Một nụ hôn kéo gần quan hệ của hai người hơn một chút.

Kể từ ngày đó Bạch Dã luôn tìm cơ hội đến gần Phương Tố Y, không có việc gì làm thì ở bên cạnh cô lượn lờ, tìm cơ hội để ôm ôm cô.

Bạch Thiên ở bên cạnh tức giận cầm bột mì đập vào đùi ba mình:

“Mẹ là của con! Ba đi ra đi!”

Ống quần ngay tức khắc bị dính bẩn, khóe môi Bạch Dã co rút:

“Con trai ngoan, con tìm mọi cách để cô ấy làm mẹ của con, bây giờ ba sắp giúp con hoàn thành nguyện vọng rồi, sao con lại phá?”

Khuôn mặt bầu bĩnh của Bạch Thiên hiện lên vẻ bực bội:

“Nhưng mà ba giành mẹ của con!”

Nói không ngoa, Bạch Dã giống như là một chú cún ở bên cạnh chủ, lúc nào cũng quấn quýt. Thấy cô không nói gì, chốc chốc anh lại đến gần ôm một cái, hôn lên tóc cô một cái.

Thật ra Phương Tố Y cũng không quen với hành động ấy của Bạch Dã lắm, cô rất ngượng, cực kỳ ngượng!

Nhìn hai cha con bọn họ lại bắt đầu chí chóe với nhau, Phương Tố Y nở nụ cười hạnh phúc. Cuộc gặp gỡ của họ giống như là định mệnh vậy, cha con họ đã mở ra con đường mới cho tương lai của cô.

Mấy ngày gần đây tỷ suất người xem tăng cao, công ty cảm thấy rất hài lòng với năng lực của Phương Tố Y. Giọng của cô ngọt ngào dễ nghe, lúc nói chuyện không cố tình nhấn nhá để thu hút mà lại có một sự quyến rũ rất tự nhiên.

Điều khiến Phương Tố Y dở khóc dở cười nhất là một nửa số người xem gần như đều đến vì bé con Bạch Thiên trắng trẻo đáng yêu.

Bạch Dã ngỏ ý muốn mua cho mẹ con Phương Tố Y một căn nhà nhưng cô lại từ chối, nói rằng còn chưa đến lúc.

“Vậy phải chờ khi nào? Em muốn chờ đến khi chúng ta kết hôn sao?”

Kết hôn? Vừa mới xác định quan hệ được vài ngày mà anh đã tính xa đến vậy rồi ư?

Phương Tố Y chịu thua:

“Hôn nhân là chuyện cả đời, sao anh có thể qua loa vậy được? Không suy nghĩ thêm à?”

“Không cần suy nghĩ gì nữa, anh cảm thấy chúng ta hiện tại cũng không khác gì một gia đình, chỉ cần chờ em vui lòng, chúng ta đăng ký kết hôn cho hợp pháp mà thôi.” Người đàn ông đứng phía sau ôm lấy cô làm cô hơi rụt cổ lại, mùi hương thoáng qua chóp mũi cô, là mùi nước hoa Dior màu đen.

Bạch Thiên cao một mét, vì vậy lúc đứng bên cạnh mà không trèo lên ghế htif lập tức biến thành người tàng hình.

Thằng bé ôm chân ba mình kêu gào:

“A, không chịu đâu! Con cũng muốn ôm!”

Đại công thần của Phương Tố Y làm nũng, cô đương nhiên sẽ phải dỗ dành.

Chuyện kết hôn nói ra khỏi miệng Bạch Dã làm trái tim cô đập vô cùng nhanh, bọn họ còn quá sớm để đi đến hôn nhân nhưng mà anh nói không hề sai, bây giờ họ sống khác gì một gia đình chứ?

Mặc dù Phương Tố Y không đồng ý nhưng Bạch Dã vẫn tranh thủ thời gian đi tìm cho mẹ con cô một căn nhà tại thành phố, nghe nói gần đây bác gái vẫn luôn ở nhà thuê, đầy đủ thì có đầy đủ nhưng không thích hợp lắm.

Phương Tố Y đã làm hết sức, phần lớn tiền thưởng từ việc làm blog đều đưa cho mẹ dùng, không để bà thiếu thốn cái gì. Tuy vậy, ở nhà thuê sao có thể so được với nhà của bản thân?

Buổi chiều hôm đó Phương Tố Y đến đón Bạch Thiên tan học thì nhìn thấy một người phụ nữ rất quen, càng lại gần, chân mày của cô nhíu càng chặt.

Lã Thanh Vân một lần nữa tìm tới trường học của Bạch Thiên, bấy giờ bảo vệ đã quen với cô ta, còn đang nói chuyện với nhau một cách vui vẻ.

Đám trẻ từ trong trường bắt đầu đi ra, Bạch Thiên vừa nhìn thấy Lã Thanh Vân liền chu môi không vui, sau đó ánh mắt liếc về phía trước thì nhe răng cười rồi hô lên:

“Mami!”

Cậu bé chạy một mạch tới chỗ cổng, Lã Thanh Vân sững sờ che miệng, không ngờ sẽ có ngày nghe được con trai gọi mình là mẹ!

“Con…” Lã Thanh Vân dang hai tay ra, đang định gọi thằng bé thì thấy bóng người vụt qua.

Bạch Thiên lao về phía Phương Tố Y, một hơi ôm chặt lấy cô.

“Cục cưng, hôm nay đi học có vui không?”

“Có, con nhớ mami quá!” Bạch Thiên dụi dụi đầu vào cổ cô.

Không gian xung quanh như lắng lại, tiếng cười nói của mọi người dần dần biến mất trong tai Lã Thanh Vân, cô ta chỉ cảm thấy đầu óc oong oong quay cuồng. Thằng nhóc này hóa ra đang gọi người khác là mẹ, khốn kiếp, làm cô ta xấu hổ muốn chết!

Phương Tố Y đã nghe về chuyện của Lã Thanh Vân một lần từ miệng Bạch Dã, cũng chỉ biết cô ta là mẹ ruột Bạch Thiên, còn tại sao bọn họ lại không sống cùng nhau thì cô không biết.

Tốt nhất không nên tiếp xúc! Phương Tố Y nghĩ vậy, ôm lấy cục cưng sau đó xoay người liền đi.

Lã Thanh Vân ở phía sau tức giận gọi lại:

“Chờ một chút!”

“Sao?” Phương Tố Y nghiêng đầu nhìn cô ta.

“Thằng bé là con trai của tôi, cô ôm nó đi như vậy à? Ít nhất cũng để tôi nói với nó đôi ba câu chứ!”

Lã Thanh Vân vẫn còn chưa bỏ cuộc, cách duy nhất để có thể vào nhà họ Bạch là tiếp cận con trai của cô ta. Cho dù thằng bé không công nhận thì thế nào? Sự thật vẫn khó mà thay đổi được, trong người thằng bé chảy dòng máu của cô ta và Bạch Dã!

Gió thổi tung những lọn tóc dài của Phương Tố Y, khí chất dịu dàng tao nhã trên người cô không kém gì so với những người nổi tiếng.

Người xung quanh nghe thấy họ lớn tiếng nên đưa mắt nhìn, Phương Tố Y bình tĩnh hỏi đứa nhỏ trắng trẻo trên tay mình:

“Cục cưng, con biết người này không?”

“Dạ không ạ.” Bạch Thiên nói xong vùi mặt vào cổ Phương Tố Y. “Mami, con đói.”

“Vậy về thôi, mami làm cơm cho con.”

Nói rồi ngồi lên xe, tài xế chuyên đưa đón họ là một người đàn ông trung niên hiền hòa, ông hỏi:

“Bà chủ, tôi có nên gọi cho ông chủ thông báo chuyện này không?”

“Không cần đâu, buổi tối về tôi sẽ nói chuyện với anh ấy.”

Nếu bây giờ cô đã chấp nhận Bạch Dã và Bạch Thiên thì nên giải quyết mọi chuyện rõ ràng một chút, tránh đến lúc vỡ lẽ thì không chấp nhận được.

Cô có thể bỏ qua chuyện Bạch Dã có con riêng, thậm chí còn rất yêu thương đứa nhỏ này, chỉ sợ người phụ nữ kia…

Phương Tố Y không dám nghĩ đến chuyện Bạch Dã còn yêu người cũ.

Buổi tối, Bạch Dã trở về với một cuốn sổ đỏ trên tay. Dựa vào thân phận của anh thì muốn mua nhà, làm thủ tục bàn giao và nhận sổ sách thì chỉ mất ba mươi phút.

Lúc anh cởi giày đặt vào tủ, Phương Tố Y đã ngồi trong phòng khách chờ anh, cục cưng nằm trong lòng cô ngủ gà ngủ gật. Thằng bé luôn dính lấy cô như vậy, bảo về giường nằm nhưng không chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play