Phương Tố Y buồn cười, lén liếc hai cha con bọn họ sau đó giúp Bạch Dã mang quần áo vào. Chuyện hôm nay rất nhanh đã bị cô ném ra sau đầu, không muốn nhớ tới nữa.

Căn biệt thự mà Bạch Dã đang sống có rất nhiều phòng, vốn dĩ Phương Tố Y chỉ cần tùy tiện chọn một chỗ trống là được nhưng Bạch Thiên lại nắm tay cô nũng nịu nói:

“Mẹ có thể ở phòng bên cạnh con không ạ?”

Khóe môi Phương Tố Y khẽ giật, tại sao tầng hai nhiều phòng như thế không cho cô chọn, tầng trệt chỉ có hai phòng ngủ, nói thế này chẳng khác nào bảo cô ở chung với Bạch Dã!

Liếc mắt sang người đàn ông đang ngồi trên sofa xem tài liệu, Phương Tố Y nhỏ giọng đáp Bạch Thiên:

“Dù sao cũng là ở chung nhà, nếu con muốn tìm mẹ thì gọi một tiếng là được mà.”

“Nhưng…” Bạch Thiên hai mắt long lanh nhìn cô.

Phương Tố Y ghé sát lại hôn nhẹ lên gò má cục cưng một cái, sau đó dỗ dành:

“Yên tâm đi, buổi tối nếu con thấy nhàm chán thì mẹ sẽ xuống ngủ cùng con, như vậy có được không?”

Lúc này bé cưng mới miễn cưỡng chấp nhận, gật gật đầu.

Phương Tố Y mất cả ngày sắp xếp mọi thứ, chờ đến khi ngả lưng ra giường nằm thì đã là nửa đêm. Cô mệt mỏi khép mắt lại, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Cửa phòng của Phương Tố Y không khóa, cũng vì vậy mà một lát sau, có tiếng bước chân lộp cộp truyền vào trong.

Cô gái trên giường ngủ mê man nhưng chân mày thì nhíu chặt, thần sắc mệt mỏi khiến người ta đau lòng.

Bạch Dã ôm con trai tiến vào, hạ thấp giọng rồi dặn dò:

“Con có thể ngủ cùng cô ấy nhưng phải chú ý nhẹ nhàng một chút, hiểu chưa?”

Con trai ngoan của anh gật đầu như trống bỏi, tay chân nhanh nhẹn trèo lên giường. Khi Phương Tố Y xoay người và ôm chầm lấy Bạch Thiên, thằng bé hơi giật mình rồi cứng đờ, không dám động đậy.

Đôi mắt nhỏ liếc về phía ba mình cầu cứu, chỉ thấy Bạch Dã mỉm cười đưa tay ra hiệu, bé con liền hiểu ý nằm im. Chờ qua một lát, Bạch Thiên nhúc nhích người, chui tọt vào lòng của Phương Tố Y.

Bạch Dã thật sự không có cách nào, ban nãy thằng bé chạy đi tìm anh, nằng nặc muốn ngủ cùng Phương Tố Y. Vốn định lên nói chuyện với cô, ai ngờ phát hiện cô đã chìm sâu vào giấc mộng.

Sắc mặt đầy căng thẳng của Phương Tố Y dần giãn ra, cô ôm cục cưng vào lòng liền cảm thấy an bình đến lạ. Hình ảnh một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ lọt vào tầm mắt của Bạch Dã, ánh sáng từ đèn ngủ hắt lên trên giường, khung cảnh hết sức hài hòa.

Bạch Dã đứng nhìn một lát rồi lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Ngày hôm sau, Phương Tố Y tỉnh dậy liền trông thấy khuôn mặt trắng mềm của Bạch Thiên kề sát vào mình. Cục cưng có tướng ngủ không được tốt lắm, chân tay dang rộng chiếm phần lớn giường.

Phương Tố Y sờ nhẹ vào gò má của nhóc con, đầu ngón tay truyền tới cảm giác mềm mềm dễ chịu.

Cô kéo chăn đắp cho thằng bé rồi rón rén xuống giường, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Đêm qua cô nằm mơ thấy bàn tay của Vương Kính đầy máu tươi giơ về phía mình, suýt chút nữa thì bóp chết cô. Không hiểu sao ngay lúc ấy hình ảnh trước mắt cô thay đổi, khung cảnh chuyển đổi, cô lọt vào trong vòng tay của Bạch Dã.

Thay quần áo xong, Phương Tố Y phát hiện Bạch Thiên vẫn đang nằm há miệng ngủ ngon lành. Cô cũng không đánh thức thằng bé mà đi xuống lầu, vừa hay trông thấy Bạch Dã mặc quần cộc áo thun bước ra từ trong phòng.

“Chào buổi sáng.” Phương Tố Y hơi ngượng ngùng.

“Chào, cô muốn ăn gì không? Tôi sẽ gọi đồ bên ngoài về.”

“Anh sắp đi làm rồi sao?”

Bạch Dã nhìn đồng hồ treo tường, ngữ khí nhẹ nhàng:

“Còn hơn một tiếng nữa.”

“Vậy… Vậy anh có muốn ăn gì không? Tôi nấu cho anh nhé?” Nếu đã đến nhà người ta ở thì nên làm gì đó, tay nghề của cô khá tốt, bình thường còn làm video nấu cơm đăng lên blog. Chỉ là dạo này xảy ra quá nhiều việc khiến cô không có thời gian.

Bạch Dã nhìn đồng hồ một cái rồi gật đầu:

“Được rồi. Cô có cần tôi giúp gì không?”

“Không sao, tôi làm nhanh thôi.”

Phương Tố Y mỉm cười, xắn tay áo lên nhanh chóng xuống bếp. Thời gian có hạn nên cô chọn nấu hai món đơn giản dễ ăn, khung cảnh trong nhà hết sức hài hòa.

Trong lúc Phương Tố Y nấu cơm, Bạch Dã lên phòng tìm con trai và gọi thằng bé dậy để làm vệ sinh cá nhân.

Ba người ngồi lại ăn cơm với nhau như một gia đình, Bạch Thiên vui vẻ đung đưa chân, khuôn mặt nhỏ tràn ngập hạnh phúc.

Phương Tố Y bất chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, giật mình hỏi:

“Hôm nay là thứ bảy rồi!”

“Làm sao vậy?” Bạch Dã nghiêng đầu nhìn cô, tay vẫn đang gắp một miếng thịt, tuy cô nấu vội nhưng vị không tệ.

“Chẳng phải anh nói thứ tư trường của bé Thiên sẽ tổ chức hội thao sao? Đã qua mất rồi!”

Bởi vì Phương Tố Y bị bạn trai cũ làm phiền nên đầu óc lúc nào cũng căng thẳng, quên trước quên sau, kết quả lúc nhớ về lời hứa của mình thì… Sắc mặt cô trở nên khó coi, có chút áy náy mà nhìn về phía Bạch Thiên.

“Khụ, tôi quên nói với cô, hội thao dời lại rồi, là thứ tư tuần sau.”

“A? Thật sao?”

May quá, may mà không thất hứa với bé Thiên. Tất cả đều là do tên đàn ông kia, hại cô quay cuồng suốt một thời gian chẳng làm được gì ra hồn.

Bạch Dã sờ sờ mũi, nói:

“Là lỗi của tôi, tôi nên báo với cô sớm hơn.”

Anh cũng không khác gì Phương Tố Y, bị người phụ nữ họ Lã kia xoay như chong chóng vậy, cho nên khi nhận được tin đại hội thể thao bị đẩy lùi thì quên thông báo cho cô.

Hai người cùng thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn nhau bật cười, Bạch Thiên ngồi ở giữa đầu đầy chấm hỏi, không hiểu gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play