Sở Nhiên không chút trở ngại mà tiến vào phòng phí nghiệm của Uông Hải, hắn nhìn lướt qua căn phòng lấy sắc trắng làm chủ đạo.

Nó giống như căn phòng trong kí ức của hắn vậy.

Xuyên qua lớp kính của phòng chứa mẫu vật thực nghiệm thể, Sở Nhiên thấy được Thẩm Dục đã hoàn toàn thi hóa bị kháo chặt trên giường giải phẫu kim loại.

Y yên tĩnh nằm đó, hẳn là đã bị tiêm thuốc.

Những chiếc khóa kim loại từ chất liệu đặc biệt nháy mắt tan chảy, Thẩm Dục nằm trên giường như nhận được tín hiệu nào đó mà mở bừng mắt ra, đôi mắt đỏ tươi nhưng vô hồn xuyên qua lớp kính trong suốt đối diện cùng hắn.

Cảm giác mất mát khó chịu lan tràn trong lòng, nhìn dáng vẻ này của Thẩm Dục, trong lòng hắn nghẹn lại đều là đau đớn.

Rất nhanh Uông Hải trở lại, gã không hề ngạc nhiên Sở Nhiên có thể khiến Thẩm Dục tỉnh lại, cũng như y thoát khỏi khống chế của thiết bị đặc biệt trong phòng thí nghiệm.

Giọng nói hắn thanh lãnh "Kế hoạch rác rưởi này đã không thể tiếp tục tiến hành. Tiến sĩ Uông, anh muốn tôi tới đây để xem cái gì đây?" ánh mắt Sở Nhiên không mang chút cảm xúc nào nhìn gã.

Uông Hải lấy đến một cái ghế, dù trong tình cảnh nào gã vẫn duy trì sự ưu nhã mà ngồi xuống, nói "Cái gì cậu nên biết đều đã biết. Tôi chỉ muốn nói, trách nhiệm do chúng tôi gánh, những nhân loại ngoài kia là vô tội."

Nghe những lời này Sở Nhiên nhịn không được mà bật cười "Ha! Đến khi sự tình không thể vãn hồi, các người mới nghĩ đến hậu quả sao?!"

Sự tình này phải nói đến gần một thế kỷ trước, bắt đầu từ thời ông nội của ba nhà Thẩm, Quân, Uông.

Uông gia nhiều đời làm nghiên cứu, vào một năm kia một nhóm du hành gia từ vũ trụ trở về, trong đó có một người là em trai của gia chủ Uông gia.

Người em trai này sau khi trở về âm thầm về nhà tìm anh trai mình, hóa ra người này ở trong vũ trụ phát hiện một nền văn minh kì lạ.

Những sinh mệnh của nền văn minh này kí sinh trên những sinh vật sống, biến cơ thể của vật bị kí sinh thành cơ thể của mình. Vốn loại sinh vật này khiến nhân loại cảm thấy sợ hãi, nhưng khi chứng kiến sức mạnh thần bí mà chúng sản sinh ra sau khi kí sinh khiến lòng tham của nhân loại đã lấn át sự sợ hãi đó.

Người em Uông gia này không biết như thế nào mà mang ấu tể vương tộc trở về trái đất, đều nói những kẻ làm nghiên cứu không ai không phải kẻ điên.

Người Uông gia cũng không sợ mang đến tai họa mà bắt đầu nghiên cứu ấu tể vương tộc tộc Bán Tử. Nhưng muốn tiến hành nghiên cứu thì bọn họ cần tài nguyên và bảo mật, gia chủ Uông gia liền nhờ đến hai nhà họ Thẩm và Quân.

Trong tuổi trung niên, trong tay có quyền có thế, không ai không sợ hãi cái chết. Gia chủ Thẩm gia khi đó là ông nội của Thẩm Dục thèm muốn tuổi thọ của những sinh vật ngoại lai đó, ông nội của Quân Ân lại khao khát có được sức mạnh của chúng.

Ba gia tộc với ba mục đích khác nhau cùng bắt tay hợp tác, nhưng mãi cho đến đời con cháu của bọn họ thì mới có chút kết quả.

Ông nội Thẩm tuổi già sức yếu, muốn con trai mình kế thừa kế hoạch này, cũng nói ra việc đứa cháu thứ hai chính là một sản phẩm cấy ghép virus cùng gen nhân loại thất bại, chỉ là không ngờ người con này của ông không bị những thứ sức mạnh đó mê hoặc, cha Thẩm muốn đem chuyện này ra ánh sáng.

Chỉ có kẻ chết mới im lặng mãi mãi, người kế nghiệp Thẩm Hưng vậy mà tuyệt tình tiễn biệt người cha vô tri cùng người mẹ ngu ngốc của mình.

Kế hoạch trì trệ mãi, cha của Uông Hải lúc bấy giờ kế thừa mọi tri thức của cha mình bắt đầu dùng chính gen của mình cùng vợ tạo ra một phôi thai, phôi thai này về sau phát triển thành một đôi song sinh.

Đến khi thành hình thì một đứa là tang thi, còn một đứa là nhân loại.

Đứa trẻ nhân loại bị đưa ra khỏi phòng thí nghiệm, để một gia đình họ Sở nuôi lớn. Còn đứa trẻ kia cả đời sống trong khoang dinh dưỡng, chịu sự khống chế của của bọn họ.

Đợi khi đứa trẻ đó đủ lớn, kế hoạch tiến hóa của bọn họ được khởi động.

Tiếp theo chính là diễn biến dẫn đến mạt thế, những kẻ tiến hóa thất bại trở thành tang thi, những kẻ thành công trở thành dị năng giả, còn những người thường kia chứa trong mình virus, chờ một ngày chúng thức tỉnh là thành công hay thất bại đều phải tự mình cố gắng.

Chẳng qua chẳng ai ngờ được, đứa trẻ nhân loại bị cho là sản phẩm thất bại kia mới chân chính là vương tộc, muốn khống chế tang thi thì phải có đứa trẻ này trong tay.

Nhận ra điều đó, ba nhà lại lần nữa đi tìm đứa trẻ năm đó, vậy nên đời trước mới có diễn biến Uông Hải ở căn cứ Z, hợp tác với Quách Tông đưa hắn về lại sở nghiên cứu.

Mà Thẩm Dục vốn là một nhân loại có dị năng xuất chúng, nhưng không may y lại biết được bí mật thân thế của mình, chỉ có thể biến thành một tang thi trong viện nghiên cứu.

Ở đời này, vỗn nhiệm vụ ở kho vũ khí quân sự là dùng để hao tổn Sở Nhiên, nhưng điều bọn họ không ngờ là sinh vật năm đó bọn họ tự cho là vương tộc lại là nguồn năng lượng dự trữ của hắn, nay chấp tay trả về cho hắn.

Thật trớ trêu a.

Ngón tay khẽ động, Thẩm Dục trong phòng thí nghiệm liền biến mất rồi xuất hiện bên cạnh hắn, Sở Nhiên cười lạnh nói "Nhân loại còn tồn tại đến bao giờ, phải xem có hôm nào đột nhiên tâm tình tôi không tốt, tinh thần bị ảnh hưởng biến tất cả nhân loại trên thế giới này thành tang thi hết hay không a."

Ánh mắt hắn dừng trên người gã, nói "Còn anh, tôi thật sự cảm thấy chết thì thật quá đơn giản a. Không bằng cùng tôi đến Vương Thành, thưởng thức cảm giác làm thức ăn dự trữ vài năm đi."

Lời nói vừa dứt, cả ba người lập tức biến mất khỏi phòng thí nghiệm. Mà phòng thí nghiệm dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà mục nát, chẳng mấy chốc mọi thứ tiêu tan không còn lại gì.

Quân Ân cùng Quân Tử Lộ vốn đang ở trong đại trach Quân gia cùng Quân Tân nói chuyện, trong nháy mắt cơ thể ba người bọn họ đều thi hóa mà biến thành tang thi.

Đội dị năng bên ngoài nhận ra bất thường, lập tức xông vào giết chết bọn họ.

Còn Thẩm Hưng, vẫn là cứ để hắn ta tiêu dao làm làm một Trưởng căn cứ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play