Tần Thời trở về rồi dĩ nhiên thái phi cũng không còn cách nào trực tiếp gây khó dễ với Từ Á Ngôn, nhưng không nghĩa là Từ Á Ngôn lúc nào cũng có thể ở yên trong phủ. Tuy Tần Thời không để thái phi vafo trong mắt nhưng lễ nghi vẫn còn đó, nhất là hiện tại hắn đang đắc tội với hoàng thượng, bị ngoài ngoài nói làm việc không coi ai ra gì càng phải cẩn thận hơn bao giờ hết.

Vì vậy lễ mừng thọ của thái phi hai người càng không thể vắng mặt.

Từ Á Ngôn vẫn giữ bộ mặt điềm tĩnh, lần này mặc y phục cao quý khoác lên người đã không còn khó khăn như những lần trước nữa, Từ Á Ngôn cười nói: "Lần trước khi vào trong cung ta cố tình mặc bộ này, nhân lúc thái phi nhìn đến ta giả vờ vấp ngã, chắc lúc đó thái phi hả dạ lắm."

"Tại sao phải làm như vậy?" Tần Thời vừa giúp y cài trâm lên vừa ôn nhu hỏi.

Từ Á Ngôn nói: "Nếu ta mặc bộ bình thường có khi vừa bước vào đã bị thái phi bắt bẻ, ta cố tình mặc như vậy là làm ra vẻ lúng túng sẽ khiến bà ta không đề phòng, có khi còn mang theo vài phần cười nhạo xem thường ta, không phải càng dễ cho ta hay sao?"

Bộ dạng Từ Á Ngôn khó khăn lê bộ y phục nặng nề này vấp ngã Tần Thời vừa nghĩ vừa cảm thấy đáng yêu sờ lên đầu y, đột nhiên ánh mắt hắn hơi ảm đạm đi hỏi: "Lần đó ngươi có khóc không?"

Từ Á Ngôn nghĩ ngợi một lúc: "...Hình như là có."

"Lần sau đừng khóc nữa." Từ Á Ngôn còn chưa hiểu ý tứ của hắn là gì thì Tần Thời đã nhắc lại: "Ngoại trừ trên giường ra ta không muốn nhìn ngươi vì chuyện khác mà rơi nước mắt."1

Từ Á Ngôn: "..." Bỏ luôn cả trên giường được không?

Từ Á Ngôn quay người sang một bên ho khan, Tần Thời không buông tha cắn nhẹ lên vành tai y khẽ nói: "Niệm nhi ngươi hãy cứ là ngươi thôi, đừng vì ta mà thay đổi, ngươi tùy ý một chút cũng được, nghịch ngợm một chút cũng không sao, nếu có gây chuyện thì còn bản vương che chở cho ngươi, nên sau này ngươi không cần phải thay đổi mình..."

So với bây giờ hắn càng mong Từ Á Ngôn có thể thoải mái như lần đầu mới gặp, tuy hiện tại y cũng không đến mức quá cẩn trọng với hắn nhưng cũng không còn cười thoải mái như trước nữa. Nếu Tần Thời phát hiện sớm hơn thì ngay từ đầu đã không bắt y thu liễm lại như vậy, có hắn bảo vệ rồi y chỉ cần sống một cách thoải mái thôi.

Ngược lại Từ Á Ngôn không cảm thấy gì mỉm cười nói: "Ta hiện tại cũng rất tốt mà."

Thấy Tần Thời muốn mở miệng l Từ Á Ngôn hơi nhón chân lên chặn môi hắn lại. "Ta là Từ Á Ngôn nhưng cũng là vương phi của ngươi mà, vương gia của ta được nhiều người kính nể như vậy vương phi của hắn sao có thể vô dụng được."

Từ Á Ngôn giải thích: "Ta không cảm thấy áp lực cũng không hề khó chịu, ta biết ngươi lợi hại nhưng ta cũng muốn làm một chút gì đấy bảo vệ ngươi thôi."

Nghe đến đây trái tim Tần Thời như mềm nhũn ôm lấy Từ Á Ngôn vào lòng nhỏ giọng nói: "Vậy thì sau này ngươi có gì tức giận cũng đừng giữ trong lòng, cứ nói thẳng với ta là được."

Từ Á Ngôn gật gật đầu mỉm cười.

Thái phi từng có ơn nuôi dưỡng Tần Thời nên hiện tại ngoài hoàng hậu đứng chủ lục cung ra bà ta cũng có quyền lực không kém, dĩ nhiên lễ mừng thọ cũng không hề nhỏ. Tần Sở cũng rất cố gắng làm thật lớn như để cho người khắp thiên hạ biết hắn rất có hiếu, cho dù năm đó thái phi chỉ trên danh nghĩa là nuôi dạy hắn một thời gian ngắn.

Vào những buổi tiệc lớn như thế này văn võ bá quan cùng gia quyến người người tấp nập vào trong cung chúc mừng tiện thể lôi kéo một chút quan hệ, thái phi ngồi trên cao nghe những câu chúc phúc miệng cười không ngớt.

Hiện giờ hoàng thượng không nóng không lạnh thu hồi binh quyền của Tần Thời nhưng vẫn không ít người tiến đến chúc rượu hắn.

Từ Á Ngôn không quen với những lão thần này rất nhanh bị đẩy sang một bên.

Ở phía bên kia là nơi dành cho các phu nhân, đáng nhẽ Từ Á Ngôn cũng phải ngồi bên đó nhưng thân phận của y khác biệt, đang do dự không biết có nên sang hay không thì bàn tay đã bị hoàng hậu kéo lấy. Hoàng hậu nở nụ cười thân thiện dịu dàng nói: "Vương phi đừng đứng ở đây mãi như vậy, ta thấy vương gia trong phút chốc không thoát khỏi mấy vị kia được đâu, chi bằng qua đây ngồi đi."

Từ Á Ngôn nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình cẩn thận gỡ ra, hoàng hậu phát hiện này động tác của y cũng không hề tức giận nhiệt tình nói: "Thường thì các vị phu nhân hay vào trong cung thỉnh an bản cung nhưng vương phi rất ít khi đến nên không quen biết nhiều, chi bằng lại đây bản cung giới thiệu một chút?"

Người ta đã mở lời như vậy Từ Á Ngôn cũng không tiện từ chối, đi theo hoàng hậu chào hỏi một vòng. Vừa tiếp chuyện với một phu nhân khác xong nhìn thấy người ta rời đi hoàng hậu nhỏ giọng nói: "Vị kia là đại phu nhân của Cao tể tướng, thân phận cũng không nhỏ, bên nhà ngoại của Cao phu nhân có tam ca là thiếu phó trong triều cơ ngơi thật sự rất lớn."

Ngừng lại một lúc hoàng hậu lại chỉ sang một phu nhân quyền quý đằng xa nói qua: "Đó là Cố hầu phu nhân, chắc vương phi cũng nghe về Cố hầu rồi, tứ thiếu gia nhà họ chính một trong những tướng đắc lực của vương gia lập rất nhiều chiến công. Cố hầu phu nhân thường ngày rất thích thưởng trà, hay đến Ngự Uyển lâu uống trà, nghe nói trà ở đó rất ngon nhưng bản cung ít khi được ra ngoài nên cũng chưa từng thưởng thức."

Hoàng hậu liên tiếp đưa đem những người có mặt ở đây giới thiệu một lượt, ngay cả sở thích thói quen đều nói rất rõ cuối cùng kết lại một câu: "Vương gia bận rộn bên ngoài có nhiều chuyện không thể xử lý kịp, nếu vương phi có thể kết thân với những vị phu nhân này sau này có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play