Tần Thiên Lan có vẻ như đi chơi vui quá, hoàn toàn quên mất bản thân mình sớm đã bỏ quên một người nào đó, cho đến tận hơn mười một giờ khuya cô mới trở về nhà. Hôm nay sau thời gian năm năm đây chính là lần cô cảm thấy vui vẻ nhất trong đời mình.

"Em còn biết đường về nhà?"

Lý An Kiều phụ trách mở đèn, ngay khi nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, không biết đã ngồi tự bao giờ, chỉ biết rằng chung quanh hắn hiện đang hình thành một luồng khí lạnh vô cùng đáng sợ.

Mà Lý An Kiều rất thức thời tự mình trốn mất sau khi bật đèn phòng, bỏ lại Tần Thiên Lan bị Cố Thanh Trì dọa cho giật mình.

Tần Thiên Lan mặc dù đi chơi vô cùng vui vẻ, nhưng trong lòng cô vẫn cứ cảm giác rằng bản thân mình dường như đã quên mất thứ gì đó rồi, cho đến khi nhìn thấy Cố Thanh Trì đang mặt lạnh nhìn cô, còn hỏi cô như vậy, trong lòng không khỏi có chút chột dạ. Lúc này muốn không nhớ ra bản thân mình quên mất gì mới là lạ.

"Tứ ca, tối rồi sao anh không về bên kia ngủ, đột nhiên nửa đêm còn ngồi trong nhà em, hơn nữa còn không chịu bật đèn, có biết là dọa người lắm không?"

Tần Thiên Lan như không có chuyện gì xảy ra nói.

"Em còn biết hiện tại đã khuya, con gái như em còn biết sợ bị dọa, vậy mà đi đến giờ này mới về."

"Tứ Ca hiện tại bất quá cũng mới hơn mười một giờ mà thôi không có khuya." Tần Thiên Lan vô cùng lí lẽ cải lại.

Cô lại không ngờ chính bởi gì câu nói trước đó của cô liền biến thành tảng đá tự đập lấy chân mình.

"Vừa rồi không phải em bảo là đã khuya?"

Tần Thiên Lan lúc này biết bản thân mình đuối lý, cô cũng biết Cố Thanh Trì rất sủng cô, nhưng mà hắn cũng là một kẻ thù rất dai. Buổi trưa cô bỏ hắn ở lại cửa hàng tự mình rời đi, vừa rồi còn nói như vậy. Nếu như lúc này mà không nhận lỗi, nói không chừng mặt trời ban mai ngày hôm sau trong như thế nào cô cũng không biết được a...

Tần Thiên Lan nghĩ là làm, nhanh chân chạy đến bên cạnh Cố Thanh Trì, ôm lấy cánh tay hắn, đầu tựa hẳn vào vai hắn vùi lấy vùi để, không khác gì chú mèo đang làm nũng cả.

"Tứ ca, em biết sai rồi. Anh đại nhân đại lượng đừng chấp nhất một đứa tiểu nhân như em có được hay không?" . truyện tiên hiệp hay

Cố Thanh Trì cảm thấy cả người hắn điều nóng rang, không phải là hiện tại, mà gần đây chỉ cần ở gần Tần Thiên Lan, hay tiếp xúc với cô ở cự ly gần điều có cảm giác này. Tim hắn đập rất nhanh, cả người điều nóng, hắn cảm thấy chính mình ngày càng khát khao được nhiều hơn thế. Nhưng lại nghĩ đến việc Tần Thiên Lan là em gái của bạn, em gái của bạn cũng là em gái, hắn vậy mà lại có suy nghĩ kia với chính em gái mình. Hắn còn không bằng cầm thú đi.

Nghĩ như vậy, Cố Thanh Trì đẩy Tần Thiên Lan ra khỏi người mình, mông cũng nhích xa cô một khoảng cách, khiến cho Tần Thiên Lan cảm thấy vô cùng không vui.

Hắn rất tự nhiên hỏi lại cô: "Sai chỗ nào?"

Tần Thiên Lan mặc dù bị đẩy ra, nhưng chỉ cảm thấy không vui một chút, hắn đẩy được cô sáp lại được. Tần Thiên Lan lần nữa tiến đến ôm lấy cánh tay Cố Thanh Trì, lần này ôm rất chặt.

"Em biết sai rồi, em không nên để anh một mình ở lại cửa hàng mà tự mình chạy đi chơi quên trời quên đất, em không nên bắt anh đợi lâu như vậy. Còn nữa nhà em cũng là nhà anh, em không nên nói với anh là khuay rồi."

Cố Thanh Trì bị cọ cho đến mức không cách nào nổi nóng tiếp, cả người hắn điều vô cùng không tự nhiên. Thập chí tai cũng đỏ cả lên. Hắn thừa nhận bản thân mình không ham mê sắc dục, nhưng lại không biết từ bao giờ, chỉ cần ở cạnh người con gái này hắn liền muốn được nhiều hơn thế. Thập chí khi nhìn đến đôi môi khép mở nhấp nhô của cô khi nói chuyện. Hắn rất muốn dùng môi của mình chạm vào môi cô.

Nghe nói nụ hôn rất ngọt, Tần Thiên Lan lại rất thích ăn bánh ngọt matcha, không biết vị ngọt của bánh kèm theo vị trà của matcha hòa vào đôi môi cô sẽ có tư vị như thế nào nữa, càng nghĩ đến Cố Thanh Trì càng đỏ, mới đầu chỉ là tai đỏ lúc này cả cổ hắn cũng là một màu đỏ hồng.

Hắn dọi vàng đứng dậy, không nói thêm bất kỳ lời nào dư thừa liền bước chân đi đến cửa, trở về bên kia biệt thự của mình. Mà những biểu hiện không được tự nhiên của hắn, sớm đã lọt vào mắt của Tần Thiên Lan không sót một chút nào.

Ngay sau khi hắn vừa đi khỏi, nụ cười của Tần Thiên Lan từ ngây thơ trở nên vô cùng yêu mị, tựa như là con mồi cô nhắm tới đã bắt đầu có chiều hướng đi vào cái bẫy cô đặc ra.

"Xem ra tứ ca cũng rất biết thẹn thùng nha, chàng rể nhà họ Tần sắp đổi họ rồi. Nhanh thôi."

Cạnh...

Tần Thiên Lan thu hồi lại nụ cười của mình nhìn về nơi phát ra âm thanh:

"Bánh kem tôi mua cho em trong tủ, nhớ ăn. Còn nữa ngủ ngon."

Cố Thanh Trì nói xong liền như bị ma đuổi ba chân bốn cẳng chạy về bên kia biệt thự.

"cảm ơn tứ ca, anh thật tốt."

Tần Thiên lan đợi cho đến lúc tiếng bước chân Cố Thanh Trì xa dần, lúc này nụ cười mới thu hồi lại, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn về phía cầu thang.

"Được rồi đừng nấp nữa ra đây đi."

Lý Thiên Kiều vốn định xuống lấy miếng nước, ai ngờ lại vô tình nghe thấy những lời thì thầm của Tần thiên Lan, vừa rồi ngay khi Cố Thanh Trì quay lại, cô ấy còn nghĩ rằng bản thân không bị phát hiện ra, thật không ngờ cuối cùng vẫn là bị phát hiện ra mất rồi.

"Tiểu Thư..."

"Em sợ cái gì, nhanh xuống đây đi. Tôi cũng đâu phải ma đột nhiên lại sợ tôi như vậy."

Lý An Kiều không sợ, mà sợ bị diệt khẩu đó có được không, Tần Tiểu Thư tại sao lại đột nhiên đáng sợ như vậy chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play