Hàn Châu chạy băng băng ra khỏi đường Hải Tân, quẹo vào đường Đại Loan, tiếp tục chạy.
Nghê Lam không nói rõ anh chạy đi đâu, anh cũng không quan tâm, không có ý định giải thích với Nghê Lam.
Anh mặc đồ thể thao, giống như tập thể dục buổi sáng.

Không có ai cảm thấy anh chạy nhanh là kỳ quái.

Hàn Châu chạy qua hai con đường, lúc này mới ngừng lại, chuyển sang đi bộ.
Bên đường không ít người đi bộ, Hàn Châu trà trộn vào trong đó, bề ngoài không khác gì bọn họ, nhưng anh lại cảm thấy không hợp nhau.
Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ có thể làm một nhân viên văn phòng.
Trước giờ chưa từng có.
Dù là làm một người giao hàng.
Anh cảm thấy nghi hoặc, tại sao cho đến tận bây giờ anh cũng không nghĩ đến.
Lúc còn rất nhỏ anh đã bắt đầu giúp cha mẹ bán thuốc phiện, bắt đầu rất đơn giản, cầm đồ lấy tiền, một giao một thu, sau đó về nhà.
Ai lại đi chú ý tới một đứa bé.
Về sau đã trở nên không còn đơn giản như vậy, thì ra còn có thứ gọi là địa bàn.
Tuy anh là một đứa trẻ, nhưng anh không thể chiếm địa bàn của người khác.

Anh bị bắt, bị đánh, bị hỏi là nhà nào.

Anh học được cách quan sát người khác, học cách nhìn sắc mặt người, học cách phán đoán ý giả dối trong nụ cười, học được cách nghe lời nói là thật hay giả.
Học cách chạy trốn, đánh nhau, học giả dạng bộ dáng của những đứa trẻ bình thường ở tuổi mình.
Anh có thể nhìn ra ai là người bình thường trong nhóm người, ai là kẻ đang tìm hàng, ai là cảnh sát đi tuần, ai đánh lẻ, ai có lão đại.
Nhìn thấy trong hẻm có người hít thuốc hôn mê, anh có thể bình tĩnh đi qua.

Nhìn thấy cảnh sát bắt người, anh có thể giống như người qua đường bình thường nhìn xung quanh.
Cũng giống như hiện tại, một chiếc xe chậm rãi lái tới không xa trước mặt Hàn Châu, trong xe có mấy người mặc đồ thường ngày đi ra, nhưng Hàn Châu nhìn dáng vẻ lái xe và ánh mắt nhìn xung quanh của bọn họ đã biết bọn họ là cảnh sát.
Bước chân Hàn Châu từ tốn, anh nghe Nghê Lam nói: “Anh cứ tiếp tục đi, chúng ta cứ trò chuyện tiếp vậy.”
“Ừm.” Hàn Châu bước vào mép đường, che chắn mình dưới những người có thân hình cao.
Kỳ thật cuộc điện thoại này anh gọi có chút xúc động.

Trong kế hoạch không nên liên lạc sớm với Nghê Lam như vậy, anh phải chuẩn bị kỹ càng trước, ít nhất cũng phải lấy được giấy chứng nhận trong tay.

Có bất kỳ điều gì không phù hợp, anh còn có đường lui.
Nhưng anh rất muốn biết tên thật của A Quang, rất muốn biết.
Hôm nay lúc ghi giấy lại cho A Sinh, anh do dự thật lâu, có nên nói cho A Sinh tên thật của mình hay không, dù sao không biết được kiếp này có còn gặp nhau hay không.
Anh chán ghét biệt danh, anh chán ghét mấy cái tên A Dũng, A Quang, A Mãnh, A Lượng, A Sinh, A Bình, cái rắm nó, bọn họ không phải súc vật.

Một người ngay cả tên cũng không có thì nói gì tới cuộc sống.
Nhưng ma quỷ vẫn cảnh giác giấu đi cảm xúc của người bình thường.

Hàn Châu thành tâm mong A Sinh bình an, cũng như mong cho chính mình.

Nhưng anh cũng phòng bị A Sinh.

Trong ác mộng tối qua anh đã hét lên cái gì, anh không ngủ tiếp mà lắng tai nghe tiếng vang bên phòng kia.

Sau khi A Sinh rời đi mới đi ngủ.

Hàn Châu không muốn suy đoán hay thăm dò A Sinh nghĩ thế nào, không muốn tốn sức phòng bị anh ta.

Dù sao, chú Bồi đã chết rồi, công ty không còn nữa, bọn họ vốn nên đường ai nấy đi.
Không cần thiết nữa.

Có điều chỉ là để ngày chia tay sớm hơn một chút, cũng tốt.

Anh có thời gian tập trung tinh thần vào chuyện mình muốn làm.
“Anh tìm tôi hợp tác, có kế hoạch gì không?” Nghê Lam hỏi.
Âu Dương Duệ và Lưu Tống yên tĩnh nghe.
Âu Dương Duệ nhìn màn hình của Quan Phàn một chút, Quan Phàn khẽ lắc đầu với anh, nhỏ giọng nói: “Vẫn không tìm được tín hiệu.”
Âu Dương Duệ lại chú ý âm thanh bên kia của Hàn Châu, anh dùng hệ thống cảnh vụ truyền thông báo: “Trạm Đại Loan Nam, vừa rồi anh ta mới đi qua một chiếc xe buýt mới vào trạm, tổ A, đi qua đường Đại Loan.”
Lúc này Hàn Châu vẫn đang trò chuyện với Nghê Lam: “Còn chưa có kế hoạch gì quá cụ thể.”
“Không quá cụ thể nhưng khẳng định cũng có chút suy nghĩ, ví dụ như?”
“Ví dụ như tối hôm trước có lẽ tôi đã chết rồi, nhưng vì cô báo tin, tôi mới thoát được một kiếp.

Tôi còn không biết là ai, vì sao lại muốn giết chúng tôi.

Tôi vốn tưởng là chú Bồi muốn thanh lý môn hộ, nhưng không phải, ông ấy cũng là một trong những mục tiêu.”
“Có lẽ anh có thể hỏi chú Bồi một chút, ai muốn giết ông ấy?” Nghê Lam thăm dò.
“Cảnh sát có bắt được hai người chạy mất kia không? Có tin tức khẩu cung gì không?” Hàn Châu cũng thăm dò.
Lưu Tống và Âu Dương Duệ lập tức cảnh giác.
Nghê Lam nói: “Trước mắt vẫn chưa có tin gì hữu dụng, cảnh sát cảm thấy anh là người có giá trị nhất.”
“Vậy là, hai tên chạy trốn kia chết rồi?”
“Vậy là, chú Bồi cũng chết rồi?”
Hai người cùng đưa ra kết luận.
Lưu Tống: “…”
Âu Dương Duệ: “…”
Hàn Châu nói: “Chú Bồi trong tay tôi, kẻ nào muốn giết ông ấy nhất định sẽ tìm tới.”
“Anh liên lạc với ai?”
“Bây giờ chưa thể nói cho cô biết.”
“Vậy làm sao tôi bảo vệ được anh?” Nghê Lam hỏi.
Hàn Châu cười.

Thật thông minh, đây chính là mục đích của anh.

Tìm đồng sự là thêm phần bảo đảm.

Xem ra tìm cô thật sự đúng.
“Tôi phải cúp máy rồi.” Hàn Châu nói, “Trò chuyện với cô rất vui.

Lần sau tôi sẽ suy nghĩ vấn đề rõ ràng hơn rồi lại tìm cô.”
“Chờ chút.” Âu Dương Duệ kêu lên trong kênh: “Nghê Lam, giữ chân anh ta.”
“Nghê Lam, không thể để anh ta chạy mất như thế.

Không chắc chắn có lần sau.” Lưu Tống cũng gấp.
Tổ A sắp đến rồi, chờ một chút.
Mọi người nghe được giọng Nghê Lam: “Không phải tôi vừa nói sao? Tôi tiếp nhận ủy thác của anh, nhưng anh phải nghe chỉ thị của tôi.

Chúng ta còn chưa nói xong.

Anh tiếp tục đi về phía trước, ở giao lộ có một chiếc Rolls-Royce đang chờ anh.”
Âu Dương Duệ: “…”
Lưu Tống: “…”
Âu Dương Duệ đã hiểu ra, anh nhanh chóng ra lệnh cho tổ A, tổ B canh chừng chiếc Rolls-Royce ở giao lộ đường Đại Loan và Hoa Quế, Hàn Châu rất có thể đang trên xe.

“Đi theo là được rồi, tạm thời đừng bắt.”
Lưu Tống cũng kêu lên trong kênh: “Lam Diệu Dương, là cậu sao?”
Lam Diệu Dương không nói gì.
Nghê Lam cũng không lên tiếng.
Hàn Châu cúp điện thoại.
“Mẹ nó.” Lưu Tống quăng bút.
Âu Dương Duệ nhanh chóng nói với Quan Phàn: “Nhanh chóng định vị vị trí của Lam Diệu Dương.”
Quan Phàn lục soát tín hiệu điện thoại của Lam Diệu Dương: “Ở đường Tín Dương, đang di chuyển về tòa nhà Blue rồi.”
Âu Dương Duệ: “…Nghê Lam thì sao?”
Quan Phàn gõ bàn phím: “Em cược là tín hiệu em ấy đang ở nhà.”
Quả nhiên là phạm vi ở nhà.

Nhưng bản thân cô ấy ở đâu thì không biết.
Một lát sau, tổ A đuổi tới sớm nhất báo cáo: “Không có chiếc Rolls-Royce nào, tôi đã hỏi rồi, một tiệm bán điểm tâm bên cạnh nói, có một chiếc xe sang trọng khoảng hai ba phút trước dừng ở đây.

Đã đi mất rồi.”
Âu Dương Duệ: “…Hai ba phút trước?” Nhưng mà Nghê Lam tắt điện thoại chưa tới nửa phút nữa.
Lưu Tống suýt chút nữa thì không thở nổi: “Ở giữa có một đoạn Hàn Châu chạy trốn, khẳng định Nghê Lam đã động tay động chân, cô ta để chúng ta nghe không phải trò chuyện trực tiếp, mà lùi lại rồi.”
“Lam Diệu Dương!” Âu Dương Duệ rống lên.
Đã nói là mọi thứ phải trong tầm kiểm soát của bọn họ đấy!
Trong văn phòng xa hoa ở Kim Khổng Tước, Tiểu Hồng lại nhấn số Hàn Châu một lần nữa, không có tín hiệu.

Cô thử gọi dãy số của chú Bồi, cũng không có tín hiệu.

Tiểu Hồng nhíu nhíu mày, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt: “Giang ca, cả hai số đều tắt máy.”
Người đàn ông gọi là Giang ca hơn 40 tuổi, mặt mày u ám, ánh mắt dài nhỏ chứa sự hung ác.

Hắn ta cầm một cái gạt tàn thuốc bên cạnh nện vào người Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng xoay người né một chút, gạt tàn thủy tinh sượt qua bả vai cô, rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu chói tai.
“Tối hôm trước nó gọi điện thoại cho mày sao không báo ngay!”
“Lúc đó em không biết xảy ra chuyện gì!” Tiểu Hồng giải thích.
Tối qua hắn ta lôi hết đám người có vẻ thân thiết với chú Bồi tra hỏi từng người một, hỏi người của chú Bồi có ai liên lạc với các cô không.

Đặc biệt hắn ta còn cẩn thận hỏi Tiểu Hồng, mọi người đều biết Tiểu Hồng và người tên A Hành kia qua lại.
Tiểu Hồng không dám nói dối, thông tin điện thoại của bọn họ chỉ cần đến công ty viễn thông đã có thể tra ra.

Cô đành phải nói ra chuyện A Hành nhắn nhủ cho cô.
“Anh ấy lấy điện thoại của chú Bồi gọi, điện thoại của anh ấy hư rồi.

Anh ấy chỉ báo bình an cho tôi.

Anh ấy nói người của công ty làm, chú Bồi bị thương rồi, mấy ngày này anh ấy không thể đến tìm tôi, cứ như vậy.

Anh ấy không nói họ ở đâu.”
Giang ca nhìn chằm chằm Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng mím môi: “Đợi anh ấy gọi lại cho em, em sẽ hỏi rõ tung tích của anh ấy, rồi nói cho anh biết.”
Giang ca nới lỏng sắc mặt: “Được rồi.

Cơ trí một chút.”
Hàn Châu ngồi trong xe, trừng mắt nhìn hai người nổi tiếng.

Giữa giao lộ thật sự có chiếc Rolls-Royce, cực kỳ dễ thấy, giống như sợ người khác không biết nó đáng tiền.

Sáng loáng bá đạo dừng ở giữa đường.

Nghê Lam cúp điện thoại của anh, Hàn Châu đang do dự không biết có nên quay đầu bỏ chạy hay không, một chiếc xe sang trọng khác đột nhiên tới trước mặt anh.

Cửa xe mở ra, giọng Nghê Lam vang lên: “Lên xe.”
Hàn Châu làm xã hội đen đã nhiều năm, lần đầu tiên cảm thấy mình thật sự gặp được mafia.
Thật là giống mafia trong phim.
Tài xế kiêm vệ sĩ mặc âu phục phẳng phiu, chỗ ngồi bằng da sáng bóng mềm mại, khoang xe sang trọng đầy mùi tiền, mà cặp đôi ông chủ mafia quần áo ngay ngắn, an vị trước mặt anh.
Hàn Châu trầm mặc một hồi lâu, tinh tế trải nghiệm cảm giác nhìn xuyên mình trong phim.
Chỉ duy nhất có bầu không khí sai sai, không có cảm giác mafia lắm, vợ chồng mafia này mỗi người ôm một cái laptop.
Hàn Châu nhìn nhìn người này rồi lại nhìn người kia.
Lam Diệu Dương nói: “Hai người cứ trò chuyện trước, anh gửi email cái.

Khoản dự toán này có chút vấn đề.”
Nghê Lam cũng gõ máy tính, một lát sau mới ngẩng đầu: “Được rồi.

Chào anh Hàn Châu, tôi là Nghê Lam”
“Hàn Châu.” Hàn Châu có chút khó chịu xê dịch tư thế ngồi.

Sau đó anh mới nhớ ra: “Không phải cô ở trong nhà sao?” Anh còn nhớ rõ bối cảnh xa hoa ở trong nhà.
“Cái đó đã quay lại từ sớm.

Tôi có rất nhiều đoạn.”
Hàn Châu: “…” Cảm giác hơi cường điệu quá.
“Lần này sắp xếp như vậy là muốn cho anh biết, chúng tôi có năng lực giúp đỡ anh.” Nghê Lam nói: “Hiện tại coi như bọn họ có đuổi theo kịp chiếc Rolls-Royce cũng không thể tìm ra chúng ta.”
Hàn Châu cũng không biết phải đáp lại sao.

Khoe khoang chắc là từ có thể dùng lúc này.
“Còn nữa, chúng tôi cần cho cảnh sát quen dần một chút phương thức hợp tác.” Nghê Lam lại nói.
Hàn Châu vẫn không biết nên đáp lại thế nào.

Anh cảm thấy mình không biết đang xảy ra chuyện gì.
“Tôi có thể hiểu được cảm giác anh không muốn bị cảnh sát bắt, nhưng anh cũng phải hiểu, tôi là người có gia đình, tôi không thể tùy tiện làm chuyện phạm pháp.”
Lam Diệu Dương ngẩng đầu lên khỏi email liếc mắt nhìn Nghê Lam.
Nghê Lam vội vàng nói: “Em chưa từng làm chuyện phạm pháp.”
Lam Diệu Dương mở laptop lên, anh cầm máy truyền tin bên cạnh, ấn nút mở: “Được rồi, chúng ta sẽ kết nối lại với cảnh sát một lần nữa, bọn họ không biết chúng ta đang ở đâu, nhưng bọn họ có thể nghe thấy đối thoại của chúng ta.

Đây coi như là phương thức hợp tác điều hòa nhất trước mắt.

Văn phòng thám tử của chúng tôi không chỉ nhận ủy thác của anh, mà còn nhận ủy thác của cảnh sát.”
Âu Dương Duệ phía bên kia đang chờ đợi đến phát bực, đột nhiên nghe thấy giọng Lam Diệu Dương, suýt chút nhảy dựng lên.
Má, thật đúng không biết ngại mà nói a.
“Vụ án lần này cần nội ứng.

Anh nói mục tiêu của chúng ta giống nhau, vậy anh phải chấp nhận nhân vật này.

Anh chấp nhận sao?” Lam Diệu Dương hỏi.
Hàn Châu: “…” Vị có tiền này, người này không giống như cho người khác lựa chọn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play