Mặc dù vết thương trên cơ thể của Ngụy Lăng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì tổn thương phổi cùng kinh mạch, cuối cùng hắn đã bị chưởng môn sư huynh cưỡng chế ở Tọa Vong Phong tịnh dưỡng thật tốt.
Ngụy Lăng đã ở Tọa Vong Phong tu dưỡng khoảng hai hoặc ba ngày, cảm thấy mình đã khỏe hơn một chút, vì vậy hắn đã đến tàng thư của nguyên chủ để tìm một số thư tịch về tu luyện. Tất nhiên, hắn hy vọng sẽ tìm thấy một phương pháp hoặc một cuốn sách du hành xuyên thời gian và không gian, nhưng thật không may, hắn đã thất vọng.
Phong cảnh trên đỉnh Tọa Vong Phong tuyệt đẹp, có hoa lá, cỏ cây, rừng trúc khắp nơi, còn có hai linh tuyền không lớn không nhỏ nằm xen kẽ trong đó, thật sự là chốn bồng lai tiên cảnh. Ngoài việc đọc rất nhiều sách, Ngụy Lăng còn đi dạo khắp nơi.
Trên thực tế, Ngụy Lăng đã phát hiện ra vấn đề trong những ngày qua. Hắn không có bất cứ ký ức gì của nguyên chủ, tiếc thay trên người có một thân tu vi nhưng lại không biết sử dụng. Hơn nữa, tính tình của hắn tương đối trầm ổn tùy ý, nguyên chủ lại là một người cao ngạo thanh lãnh, sinh hoạt rất có kỷ luật, lúc này không được để cho mọi người nghi ngờ hắn.
Mặc dù là tác giả gốc của cuốn sách này, nhưng hắn thậm chí còn không viết ra thói quen ăn uống ngủ nghỉ cho các nhân vật của mình. Mà bây giờ thế giới này dường như bổ sung tất cả các chi tiết mà hắn không viết vào trong cuốn sách này...... Điều này khiến hắn có chút đau trứng.
Chẳng hạn như-----
Ai biết nguyên chủ đi ngủ thức dậy lúc mấy giờ a! Ai biết nguyên chủ rửa mặt còn phải dùng nước suối linh tuyền để rửa mặt a! Ai biết nguyên chủ tắm rửa thích dùng hoa hồng hay hoa nhài a! Khi hắn nhìn thấy một thùng cánh hoa quả thực dọa cho hắn suýt tè ra! Hắn ha gì đều không thích có được không?
Câu trả lời là không.
Còn có cái gì sư tôn, Vô Căn Thủy yêu thích của người từ đỉnh Vân Vụ Phong đã tìm về rồi người muốn ngâm Tuyết Vực Thúy Nha hay Bích Thủy Song Điệp? Làm ơn, hắn từ nhỏ đều là uống nước đun sôi để nguội lớn lên có được không! Này búp non, bươm bướm nghe tên đều biết không phải trà ngon!
Ban đầu, hắn chỉ viết rằng Vệ Lăng trời sinh tính tự giác nghiêm khắc, hành sự có trương có độ, tư chất cao siêu, hơn nữa lại có thân phận tôn quý, tu vi cao nên tính tình kiêu ngạo, hỏi thêm một chút.......... làm thế nào mà hắn lại trở thành một ¹thanh niên trung nhị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế + giả vờ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế?
Aizzz, hết tiếng thở dài này đến tiếng thở dài khác, cuộc đời vẫn phải sống, còn ngụy tạo thì phải tiếp tục.
Hôm nay, sau khi Ngụy Lăng liên tục nghiên cứu mấy quyển điển tịch tu luyện, hắn ngập ngừng ném một đạo kiếm vào giá sách bên cạnh, giây tiếp theo, giá sách ầm ầm bị tách làm đôi. Ngược lại, Ngụy Lăng cũng giật mình, liền cũng bỏ qua cảm giác khó chịu trong chân khí của mình.
Các đệ tử bên ngoài nghe thấy động tĩnh, ở bên ngoài vội vàng kêu lên: "Sư tôn! Người có chuyện gì vậy?"
Ngụy Lăng mở cửa cho hai tiểu đệ tử vào: “Ta sơ ý làm hỏng giá sách, các ngươi thu dọn một chút."
Ngụy Lăng nói xong liền mang theo hai bản công pháp bí tịch rời đi.
Có hơn 60 đệ tử trên đỉnh Tọa Vong Phong. Ngoài đại đệ tử Phỉ Nhạc của nguyên chủ, cũng chính là thiếu niên mà Ngụy Lăng nhìn thấy khi hắn mới tỉnh dậy cùng vai chính Lục Vô Trần, những người còn lại đều là những đệ tử ký danh, hoặc những đệ tử ký danh khác từ nội môn đến tu luyện giao lưu với nhau.
Để bản thân không bị lọt vào tầm mắt của đông đảo đệ tử mỗi ngày, Ngụy Lăng đã đặc biệt cử Phỉ Nhạc cùng hơn 20 đệ tử ký danh xuống núi để giúp các đệ tử khác tiêu diệt yêu quái. Hiện tại trong phong đại khái còn có hơn 30 đệ tử.
Những đệ tử này kính sợ nguyên chủ hơn là kính trọng hắn, Ngụy Lăng chỉ là nghiêm khắc hơn một chút bọn họ liền không dám nhiều lời nhiều xem. Ngụy Lăng cũng coi như yên tâm. Nhưng thấy vài ngày nữa Phỉ Nhạc sẽ quay lại, hắn còn chưa học được kiếm thuật nên trong lúc nhất thời thực sự có chút lo lắng.
Ngày thứ hai, Ngụy Lăng xem xét lại vài lần, phát hiện chỉ có ở sau núi là tương đối yên tĩnh và bí mật, thích hợp để hắn tu luyện pháp thuật. Vì vậy hắn cũng không lãng phí thời gian, lập tức mang trên tay hai cuốn bí tịch kiếm pháp, chắp tay sau lưng ra vẻ cao lãnh mà hướng núi sau đi tới. Dọc đường đi những đệ tử thắc mắc tại sao hôm nay sư tôn không thi triển Tị Trần Quyết, nhưng xét về bản tính sư tôn không thích những người tính tình lắm mồm nên giả vờ như không nhìn thấy gì tùy ý hắn đi.
Sau khi Ngụy Lăng đến được ngọn núi phía sau, thấy bốn phía xung quanh xanh um tươi tốt, linh khí tràn ngập, thản nhiên hít một hơi liền cảm thấy tinh thần thoải mái, linh hồn cũng trở nên sảng khoái. Vì sự an toàn, Ngụy Lăng không dừng lại ở bên ngoài, mà trực tiếp đi vào phía sau núi. Hắn nhớ rằng trong bối cảnh ban đầu, để cho vai chính có thể che giấy thực lực bàn tay vàng, hắn đã đặc biệt thiết lập một hang động kho báu ở sau núi, bên trong có một con hồ ly tinh cùng một bộ xương khô. Có một chiếc nhẫn bằng ngọc trên ngón tay xương khô, chỉ cần đeo nó vào là có thể che giấu thực lực của mình.
Tất nhiên, chiếc nhẫn bằng ngọc này đã bị vai chính lấy đi từ rất lâu rồi. Ngụy Lăng đến đây chỉ vì nơi này rất khuất, cho dù hắn có phá hủy nó khi đang tu luyện pháp thuật cũng không ai có thể phát hiện ra hay nghi ngờ.
Sau nửa giờ tìm kiếm, cuối cùng Ngụy Lăng cũng tìm thấy cây cổ thụ cong queo không có đặc điểm nào khác ngoại trừ nó lớn lên có chút thô dày, cũng không có cây cổ thụ cong vẹo đặc trưng nào khác. Sau đó, hắn đi theo cái cây xiêu vẹo, thấy một vũng máu bên cái cây cách đó năm dặm.
Ngụy Lăng đầu tiên là sững sờ một lúc, sau đó thận trọng nhìn xung quanh. Sau khi thấy quả thật không có ai nấp gần đó, hắn mới từ từ bước tới để kiểm tra xem có bất thường gì trong vũng máu hay không. Mà cái nhìn này, Ngụy Lăng phát hiện máu này không chỉ là máu người, mà còn rất tươi.
Ngụy Lăng vội vàng men theo vết máu đi về phía trước được một đoạn, một lúc sau liền nhìn thấy phía xa xa có một bóng người bê bết máu nằm trong đám cỏ sâu đến bắp chân. Bởi vì hơi xa, hơn nữa đối phương đang nằm quay lưng về phía hắn trên mặt đất, Ngụy Lăng nhất thời không thể nhìn thấy bộ dáng của đối phương.
Vào lúc này, một con tiểu hồ ly với bộ lông trắng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của người kia. Thấy Ngụy Lăng đứng yên không chịu đi, nó nhìn chằm chằm vào Ngụy Lăng đối với hắn nhe răng công kích. Ánh mắt Ngụy Lăng khẽ nhúc nhích, nhớ tới vai chính Lục Vô Trần cũng có một con hồ ly tinh như vậy.
Hẳn là, có thể, đại khái, có lẽ ... Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?! Không phải Lục Vô Trần hẳn là nên được chính quy hậu cung đầu tiên Thẩm Lăng Tuyết cứu đi sao? Làm thế nào có thể xuất hiện ở ngọn núi phía sau Tọa Vong Phong? Trong nguyên tác, hắn nhân cơ hội này chiếm được trái tim của Thẩm Lăng Tuyết, tạm thời tránh xa nguyên chủ độc ác, tại sao bây giờ lại chạy trở về?"
Ngụy Lăng bước tới muốn kiểm tra xem người này có phải là Lục Vô Trần hay không, nhưng con tiểu hồ ly đã lao tới và cắn cổ tay Ngụy Lăng ngay lập tức!
Ngụy Lăng rít một tiếng mắng: "Tiểu súc sinh! Mau nhả ra!"
Ngụy Lăng ngày thường ngoại trừ viết tiểu thuyết thì chính là chơi game, ba chữ "tiểu súc sinh" chỉ là theo bản năng khi hắn viết tiểu thuyết nhiều mà gọi ra, sau khi thốt ra thì sửng sốt một hồi, có chút ngượng ngùng nhìn tiểu hồ ly.
Bất quá, cảm xúc của hắn biểu lộ không đúng lúc, tiểu hồ ly không hề nhận ra sự xấu hổ cùng áy náy của hắn ngược lại ánh mắt lộ ra một chút tức giận, trong miệng càng cắn chặt hơn, thậm chí cả người đều treo trên cổ tay Ngụy Lăng.
Ngụy Lăng nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng không chịu nổi nữa giơ tay lên, đối với tiểu hồ ly nói: "Nếu không buông ra, ta sẽ đánh ngươi a!"
Tiểu hồ ly mắt to đen bóng tức giận nhìn Ngụy Lăng như đang tố cáo hành động xấu xa của hắn, dáng vẻ lanh lợi dễ thương khiến Ngụy Lăng lại buông tay xuống, nhẹ giọng thuyết phục: "Tiểu hồ ly ngoan, ta đi xem một chút chủ nhân của ngươi như thế nào? " Nhìn thấy tiểu hồ ly càng thêm tức giận, Ngụy Lăng liền buồn bực:" Ngươi tại sao lại nhìn ta như vậy? Cũng không phải ta làm tổn thương chủ nhân của ngươi......A! Ngươi nhẹ thôi!"
Ngụy Lăng kêu thảm một tiếng suýt chút nữa không kìm được mà tát cho tiểu hồ ly chết đi sống lại, cũng còn may mắn, hắn đã kìm lại được vào giây phút cuối cùng. "Chúng ta nói đạo lý có được không! Nếu muốn chủ nhân của ngươi chết ở chỗ này thì cứ cắn đi! Ta mặc kệ còn không được sao?"
Tiểu hồ ly sửng sốt một chút, trừng lớn hai mắt nhìn Ngụy Lăng hồi lâu, cuối cùng thở dài, bẹp một tiếng ngã xuống đất. Nhìn thấy tiểu hồ ly lăn lộn trên mặt đất, đưa hai bàn chân trước lên miệng giống như đau lòng mà xoa xoa, trong lòng khẽ động, hắn rút lại tay trái muốn dạy cho tiểu hồ ly một bài học, quay đầu nhìn bóng dáng đang nằm trên mặt đất.
Nhẹ nhàng lật người trên mặt đất, cho dù Ngụy Lăng đã sớm chuẩn bị tâm lý cũng hít một hơi khí lạnh, suýt chút nữa gọi tên vai chính.
Hắn thực sự đang ở đây!
Trong lúc Ngụy Lăng đang đau lòng, trong lòng thầm niệm ba chữ Lục Vô Trần trong cổ họng, trái nhìn tiểu hồ ly mắt to, phải nhìn hoa văn xanh tím trên cổ thiếu niên, hắn không khỏi xót xa cho chính mình.
Thiếu niên trên mặt đất mười bảy mười tám tuổi, mặt bê bết máu, quần áo rách nhiều chỗ, gần như đẫm máu, trên ngực còn có một vết thương đáng sợ. Tướng mạo thoạt nhìn cũng không có gì đáng kinh ngạc, nhưng bỏ qua vết máu, sau khi nhìn kỹ, lại là mặt mày thâm thúy, lông mày rậm, sống mũi cao, lớn lên nhất định sẽ là một bộ tướng mạo tuấn mỹ mà không mất vẻ uy nghiêm cùng chính khí. Điều dễ thấy nhất là dây ấn ký màu xanh tím bên phải cổ của hắn ......
Ấn ký này là tượng cho thân phận, ngoại trừ ông của nam chính ở xa tiên sơn, trong toàn bộ "Thí Thần", chỉ có nam chính mới có! Là tác giả nguyên tác của "Thí Thần", nếu hắn có thể nhìn lầm thì thực sự có thể đi chết là vừa!
Ngụy Lăng đối với không trung hít sâu một hơi, sau đó lại cúi đầu nhìn thiếu niên bê bết máu, hai tiểu nhân nhi trong lòng không ngừng đấu tranh.
——Cứu! Đương nhiên phải cứu rồi! Đây là cơ hội tốt để ôm đùi nam chính một cách đàng hoàng nha!
——Không thể cứu, không thể cứu! Nếu cứu sẽ phá hủy nguyên tác cốt truyện! Toàn bộ Vạn Tông Môn đều đang truy đuổi hắn, có cứu trở về đi nhưng làm sao bây giờ!
Ngụy Lăng vẻ mặt tê liệt mê man suy nghĩ, bây giờ gặp được vai chính bị thương nặng, không phải đã phá hỏng cốt truyện rồi sao? Nguyên chủ bị hắn xuyên, cái này không phải càng làm hỏng cốt truyện sao? Kết luận: Ôi, cái cốt truyện quỷ quái này đã đi chệch khỏi quỹ đạo cốt truyện ban đầu từ lâu rồi được chứ!
Hơn nữa, Ngụy Lăng vẫn luôn nghi ngờ nguyên nhân xuyên qua của mình là do độc giả oán hận quá nặng, ảnh hưởng đến không gian mà hắn đang ở...... Nếu viết lại đoạn kết của nhân vật chính trong thế giới của tiểu thuyết, có thể, đại khái, có lẽ, hắn có thể xuyên trở về?
E hèm, mặc dù nó hơi kỳ quái, nhưng ngẫm lại vẫn là có thể đi. Nếu là thật thì sao?
Về việc Vạn Tông Môn đuổi theo và giết chết nam chính...... Ngụy Lăng nhớ lại giả thiết lúc trước của mình: Vai chính không lộ rõ bộ mặt thật của mình trước khi trưởng thành.
Như vậy, xét từ vết bớt gia tộc trên cổ của vai chính, vai chính lúc này hẳn là khôi phục lại bộ dáng thật bị che giấu nhiều năm sau khi bị trọng thương, nói cách khác, khuôn mặt mà hắn đang mang hiện tại ở Vạn Tông Môn không ai biết.
¹ 中二青 年了: là phép ẩn dụ nói về những thanh thiếu niên năm thứ 2 trung học bị ảo tưởng về bản thân. Những người đó cho rằng mình có thể làm được những việc mà trên thực tế không thể làm được.