Lam Diệu Dương tới rồi.
Ngay chính Nghê Lam cũng cảm thấy sự tình bây giờ đã trở nên rất khó nói.

Kỳ thật với cá tính của cô, thật sự không thích giải thích gì với người khác, hơn nữa còn phải nhìn sắc mặt người khác nói chuyện, việc này càng khiến cô không thoải mái.
Lam Diệu Dương xác định tình hình tại hiện trường một phen trước, cũng chào hỏi đơn giản Lưu Tống và Âu Dương Duệ, mọi người nhất trí quyết định quay về cục triển khai cuộc họp.

Viên Bằng Hải vẫn đang chờ bọn họ ở cục.
Lý Mộc và Từ Hồi lái chiếc xe sang kia cũng đi theo vào cục, bọn họ cần lấy khẩu cung gì đó.

Việc này làm bọn họ có chút lo lắng, không có cơ hội nói chuyện với Nghê Lam đã bị cảnh sát cách ly rồi, lỡ như nói sai cái gì thì phải làm sao?
Vào trong cục, bọn họ đi theo một vị cảnh sát đến phòng ghi chép, trên đường đụng phải Nghê Lam đi đến phòng pha cà phê.

Lý Mộc nhanh chóng đi tới, kết quả đi vào đã thấy Âu Dương Duệ cũng ở đó.

Lý Mộc tính hỏi dò có muốn bịa lời khai hay không thì lập tức nuốt lời vào.
Âu Dương Duệ nhìn Lý Mộc, Lý Mộc đành phải giả vờ nhắc nhở Nghê Lam: “Đừng quên tối mai cô còn lên sóng chỗ chúng tôi, tám giờ.”
“Ok ok, chắc chắn không đến trễ.” Nghê Lam gật đầu mạnh.
Lý Mộc gượng cười đi theo cảnh sát.
Âu Dương Duệ lại nhìn Nghê Lam.

Nghê Lam khí thế đàng hoàng: “Tôi là nghệ sĩ, có nhớ không?”
Âu Dương Duệ: “…” Quả thực là không dễ nhớ gì.
Nghê Lam pha hai ly cà phê, một cho mình, một cho Lam Diệu Dương, sau đó cùng Âu Dương Duệ đi vào phòng họp.

Tất cả mọi người đang chờ bọn họ.
Trên đường đi Lam Diệu Dương đã nghe đoạn ghi âm trong quá trình Nghê Lam hành động mà Tôn Triết Ngôn gửi, Nghê Lam cũng đã kể lại tình huống cho anh, anh đã biết rõ xảy ra chuyện gì, cũng biết tên ‘ma quỷ’ này nói gì với Nghê Lam.

Thế là trong buổi họp, Lam Diệu Dương phát biểu đầu tiên.
“Hôm nay Nghê Lam đến khu Dương Quang Bắc là vì vị ‘ma quỷ’ kia, cũng chính là nội ứng mà các anh nhắc tới.

Lúc chiều người này nói chuyện với Nghê Lam có uy hiếp đến an toàn của tôi.

Vì để tránh nguy hiểm xảy ra, Nghê Lam mới muốn tìm anh ta.

Lúc chúng tôi đột nhiên nghĩ tới nếu người này có kế hoạch muốn giết Dương Hiểu Phương, vậy thì anh ta phải có cách giám sát Dương Hiểu Phương, lắp camera trong nhà là một trong những cách đó.

Cho nên Nghê Lam đi điều tra chuyện này.

Vì không quấy nhiễu hành động của cảnh sát, không gây chú ý với người chỗ đó, Nghê Lam tìm bạn là phóng viên hỗ trợ.

Ít có người biết xe của bọn họ, họ cũng rất có kinh nghiệm ẩn nấp.”
Âu Dương Duệ chen vào một câu: “Tình huống như vậy không phải nên thông báo cho cảnh sát chúng tôi biết trước sao?”
Lam Diệu Dương chưa mở miệng, Nghê Lam đã cướp lời: “Không phải, tình huống này là kiểu tôi ra ngoài ăn cơm tối, sau đó vô tình gặp một tên mắt chột móc túi, nhưng tôi không thể vì thấy người ta xấu xí mà báo cảnh sát đúng không? Tôi chắc chắn phải xác định trước anh ta có nghi ngờ phạm tội gì không, như vậy tôi mới báo cảnh sát đúng chưa? Tôi chỉ đi xem một chút, lỡ như không phải cũng không làm phiền các vị cảnh sát bận rộn đúng không?”
Nhìn một chút mà thấy được đại bản doanh của người ta luôn? Đây không phải chơi xấu là gì?
Âu Dương Duệ vừa tính phản bác thì Lam Diệu Dương đã giơ tay ngăn cản anh, “Xin lỗi, Âu Dương, anh để tôi nói cho xong.” Anh lại quay qua Nghê Lam, “Em cũng vậy, để anh nói xong đã.”
Giọng nói Lam Diệu Dương ôn hòa nhưng lại có khí thế không cho người ta cự tuyệt.

Âu Dương Duệ tựa lưng vào ghế.

Nghê Lam cũng không nói chuyện nữa, cúi đầu uống cà phê.
Lam Diệu Dương liền nói tiếp: “Văn phòng chúng tôi liên quan tới vụ án này ngay từ đầu chỉ là một sự trùng hợp, ngoại trừ việc vô tình cứu được Dương Hiểu Phương, giúp cảnh sát bắt được hai tên lưu manh bên ngoài, những chuyện khác không liên quan tới chúng tôi.

Tuy chúng tôi có tò mò, nhưng cũng chưa vượt ranh giới, hoàn toàn phối hợp công việc của cảnh sát.

Nhưng vì chuyện của Dương Hiểu Phương, Nghê Lam bị nhân vật mục tiêu của các anh chú ý để mắt tới.

Anh ta không trực tiếp tìm cảnh sát các anh mà tìm tới Nghê Lam, còn tiếp cận Nghê Lam trái phép, còn uy hiếp sự an toàn của chúng tôi.
Chuyện này chúng tôi đã lập tức báo cảnh sát.

Tuy sau đó Nghê Lam có dùng chút cách thức của mình điều tra người này, muốn nói truy cứu hành động của cô ấy vượt quyền, đúng là có thể thảo luận, nhưng tôi cảm thấy mọi người không thể lấy tiêu chuẩn đối xử với người bình thường mà đối xử với Nghê Lam.

Vì cô ấy không phải người thường.

Người thường sẽ yêu cầu cảnh sát bảo vệ, trong điều kiện chưa xác thực được khả năng bị gây thương tổn hay không, bình thường cảnh sát đều từ chối yêu cầu này.

Vì không đủ nhân viên.
Chúng tôi không làm lãng phí nguồn lực của cảnh sát, trái lại tận dụng sở trường của mình để trợ giúp cảnh sát.

Các vị cảnh sát ở đây, chúng ta đều đã quen thuộc nhau rồi, mọi người đều là bạn bè, nhưng tôi phải nói một lời thật lòng, các vị không thể vừa lấy kết quả Nghê Lam vượt giới hạn điều tra ra lại vừa yêu cầu cô ấy không được vượt ranh giới, chuyện này không công bằng với cô ấy.”
Có lý lẽ, ba vị cảnh sát không có lời nào phản bác lời Lam Diệu Dương.
Nghê Lam thực sự giấu không được khóe miệng cười, không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực.

Lam đáng yêu nhà cô đúng là đáng yêu! Chẳng còn người đàn ông nào vừa có thể dịu dàng lại bá đạo như vậy.

Quá hiểu cô.

Quá biết cách làm chỗ dựa cho cô!
Lam đáng yêu khéo hiểu lòng người, thông minh cơ trí, biết ăn nói, đẹp trai anh tuấn, đẹp trai nhất thiên hạ!
Nghê Lam càng nghĩ càng đắc ý, cười đến miệng mở tới tận mang tai.
Lam Diệu Dương không đổi sắc mặt tiếp tục nói, nhưng đồng thời anh cũng xòe bàn tay ra úp lên mặt Nghê Lam, che đi biểu cảm của cô, đẩy mặt sang một bên.
Cười ngọt như vậy sẽ làm ảnh hưởng khí thế của anh.
Nghê Lam bị đẩy đầu ra, nhanh chóng ra dáng cúi đầu uống cà phê, che đi gương mặt cười.
Lưu Tống thực sự không thể nhìn nữa, ông cũng bắt chước Âu Dương Duệ khoanh hai tay trước ngực dựa vào ghế.

Nói chuyện thì cứ nói, cứ cho là nói rất có lý, nhưng cũng đừng diễn ân ái ở đây.

Toàn bộ đang ngồi ở đây không còn độc thân, ai có nhà nấy, đây là diễn cho ai xem chứ.
Lam Diệu Dương tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy mấu chốt hiện tại là vì sao người nội ứng kia lại không muốn tiếp xúc trực tiếp với cảnh sát, không muốn quay về bàn giao giải thích công việc.

Cho dù không hoàn thành chuyện, cũng không cần phải hoàn toàn né tránh cảnh sát.

Điều này không hợp lý.

Truy cứu nguyên nhân của chuyện này quan trọng hơn truy cứu vì sao Nghê Lam lại tìm được ổ của băng đảng đó.

Tôi với Nghê Lam phối hợp toàn lực với cảnh sát, vị nội ứng này cũng vậy hay sao?”
Câu hỏi này đâm vào chỗ đau của cảnh sát.

Âu Dương Duệ, Lưu Tống và Viên cục đều không cách nào trả lời được.
Hiện tại không ai dám bảo đảm chuyện của Bồ câu là thế nào.
Lần này Nghê Lam lại đắc ý.

Đúng vậy đúng vậy! Nội bộ các anh có một đống vấn đề, chuyện người trong nhà còn không giải quyết được, lại đi trách cô.

Mắc mớ gì tới cô chứ, cô còn không lãnh lương cảnh sát.
Nghê Lam lại lộ mặt cười, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Lam Diệu Dương liếc mắt qua, Nghê Lam nhanh chóng cúi đầu xuống uống cà phê.

Nhưng cà phê trong ly cô đã hết rồi, cô đưa cái ly không cho Lam Diệu Dương, lấy ly của anh đổi qua để trước mặt mình.

Lam Diệu Dương đưa tay giữ ly cà phê lại, nói với cô: “Trễ rồi, đừng uống nhiều quá.”
Thế là Nghê Lam nằm sấp lên bàn, lấy cái ly che trước mặt, bộ dạng sợ sệt.
Lam Diệu Dương lại tiếp tục nói: “Nếu như các vị cảnh sát đồng ý với quan điểm vừa rồi của tôi, vậy thì tôi muốn đưa ra một đề nghị với mọi người.”
Đề nghị? Âu Dương Duệ và Lưu Tống nhìn qua Viên Bằng Hải theo quán tính.
Viên Bằng Hải khẽ gật đầu, ông đã nói chuyện sơ bộ qua với Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương nói: “Về vị ‘ma quỷ’ này chủ động tìm tới Nghê Lam, đêm nay đã bị Nghê Lam tóm được chân tướng.”
Âu Dương Duệ giật giật chân mày, Lam Diệu Dương nhìn thấy, liền nói tiếp: “Nghê Lam bị anh ta uy hiếp bằng súng, để anh ta rời đi, đây là phản ứng bình thường ai cũng sẽ làm.”
Lưu Tống uống một hớp trà, gật đầu.
“Huống hồ Nghê Lam cũng không phải cảnh sát, cô ấy đã tận lực hỗ trợ, các vị cũng không thể lấy tiêu chuẩn nhân viên hình sự liều mạng bắt hung thủ để yêu cầu Nghê Lam, đúng không?” Lam Diệu Dương nói.
Đầu Lưu Tống cúi cúi, tiếp tục gật.
Âu Dương Duệ xê dịch chai nước suối tới trước mặt mình, ngăn ánh nhìn về phía Nghê Lam.

Lý lẽ thì không sai, nhưng Nghê Lam cứ cười trộm thật là chướng mắt, thà không nhìn còn hơn.
“Lần này Nghê Lam tìm tới hang ổ của bọn họ, lại gặp cảnh bọn họ đấu nhau, xem như cô ấy cứu ma quỷ một mạng, nhưng cô ấy cũng có xung đột với anh ta, có ân có oán, mối này coi như đã kết thù.

Ma quỷ không muốn liên lạc với cảnh sát các anh, lại vẫn còn tiếp xúc với văn phòng chúng tôi, cho nên tôi đề nghị, vụ án này, cảnh sát có thể hợp tác cùng văn phòng chúng tôi, để chúng tôi hỗ trợ cảnh sát.

Chúng ta trao đổi tất cả tin tức tình báo của vụ án này, các anh tiếp tục điều tra manh mối của các anh, chúng tôi phụ trách theo dõi ma quỷ, biết rõ ý đồ của anh ta.

Giải quyết vấn đề của anh ta, vụ án này sẽ có tiến triển lớn.”
“Trao đổi tất cả tin tức?” Lưu Tống nhìn Viên Bằng Hải một chút.
Là nhân vật có chức vụ lớn nhất trong phòng họp này, biểu hiện của Viên Bằng Hải bình tĩnh ổn trọng nhất: “Anh không trao đổi Nghê Lam cũng sẽ biết, hơn nữa anh còn không biết cái cô ấy biết.”
Nghê Lam ngẩng đầu lên nhìn một chút, muốn nhìn biểu cảm của Âu Dương Duệ và Lưu Tống.

Cảm giác quá thoải mái, cô muốn biểu đạt chút tâm tình vui vẻ tới mọi người.
Lam Diệu Dương liếc cô một cái, Nghê Lam lại cúi đầu xuống.

Được rồi, tiếp tục cười lén là được, về nhà rồi ăn mừng.
Viên Bằng Hải nói: “Thay vì như hiện tại, không bằng nâng cao hiệu suất.

Cũng không phải lần đầu tiên chúng ta hợp tác với Nghê Lam, huống gì lần này không phải hợp tác với cá nhân cô ấy, mà cô ấy có đội của mình, mọi người phối hợp hẳn sẽ càng thuận lợi hơn lúc trước.

Quá trình và thủ tục tôi có thể giải quyết, mọi người chỉ cần chuyên tâm phá án là được.

Lam Diệu Dương nói đúng, Bồ câu mất khống chế rồi, việc đội trưởng Quý hi sinh khiến chuyện này trở nên phức tạp, chúng ta không có ai biết rõ Bồ câu, anh ta lại để mắt tới Nghê Lam và Lam Diệu Dương, đây là cơ hội của chúng ta.

Ý đồ của Bồ câu rất quan trọng với vụ án này, cậu ấy nhất định biết gì đó.”
“Vậy hai người dự định liên lạc với anh ta thế nào?” Âu Dương Duệ hỏi Lam Diệu Dương.
“Tạm thời chưa có kế hoạch.

Nhưng anh ta nói có chuyện ủy thác cho văn phòng thám tử chúng tôi.” Lam Diệu Dương đáp.
Âu Dương Duệ và Lưu Tống cùng trừng mắt về phía Nghê Lam.
Nghê Lam vẻ mặt vô tội, ngồi thẳng lên mở tay ra: “Anh ta không cho tôi truyền đạt bất kỳ chuyện gì cho cảnh sát, tôi không nói láo nha.

Anh ta còn kêu tôi giữ bí mật với cảnh sát đó.

Sự tình phức tạp như vậy, đương nhiên tôi phải thương lượng với sếp mình một chút.

Bây giờ kết quả thương lượng không phải là nói cho các vị biết sao.”
Được, có lý lẽ.

Không còn lời nào để nói.

Âu Dương Duệ và Lưu Tống không thèm để ý gì tới cô, bọn họ nhìn Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương báo một địa chỉ, nói: “Anh ta kêu chúng tôi đi đào một thi thể.”
“Thi thể của ai?” Lưu Tống hỏi.
Nghê Lam cướp lời: “Anh ta không nói.”
Âu Dương Duệ nói: “Không hỏi cô.”
Nghê Lam bĩu môi.
Lam Diệu Dương đáp: “Anh ta không nói là ai.

Nhưng anh ta yêu cầu chúng tôi bảo mật nguồn thông tin cung cấp.

Tôi cảm thấy hay ở chỗ, anh ta không muốn chúng tôi báo cảnh sát.”
Lam Diệu Dương dừng một chút: “Tôi cảm thấy, anh ta muốn mượn thi thể này báo tin cho cảnh sát, nhưng anh ta hi vọng văn phòng thám tử chúng tôi giúp anh ta chặn cảnh sát trước.

Chuyện này sau này phát sinh thế nào, anh ta muốn biết.

Anh ta nhất định sẽ liên lạc với Nghê Lam.

Lần này, anh ta có số của Nghê Lam rồi.”
“Anh ta thật kỳ quái, không hiểu rốt cuộc là đang nghĩ gì.” Nghê Lam nói.
Không ai để ý gì đến cô.

Âu Dương Duệ nói: “Một thi thể.”
Lưu Tống tiếp vào: “Người nào đó còn nói với chúng tôi là anh ta không nói gì.”
Nghê Lam: “…”
Cảnh sát còn biết nói lời trào phúng nữa?
—————-
Khu ngoại ô, Hàn Châu và A Sinh chôn chú Bồi.

Trước khi chôn Hàn Châu đã cẩn thận lục soát trên người chú Bồi, ngoại trừ điện thoại và tiền, không tìm thấy cái khác.

Trong ví tiền có thẻ, không có giấy tờ cũng không có tiền mặt.
Hai người chôn rất cẩn thận, sắp xếp lại hiện trường một phen.
A Sinh hỏi: “Mày nói với Tiểu Hồng là cứu được chú Bồi rồi, mày muốn giấu tin ổng chết à?”
“Cho dù là ai ra tay, bọn họ cũng không phải chủ mưu.”
“Vậy thì sao?” A Sinh nói: “Kết thúc rồi, anh em, chú Bồi đã chết.

Chúng ta có thể rời khỏi công ty, muốn đi đâu thì đi.”
“Người kia có truy giết chúng ta không?”
A Sinh: “…”
Hàn Châu nói: “Chỗ bình gas kia sớm đã lắp thiết bị nổ rồi, giết chết chú Bồi, âm thầm rời đi, sau đó bấm kíp nổ, tất cả chúng ta tan tành…Vốn dĩ sự tình có lẽ là vậy, nhưng mà giờ chúng ta lại trốn ra được, sẽ có hậu quả gì?”
A Sinh hỏi: “Làm sao mày biết thằng Cát ra ngoài phá xe?”
“Tao ở trên lầu nhìn thấy có người lén lút hút thuốc, vốn cũng không nghĩ nhiều, sau đó thằng Tuyền rời trạm gác, biểu cảm rất khả nghi.

Tao đợi mãi mà nó vẫn không quay lại, tao nghi xảy ra chuyện.”
A Sinh hỏi lại: “Người phụ nữ ngoài cửa sân sau là ai?”
“Nghê Lam.

Không nhận ra sao?” Hàn Châu nói: “Không phải chúng ta hù dọa cô ta, kêu cô ta báo lại cho cảnh sát sao.

Nên cô ta tìm tới tính sổ.”
“Vậy sao cô ta lại thả chúng ta?”
“Cô ta tiếc mạng hơn tao.”
“Sao cô ta tìm thấy chúng ta?” A Sinh càng hỏi càng thấy điểm nghi ngờ càng nhiều.
“Không biết.

Nhưng tao đoán đường link bậy kia là cô ta gửi virus tới.

Chú Bồi nghi ngờ linh tinh, tưởng là chúng ta giở trò, tiện tay bấm giúp mày một cái.”
A Sinh trầm mặc: “A Hành, tao không rõ mày đang nghĩ gì.

Bây giờ có kế hoạch gì quan trọng hơn cao chạy xa bay với an toàn à?”
“Mày không cần hiểu.” Hàn Châu thu dọn đồ đạc lên xe, “Chúng ta tránh trước mấy ngày, sau đó mày lấy giấy tờ rồi đi liền.

Chuyện còn lại để tao xử lý.”
“Xử lý cái gì? Mày điên rồi sao? Việc này chắc chắn là bang Hắc Hổ làm.

Một mình mày sao liều với bọn nó được.

Chúng ta đổi thân phận đi, đi thật xa mới an toàn.”
“Không phải bọn Hắc Hổ.” Hàn Châu nói.
“Cái gì?” A Sinh kinh ngạc, “Làm sao mày biết?”
“Vì chú Bồi không tức giận.” Hàn Châu nói: “Ông ấy biết ai muốn mạng ổng, ổng hận người này lại không tức giận bằng chuyện tao nhìn trộm điện thoại của ổng, xem đời tư của ổng.”
A Sinh: “…”
“Mày nói đúng, chú Bồi chết rồi.

Công ty tiêu đời rồi.

Nhưng tao muốn biết chuyện gì xảy ra.” Hàn Châu khởi động xe, đưa A Sinh về lại thành phố.

“Chờ mày an toàn rời khỏi đây, tao sẽ tra rõ ràng.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play