Chuyện Ninh Ngọc cùng Tiêu Chân kết hôn rất nhanh đã truyền khắp nơi, trên bảng xếp hạng tìm kiếm tin tức hai người họ kết hôn cũng chiếm hơn bốn năm cái, mọi người có vẻ như nhất thời quên mất chuyện Ninh Ngọc cướp bộ thiết kế của Tần Thiên Lan. Cứ tựa như chuyện đó chưa hề xảy ra vậy, nên hiện tại trên mạng xã hội chỉ toàn lời chúc mừng, có người còn cảm thấy Ninh Ngọc cuối cùng cũng khổ phận cam lai, chỉ có duy nhất đám người Tần Thiên Lan là chờ xem kịch.

“Thiên Lan thật trùng hợp gặp cậu ở đây?” Ninh Ngọc lúc này đang đi cùng với Tiêu Chân, mặc dù cái bụng cô ta bất quá chỉ mới hơn hai tháng nhưng nhìn cách ăn mặc điệu bộ còn tưởng cô ta sắp sanh đến nơi rồi.

Tần Thiên lan nhìn cô ta chốc chốc lại đưa tay sờ cái bụng còn chưa nhô ra của mình, trong lòng không khỏi cười nhạo một phen.

“Ninh Tiểu Thư, giữa chúng ta cũng không thân thiết đến vậy, cô gọi thẳng tên người khác không cảm thấy bản thân mình rất mất lịch sự hay sao?” Tần Thiên Lan lạnh lùng đáp trả, cô ngừng một chút như có như không nhìn về phía Ninh Ngọc: “Hơn nữa đây là cửa hàng nhà tôi, cô đến cửa hàng nhà người khác rồi nói với họ rằng thật trùng hợp, cô không phải có chút buồn cười sao.”

Ninh Ngọc bị Tần Thiên Lan nói thẳng ra như vậy liền tái đi, cô ta không nghĩ đến một cô gái lúc nào cũng dịu dàng, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ sau khi hồi phục cả thị lực lẫn trí nhớ liền trở nên lạnh lùng như vậy, đã thế khi nói chuyện không bao giờ chừa cho người khác đường lui nào. Quả nhiên vẫn đáng ghét như vậy.

“Tần Thiên Lan, cô đừng có mà nói mấy lời khó nghe như vậy, nói gì thì Ninh Ngọc cũng là bạn của cô, cô ấy cũng đã hết lòng chăm sóc cô khi cô không thể nhìn thấy được.”

Không đợi Ninh Ngọc lên tiếng đáp lời, Tiêu Chân ở bên cạnh đã không nhịn được ôm lấy bả vai cô ta, còn đưa ánh mắt cảnh cáo về phía Tần Thiên Lan.

“Phải không? Sao tôi lại không biết tôi còn có một người bạn có thói quen đi ăn cắp đồ của người khác, lại còn ngủ với chồng trên danh nghĩa của người khác nhỉ?” Tần Thiên Lan cười lạnh, cô không ngờ đôi cẩu nam nữ này lại mặt dày như vậy, còn dài hơn cả tường thành nữa đúng là một đôi trời sinh.

“Cô vốn biết rõ giữa hai chúng ta chỉ là hữu danh vô thực, có cần nói những lời âm dương quái khí như vậy không? Tôi nói cho cô biết người trước giờ Tiêu Chân tôi yêu chỉ có một mình Ninh Ngọc đời này cũng như thế, cô dẹp ngay tâm tư không nên có của mình lại đi.”

Tần Thiên Lan bị Tiêu Chân nói cho mơ hồ luôn rồi, cái gì mà tâm tư không nên có, cô đối với hắn có tâm tư gì à? Không nghĩ đến tên này ngoài mặt dày vô sỉ ra còn rất ảo tưởng.

“Thiên Lan, mình biết năm năm đó cậu ít nhiều gì đối với Tiêu Chân có tình cảm không nên, nhưng mà bọn mình sắp kết hôn rồi. Với lại mình còn đang mang thai con của anh ấy. Cậu…Cậu…” Ninh Ngọc mặt đầy ủy khuất cứ như Tần Thiên Lan vừa rồi nói gì đó làm tổn thương cô ta không bằng vậy.

Mang danh ảnh hậu nhưng điễn xuất chẳng ra làm sao, ngoài đời thực lại vô cùng biết diễn. Nhìn hai người họ kẻ tung người hứng, cô suýt chút nữa tưởng mình thật sự đối với tên nhà họ Tiêu kia có ý gì không ấy. Quả nhiên mấy kẻ thích biên soạn kịch bản thật đáng sợ mà.

Cả hai người nhìn thấy Tần Thiên Lan vẫn luôn mục mực yên lặng, còn nghĩ rằng cô bị bọn hắn nói chúng tâm tư rồi, đặc biệt là Tiêu Chân cảm thấy bản thân hắn có mấy phần tự đắt. Nhìn xem sức hấp dẫn của hắn quả nhiên hơn người, đến cả Tần Thiên Lan nổi danh của trường đại học năm đó cũng đem lòng yêu hắn. Nhớ đến bộ dạng cao cao tại thượng của cô, bất quá cũng chỉ là người phụ nữ muốn được nằm dưới thân hắn mà thôi.

Ninh Ngọc so với Tiêu Chân không khác là bao, cô ta tự hào sờ vào cái bụng còn chưa lớn của mình trong lòng không khỏi cười nhạo Tần Thiên Lan một phen.

Tần Thiên Lan à… Tần Thiên Lan cô nhìn xem cô bây giờ ti tiện ra sao, còn tưởng bản thân cô là thiên kim tiểu thư được người vây quanh ư? Đến cả người đàn ông của cô cũng trở thành của tôi, cô còn ở đó mà kiêu ngạo.

Tất nhiên Tần Thiên Lan hoàn toàn không biết suy nghĩ của hai người họ, nếu mà cô có thể đọc được suy nghĩ, lúc này chắc sẽ nôn mấy trận vì mức độ biên kịch của hai người nào đó rồi.

“Thiên Lan mình biết giữa chúng ta có rất nhiều hiểu nhầm, nhưng mà mình và Tiêu Chân ca ca sắp kết hôn rồi, vẫn mong cậu có thể đến chúc phúc cho hai người bọn mình.” Ninh Ngọc không biết từ lúc nào lấy ra một tấm thiệp cưới màu đỏ, chữ cũng được mạ vàng vô cùng sang trọng, bên trên còn in cả hình hai người họ, như thể sợ thế giới không biết hai người kết hôn không bằng.

“Chân ca, em cảm thấy hơi mệt một chút, có lẽ bé con của chúng ta cũng muốn được nghỉ ngơi, hôm nay đi dạo tới đây thôi được không.” Ninh Ngọc cũng không đợi Tần Thiên Lan từ chối hay nói gì, trực tiếp để thiệp mời lên trên bàn cạnh chỗ Tần Thiên Lan đứng, bản thân quay sang Tiêu Chân nủng nịu, cũng không quên khoe khoan bản thân đang mang thai.

“Được, chúng ta về nhà thôi, khi khác lại tiếp tục đi dạo cũng không thể để em cùng bé con của chúng ta mệt mỏi được.”

Hắn vô cùng hưởng thụ cảm giác được Ninh Ngọc nủng nịu, miệng thì cùng Ninh Ngọc nói lời ân cần, ánh mắt lại như có như không nhìn về phía Tần Thiên Lan muốn nhìn xem phản ứng của cô khi thấy hắn cùng người con gái khác thân mật, chỉ đáng tiếc hắn hoàn toàn không nhìn ra được vì ngoài vẻ mặt thờ ơ như đang xem kịch của cô.

“Thiên Lan vậy bọn mình đi trước, cậu nhớ đến hôn lễ của mình nha.” Ninh Ngọc vẫn không quên cùng Tần Thiên Lan nói, đã thế còn nhấn mạnh mấy chữ hôn lễ kia để cho Tần Thiên Lan nghe.

Đợi hai người họ rời đi, Tần Thiên lan lúc này mới ôm trán thở dài, tự mình lầm bầm: “Hai người này có phải bị bệnh hay không vậy, tự nhiên chạy đến tự biên tự diễn xong rời đi, thế giới này quả nhiên đáng sợ, loại người nào cũng có.”

“Sao đột nhiên đứng ngẩn người ra vậy?” Cố Thanh Trì vừa nói vừa sờ đầu Tần Thiên Lan vô cùng dịu dàng, hắn từ xa đã thấy người, nhưng hắn đứng bên cạnh cô nãy giờ cô cũng không hề hay biết, còn tự mình nói chuyện.

“Tứ ca. Anh đến từ bao giờ thế?” Tần Thiên Lan bị người nào đó sờ đầu khiến tóc cô sắp tĩnh điện tới nơi mới giật mình nhìn thấy người nọ sớm đã đứng bên cạnh từ lâu.

“Được một lúc rồi, nhưng em vẫn không chút nào quan tâm đến sự tồn tại của anh, thật buồn mà.” Cố Thanh Trì không biết học được từ đâu mấy lời buồn nôn như vậy, nếu như là mình thường Tần Thiên Lan sớm đã nghi ngờ nhân sinh, nhưng hôm nay cô bị đôi mặt dày kia dọa cho không ít, căn bản không để ý đến sự khác lạ trong lời nói của Cố Thanh Trì.

“Tứ ca, là anh thật này, ôi tại sao giờ em mới nhận ra vậy chứ, càng nhìn anh càng cảm thấy đáng yêu làm sao, nhìn mãi cũng không chán.” Tần Thiên Lan vừa vui vẻ cảm thán vừa đưa tay hết sờ lại nựng khuôn mặt của Cố Thanh Trì.

Vẫn còn may hiện tại không có người nào trong công ty hắn đi ngang qua, bằng không đám người cấp dưới của hắn mà nhìn thấy tổng tài lạnh lùng vạn năm không đổi sắc, bệnh sạch sẽ thời kỳ cuối đến đụng vào hắn cũng không được lúc này vậy mà lại mặc cho Tần tổng phu nhân muốn làm gì thì làm trên mặc mình chắc chắn sẽ sợ đến mơ thấy ác mộng mất thôi.

Tần Thiên Lan sờ hơn cả buổi vẫn không chút nào có ý định buông tha cho Cố Thanh Trì, vừa ra sức sờ mặt hắn vừa cảm thán: “Tứ ca, thật lòng mà nói càng nhìn anh càng cảm thấy rất là đẹp trai nha.”

“Trước đây em không cảm thấy anh đẹp trai à?” Cố Thanh Trì hỏi lại.

“Không phải là trước đây không cảm thấy, mà tại vì em sớm bị miễn dịch có được không, chỉ là hiện tại hệ miễn dịch của em hình như bị giảm rồi, hay do anh lại đẹp trai hơn nhỉ? Anh cảm thấy ý nào đúng?” Tần Thiên Lan cố tình trêu đùa hắn, muốn xem hắn sẽ trả lời như thế nào.

“Anh cảm thấy vế sau đúng.” Cố Thanh Trì kéo tay người nào đó khỏi khuôn mặt mình không tiếp tục cho cô càng quấy nữa, mặt không đổi sắc trả lời.

“Ách, Tứ ca, em bây giờ mới phát hiện anh thật sự rất tự tin nha.” Tần Thiên Lan bị người kéo đi không chút tức giận, đã thế còn vô cùng vui vẻ. Hôm nay cô lại thấy được một mặt khác của Cố Thanh Trì rồi, đó chính là tự kiêu. Bất quá đây là người đàn ông của cô, anh xuất sắc như vậy thì phải tự hãnh diện về chính mình.

“Tối này muốn ăn gì.?”

“Em muốn ăn lẩu.”

“Không được, hôm qua đã ăn rồi, hôm nay không thể lại ăn nữa. Nóng.”

“Vậy em muốn đến khu phố ẩm thực, thật lâu rồi không được ăn.”

“Được.”

"Tứ ca. Em còn tưởng anh sẽ từ chối chứ?’’ Tần Thiên lan cười hì hì ngồi vào ghế phụ lái, cũng không tự mình thắt dây an toàn mà đợi người nào đó giúp cô làm.

Cố Thanh Trì giúp cô thắt dây an toàn, luôn tiện hôn lên môi cô mới trả lơig câu hỏi của cô: “Tại sao anh phải từ chối.”

“Em còn tưởng anh sẽ cảm thấy đồ ăn ở phố ẩm thực bẩn chứ?”

“Em xem quá nhiều truyện ngôn tình rồi, anh cũng không phải mấy tên tổng tài không có não kia.”

“Nhưng anh là tổng tài hàng thật giá thật nha.”

“Được rồi, đừng nói đến vấn đề này nữa, vừa rồi hình như anh nhìn thấy thiếp cưới của người nào đó trên bàn em.” Cố Thanh Trì tựa như lơ đãng hỏi một câu, ai biết được hắn vô cùng để ý đến chuyện cô ở nhà người khác suốt năm năm kia chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play