Ngón tay Kim Diễm ngừng lại, ánh mắt dường như thăm dò nhìn khuôn mặt Ngụy Lăng.

Ngụy Lăng biểu tình không thay đổi, vẻ mặt lãnh đạm dường như vừa rồi chịu thua không phải hắn.

Kim Diễm cười nhẹ một tiếng: "Điện hạ hình như... không giống lắm."

Hắn cố ý nói chậm lại, thậm chí còn ngừng lại giữa chừng, Ngụy Lăng nghe được tâm can run rẩy—— Nếu sát thần này biết được hắn không phải nguyên chủ, này là càng đáng bị xé nát a!

Lấy lại bình tĩnh, Ngụy Lăng nói: "Mấy ngày trước, ta mắc phải một loại độc có thể khiến tu vi của người tu luyện giảm sút, bọn họ có khả năng đối với ta đã hoài nghi."

Kim Diễm buông Ngụy Lăng ra, nói: "Như vậy, ngươi liền tăng nhanh động tác."

Ngụy Lăng nói: "Vạn Tông Môn cao thủ đông đảo, đi sai một bước chính là vạn kiếp bất phục. Ta không phải ngươi, không nghĩ tới cùng ngươi giống nhau."

Kim Diễm sắc mặt trầm xuống, hắn hận nhất người khác nói về quá khứ của mình. Ngụy Lăng nói tiếp: "Thất mạch thủ tịch đệ tử là ngươi bắt?"

Kim Diễm nửa nheo mắt, lạnh lùng nhìn Ngụy Lăng: "Một đám phế vật, còn cần bổn tọa động thủ sao?"

Ngụy Lăng nghi ngờ nhìn đối phương: "Nam Tấn Vinh thủ đồ tuổi còn trẻ cũng đã là Kết Đan hậu kỳ, Cái này gọi là phế vật? Ngươi năm đó cũng không có được tư chất như vậy."

Kim Diễm sắc mặt ảm đạm đến mức như muốn tích ra nước: “Điện hạ là muốn khiêu khích ta?” Đôi mắt màu mực của đối phương lóe hàn quang, nhấc tay lên liên tiếp tung ra ma khí bạo kích, trực tiếp đánh vào bức tường phía sau Ngụy Lăng. Bức tường bị lõm xuống một lỗ sâu, cuồng phong dữ dội khiến Ngụy Lăng mặc phát phi dương, mắt thậm chí cũng có chút không mở ra được.

“Idiris điện hạ, ngươi, quá, nhược.” Kim Diễm tiến lại gần Ngụy Lăng, mỗi chữ mỗi câu, nghiến răng nghiến lợi.

Ngụy Lăng nhìn thẳng vào đối phương không chút sợ hãi: "Idiris cuối cùng sẽ trở về thần điện, Thần tộc chắc chắn nhất thống đại lục. Còn kẻ phản bội như ngươi, chắc chắn sẽ biến mất giữa thiên địa!"

Lời nói của Ngụy Lăng giống như một con dao sắc bén, một câu thần chú nhất định trở thành sự thật, gắt gao quấn lấy trái tim Kim Diễm, quặn đau ngũ tạng lục phũ! Nhìn Ngụy Lăng vẻ mặt vô cảm, đôi môi mở ra không khép lại được, Kim Diễm gầm lên giận dẫn: "Idiris!!!"

Lưu quang của cấm chế khiến khuôn mặt của Kim Diễm lúc sáng lúc tối, vẻ mặt hung tợn như ác quỷ.

Ngụy Linh trong lòng run lên một cái, tự hỏi có phải mình quá khích hay không...? Nhưng nghĩ đến nguyên chủ sẽ không bao giờ thoái nhượng trước Kim Diễm, không thể làm gì khác hơn là phải tiếp tục căng da đầu ra lệnh: "Ngươi để cho thất mạch đệ tử đi, ta có kế hoạch của ta."

Kim Diễm đột nhiên tiêu tan hết thảy tức giận, âm u cười lạnh: “Dựa vào cái gì?"

Lại là câu này!

Ngụy Lăng thu liễm thần sắc, ánh mắt trầm tĩnh nói: "Môn phái đại bỉ lần này tổ chức ở Vạn Tông Môn, ngươi tùy tiện đem thất mạch đệ tử bắt giữ, rút dây động rừng không nói, đến lúc đó bọn họ tăng cường phòng bị, kế hoạch Phụ Thần làm sao bây giờ?!"

Kim Diễm cười nhạo một tiếng.

Ngụy Lăng trầm giọng nói: "Này đó không nói, Vạn Tông Môn coi trọng thất mạch thủ tịch đệ tử bị bắt, ngươi cho rằng những lão bất tử trong Cửu Chuyển Huyền Cơ tháp sẽ tiếp tục bế quan không ra sao?" Khi đó, bọn họ chỉ cần tùy tiện đi ra một người, ngươi liền chết không có chỗ chôn!"

Kim Diễm nheo mắt: “Ngươi vậy mà biết Cửu Chuyển Huyền Cơ tháp."

Ngụy Lăng nói: “Nếu ngươi không dính vào, ta còn có thể biết nhiều hơn."

Kim Diễm đột nhiên nở nụ cười: “Được, điện hạ chúng ta có năng lực như vậy, ta sao có thể cản trở.” Trong tay hắn tụ một đoàn ma khí, đột nhiên chém về phía cấm chế.

Cấm chế vốn nên phát sinh bạo liệt đột nhiên hấp thụ ma khí vào lúc va chạm với nó. Sau một khắc, cấm chế bắt đầu ào ào tan rã, giống như bông tuyết chạm vào mặt nước, lặng lẽ biến mất.

“Đây là quà ta tặng cho ngươi, điện hạ, ngươi phải nhận lấy.”

Giọng điệu Kim Diễm ngả ngớn, âm cuối hơi cao lên, mang theo lời tà nịnh khó tả, khiến Ngụy Lăng lúc này rất muốn tát cho hắn một cái.

Thấy Thiên Sát cùng Nhân Sát phía sau cấm chế, Ngụy Lăng gác qua một bên, nhịn xuống xung động nói: “Ngươi là thu phục Thiên Sát, hay thu phục Âm Sát môn?"

Kim Diễm hỏi, "Có khác nhau sao?"

Ngụy Lăng thầm nghĩ dĩ nhiên là có khác biệt, nhưng hắn không phải nguyên chủ, nhất định sẽ không ngu xuẩn nói ra, gây tai vạ cho đồng bào Hoa Hạ.

“Thất mạch đệ tử đâu?"

Ngụy Lăng lời nói vừa rơi xuống, Kim Diễm liền bất ngờ không kịp đề phòng tung một chưởng vào ngực trái Ngụy Lăng, đánh cho thân thể Ngụy Lăng ầm ầm đụng vào tường, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, cả người trước mắt từng đợt biến thành màu đen.

Kim Diễm tà ác cười nói: "Điện hạ chớ để ý, ta đây chính là vì tốt cho ngươi a. Ngươi xem ta đem thất mạch đệ cho ngươi, mà ngươi lại thân không có nửa điểm ma khí, đến lúc đó đám phế vật Vạn Tông Môn kia hoài nghi ngươi thì phải làm sao bây giờ? Ta hiện tại ở bên trong cơ thể ngươi rót vào một cổ ma khí, phá hủy gân mạch của ngươi, đến lúc đó bọn họ chỉ biết rằng ngươi đã liều mạng đem bọn họ cứu ra. Chậc chậc, nói không chừng không chỉ không nghi ngờ ngươi, còn muốn mỗi người cảm niệm ân cứu mạng của ngươi. Điện hạ, ngươi xem ta là vì suy nghĩ cho ngươi a!"

Mẹ nó tên biến thái Kim Diễm!

Ngụy Lăng đau đến hít thở phải chia thành vài đoạn, trong miệng máu loãng tí tách trào ra, muốn chửi ầm lên, nhưng chỉ có thể nộ khí bạo biểu chống một tay xuống đất, một tay che ngực lại, nửa quỳ nôn ra máu!!!

Ngụy Lăng trong lòng vô cùng tức giận, thầm nghĩ đến kết cục cuối cùng của Kim Diễm: Tốt, chờ ngươi rơi vào tay của bổn tọa, xem bổn sẽ trừng phạt ngươi như thế nào!!! Mãi cho đến khi màu đen trước mắt dần mờ đi, Ngụy Lăng mới ngả người ra sau, nửa dựa vào tường nói: “Kim Diễm, ngươi có thể cút.” Thờ ơ lạnh nhạt nhìn Thiên Sát cùng Nhân Sát, Ngụy Lăng nói, "Còn có các ngươi."

Thiên Sát là một lão già tinh thần quắc thước, râu tóc xám trắng, hai mắt khác hẳn có thần. Hắn lúc này đang nhìn Ngụy Lăng trên mặt đất, khẽ gật đầu nói: "Không ngờ ngươi chính là Thần tộc Idiris điện hạ." Hắn ngừng lại một chút nói, "Âm Sát Môn nếu lựa chọn quy thuận thần tộc, như vậy liền phải phụ tá Idiris điện hạ thật tốt, tuy nhiên........."

Kim Diễm nhướng mày, liếc Thiên Sát một cái.

Thiên Sát nói: "Hàng ngàn năm nay, các môn phái đại bỉ chưa từng mời Âm Sát Môn chúng ta. Hiện tại điện hạ đang ở Vạn Tông Môn, lão phu liền muốn tranh thủ một chút."

Kim Diễm sát khí đằng đằng nói: "Ngươi đã đầu nhập Thần tộc, còn tham gia Hoa Hạ tộc đại bỉ làm cái gì?"

Ngụy Lăng trong lòng cười nhạt, Kim Diễm sinh ra là Hoa Hạ tộc nhân, vậy mà cứ cho rằng mình là người của Thần tộc, tuy rằng tất cả những thứ này đều do chính tay hắn viết ra, nhưng lúc này tự thể nghiệm, tận mắt thấy, khó tránh khỏi trong lòng thêm vài phần tức giận.

Thiên Sát nói: "Vạn Tông Môn nội tình thâm hậu, Idiris điện hạ chỉ có một mình ở trong tông phối hợp tác chiến, e rằng sẽ có lúc cần trợ thủ. Chúng ta nhân cơ hội này đi vào, có thể giúp đỡ một ít."

Ngụy Lăng nói: “Ta đáp ứng rồi có chỗ tốt gì.” Ngụy Lăng không đợi Kim Diễm nói, lập tức đưa ra những điều kiện có lợi cho mình, “Đệ tử Vạn Tông Môn luôn coi trọng là phân biệt chính tà, các ngươi Âm Sát Môn hành sự quỷ quyệt, không có quy luật, nếu muốn họ đáp ứng, ta tất nhiên phải nỗ lực rất nhiều."

Thiên Sát nói: “Đây cũng là để hoàn thành kế hoạch của Thần Vương."

Ngụy Lăng khinh thường nói: “Không có các ngươi, ta cũng có thể."

Thiên Sát trầm ngâm một hồi nói: "Điện hạ muốn thế nào?"

Ngụy Linh hơi đứng thẳng người lên, nói từng chữ một, "Thái Âm Dục Hỏa Quyết tâm pháp!"

Thiên Sát cả kinh: "Thái Âm Dục Hỏa Quyết tuyệt không truyền ra ngoài!"

Ngụy Lăng cười nhạt: "Vậy không bàn nữa." Hai bên giằng co. Kim Diễm hừ lạnh một tiếng, chấn đến Thiên Sát giật mình một cái.

"Ngươi đã đầu nhập vào tộc của ta, thế nào ngay cả một tâm pháp cũng không nguyện giao ra?! Chẳng lẽ ngươi là giả vờ đầu nhập vào?" Kiêm Diễm trong tay ngưng tụ ma khí, vẻ mặt đầy sát ý.

Ngụy Lăng tinh thần căng thẳng nhìn động tác của Kim Diễm, hắn là muốn học Thái Âm Dục Hỏa quyết, nhưng không có nghĩa là hắn muốn Thiên Sát chết a! Đây chính là một nhân vật quan trọng của cốt truyện. Nếu hắn chết bây giờ, phía vai chính còn đi như thế nào nội dung cốt truyện!

Thiên Sát hiển nhiên không ngờ Kim Diễm lại giúp Ngụy Lăng uy hiếp hắn, hiện tại trong lúc nhất thời có chút đâm lao phải theo lao, đành phải thỏa hiệp: "Thôi. Thái Âm Dục Hỏa quyết này vốn là do tổ sư khai sơn phái sáng lập công pháp, ngoại trừ mỗi đời đệ tử đích truyền ra ngoài, tuyệt không truyền thụ cho người khác. Hiện tại điện hạ muốn học, lão tổ ta cũng không tiện ngăn cản, nhưng mong rằng điện hạ về sau có thể niệm tình, ở Thần Vương nơi đó cho chúng ta nhiều tiếng nói."

Ngụy Lăng gật đầu: “Đó là đương nhiên." Nhìn thấy Kim Diễm bỏ tay xuống, ánh mắt Ngụy Lăng khẽ lóe lên.

Với tư cách là tiền chưởng môn của Vạn Tông Môn, hơn ai hết hắn biết rằng khác biệt giữa các môn phái ở Hoa Hạ đại lục là rất nghiêm trọng. Đừng nói là truyền ra ngoài công pháp đỉnh cấp của môn phái, cho dù chỉ là truyền ra ngoài công pháp bình thường, cũng là hủy bỏ tu vi, trục xuất sư môn hoặc giết tại chỗ, không bàn ưu khuyết điểm, càng không nói đến Thái Âm Dục Hỏa quyết là Âm Sát Môn trấn phái công pháp.

Hắn giúp ta như thế, không đúng lắm a. Không đợi Ngụy Lăng suy nghĩ nhiều, Thiên Sát đã đi tới trước mặt Ngụy Lăng. Thiên Sát nửa ngồi xổm xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt Thiên Sát biến hóa khó lường, trong đó không cam lòng cùng oán hận lóe lên rồi biến mất, nhanh đến mức Ngụy Lăng gần như cho rằng đó là ảo giác của chính mình.

Một giây kế tiếp, Thiên Sát nhắm mắt lại, đặt lòng bàn tay lên trán Ngụy Lăng, trong đầu Ngụy Lăng đột nhiên nhiều hơn một bộ tu tập công pháp.

Công pháp truyền xong, Thiên Sát sắc mặt khó coi lui lại.

Ngụy Lăng dựa về trên tường nói thêm một câu dường như không có chủ ý: "Còn có ba tháng rưỡi nữa mới đến môn phái đại bỉ, với tu vi của ta, trước môn phái đại bỉ nhất định có thể giám định ra bộ tâm pháp này là thật hay giả, cho nên....... "Ngụy Lăng dừng lại một chút, ánh mắt như có như không quét qua khuôn mặt xám xịt của Thiên Sát," Lão tổ, ngươi đừng lừa gạt bổn tọa a."

Nhân Sát cuối cùng cũng không kìm được rống giận: "Ngươi có ý gì! Chúng ta đều......"

Thiên Sát ngăn Nhân Sát lại, trách mắng: “Câm miệng!” Lập tức quay sang Ngụy Lăng nói: “Điện hạ cứ việc giám định, nếu tâm pháp này là giả, không cần đợi điện hạ cùng Kim Diễm thần tôn động thủ, chúng ta tự mình kết kiễu!"

Ngụy Lăng "Ừ" một tiếng, đạm thanh nói: "Các ngươi có thể đi."

Kim Diễm nhất sạch sẽ lưu loát, xoay người rời đi, trước khi đi cười nhạt nói: "Thần Vương đã hướng Tiếp Thần Cung truyền đạt ý chỉ, chỉ cần ngươi thu hồi Diệu Âm Chung, ngươi chính là Thần Vương đời kế tiếp."

Ngụy Lăng không để ý tới hắn.

Thiên Sát để Nhân Sát từ cấm chế động phủ lấy hai cổ thi thể tử thương thê thảm, ném xuống đất nói: “Đây là thi thể chúng ta đặc biệt bảo quản, đối phương dùng là tâm pháp Vạn Tông Môn, để cho ngươi có thể nói là ngươi giết."

Ngụy Lăng tán thưởng liếc nhìn Nhân Sát, kết quả đối phương hừ một tiếng, giống như một con ngỗng đen đang rụng lông, nghểnh đầu đi.

Ngụy Lăng nhíu mày, không sợ hãi trước một con ngỗng ngạo kiều lại xấu xí như vậy.

Chờ Thiên Sát cùng Nhân Sát rời đi, Ngụy Lăng từ trên mặt đất run rẩy đứng lên, đi tới chỗ Lục Vô Trần cách đó không xa, dùng chút linh lực còn sót lại trong cơ thể đánh sâu vào mấy đại huyệt đạo của hắn. Lục Vô Trần kêu lên một tiếng đau đớn, chậm rãi mở mắt.

"…………Sư tôn?"

Ngụy Lăng nhẹ gật đầu, lạnh mặt nói: “Đi cứu người."

Lục Vô Trần bật dậy, nhìn thấy Ngụy Lăng một thân đầy máu, liền ngồi xổm xuống nói: "Sư tôn như thế nào chạy thoát khỏi kẻ sát thủ thần bí đó?"

Ngụy Lăng trầm mặc nhìn Lục Vô Trần, trong lòng khí huyết bắt đầu kích động, một búng máu toàn bộ phun trên mặt của Lục Vô Trần......

Mẹ nó tiểu súc sinh này vậy mà lại nghi ngờ hắn! Tuy rằng đối hắn hoài nghi!!! Nhưng bổn tọa không cho ngươi một ngụm lăng tiêu huyết, thực sự đối với một thân thương này có lỗi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play