Mấy ngày sau đó Phương Tố Y phải đến lớp dạy học, không có liên lạc thường xuyên cho Bạch Thiên, chỉ nhắn đôi ba tin đơn giản cho thằng bé mà thôi.
Từ sau khi chia tay, bạn trai cũ Vương Kính liên tục tìm đến nhà trọ của cô. Bạn thân Tô Kiều của cô thật sự sợ hãi, không chịu nổi nữa mà nói:
“Tớ chuyển ra đây, ở lại có ngày đau tim mà chết. Cậu cũng nhanh nhanh nghĩ cách đi!”
Cách vài hôm Vương Kính lại đứng trước cửa nhà trọ ầm ĩ, không sợ mới lạ. Phương Tố Y cũng muốn chuyển đi nơi khác, khổ nỗi trên người cô hiện tại không có nhiều tiền, làm tháng nào đủ tiêu tháng đó, số dư thì cô đều gửi cho gia đình hết rồi.
Vò đầu bứt tóc mãi, cuối cùng Phương Tố Y mặt dày gọi điện thoại cho Bạch Dã.
“Anh Bạch, trước đây anh đề nghị tôi ở lại nhà anh để tiện chăm sóc cho Bạch Thiên, bây giờ còn cần không?”
“Nếu cô sẵn lòng thì tôi rất vui chào đón cô, Bạch Thiên cũng sẽ vui lắm.”
“Vậy lát nữa tôi tan làm thì gặp mặt, chúng ta nói chi tiết hơn nhé?”
“Ừm.”
Thái độ của Bạch Dã vẫn bình bình như thể không có gì xảy ra, thực chất trong lòng lại mừng thầm. Mấy ngày liền Bạch Thiên cứ than vãn vì chán, vì thiếu hơi mẹ. Anh không hề bực bội, ngược lại còn hiểu cho thằng bé. Anh còn đang bận suy nghĩ cách để tiếp cận Phương Tố Y thì cô đã chủ động liên hệ, ông trời cũng giúp anh.
Bạch Dã vừa tạm biệt Phương Tố Y chưa lâu thì điện thoại hiển thị một dãy số khác, là của Lã Thanh Vân.
Đây là cuộc gọi thứ mười kể từ lần cuối họ gặp nhau rồi, cô ta kiên trì quá mức, làm cho anh muốn phát điên. Đưa tay đẩy kinh như một thói quen khi khó chịu, người đàn ông lãnh đạm hỏi:
“Rốt cuộc cô muốn gì? Tôi đã thoả mãn hết yêu cầu của cô.”
“Tôi muốn anh cưới tôi."
“Không được.”
Bạch Dã dứt khoát ngăn ý nghĩ này lại, anh rốt cuộc không chịu nổi nữa:
“Bây giờ tôi cũng sắp kết hôn rồi."
Anh biết thừa cô ta không hề muốn gặp Bạch Thiên, nếu thật sự thương con thì hơn năm năm qua đã liên lạc hỏi thăm thằng bé rồi! Thế nhưng chưa từng, cô gái này tuyệt tình đến nỗi làm người khác lạnh lòng.
Tại sao bây giờ cô ta quay về? Chẳng phải là vì hết tiền sao? Anh cũng không muốn âm thầm điều tra người khác, nhưng mà việc Lã Thanh Vân quay về khiến anh thấy bất an, cuối cùng cho người lặng lẽ đi tìm hiểu thử xem. Kết quả, Bạch Dã phát hiện Lã Thanh Vân còn đang nợ người khác hơn năm trăm triệu, bị người ta đuổi theo mới vác xác trở lại nơi này tìm anh.
Năm năm qua, Lã Thanh Vân chưa bao giờ quan tâm tới sự tồn tại của đứa nhỏ mà cô ta đã vất vả sinh ra.
"Thằng bé đang sống rất tốt, tôi hy vọng cô đừng phá hỏng cuộc sống yên bình này của hai cha con tôi. Như vậy đi, tôi giúp cô trả món nợ mà cô đang thiếu, sau đó tìm cho cô một công việc ổn định, cô thấy sao?"
Những câu nói kia lọt vào tai này của Lã Thanh Vân thì ra tai khác, cô ta chỉ quan tâm đến mấy chữ "sắp kết hôn" của Bạch Dã.
“Anh sắp kết hôn với ai?”
“Đây là chuyện riêng tư của tôi."
“Tôi nghe nói anh vẫn độc thân mà! Không, sao có thể như vậy chứ?"
Lã Thanh Vân tức giận không thôi, cô ta đánh chủ ý lên vị trí Bạch thiếu phu nhân, giờ đột nhiên nghe thấy Bạch Dã sắp làm đám cưới thì rất hoảng.
...
Sáu năm trước.
Vì muốn tìm một nhà có gia thế tốt để gả vào, muốn sống sung túc không phải lo cơm ăn áo mặc, Lã Thanh Vân cố tình trà trộn vào một bữa tiệc của giới thượng lưu.
Lúc này, Lã Thanh Vân cũng chỉ mới hai mươi tuổi nên vẫn còn rất nhát gan, run rẩy mãi mới lấy được dũng khí bỏ thuốc vào trong rượu rồi bưng đến chỗ hai người đàn ông đang nói chuyện ở phía xa. Nghe nói đấy là con trai nhà họ Bạch, một trong ba gia đình giàu nhất trong thành phố này.
Hai chân Lã Thanh Vân phát run, tối đến, cô ta thuận lợi bò lên giường của người đàn ông đã bị trúng thuốc. Vốn chỉ định làm như vậy rồi bắt hắn chịu trách nhiệm, ai biết khi cô ta chuẩn bị đi ăn vạ Bạch gia thì gặp phải vài thứ rắc rối, kết quả đành dời thời gian lại một chút. Cũng vì thế, cô ta phát hiện mình mang thai, mọi việc càng thuận lợi hơn.
Thời điểm Lã Thanh Vân khóc lóc ầm ĩ muốn phát điên ngay tại nhà họ Bạch, Bạch Dã đứng ra nhận tội thay anh trai.
Bạch Khải cũng không biết bản thân bị bỏ thuốc, chỉ nghĩ do anh say rượu làm bậy, trong lòng vô cùng áy náy và xoắn xuýt nhìn em trai, lại nhìn vợ đang mang thai mà muốn tự đánh chết chính mình.
Lã Thanh Vân đưa ra yêu cầu:
"Nếu anh đã nhận tội rồi thì tốt, tôi không làm ồn nữa, tin tưởng Bạch gia các người sẽ không làm ra mấy chuyện giết người diệt khẩu gì đó. Bây giờ, tôi..."
Sắc mặt cả nhà họ đều cực kỳ tệ, Bạch Dã lại bình tĩnh cắt lời Lã Thanh Vân:
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với đứa trẻ, nhưng xin lỗi, tôi không thể cưới cô."
Câu nói ấy như một cái tát giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Lã Thanh Vân, cô ta gào to:
"Tại sao? Khốn thật! Anh giỡn mặt với tôi à?"
Bởi vì đứa trẻ không phải là con ruột của Bạch Dã, hơn nữa anh nhìn ra được dã tâm của người phụ nữ trước mắt, vì vậy cực kỳ bài xích mà nói:
"Tôi có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì, trừ việc cưới cô."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT