Sau chiến thắng thi triều thì những người sống sót ở căn cứ Z chưa hề thả lỏng, nếu bây giờ bọn họ thả lỏng thì ai biết liệu sẽ có một tang thi khác dẫn một đám tang thi nữa tới hay không.
Vậy nên đoàn đội Thiểm Thiên vẫn chưa trở về căn cứ K mà tiếp tục ở đây.
Sở Nhiên nghỉ ngơi vài ngày thì thân thể cũng tốt lên một chút, thế nhưng những thứ tiêu hóa chậm như thịt thì vẫn không thể ăn, nếu ăn vào sẽ khiến cơ thể khó chịu.
Thẩm Dục cũng vì việc này mà sầu não, y thường phải hầm nhừ thịt rồi nấu với một ít rau củ cho hắn, bằng không cơ thể sẽ mất cân bằng dinh dưỡng.
Tối hôm nay Thẩm Dục hầm chân giò nấu cháo cho Sở Nhiên, đương nhiên kết quả cuối cùng là chân giò vào bụng y, còn cháo với rau củ vào bụng hắn.
Ăn hơn một chén cháo, Sở Nhiên liền không ăn nữa. Thấy vậy thì y quan tâm hỏi "Không ngon sao?"
Nếu như sớm biết tình trạng sức khỏe của A Nhiên tệ như vậy y đã sớm mang theo cả Giản bà bà đi rồi, không thì mang theo bà nội Thẩm cũng tốt.
Sở Nhiên khẽ lắc đầu nói "Không phải không ngon."
"Vậy là em cảm thấy khó chịu ở đâu sao? Nếu không thoải mái thì anh đi tìm A Lục đem Tiểu Thử tới." trong phút chốc Thẩm Dục trở lên lo lắng.
Từ khi cơ thể Sở Nhiên xói mòn nặng hơn thì Tiểu Thử trực tiếp thăng cấp thành cấp bậc bảo bối chỉ sau A Nhiên.
Thấy y lo cho mình như thế, trong lòng Sở Nhiên trở nên mềm mại, hắn an ủi nói "Em không sao, chỉ là muốn trước khi đi làm chút việc mà thôi."
Sáng mai đoàn đội Thiểm Thiên sẽ xuất phát trở về căn cứ K, có một số việc Sở Nhiên cảm thấy mình cần phải giải quyết.
Không hỏi hắn muốn làm gì, y nắm lấy tay hắn mà yêu chiều nói "Em muốn làm gì, anh giúp em làm."
Sở Nhiên đặc biệt yêu thích cảm giác y sủng hắn như vậy, nghiêng người tựa vào lòng y, cười khẽ hỏi "Vậy nếu em muốn phóng hỏa giết người thì sao? Dục cũng sẽ giúp em sao?"1
Thật sự Thẩm Dục không suy nghĩ một giây mà gật đầu khẳng định "Anh sẽ giúp em, chỉ cần là người em muốn giết, anh giúp em khiến gã không thể thấy được mặt trời mọc ngày mai."
Nghe từng lời y nói mà thân tâm Sở Nhiêu đều ngập trong đường mật vui vẻ, hắn cười nói "Dục, anh thật biết cách dỗ người vui."1
Nhìn hắn như người không xương dùng hết trọng lượng cơ thể tựa vào người mình, Thẩm Dục bất đắc dĩ mà ôm người vào lòng, nói "Anh biết dỗ em vui như vậy. Vậy thì liệu A Nhiên có thể suy xét không nạp thêm tiểu phu không?"
Y còn chưa quên Trác Lang muốn chiếm chỗ chính thất của y đâu.
Chuyện hai đứa nhỏ Thái gia muốn tăng thêm gia thất y vẫn còn nhớ rất kỹ.
Mùi chua rõ ràng như thế, Sở Nhiên rốt cuộc không hiểu tại sao y lại có thể khi không mà ghen ăn tức ở đến như vậy.
Truyện Xuyên NhanhSở Nhiên ngồi khóa trên đùi y, hắn hôn chụt chụt lên hai má của y mà dương cằm nói "Vậy anh phải làm một chính thất hiền huệ hiểu chuyện lại nghe lời, em sẽ để anh làm Vương Hậu độc nhất."
Dáng vẻ tươi sáng hiện tại của Sở Nhiên trong mắt y cực kì lóa mắt, Thẩm Dục cảm thấy hắn nên như vậy, không đau khổ, không buồn tủi, không thù hận, chỉ là y đến chậm, mọi đau khổ tủi hờn A Nhiên của y đều đã phải chịu.
Ôm cơ thể vừa gầy lại vừa nhẹ trong lòng, y cười hỏi "Vậy Vương muốn thiếp làm gì cho ngài đây?"
Dựa sát cơ thể vào lồng ngực y, Sở Nhiên cười đến mị mắt, nói "Dục, vậy anh giúp em thoải mái đi." nói xong còn cảm thấy răng hơi ngứa, ở trên cổ y cắn xuống hai cái không nặng không nhẹ, chỉ lưu lại hai hàng dấu răng nhàn nhạt cùng vệt nước óng ánh.
Gương mặt anh tuấn của Thẩm Dục ửng đỏ mà ái ngại, y có chút không biết mở miệng làm sao "A Nhiên, cơ thể em hiện tại... anh cảm thấy không thích hợp đâu!"
Sở Nhiên ngớ ra nhìn y, vài giây sau mới hiểu được y đang nói cái gì, hắn bật cười nói "Em là kêu anh mát xa xoa bóp cho em, chứ em có kêu anh làm cái đó đâu."
Cả người Thẩm Dục lập tức cứng đơ, y buồn bực nhéo cái mông có thịt của hắn rồi bế người đi vào phòng ngủ. Khoảng mười phút sau từ bên trong truyền ra tiếng kêu la đau đớn của Sở Nhiên, tiếp sau là tiếng nói bất đắc dĩ của Thẩm Dục "Chính em muốn mát xa xoa bóp, vậy nên nhịn một chút."
Giọng nói Sở Nhiên nghẹn ngào "Em đâu biết ah... sẽ đau như vậy đâu."
Thật là sai sách.
Thẩm Dục thở dài nói "Ai kêu bình thường em lười biếng không chịu vận động, các khớp cùng cơ đều cứng nhắc, không đau mới lạ."
Lại một đợt kêu la đau đớn, Sở Nhiên uất nghẹn nói "Chẳng phải mấy hôm trước em muốn cùng anh vận động, là anh kiên quyết không chịu hay sao?!"
Chẳng biết tại sao đi một vòng lại tở về vấn đề này, Thẩm Dục dùng lực ở cánh tay mà ấn xuống giúp hắn giãn gân cốt, y nói "Em cảm thấy mình sẽ chịu được đến cuối sao?! Lại nói, người vận động là anh chứ có phải em đâu."
Sở Nhiên lớn giọng kêu oai oái, tay vỗ mạnh vào giường kêu bộp bộp, thật sự là không có loại vận động nào thích hợp dành cho hắn mà.
Tại sao người ta trọng sinh nhân sinh đi lên, còn hắn trọng sinh nhân sinh có thể mạt đến như thế này.
Rõ ràng là lão thiên gia phân biệt đối xử mà.
Nửa đêm trăng thanh gió mát, Sở Nhiên mang theo Thẩm Dục âm thầm dịch chuyển đến một nơi bí mật trong căn cứ Z.
Thẩm Dục nhìn nơi phòng thủ nghiêm ngặt như vậy thì không cần nghĩ cũng biết nơi đây là nơi nào, ở căn cứ K cũng có nơi này, y cũng có đủ quyền hạn để tiến vào, chỉ là vì việc của Sở Nhiên y chưa từng tiến vào xem thử mà thôi.
Sở Nhiên dùng dị năng ẩn thân dẫn y đi vào, dù chỉ đi qua một lần nhưng hắn lại nhớ như in mọi lối đi, tinh thần lực tản ra khắp nơi thăm dò cùng vô hiệu hóa một số thiết bị tra xét cao cấp bằng điện tử.
Nơi bọn họ đang đến chính là viện nghiên cứu ngầm của căn cứ Z, đời trước vì nhờ hắn mà căn cứ Z giàu có tài nguyên, nhân tài đổ về đây rất nhiều, nhưng đời này đã khác, không biết tiến sĩ có đang ở đây hay không a.1