Hắn im lặng chạy theo sau cậu, nhìn cậu ngơ ngác nhìn ngó xung quanh tìm kiếm điều gì đó. Mặc dù rất muốn hỏi cậu đang tìm gì nhưng hắn vẫn nhịn xuống tò mò mà theo sau cậu. Hắn nhìn tay cậu vẫn nắm lấy tay mình mỉm cười ấm áp, không biết đã bao lâu rồi cậu chưa nắm tay hắn chặt thế này. Nhớ lại ngày trước mỗi lần cậu cố gắng nắm lấy tay của hắn thì luôn luôn bị Trọng Huy hất ra hoặc tránh né. Và kể từ nhiều lần bị cự tuyệt như vậy cậu đã không còn cố nắm lấy tay hắn nữa. Mỗi lần nhớ lại những điều này Trọng Huy cứ như là bị một con dao cùn cứa vào từng chút từng chút một.
Một bóng lưng quen thuộc đập vào tầm mắt của Gia Uy, cậu liền kéo hắn chạy nhanh đến chỗ người đó. Ngay Lúc hắn vẫn còn đang mơ màng thì cậu đã nhanh tay túm lấy góc áo sơ mi của người kia. Hành động đột ngột khiến hắn và người đó giật bắn cả mình. Hắn chưa thấy cậu chủ động chạm vào người lạ như thế bao giờ kể từ khi quay về từ bệnh viện. Cậu luôn cố gắng tránh xa những người xung quanh, ngay cả hắn cũng phải rất nổ lục mới có thể chạm được vào cậu.
Vậy thì người này là ai, anh ta đặt biệt như thế nào mà lại khiến cho Gia Uy chủ động đến gần như thế? Trọng Huy nhíu mày nhìn người đàn ông cao một mét chín trước mặt thầm nghĩ: "Đáng chết, anh ta còn cao hơn cả mình." Song lại nhìn đến gương mặt tuấn tú của người nọ rồi âm thầm bĩu môi khinh thường lẩm bẩm: "Chỉ là đẹp một chút, không bằng mình. Trong mắt Gia Uy chắc chắn mình là đẹp nhất. đúng vậy chính là như thế." Trong lòng mặc niệm là thế nhưng khi nhìn lại bàn tay đang nắm chặt lấy người ta của Gia Uy hắn lại có cảm giác muốn khóc ra hai hàng nước mắt.
Người đàn ông thì kinh ngạc nhìn Gia Uy, trong ánh mắt của anh hiện lên vẻ vui mừng khôn siết. Anh dùng đôi tay ấm áp của mình áp vào hai má giúp Gia Uy sưởi ấm cho đôi má lạnh đến đỏ ửng của cậu. Đầu mùa đông gió thổi vào làm cậu có chút lạnh, thế nhưng bỗng có một đôi tay ấm nóng đặt lên má làm cho cậu thật thoải mái. Dễ chịu tới nổi Gia Uy vô thức nhắm mắt lại cọ co má vào tay anh cứ như một con mèo nhỏ đang làm nũng với chủ nhân. Người này cho cậu một cảm giác quen thuộc đến lạ, cậu muốn được ở cùng anh ta mãi thôi. Anh thấy vậy thì cười rất ôn nhu, giống như đây là việc họ thường ngày vẫn làm. Hành động thân mật đến rất là tự nhiên.
Trọng Huy thấy cậu rất ỷ lại vào người trước mắt trong lòng có chút khó chịu, có chút chua. Hắn bực bội kéo cậu về, rất đề phòng mà phóng ánh mắt nghi ngại về phía người trước mắt, tay lại không ngừng xoa xoa má của cậu. Cảm thấy lau đi còn chưa đủ hắn liền cúi xuống hôn hai bên má của cậu, cố ý trực tiếp quên đi sự hiện diện của người nào đó. Xong lại nhìn về phía anh ta khiêu khích một cách trắng trợn. Tội cho Gia Uy không hiểu sao bản thân lại bị hôn như vậy, cậu còn muốn được ấm áp cơ mà. Cậu mở to đôi mắt nghiên đầu ngước nhìn hắn.
Anh ta thấy những hành động ghen tuông ấu trĩ của Trọng Huy thì "phụt" một tiếng rồi dùng nắm tay che miệng kiềm nén lại tiếng cười của mình. Thế nhưng phản ứng của cơ thể đã phản bội anh, cơ thể anh run run, anh cười đến không thể đứng thẳng được nữa kìa. Khi đã cười đủ anh nhìn về phía Trọng Huy tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Trác Tùng Quân. Là bạn từ nhỏ của anh em nhà Gia Uy và cũng là bác sĩ trị liệu tâm lý riêng của cậu nhóc này. Ngày cưới của hai người tôi phải đi công tác nên không tới được, còn thiếu hai người một câu chúc tân hôn vui vẻ nhỉ?" Anh vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ đầu Gia Uy ý tứ đầy sự cưng chìu.
Dù khá bất ngờ khi nghe anh là bạn thuở nhỏ, đặt biệt là kiêm luôn bác sĩ tâm lý của cậu. Nhưng Trọng Huy vẫn im lặng lắng nghe, hắn muốn biết thêm về cậu, về người hắn đang yêu. Hắn có quá nhiều thứ không biết về cậu. Ví như hắn không biết cậu có một "thanh mai trúc mã" còn là kiêm luôn "bác sĩ tâm lý riêng".
Đứng giữa cơn song ngầm của hai người đàn ông cậu rất tự nhiên mà bắt lấy tay của Tùng Quân đặt lên má mình cọ cọ, rất rất hưởng thụ sự ấm áp trên đó. Anh thấy những hành động và ánh mắt dại khờ của cậu liền hiểu ra. Ánh mắt anh buồn buồn, ngón tay xoa nhẹ gò má ửng hồng của cậu cười khổ nói: "Em đã đến giới hạn rồi sao? Anh đã nói nếu quá mệt mỏi thì có thể đến và dựa vào anh mà, đứa trẻ ngốc nghếch!" Có chút trách cứ lại có sự cưng chìu vô bờ bến.
Nghe những lời anh nói con ngươi của Trọng Huy co rút lại, hắn bắt lấy cổ tay của Tùng Quân gấp gáp hỏi: "Anh biết được những gì? Không đúng, phải hỏi là anh biết được bao nhiêu, có phải anh biết cách trị bệnh cho Gia Uy không?"
Tùng Quân nhìn qua hắn cười như không cười rồi lại nhìn cậu. Ánh mắt của Gia Uy không có vui hay buồn, anh biết rằng thật ra Gia Uy chỉ đang ngủ mà thôi. Tâm trí cậu đang ngủ một giấc ngủ dài và dường như Gia Uy không còn muốn thức dậy nữa. Chỉ có anh, chỉ có mỗi anh là biết được cách đánh thức cậu. Thế nhưng anh sẽ không nói những điều này cho Trọng Huy biết, anh muốn biết hắn có đang thật sự thật lòng với cậu hay không. Hơn cả thế, nếu hắn thật sự đã yêu cậu thì Tùng Quân muốn nhìn thấy tên này phải khổ sở, như cái cách hắn làm khổ đứa em trai nuôi đáng yêu này của anh vậy.
Hết chương XI.
Tác giả: Xuân Nữ - Xuanck.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT