"Dạo này Từ Á Ngôn thế nào rồi?"

Từ khi giữ Từ Á Ngôn lại trong cung thái phi ngày nào cũng kiếm cớ làm khó, vốn dĩ y không phải nữ tử, không biết thêu thùa may vá là chuyện bình thường, thái phi lại lấy cớ, thân làm vương phi những chuyện đơn giản này không thể không biết, hành đến mức cả hai tay Từ Á Ngôn đều bị kim đâm kín.

Hôm khác lại nói, văn thơ của y không được tốt đem đến bao nhiêu kinh thư bắt y học thuộc, rồi thi họa, quy củ, hàng ngàn thứ khác chỉ hận không thể cùng một lúc lôi ra làm khó.

Cố ma ma khẽ cười: "Từ hôm đó đến giờ Từ Á Ngôn vẫn chưa than phiền một câu."

"Sức chịu đựng cũng thật tốt."

Nếu Từ Á Ngôn có hành động nào đó muốn phản kháng, thái phi còn có cớ mà trách phạt, nhưng y ngoan ngoãn làm theo như vậy khiến thái phi cũng không thể tùy ý hành động bừa bãi, ngang nhiên đến gây chuyện. Cố ma ma thấy giữ lại một thời gian mà cũng không ăn nhằm gì nhíu mày hỏi:

"Nương nương, chẳng lẽ chúng ta cứ tha cho y như vậy?"

"Sao có thể như thế được?" Thái phi khẽ cười đột nhiên quay qua bân quơ nói: "Lâu rồi không thấy Dương Ninh quận chúa vào thăm bản cung?"

Cố ma ma hiểu ý lập tức lui ra: "Nô tì lập tức phái người đi mời Dương Ninh quận chúa."

*

Mấy ngày gần đây Từ Á Ngôn cảm thấy mình không khác gì sống trong địa ngục trần gian. Khi trước sống ở Từ gia, mặc dù không thoải mái cho lắm nhưng cha cũng không mong y phải tranh đoạt hay quá xuất sắc nên không bao giờ ép y học mấy thứ nhàm chán này, giờ thì hay rồi, cùng một lúc bị thái phi ép học từ văn, thơ, võ, nghệ, cầm, kỳ, thi, họa,... Mỗi một bước đi cũng dò xét đủ kiểu, đây không phải là muốn giết người à?

Mặc dù trong lòng chửi rủa cả ngàn lần, nhưng ngoài mặt Từ Á Ngôn vẫn phải giả vờ thuận theo, mỗi lần bị lão ma ma mắng cũng chỉ có thể cúi đầu lắng nghe như chịu ủy khuất, y biết làm như vậy nhận được bao nhiêu ánh mắt khinh thường nhưng y còn cần giữ mạng nha!

Không lẽ Tần Thời chưa về y đã mất mạng trước?

Dĩ nhiên là không được rồi!

"Vương phi người vẽ cái gì vậy, đây là con gà sao? Còn đây là cái gì? Không phải lão nô đã dặn người..."

Ma ma được thái phi cử đến nổi tiếng khó tính, mỗi khi Từ Á Ngôn làm sai đều không nhân nhượng đánh vào tay. Từ Á Ngôn nghiến răng nghiến lợi cố nhẫn nhịn.

Gà cái con khỉ! Ngươi mắt mù rồi à? Rõ ràng ta vẽ phượng hoàng mà!

"Ma ma đừng giận, để ta vẽ lại, để ta vẽ lại là được." Cái miệng của Từ Á Ngôn cũng rất là ngọt, sau bao ngày ở chung y biết ma ma này chỉ ăn mềm không ăn cứng, vội tiến đến đỡ người ngồi xuống nịnh nọt: "Ta biết ta ngu dốt học gì cũng chậm, ma ma tuyệt đối không nên tức giận, nói nhiều như vậy nhất định sẽ bị đau họng đó. Nào, ma ma ngồi xuống uống một nhấp trà đi!"

Mặc dù ma ma được thái phi phái đến làm khó Từ Á Ngôn, mỗi sáng gà còn chưa gáy đã đến đánh thức y dậy, buổi tối thì phải đến canh ba mới cho nghỉ, nhưng mà đối mặt với lời ngon tiếng ngọt như vậy cũng khó lòng từ chối, bèn ngồi xuống nhận trà từ tay Từ Á Ngôn thở dài nói: "Vương phi đừng trách nô tì làm khó người, nhưng hiện tại người đường đường là vương phi, không thể mấy cái cơ bản này cũng không biết được."

"Ma ma nói đúng." Từ Á Ngôn cũng lập tức hùa theo: "Ta cũng muốn làm tốt lắm chứ nhưng ma ma xem, ta xuất thân chỉ là một thứ tử, những thứ như thế này có bao giờ được động đến, giờ học chậm cũng là chuyện không thể tránh khỏi."

Vốn dĩ còn muốn khích bác thêm vài câu, nhưng Từ Á Ngôn cứ như không ngại thân phận mình thấp kém, lúc nào cũng treo bên miệng chặn trước làm bà ta không biết nói gì thêm.

Một người vô dụng như vậy mà cũng được Tần vương để ý, đúng là không biết kiếp trước đã tạo phúc gì!

Ma ma khinh thường định mỉa mai, đột nhiên nghe bên ngoài báo Dương Ninh quận chúa cầu kiến, ma ma bèn đứng lên thi lễ nói: "Dương Ninh quận chúa đến vậy thì nô tì xin cáo lui trước."

"Ma ma đi thong thả!" Từ Á Ngôn nở một nụ cười thật tươi, nhưng không có nửa phần vui mừng, người này đi người sau còn khó đối phó hơn.

Rốt cuộc y đã tạo nghiệt gì mà suốt ngày bị mấy người này bám riết không tha.

Nghĩ đi nghĩ lại đều tại Tần Thời.

Tần Thời khốn kiếp đi lâu như vậy còn chưa chịu về nữa!

Từ Á Ngôn chẳng kịp mắng mỏ bao lâu trước mặt đã xuất hiện một khuôn mặt kiêu căng ngạo mạn, người chưa bước đến cửa đã nghe thấy giọng đắc ý của Ninh Dương quận chúa.

"Thảo nào ta đến phủ không gặp ngươi, hóa ra là bị cô mẫu giữ lại trong cung."

"Dương Ninh quận chúa thật rảnh rỗi." Từ Á Ngôn cũng mỉm cười đáp lại: "Không biết Dương Ninh quận chúa đến tìm ta có chuyện gì?"

Dương Ninh quận chúa không vội đáp mà nhìn qua bức tranh trên bàn, tay hơi nâng lên che miệng, khuôn mặt kiều diễm khẽ nhếch môi cười. "Mấy bức họa như thế này từ năm sáu tuổi đã biết vẽ, vương phi thế nào lại còn vẽ ra cái dạng này, ôi chao, xuất thân thấp kém thì cho dù cố học như thế nào cũng là thấp kém."

"Đúng là xuất thân của ta không thể so với quận chúa cao quý." Ngừng lại một lúc Từ Á Ngôn cũng khẽ cười: "Nhưng mà vương gia lại cứ muốn chọn người xuất thân thấp kém như ta làm chính phi."

Đại ý muốn nói, quận chúa xuất thân cao quý đến đâu Tần Thời cũng không để ý đến.

Nếu như mọi ngày nghe những lời này nhất định Dương Ninh quận chúa sẽ tức giận, vậy nhưng hôm nay nàng ta như ăn nhầm thứ gì đột nhiên cười ầm lên, cười đến mức ấn đường Từ Á Ngôn nhíu lại mới ngừng lại. Dương Ninh quận chúa tiến lên một bước, nhìn Từ Á Ngôn từ trên xuống dưới một lượt rồi mới nhếch môi hỏi lại: "Từ Á Ngôn, ngươi có chắc là biểu ca của ta chọn ngươi làm chính phi không?"

Sống lưng truyền đến một trận rét lạnh, Từ Á Ngôn thoáng chột dạ hỏi: "Quận chúa nói vậy là ý gì?"

"Là ý tứ gì ta nghĩ trong lòng ngươi hiểu rõ."

Dương Ninh quận chúa càng cười tươi hơn, mặc dù khuôn mặt này cười lên cực kỳ xinh đẹp nhưng Từ Á Ngôn lại nhìn đến khó chịu, Dương Ninh quận chúa ghé vào tai y thì thầm.

"Biểu ca của ta thật lòng thích ngươi sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play