễ Mị nhìn đồng hồ, thấy bây giờ mới có sáu giờ. Anh nói buổi tối sẽ đến, chắc tầm khoảng sau tám giờ. Nhân tiện, sai người nào đó đi mua cho cô chút đồ ~

Ngón tay của cô ấn vào bàn phím. Tin nhắn vừa được gửi đi! Chính cô còn không phát hiện ra mình đang cười.

Tần Dĩnh tràn đầy năng lượng, bà ấy bận rộn đến gần giờ ăn cơm mới chịu nghỉ ngơi. Dì Trương mang thức ăn đến bệnh viện, cả hai mẹ con dùng bữa xong. Ngồi nghỉ một lúc, Tần Dĩnh liền lôi con gái xuống giường để tập thể dục tiêu cơm.

Màn đêm buông xuống, mẹ Mễ còn muốn ở lại chăm sóc cho con gái. Lúc này Mễ Mị mới chứng kiến độ cưng chiều con cái của mẹ Mễ. Bà ấy hận không thể ở bên cạnh cô suốt hai mươi bốn giờ!

"Mẹ, con chỉ nằm ở bệnh viện quan sát mấy bữa thôi. Buổi tối còn có các bác sĩ và y tế đến kiểm tra, nơi này rất an toàn, mẹ cứ yên tâm!" Mễ Mị nắm chặt tay Tần Dĩnh, cô nũng nịu nói.

"Không được, không ở gần bên cạnh con mẹ sẽ lo lắng. Mấy ngày ở trong bệnh viện, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con có được không? Nếu không, cho dù mẹ đi về nhà cũng không thể nào ngủ được." Tần Dĩnh vuốt má Mễ Mị, bà ấy đau lòng nói. Ngoại trừ lần phẫu thuật lúc nhỏ ra, chưa bao giờ Mễ Mị nằm hôn mê lâu như vậy. Tuy chỉ có hơn ba mươi tiếng trôi qua, nhưng lúc đó bà ấy rất tuyệt vọng và đau khổ. Bà ấy sợ cô con gái của mình sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Mễ Mị nhìn thấy Tần Dĩnh buồn bã rời đi, cô vội vàng nói: "Được! Con cũng muốn được ở cùng với mẹ. Chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi, sau đó trở về phòng đi ngủ!"

Cuối cùng thì, tối nay Tần Dĩnh vẫn sẽ ở lại bệnh viện để chăm sóc cô.

Khoảng tầm tám giờ rưỡi, bác sĩ và y tá lại đi đến kiểm tra cho Mễ Mị, các chỉ số đều bình thường, họ dặn dò Mễ Mị nghỉ ngơi sớm, nếu có vấn đề gì xảy ra thì ngay lập tức báo cho họ biết

Bác sĩ và y tá vừa mới rời đi, mẹ Mễ thúc giục cô đi ngủ. Mễ Mị ngoan ngoãn làm theo, cô vừa nằm xuống. Mẹ Mễ cũng leo lên chiếc giường bên cạnh. Vì lo lắng, nên suốt hai hôm rồi bà ấy đều thức trắng đêm. Vừa đặt lưng xuống giường, bà ấy đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đèn trong phòng đã tắt, cô bây giờ chỉ nhìn thấy ánh đèn mờ ảo từ bên ngoài hắt vào, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng ngáy ngủ.

Hơi thở của Tần Dĩnh rất đều, cô đoán chắc bà ấy đã ngủ. Mễ Mị chờ một lúc, cô nhẹ nhàng xoay người lại, nhìn Tần Dĩnh đang say giấc trên giường, cô lén đưa tay ra để thử kiểm tra xem Tần Dĩnh có thật sự ngủ say chưa.

Tần Dĩnh nằm yên trên giường, mắt vẫn nhắm chặt, lồng ngực liên tục nhấp nhô. Trong lòng Mễ Mị chắc mẩm đối phương đã ngủ say.

Mễ Mị lặng lẽ lôi điện thoại từ dưới gối ra, cô chùm chăn lên, còn dùng gối để che ánh đèn điện thoại, vội vàng gửi tin nhắn cho người kia.

[ Anh đã đến nơi chưa? ]

[ Đến rồi, anh đang ngồi chờ ở hành lang. ]

Mễ Mị đọc xong tin nhắn, dưới ánh đèn điện thoại mờ ảo, Mễ Mị bật cười để lộ ra hàm răng trắng. Cô tắt điện thoại đi, giấu nó vào trong túi áo khoác. Sau đó thò đầu ra nhìn thử xem mẹ Mễ đang làm gì. Thấy bà ấy vẫn ngủ. Cô liền xốc chăn lên, rón rén bước xuống giường. Kiễng chân lên đi về phía cửa. Cuối cùng, cánh cửa từ từ đóng lại. Mọi thứ đều chìm trong im lặng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tiếng đóng cửa vang lên, cô đã cố giảm lực tay xuống để không đánh thức người trong phòng dậy.

Ở bên ngoài hành lang, Kinh Hoằng Hiên đang ngồi chờ cô.

Mễ Mị quay lại, nở nụ cười rạng rỡ nhìn anh.

Cả ngày hôm nay, từ khi cô tỉnh lại đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên.

Ánh đèn bên ngoài hàng lang vẫn được bật sáng trưng, có rất nhiều người đi lại. Nên hai người cùng nhau đi tìm một chiếc ghế còn trống, ngồi xuống cạnh nhau.

Kinh Hoằng Hiên cầm túi lên đưa cho Mễ Mị.

Mễ Mị nhận lấy chiếc túi, cảm thấy hơi nặng, nên cô đặt cái bát đang cầm xuống dưới chân, cô mở túi ra, thấy ở bên trong chính là một bát mì Udon vẫn còn nóng.

Hơi nóng tỏa ra, mùi hương thơm phức, một bát mì lớn chất đống các nguyên liệu. Hình như Kinh Hoằng Hiên đã mua mỗi loại một phần.

"Oa! Bát mì ngon quá. Cảm ơn anh rất nhiều~ "

Kinh Hoằng Hiên nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Mễ Mị giống như một chú sóc nhỏ vô tình nhặt hạt dẻ lớn, khóe môi của anh khẽ nhếch lên.

Thực ra, đây chính là bát mì Udon thứ ba anh mua. Lúc mới đến bệnh viện, anh đã mua bát mì đầu tiên ở dưới canteen. Thấy Mễ Mị và mẹ đang vui vẻ nói chuyện, anh không muốn làm phiền hai người bọn họ. Nên anh đã ngồi chờ bên ngoài. Một lúc sau, ly mì trong tay anh đã nguội. Anh liền đứng dậy vứt nó vào trong thùng rác. Sau đó lại đi xuống lầu một, để mua thêm một ly mì nữa.

Ly mì thứ hai cũng có kết quả tương tự như vậy.

Đây là ly mì thứ ba. Anh vừa mới nấu xong thì nhận được tin nhắn của Mễ Mị.

"Em ăn có ngon không?" Giọng nói của Kinh Hoằng Hiên dịu dàng hơn cả ánh trăng.

Mễ Mị khẽ gật đầu, ánh mắt của cô tràn ngập sự hạnh phúc. Cô vừa định cho cá viên vào miệng, ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Kinh Hoằng Hiên.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, khuôn mặt đẹp trai của Kinh Hoằng Hiên dí sát vào khuôn mặt của cô, đôi mắt anh long lanh như nước hồ mùa thu, ánh mắt như muốn giam chặt cô lại.

Cô có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập. Hai người im lặng nhìn nhau, cô vội quay mặt đi.

Anh há miệng ra ăn miếng cá viên đó, nhưng không hề cảm nhận được mùi vị của nó.

Òa, tuy đây không phải lần đầu tiên cô quan sát anh gần như này, nhưng phải công nhận rằng nhìn anh rất đẹp trai. Mễ Mị, mày nhất định phải bình tĩnh!

Đôi mắt của Mễ Mị khẽ lóe lên, cô nhìn ly mì Udon đang đặt trên đùi, không biết suy nghĩ đến cái gì, mà đột nhiên cô giơ ly mì về phía Kinh Hoằng Hiên.

"Anh có muốn ăn cùng với em không?"

"Được."

Đồng ý thật à...

"Anh muốn ăn món gì?" Mễ Mị khẽ chớp mắt, để ly mì ở trước mặt cả hai, sau đó cô tận tình giới thiệu cho anh các món ăn thập cẩm, từ que cay, đậu hũ, rong biển, rau chân vịt, kim chi, cá viên, xúc xích, củ cải v.v. Kinh Hoằng Hiên quan sát một lượt, anh chỉ vào chả cá.

"Cái này được không."

Mễ Mị tuân lệnh, dùng đũa cắm vào miếng chả cá, cô đút cho anh ăn.

Kinh Hoằng Hiên cúi đầu xuống, anh cắn miếng chả cá, dùng lưỡi lôi nó ra khỏi đầu đũa, đưa vào trong miệng. Anh từ từ thưởng thức, vẻ mặt của anh vẫn bình thản.

Mễ Mị trợn trừng mắt lên nhìn anh, trong lòng cô im lặng đếm đến số mười, cô thấy Kinh Hoằng Hiên vẫn đang nhai dở, cô nóng vội hỏi anh: "Mùi vị thế nào?" Giọng nói tràn ngập sự mong đợi.

Kinh Hoằng Hiên quay sang nhìn cô, anh khẽ gật đầu, từ tốn nói: "Ăn rất ngon."

Mễ Mị cảm thấy rất vui vẻ!

"Em thấy củ cải này ăn cũng rất ngon! Nó hơi chua một tí, anh có muốn ăn thử không?"

"Được."

Miếng củ cải trắng này khá lớn, Mễ Mị muốn dùng đũa tách nhỏ nó ra, cô cứ loay hoay mãi. Kinh Hoằng Hiên dùng tay cầm lấy ly mì, miếng củ cải trắng từ từ tách ra, biến thành 6 mảnh nhỏ. Dần dần chìm xuống phía dưới.

Sau đó anh đưa trả bát mì cho Mễ Mị. Mễ Mị

nhìn anh khoảng tầm hai giây, cô lại cúi đầu xuống dùng đũa vớt củ cải lên...

Cô cố giữ chặt lấy nó, giơ đũa lên, đút cho Kinh Hoằng Hiên ăn..

Kinh Hoằng Hiên ngoan ngoãn há miệng ra.

Mễ Mị:...

"Ăn ngon không?"

"Khá ổn."

"Đây là món gì vậy?"

"Lạp sườn."

"Thế à, cho anh ăn thử với."

Hai người cứ tiếp tục như vậy. Ngồi ở trên hành lang bệnh viện, cùng chia nhau chén mì Udon.

Mễ Mị đã ăn cơm tối, nên cô cũng không đói lắm. Cô chỉ ăn được mấy miếng, còn lại đều do Kinh Hoằng Hiên ăn hết. Cuối cùng dưới sự xúi giục của cô, Kinh Hoằng Hiên đã uống hết sạch nước mì.

Kinh Hoằng Hiên lấy tay che miệng lại, anh ho khan mấy tiếng. Tại sao lại mặn như vậy...

Mễ Mị cũng không hiểu vì sao, cô cảm thấy rất vui khi được cùng tổng tài ăn xong bữa ăn nhẹ. Lúc này, cô chợt nhớ ra mình chưa nói lời cảm ơn với Kinh Hoằng Hiên, cô đột nhiên giơ tay ra.

"Kinh Hoằng Hiên, cảm ơn anh vì đã cứu em thêm một lần nữa~ "

Bàn tay của cô chỉ nhỏ bằng một nửa bàn tay anh, đang giơ ra và để trước mặt anh. Kinh Hoằng Hiên bật cười, anh im lặng nhìn cô.

Bàn tay hai người chạm vào nhau, có một tia lửa điện bắn ra tung tóe.

Mễ Mị bật cười, cô thu tay lại, để tay vào trong túi áo, cô tiến đến gần nói nhỏ vào tai của Kinh Hoằng Hiên: "Anh còn nhớ lần trước lúc ở trên đảo, em bảo có chuyện muốn nói với anh không. "

Kinh Hoằng Hiên khẽ gật đầu. Mễ Mị vừa định lên tiếng, Kinh Hoằng Hiên đột nhiên cắt ngang lời cô nói: "Chờ một chút."

Mễ Mị giữ im lặng, trước ánh mắt nghi ngờ của cô, cô thấy Kinh Hoằng Hiên lôi điện thoại ra ấn ấn cái gì đó.

Ting~~

Ủa? Mễ Mị lôi điện thoại từ trong túi áo ra nhìn. Cô thấy dòng thông báo của ngân hàng.

[ Kinh Hoằng Hiên vừa chuyển khoản cho bạn 1.000.000.000 NDT ]

Mễ Mị bối rối: щ(゜v゜щ)!!!?

Kinh Hoằng Hiên: "Trong quá trình điều tra, Đổng Hàng đã thu của em bao nhiêu đây tiền. Nay anh trả lại cho em."

Mễ Mị kinh ngạc! Chết tiệt! Cô quên mất mình đã bị hôn mê bất tỉnh suốt một ngày một đêm! Tên khốn Đổng Hàng không nhận được tiền, nên đã chuyển tài liệu đến chỗ Kinh Hoằng Hiên!

Trời ơi, cô còn đang muốn tạo bất ngờ cho Kinh Hoằng Hiên QAQ

"Nhưng mà... anh ta chỉ muốn lấy của em mười vạn NDT... Anh chuyển tiền thừa..."

"Ừ, chỗ tiền thừa em cứ để làm tiền tiêu vặt."

Chỉ trong chớp mắt đột nhiên nhận được một đống tiền tiêu vặt, Mễ Mị cảm thấy rất bất ngờ.

Kinh Hoằng Hiên đưa tiền tiêu vặt cho cô, điều đó có nghĩa là...

Không đợi cô bình tĩnh lại, Kinh Hoằng Hiên đột nhiên lên tiếng: "Mễ Mị."

"Dạ?"

"Về sau, em đừng điều tra chuyện của Nguyễn Khinh Ngữ nữa." Kinh Hoằng Hiên hít thở sâu một hơi, ánh mắt của anh dần trở nên kiên định, anh bình thản nói: "Em muốn biết điều gì, anh đều có thể nói cho em biết."

"Anh..."

"Không phải em nói chúng ta là đồng đội sao? Anh đồng ý với em. Còn có chuyện gì không hiểu, em cứ hỏi đi, anh hứa sẽ trả lời những gì mình biết. " Đừng lén lút đi điều tra nữa, anh không muốn em đứng trước mặt anh, nhìn anh bằng cặp mắt thương hại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play