Đặc biệt là thân hình mặc đồ thì gầy cở đồ ra thì chỉ vừa đủ để người ta nhìn vào cảm giác trâm mê không lối thoát.

"em đã nhìn đủ chưa?”

Cố Thanh Trì giọng trầm ấm vang lên, nhìn cô gái đang công khai thưởng thức cơ bụng hắn, có cảm giác rất muốn lấy chăn che kín cơ thể mình lại. Hắn cảm thấy có chút hối hận rồi, tại sao lại quên mất cô gái nhỏ này đã nhìn thấy ánh sáng rồi, đã thế vừa nãy hắn còn thấy cô nhìn trầm trầm vào phòng tắm trong suốt. Những gì nên nhìn cũng đã sớm dnhifn thấy hết rồi còn đâu.

Tần Thiên Lan có chút chột dạ, nhỏ giọng: "Cố tổng nói đùa, một kẻ không nhìn thấy gì như tôi, đến chạy còn không cách nào chạy khỏi, mặc cho chồng mình cùng bạn thân hợp tác với nhau đem bán, thì ngài bảo một kẻ mù có thể nhìn thấy gì đây?"

Ngoại giới ai cũng biết cô vốn không nhìn thấy đường, người đàn ông này vậy mà vừa gặp lại hỏi cô nhìn đủ chưa. Đúng thật là vừa gặp đã nhìn thấu cô mà.

Cô Thanh Trì nghe thấy những lời kia của cô, một câu mù, hai câu mù, ba câu người mù sắc mặt liền trở nên đen lại, vô cùng tức giận. Giọng nói cũng là dằn từng chữ, vô cùng lạnh lùng.

"Tần.Thiên. Lan. Em có giỏi thì lập lại cho tôi từng chữ, nếu như thiếu một chữ tôi sẽ cho em biết người mù là gì."

Tần Thiên Lan nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của hắn, không nhịn nữ nước mắt lăn dài trên má, lúc đầu chỉ là vài giọt nước mắt, một lúc sau cô đột nhiên khóc lớn, càng khóc càng không cách nào ngưng lại được, khiến cho Cố Thanh Trì vừa rồi còn vô cùng tức giận, đã bị tiếng khóc của cô dọa cho giật mình.

Hắn vô thức đưa tay kéo cô vào lòng, cả khuôn mặt cô điều dùi vào trong bờ ngực gắn chắc của Cố Thanh Trì khóc đến tê tâm liệt phế. Cô không phải là bị hắn dọa cho phát khóc, chỉ là đến cô cũng không thể hiểu được bản thân mình tại sao lại khóc nữa.

Cả căn phòng ngoài tiếng khóc của Tần Thiên Lan cùng tiếng thở dài của Cố Thanh Trì ra thì không còn gì nữa. Mãi tận một lúc sau Tần Thiên Lan mới ngừng khóc, Cố Thanh Trì thấy cô không còn thúc thít nữa, lấy chiếc áo nằm trên giường lấy ra một cái khăn tay của mình cho cô lau nước mắt.

Bản thân hắn không biết tìm đâu ra bộ áo choàng tắm khoát lên người, che đi làn da trắng cùng cơ thể hoàn hảo không tỳ vết kia vào lớp áo. Cho dù cô vừa nãy có hay không nhìn thấy những thứ không nên nhìn, thì lúc này hắn vẫn là nên bảo vệ chính mình thoát khỏi móng vuốt của cô nàng háo sắc này thì hơn.

Cố Thanh Trì ngồi xuống cạnh tần Thiên Lan, xoa đầu cô an ủi mỗi một động tác điều vô cùng dịu dàng. Cả hai người điều ăn ý đến mức nhìn thế nào cũng không gióng với hai kẻ một người mua bắt đắc vỹ, cùng một người bị bán đi cả.

"Được rồi, đừng khóc nữa, nói rõ xem nào."

Cố Thanh Trì lôi điếu thuốc từ trên tủ ra, tự mình châm lửa hút một điếu. Đã thật lâu rồi hắn không hút thuốc, có lẽ do nhìn thấy cô gái nhỏ khóc quá mức thương tâm, khiến cho lòng hắn cũng bối rối chăng.

Lại nhìn cô gái ngồi bên cạnh, rõ ràng đôi mắt đã có thần hơn rất nhiều. So với ánh mắt vô thần vừa rồi, lúc này ánh mắt Tần Thiên Lan đã sinh động hơn rất nhiều.

Chuyện này phải kể về khoảng thời gian 5 năm trước, lúc đó Tần Thiên Lan bị người ta bắt cóc, mà đúng lúc khi đó Cố Thanh Trì phải ra nước ngoài, nên không hề biết được những chuyện xảy ra với Tần Thiên Lan.

Mãi đến khi Tần Thiên Lan tỉnh lại đã phát hiện ra mình đang nằm trong bệnh viện, lúc đó cô dường như đã quên mất thứ gì đó, mắt lại không nhìn thấy gì. Hầu như cô có thể nhớ mội thứ, chỉ vi nhất những chuyện từ lúc bị bắt cóc, đến lúc làm thế nào được người ta đưa đến bệnh viện thì cô hoàn toàn không chút ấn tượng nào cả.

Khi cô hôn mê, chỉ nhớ mơ hồ nhìn thấy một bóng người mang cô đến bệnh viện, mà khi tỉnh dậy, người bên cạnh cô lại là Tiêu Chân cùng Ninh Ngọc. Đã thế Tiêu Chân lại tận tình chăm sóc cô khiến cho cô cảm động, liền cứ thế mấy tháng sau hai người liền kết hôn. Mặc dù đã kết hơn, hắn vẫn như cũ đối với cô rất tốt, còn việc cô lấy lại ánh sáng cũng chỉ xảy ra mấy ngày trước mà thôi.

Lúc cô nghĩ sẽ mãi mãi cứ như vậy, sống trong bóng tối vô tận, mãi mãi quen dần với bóng tối, dù gì cũng đã quen thuộc hơn 5 năm rồi còn gì. Nhưng phép màu một lần nữa đến với cô, như lúc này vậy.

Tần Thiên Lan không lâu trước nhận được cuộc gọi từ bác sĩ điều trị cho cô, nói rằng có giác mạc phù hợp, bảo với cô chuẩn bị để tiến hành phẫu thuật, mà việc này cô chưa từng nói với chồng cô Tiêu Chân.

Chỉ gọi điện nhờ dì Chu đích thân trở về một chiến cùng cô đến bệnh viện. Còn gì sao cô muốn giấu ngay cả chồng mình ư, cô cũng không biết, có lẻ giữa cô và người kia chỉ có trả ơn mà thôi, kết hôn năm năm nhưng cô vẫn chưa từng yêu hắn. Hắn cũng chưa từng chạm vào cô, cả hai cứ như vậy sống cuộc sống hữu danh vô thực nhiều năm trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play