Hôm nay Lam Diệu Dương cùng Lam Cao Nghĩa ngồi xe đến công ty.
Kết quả có chó săn đứng chờ ở cửa Blue, chụp được cảnh anh đi làm.

Hơn nữa có người đến biệt thự Lam Diệu Dương và Nghê Lam ở chung ngồi chờ lại không chụp được động tĩnh gì.

Mà điện thoại bên phòng thám tử Nhị Lam Thần cũng không ai nghe, chỉ có tổng đài tự động trả lời, cửa văn phòng cũng khóa, cho thấy không mở cửa hoạt động.
Kết hợp những tin tức này lại, suy ra chỉ có một kết luận: Lam Diệu Dương đã cãi nhau với Nghê Lam, rời khỏi tình yêu ân ái đậm sâu.
Lam Diệu Dương còn chưa kịp đi vào văn phòng thì giám đốc PR đã đuổi theo sau: “Lam tổng, xử lý Weibo của Nghê Lam thế nào bây giờ? Cộng đồng mạng chửi dữ quá, còn rất nhiều fan tuyên bố không ủng hộ nữa, nhiều bên truyền thông hỏi rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.”
“Weibo gì?” Hôm nay Lam Diệu Dương dậy trễ, suýt chút thì đi trễ.

Ở trên xe thì nói chuyện với cha, không lướt Weibo, hoàn toàn không biết Nghê Lam lại gây chuyện.
Giám đốc PR đưa bài đăng Weibo của Nghê Lam cho Lam Diệu Dương xem.

Bọn họ vất vả chiến đấu một đêm, thật mệt mỏi mới ổn định dư luận, mặc kệ dân mạng có tin hay không, ít nhất bọn họ đã làm đủ phương diện công việc.

Bước kế tiếp trong kế hoạch là hôm nay tìm bên truyền thông hợp tác, làm một vài chủ đề đánh lạc hướng công chúng, để giảm nhiệt độ của Nghê Lam đi.
Nhưng bà nhỏ tổ tông này thì hay rồi, nửa đêm leo lên phá hư thành quả lao động của bọn họ.

Vừa sáng sớm mở mắt ra, bọn họ đã phát hiện thế giới lại có biến hóa mới.
Trên mạng mắng chửi lại càng kịch liệt, đủ các thể loại phong cách.
Nghê Lam lại tự tay cho đám chó săn đạn dược, tinh thần thật đáng khen.
Lam Diệu Dương cau mày cầm điện thoại đọc hồi lâu, vẻ mặt kia dường như đang nghĩ cách.

Giám đốc PR chờ chỉ thị của ông chủ, vì hiện tại ngoại trừ giả chết, bọn họ cũng không biết làm thế nào để gỡ chuyện này.
“Cô ấy ngủ muộn vậy à.” Lam Diệu Dương mở miệng.
Giám đốc PR: “…” Đây là trọng điểm sao? Trọng điểm sao?
“Thiệu Gia Kỳ tới chưa?”
“Tới tới rồi, cô ấy đang ở đây.” Giám đốc PR vội vàng nói: “Cô ấy đang ở phòng họp, đang họp với bộ phận phụ trách của Nghê Lam.”
Thiệu Gia Kỳ là người quản lý có quan hệ đặc thù với bộ phận PR ở Blue, chỉ có vị quản lý này mới chửi nghệ sĩ của mình với bộ phận PR, cũng chỉ có cô bất kể kết quả phòng PR xử lý cho nghệ sĩ của mình không lý tưởng thế nào cũng đều không trách cứ, lại còn an ủi.

Nhưng bộ phận PR thực sự không thể thích được.

Dù sao nghệ sĩ của quản lý này biết gây phiền toái nhất.
Lam Diệu Dương đi về phía phòng họp, giám đốc PR nhanh chóng theo sau.
Lúc này Thiệu Gia Kỳ và hai đồng nghiệp ở phòng PR đang thở dài trong phòng họp, Lam Diệu Dương đẩy cửa ra, mọi người cùng nhau nhìn qua, cùng nhau đứng dậy: “Tiểu Lam tổng.”
Lam Diệu Dương khẽ gật đầu với mọi người, nói: “Vất vả rồi.”
“Không có, không có.”
Lam Diệu Dương chuyển hướng sang Thiệu Gia Kỳ, “Tối qua Nghê Lam có tìm cô không?”
“Không có.” Thiệu Gia Kỳ nói, “Anh nói tôi đừng liên lạc với cô ấy, tôi vẫn chưa tìm cô ấy nữa.”
Lam Diệu Dương nói: “Cô nghiên cứu tiết mục ‘Chúng ta cùng nhảy đi’ một chút, cho tôi một bản tóm tắt.

Nếu như ban tổ chức tìm cô, tạm thời đừng đồng ý cũng đừng từ chối, nói chúng ta sẽ cân nhắc.”
Thiệu Gia Kỳ: “…”
Ba người trong phòng PR cũng muốn ngất xuống đất.

Thật sự muốn lên tiết mục kia sao? Kiểu cam chịu thế này đối với người khác cũng hơi tàn nhẫn đó.
“Đợi tôi tìm hiểu xong tiết mục sẽ nói chuyện với Nghê Lam, sau đó mới quyết định có tham gia hay không.” Lam Diệu Dương nói: “Nghê Lam ngủ trễ quá, chút nữa tôi mới tìm cô ấy.”
“Ờ.” Thiệu Gia Kỳ sững sờ.

Nghe giọng điệu này, tấm hình kia thật sự là photoshop sao? Hai người không cãi nhau? Sao cô cảm thấy phân tích trên mạng có độ tin cậy rất cao, hơn nữa bộ phận PR cũng nói tiểu Lam tổng tối qua nổi trận lôi đình.
“Lam tổng.” Giám đốc PR không thể không nhắc: “Bài Weibo kia của Nghê Lam thì chúng tôi trả lời thế nào?”
Lam Diệu Dương hỏi anh: “Anh có ý tưởng nào hay không?”
“Không có.”
Lam Diệu Dương nói: “Tôi cũng không có.”
Mọi người: “…”
Giọng điệu này rất giống nghệ sĩ họ Nghê kia.
“Vậy không cần trả lời gì, cứ để đó đi.

Cứ tiếp tục làm chuyện khác, từ từ sẽ chìm thôi.” Lam Diệu Dương nói: “Nghê Lam vẫn chịu được chút oan ức này.”
Mọi người không nói, tiểu Lam tổng anh có đọc thấy cô ấy phách lối trên Weibo không, làm gì có dáng vẻ oan ức nào.
Nhưng đúng lý thì vẫn nên như vậy, nếu Nghê Lam không nói gì nữa, sự tình có lẽ sẽ từ từ chìm xuống.
A, không đúng.

Lúc này mưa đạn của Nghê Lam tương đối mạnh, ban tổ chức người ta nếu như truy tới cùng, việc này không chìm được.

Mọi người bỗng đồng loạt nhìn về phía Thiệu Gia Kỳ.
Thiệu Gia Kỳ hiểu những ánh mắt này, cô nhún vai: “Vậy cũng chỉ đành trông chờ ban tổ chức chương trình này sợ, giả vờ không nhìn thấy thôi.”
“Không đâu.” Một đồng nghiệp bên PR nói: “Bình luận bên Weibo của chương trình kinh khủng lắm.

Tất cả mọi người đang reo hò ủng hộ.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương không để ý tới bọn họ, xoay người đi.

Đi được vài bước, anh quay đầu lại nói: “Nghê Lam là một người cần thời gian chứng minh, phải có lòng tin với cô ấy.”
Mọi người không đáp lời, Lam Diệu Dương cũng không cần bọn họ trả lời, nói xong anh liền đi.
Bóng lưng Lam Diệu Dương biến mất, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Thiệu Gia Kỳ nói: “Không biết Lam tổng bị chuốc thuốc mê gì, hẳn là chúng ta nên hỏi Nghê Lam chia sẻ phương thuốc.”
Mọi người: “Tuyệt đối đừng.”
Thiệu Gia Kỳ: “…”
Giám đốc PR: “Đừng khuyến khích cô ấy đắc chí, ít nhất ổn định hai tháng đã.”
Một đồng nghiệp khác nói: “Cầu cho cô ấy đừng lên tiết mục kia, trong đầu tôi toàn là hình ảnh cô ấy nhảy, không biết nên viết bài PR thế nào.”
Thiệu Gia Kỳ: “…Vậy cứ để cô ấy đen đi, đừng PR nữa.

Ít nhất có thể uy hiếp ban tổ chức bên kia.”
Có được tất có mất, cuộc sống luôn là thế.

Cũng chỉ đành thế thôi, dù sao tiểu Lam tổng nói không sao, bọn họ cũng không có cách, cứ để cô đen vậy.
Mọi người cùng nhau gật đầu, cùng chung nhận thức.
Lúc này một đồng nghiệp PR kêu lên: “Người chủ trì siêu thoại Nhị Lam couple là Lý Mộc hả?”
“Sao vậy?” Thiệu Gia Kỳ cảnh giác.
“Anh ta đăng bài rồi.”
Mọi người chen tới trước máy tính xem.
Bài viết mới đăng được vài phút, phong cách hoàn toàn giống như trước đây, dồn Nghê Lam vào chỗ chết.

Nhưng lần này bôi đen cực kỳ có trình độ.

Người viết bài liệt kê tất cả những chuyện đen thui của Nghê Lam từ lúc ra nghề tới nay.
Từ lúc leo lên giường Lam Diệu Dương ở khách sạn bị ném ra ngoài, đến phát ngôn mê danh mê giàu trèo cao, rồi lại tới tiết mục thi đấu CS thật cô tham gia mà lớn giọng nói sẽ không để đồng đội kéo chân mình, rồi ảnh chụp sau đó mắc bệnh ngôi sao, vu oan người khác các loại, mà mỗi một lần đen lại càng đen, rước vào vô số câu chửi, nhưng cuối cùng sự thật đã chứng minh, tất cả mọi chuyện đều có chứng cứ sáng tỏ, đảo ngược hoàn mỹ.
Lý Mộc không hề đề cập gì tới nội dung tẩy trắng cho Nghê Lam trong bài, cơ bản đều là đen thui, chỉ một vài câu cuối cùng nhắc tới việc đảo ngược hoàn mỹ ở mỗi sự kiện.

Sau đó anh chụp màn hình bài đăng Weibo lúc nửa đêm của Nghê Lam, phía dưới có mấy câu bình luận chửi rất nặng, viết: ‘Haha, nữ vương đảo ngược lại bắt đầu, tôi đợi xem.’
Thiệu Gia Kỳ: “…Thù lớn cỡ nào.”
“Không phải, cái này là ngoài đen trong trắng đó.” Giám đốc PR nói.

Bề ngoài là đen, nhưng thực ra đang tẩy trắng cho Nghê Lam.
Phía dưới quả thật có nhiều người bắt đầu nhớ tới lúc đó.

Trí nhớ dân mạng phần lớn đều không tốt, một lời nhắc như vậy tựa hồ mọi người đã tỉnh ra.

Còn có người không rõ lắm mấy chuyện bôi đen này, còn đặt câu hỏi.

Có người trả lời chi tiết là gì, sau đó kết quả đảo ngược là gì.
Chủ đề được triển khai như thế, xoay chuyển hướng gió, mọi người lại cảm thấy khả năng thật sự có nội tình.

Dù sao cũng là Nghê Lam, lúc đó cô cũng như vậy, đen từ đông tây nam bắc, tự mình phách lối đi phá án.
‘Cô ấy lúc nào cũng ra vẻ lòe người như vậy, nhưng thật ra do cá tính là thế.’
‘Não cô ta thiếu nếp nhăn, Lam đáng yêu gom lại giúp cô ta.’
‘Tôi thật sự không thích cô ta, đơn giản là không ưa nổi cái tính, dung mạo cũng không phải gu tôi.

Nhưng tôi vẫn rất chờ mong đảo ngược lần này.’

‘Đúng đó, không biết mọi người đang kích động cái gì, sao lần nào cũng chửi cho hăng, là thích cảm giác cuối cùng bị vả vào mặt sao?’
‘Không chửi nữa, chờ đảo ngược.’
‘Không chửi nữa, chờ đảo ngược.’
‘Không chửi nữa, chờ đảo ngược.’
Bộ phận PR cẩn thận hỏi nhau: “Chúng ta không trả tiền cho Lý Mộc, đúng không?”
Thiệu Gia Kỳ thở dài: “Thù lớn cỡ nào.” Cô đi ra ngoài, “Tôi đi tìm hiểu chương trình ‘Chúng ta khiêu vũ đi’ đây, các người cầu nguyện cho ban tổ chức tuyệt đối đừng nhận những lời khuyến khích trên mạng này.”
Lúc này mọi người mới tỉnh ra: “Bà mẹ nó!”
Nghê Lam vừa đen vừa tạo nhiệt độ, thị phi khó phân, chủ đề chói mắt.

Nếu thật sự có thể mời được Nghê Lam, ban tổ chức phải cười rụng răng.

A, không phải nhà sản xuất nhờ Lý Mộc làm marketing chứ?
Lam Diệu Dương trở lại phòng làm việc, tuy có chút nóng vội, nhưng nhìn đồng hồ, quyết định để cho Nghê Lam ngủ thêm mấy tiếng.

Anh xử lý vài email, duyệt một phương án, sau đó nhận được điện thoại của Âu Dương Duệ.
“Nghê Lam xảy ra chuyện gì vậy?” Âu Dương Duệ hỏi.
“Chắc lòng tự trọng có chút tổn thương, không sao đâu.”
Âu Dương Duệ không hiểu được ngành giải trí, cũng không thật yên tâm với Nghê Lam: “Giờ anh vẫn quản được cô ấy chứ?”
“Trước giờ tôi không có quản cô ấy.”
Âu Dương Duệ: “…” Được thôi, hai người vui vẻ là tốt rồi.

Chỉ có thể tin Nhị Lam Thần sẽ không như xe bị tuột xích trong lúc này.
Âu Dương Duệ quay lại chủ đề chính: “Sáng nay Lưu Tống gọi điện cho tôi, nói tôi điều tra bang Hắc Hổ một chút.

Lúc đó đội trưởng Quý bắt được hai tên tiểu tốt của bang Hắc Hổ trong hành động Đá lửa, hỏi không ra được tin gì hữu dụng, hai người này chỉ lấy hàng, chưa từng tham gia hành động gì lớn, toàn bộ đều nghe lời đại ca, đại ca cầm đầu bị bắn chết rồi.”
Lam Diệu Dương nghe hiểu: “Hiện tại Hàn Châu là người nắm giữ tin tức hành động nhiều nhất.”
“Đúng.

Lúc đó anh ta và một người bên Tổ Ưng tên A Mãnh phụ trách thu tiền, anh ta là quản lý hiện trường.

Hẳn là anh ta phải biết liên hệ với bên bang Hắc Hổ.

Còn nữa, cũng là anh ta nói cho chúng ta biết, vì tổn thất lần này mà Hắc Hổ yêu cầu bồi thường, Kim Thụ Bồi đồng ý chuyển địa bàn và tài nguyên cho bang Hắc Hổ.”
“Ừ, nghe nói chưa thương lượng xong thì sau đó bọn họ có nội chiến, Kim Thụ Bồi chết rồi.” Lam Diệu Dương nhớ ra.
“Đúng, hiện tại chúng ta hoàn toàn không biết động tĩnh của Kền kền trên giang hồ.

Tối hôm qua Hàn Châu lấy điện thoại Kim Thụ Bồi gửi tin nhắn cũng không có tin tức gì có ích.

Nghĩa là rất có thể Kền kền đã biết tin Kim Thụ Bồi chết, lại chỉ trong hai ngày ngắn ngủi dẹp yên sóng gió nội chiến, quản tốt người mình.

Hắn ta còn có thể xử lý tốt bang Hắc Hổ, để bọn họ không tiếp tục để ý tin tức của Kim Thụ Bồi.”
“Khưu Tự thật sự có vấn đề, là người có hiềm nghi lớn.

Nếu như Kền kền biết, chỉ có thể do Khưu Tự báo tin.”
“Đúng.

Nhưng tạm thời không thấy hành động kế tiếp của anh ta.

Nếu như nhiệm vụ của anh ta là tìm và giết Hàn Châu, anh ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi.

Tối qua bọn họ bình an vô sự, sáng nay còn ăn sáng cùng nhau.” Âu Dương Duệ nói: “Tôi đã báo Nghê Lam, kêu Hàn Châu lại nhắn ra một tin câu cá thử.

Nhưng nếu vẫn không câu ra được gì, Khưu Tự rất khó tự bào chữa, áp lực ra tay càng lúc càng lớn, Hàn Châu có thể mất mạng bất kỳ lúc nào.

Tuy chúng ta có biện pháp bảo vệ, nhưng vẫn chỉ là hi vọng giảm nguy hiểm, để anh ta mau chóng khai ra.”
Âu Dương Duệ dừng một chút: “Chuyện này để Nghê Lam làm, tôi hi vọng lúc cô ấy nói chuyện với Hàn Châu, anh cũng ở đó.”
“Được.” Lam Diệu Dương nhìn lịch làm việc, hôm nay anh có hai cuộc họp có thể bỏ.

“Chút nữa tôi sẽ liên lạc với Nghê Lam, xem kế hoạch của cô ấy.”
“Ok.

Hỗ trợ nhé.” Âu Dương Duệ lại nói: “Hôm nay tôi sẽ thả Tiểu Hồng, xem cô ta sẽ liên lạc với ai.

Mặt khác, đồng nghiệp tôi đã xem qua camera vào ngày Dương Hiểu Phương báo án, không phát hiện bất thường.

Cô ta không có thiết bị để liên lạc với bên ngoài, bây giờ chúng tôi không tìm được thủ đoạn cô ta tiết lộ tin tức đội trưởng Quý ra ngoài.

Được rồi, cứ vậy đi, có gì mới thì liên lạc.”
Bên Âu Dương Duệ có người gọi anh, anh vội vàng cúp máy.
Lam Diệu Dương đang tính gọi điện cho Nghê Lam thì Cổ Hoắc đi vào báo cáo, lại đưa cho anh một hợp đồng cần ký tên.

Lam Diệu Dương tốn vài phút xem hợp đồng và quy trình, đã ký xong.
Lúc Cổ Hoắc ra ngoài đụng phải chiếc áo khoác treo trên giá của Lam Diệu Dương, lúc anh đóng cửa, chiếc áo kia còn đung đưa nhẹ.
Lam Diệu Dương đột nhiên thông suốt.
Anh nhanh chóng gọi điện cho Trần Châu chuẩn bị xe, rồi lại gọi cho Nghê Lam.
Nghê Lam bắt máy.
“Nghê Lam, tối qua em thay đồ đúng không?” Lam Diệu Dương vừa hỏi vừa cầm áo khoác ra ngoài.
Nghê Lam có hơi khó hiểu: “Đúng vậy, sao thế?”
“Tối qua em nói nhét vào phòng ngủ đúng không?” Lam Diệu Dương nói: “Túi của em đâu, em kiểm tra túi em một chút.”
“Túi em cũng đổi rồi.

Hôm nay đổi sang cái nhỏ.” Nghê Lam bỗng nhiên hiểu ra.
Quả nhiên Lam Diệu Dương nói: “Chiếc xe kia đột nhiên quay đầu đuổi theo tụi em, không phải em hoài nghi có máy nghe lén? Nếu trên người Khưu Tự không có, thì là trên người em hoặc Hàn Châu có.

Sau khi em với anh đến Kim Khổng Tước, bọn họ lại đợi chính xác lúc em vào thì thả người khỏa thân, đây không phải là dự đoán chuẩn, bọn họ biết chính xác em ở đó.”
Nghê Lam nhanh chóng nhớ lại một lần tình cảnh hôm qua sau khi thấy Khưu Tự.

Trên đường bọn họ chạy, Khưu Tự theo sát cô và Hàn Châu, mấy tên đầu đường xó chợ này tay nghề ăn cắp móc túi đều không thể xem thường, thừa lúc thả một thiết bị định vị cũng chỉ là trò vặt.
“Shit.” Nghê Lam hiểu ra vội vàng nói: “Giờ anh tính về hả? Em để trên sàn phòng ngủ.

Anh đừng tự đi, nói Trần Châu theo anh.

Em chưa thấy cảnh báo, hẳn là chưa có ai xông vào, nhưng anh cẩn thận bên ngoài.”
“Anh biết rồi.” Lam Diệu Dương nói: “Em đừng nói vội cho Hàn Châu, khả năng trên người anh ta cũng có.

Nếu quả thật là Khưu Tự, anh ta mãi không ra tay với Hàn Châu nhất định là đang chờ cơ hội, hoặc là cần xác nhận gì đó.

Chuyện đội trưởng Quý, em nhớ không?”
“Em biết.” Nghê Lam nói, “Em chờ tin anh.

Anh về nhà thì chuyển di động sang chế độ im lặng.

Thiết bị của bọn họ sẽ không quá tốt, kiểu đồ chợ đen, nếu cách lớp quần áo hay túi xách, thu âm sẽ không tốt.

Bình thường sẽ dùng sim để phát tín hiệu.

Lúc đó anh đừng nói gì, chụp ảnh cho em xem, em gửi tin nhắn chỉ anh thao tác thế nào, đừng tắt nó, cũng đừng mang ra khỏi phòng, truy tung tại hiện trường, như vậy đối phương sẽ không cảnh giác tắt kết nối.

Nếu như hắn còn kết nối.”
Hi vọng vẫn còn kết nối.

Nghê Lam khẽ cắn môi.

Tên khốn kiếp này.
Lam Diệu Dương cực kỳ lo lắng chạy về biệt thự.

Trên đường đi anh cũng gọi điện cho Âu Dương Duệ, Âu Dương Duệ nghe xong thì cử Quan Phàn qua.
“Đồ điện tử để Quan Phàn xử lý.” Âu Dương Duệ dặn dò Lam Diệu Dương xong, lại gọi cho Nghê Lam, “Có cơ hội nào yên lặng thông báo cho Hàn Châu kiểm tra một chút không?”
“Bây giờ không được.” Nghê Lam mở nghe lén di động Hàn Châu lên, hai người đàn ông bên kia đang nói chuyện trong phòng.

Giờ cô nhắn tin Khưu Tự cũng sẽ biết.
Lam Diệu Dương chạy về nhà, chờ một hồi, Quan Phàn cũng đưa người tới.

Hai người không nói gì, cũng không đi dép lê, đi chân đất vào phòng ngủ.

Quần áo và túi của Nghê Lam vứt lung tung trên sàn, trên giường.

Quan Phàn đeo găng tay, nhẹ tay lục lọi, cuối cùng cô tìm được một chiếc máy nghe lén nhỏ trong túi Nghê Lam.
Quan Phàn giơ máy nghe lén lên, ra dấu Ok với Lam Diệu Dương.

Sau đó cô bắt đầu xử lý truy tung tích, chưa được một lúc đã tuyên bố: “Kết nối đứt rồi.

Có thể nói chuyện.”
Lam Diệu Dương nhìn cái máy nghe lén nhỏ kia: “Đứt kết nối là sao, còn có thể tìm tới không?”
“Chiếc điện thoại thu tín hiệu nghe lén này hiện đang tắt máy rồi.

Nếu như nó tắt máy suốt thì chúng ta cũng không tìm được.

Chi tiết thì tôi phải về cục xử lý.

Có thể tìm được tài liệu của mã máy chủ, còn có vị trí và thông tin nhận được.

Phán đoán của Nghê Lam là đúng, loại máy này là hàng thường.

Chợ đen có bán, khó tra được nguồn gốc.” Quan Phàn nhìn món đồ chơi nhỏ trong lòng bàn tay: “Cá nhân tôi thấy thu hoạch không được lạc quan.”
“Vẫn có thu hoạch.” Mắt Lam Diệu Dương sáng lên: “Giờ chúng ta biết Dương Hiểu Phương truyền tin bằng cách nào rồi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play